Để lại một cánh tay!
Đường Minh Phong và Tiết Nhất Thủ liền kinh hãi không yên.
Đường Minh Phong không quan tâm đến điều gì nữa, anh ta thốt lên: "Ông hai Thẩm, ông không thể động vào tôi.
Tôi nói cho ông biết, nếu ông dám động vào tôi thì nhà họ Thẩm các người không gánh chịu nổi hậu quả đâu!"
"Ha ha, Đường Minh Phong, cậu nghĩ rằng mình là cái thá gì? Được đấy, tôi muốn nghe xem cậu có chống lưng thế nào mà dám bảo rằng nhà họ Thẩm không gánh chịu nổi hậu quả?", Thẩm Kỳ Bân cứ như nghe thấy một chuyện vô cùng nực cười.
Đường Minh Phong có thể có chống lưng gì chứ.
Tôn Hàn vẫn luôn không lên tiếng lúc này lại lộ ra vẻ mặt trầm tư.
"Đường Quân Ngạo chính là chú ba của tôi!"
Đường Minh Phong không dám giấu nữa, chỉ sợ giờ không nói là sẽ không có cơ hội nữa.
Soạt!
Sắc mặt Thẩm Thương và Thẩm Kỳ Bân đều thay đổi.
Đường...!Quân Ngạo!
Nếu Đường Minh Phong thực sự có quan hệ với Đường Quân Ngạo thì chuyện này rất khó giải quyết.
"Đường Quân Ngạo là ai chứ, sao lại có đứa cháu như cậu được.
Đường Minh Phong, cậu nghĩ rằng tôi đã già tới nỗi hồ đồ rồi sao?"
Nhắc đến Đường Quân Ngạo, giờ ngay cả Thẩm Thương cũng không ngồi yên được.
"Tiết Nhất Thủ có thể chứng minh.
Nếu cụ Thẩm không tin thì tôi có thể gọi cho chú ba!", Đường Minh Phong nói.
Tiết Nhất Thủ gật đầu: "Cậu Đường nói đúng đấy, lần này tôi đến thành phố Giang Châu là do nhận sự ủy thác của ông ba nhà họ Đường!"
Ông hai của nhà họ Thẩm chỉ là ông hai của thành phố Giang Châu, mà ông ba Đường Quân Ngạo của nhà họ Đường lại vang danh khắp cả nước, họ hoàn toàn không cùng một đẳng cấp!
Thẩm Kỳ Bân không dám tự tiện xử lý Đường Minh Phong, ông ta liếc nhìn Thẩm Thương xin ý kiến.
Chuyện này chỉ có thể do Thẩm Thương xử lý.
"Gọi điện đi.
Nếu cậu dám lừa tôi thì hai cánh tay của cậu sẽ biến mất luôn đấy!".
Thẩm Thương là người từng trải qua nhiều sóng gió, không đến mức nghe thấy ba chữ Đường Quân Ngạo là đã sợ hãi không yên.
"Được, được!"
Nửa tiếng sau, Đường Quân Ngạo cười híp mắt bước vào đại sảnh nhà họ Thẩm.
Ông ta ngẩng đầu liếc nhìn Đường Minh Phong, sau đó thản nhiên ngồi xuống ghế sô pha.
Ông ta nói với giọng điệu khách sáo: "Tôi cũng đã biết đại khái sự việc rồi, chuyện này chỉ có thể coi là Tiết Nhất Thủ sơ suất, chữa trị sai cách.
Tôi bảo đảm từ nay Tiết Nhất Thủ sẽ không còn tư cách để làm bác sĩ, coi như đây là một lời giải thích cho nhà họ Thẩm".
"Còn về đứa cháu của tôi, cùng lắm cũng chỉ có thể nói là nó có ý tốt, chẳng qua không may gây ra hậu quả xấu, chuyện này cứ bỏ qua như vậy đi".
"Ông cụ Thẩm, ý ông thế nào?"
Tuy câu nói có vẻ như đang hỏi ý Thẩm Thương, nhưng thái độ của Đường Quân Ngạo thực ra tỏ ý rằng, mọi chuyện cứ quyết định như vậy, các người không được từ chối.
Còn về người cùng lứa ông ta như Thẩm Kỳ Bân, thậm chí ông ta còn chẳng thèm liếc nhìn một cái.
Đây chính là Đường Quân Ngạo!
Đây chính là ông ba nhà họ Đường!
Chỉ một câu nói thôi đã chấm dứt tiền đồ của Tiết Nhất Thủ.
Tuy Tiết Nhất Thủ không cam lòng, nhưng lại không dám phản đối.
Đối với nhà họ Đường ở Ma Đô, một bác sĩ nhỏ nhoi như ông ta chẳng là cái thá gì cả.
"Ông ba Đường, tuy chuyện này giáo sư Tiết có sai thật, nhưng suy cho cùng vẫn là do Đường Minh Phong hám lợi mà thành.
Ông sắp xếp như vậy là không hợp lý".
Thẩm Thương không nói gì, nhưng Tôn Hàn lại lên tiếng.
Lần này Tiết Nhất Thủ dùng huyết thanh chưa hoàn thiện quả thật là sai, nhưng cũng là bác sĩ giỏi đích thực.
Vì chuyện này mà từ nay về sau phải từ bỏ ngành y, xét theo một mức độ nào đó, đây là tổn thất to lớn đối với xã hội.
Tiết Nhất Thủ có sai, nhưng chưa đến mức phải trả giá như vậy!
"Chú ba, anh ta chính là Tôn Hàn!"
Có Đường Quân Ngạo ở đây, Đường Minh Phong liền trở nên to gan.
"Tôn Hàn?"
Đường Quân Ngạo híp mắt: "Chính cậu đã bắt Đường Mân?"
"Phải".
"Lúc nào thả người?"
"Tôi không định thả".
Đường Quân Ngạo liền nhíu mày: "Tôi không phản đối việc mấy thanh niên các cậu có lòng kiêu ngạo, nhưng tôi không thích những người trẻ tuổi không biết điều".
"Không nói đến nhà họ Đường, chỉ riêng tôi thôi cậu có thể đối phó được không? Tôi cho cậu cộng thêm cả Từ Khang Niên, cả Chu Lão Lục nữa!"
Nói xong Đường Quân Ngạo dừng lại một chút, không muốn tiếp tục chủ đề này nữa: "Chuyện nào xong chuyện đấy, hôm nay tôi tới đây là để giải quyết việc của Đường Minh Phong.
Còn chuyện của Đường Mân thì tôi còn ở thành phố Giang Châu mấy ngày, không vội".
"Ông cụ Thẩm, ông có ý kiến gì đối với sắp xếp của tôi không?"
Đôi mắt sắc bén như chim ưng của Đường Quân Ngạo xoáy thẳng vào Thẩm Thương, ánh mắt sâu xa.
Thẩm Thương hiểu ý của Đường Quân Ngạo, nếu lấy Tiết Nhất Thủ ra trút giận, mọi người đều có đường lui.
Nhưng nếu cứ muốn xử lý Đường Minh Phong thì mọi người đều không có đường lui, việc tiếp theo sẽ phải dựa vào bản lĩnh của từng người.
Thẩm Thương cũng thấy vô cùng tức giận, nhà họ Thẩm là gia tộc hàng đầu ở thành phố Giang Châu này, đã bao giờ phải chịu uất ức như vậy.
Nhưng khi nghĩ đến người trước mặt là Đường Quân Ngạo, dù thế nào ông ta cũng phải nén giận.
"Đều do cậu Tôn quyết định!".
Trầm mặc một lúc, Thẩm Thương liền giao quyền quyết định cho Tôn Hàn.
Nếu Tôn Hàn không đối đầu với Đường Quân Ngạo thì ông ta cũng không dám trắng trợn chống lại.
Nhưng nếu cậu Tôn đã ngứa mắt Đường Quân Ngạo thì tại sao lại không nhân cơ hội mượn đao giết người?
"Cậu Tôn, cậu Tôn gì cơ? Tôn Hàn, anh hãy biết điều đi, đừng có cứng đầu! Nhà họ Đường chúng tôi..."
Đường Minh Phong kiêu căng uy hiếp, nhưng vừa nói được một nửa thì Đường Quân Ngạo đã trừng anh ta một cái.
Đường Quân Ngạo thầm thở dài, thực sự không biết tại sao nhà họ Đường đã oai phong mấy chục năm, tại sao đến lứa Đường Minh Phong lại toàn những đứa chẳng ra gì.
Thẩm Thương dám để Tôn Hàn quyết định đủ để cho thấy Tôn Hàn không hề đơn giản.
Ít nhất thì Thẩm Thương cho rằng người thanh niên này đủ tư cách để đấu lại ông ta, nếu không thì Thẩm Thương không thể nào nói như vậy được.
Rõ ràng như vậy mà Đường Minh Phong lại không nhận ra.
Lần này Đường Quân Ngạo đã bắt đầu nghiêm túc đánh giá Tôn Hàn, hai tay ông ta chắp lại: "Cậu Tôn đúng không, nếu ông Thẩm đã nghe theo ý kiến của cậu thì cậu hãy nói xem chuyện này nên giải quyết thế nào?"
Tôn Hàn cũng không khách sáo, anh nở nụ cười nhạt: "Nhà họ Đường các người thích dùng lý lẽ hay thích dùng nắm đấm?"
Đường Quân Ngạo cũng nở nụ cười sâu xa: "Nắm đấm khác gì với lý lẽ sao?"
Ý câu nói là, nắm đấm ai mạnh thì người đó có lý.
"Tiết Nhất Thủ thì thôi bỏ đi, chuyện tự tiện dùng huyết thanh KE97 thì giáo sư Tiết tự về báo cáo với lãnh đạo trực tiếp đi".
"Đường Minh Phong cũng đi đi.
Dù sao thì ông ba Đường đây cũng nói rồi, ông chưa rời khỏi thành phố Giang Châu ngay, chúng ta vẫn còn thời gian để chơi".
Thẩm Thương và Thẩm Kỳ Bân đều trở nên nghiêm túc, họ hiểu rằng Tôn Hàn muốn đối đầu với Đường Quân Ngạo.
Đường Quân Ngạo hơi bất ngờ, ông ta không biết Tôn Hàn có bản lĩnh thật hay là hành sự theo cảm tính nữa.
Ông ta trầm mặc chốc lát, sau đó vỗ đùi đứng dậy.
"Được!"
"Hôm nay tôi không nói nhiều nữa, thời gian còn dài, tôi có rất nhiều thời gian chơi với cậu Tôn đây.
Tôi chỉ mong cậu Tôn đừng có bỏ cuộc giữa chừng".
"Không đâu".
"Đến lúc đó rồi nói".
Đường Quân Ngạo nở nụ cười sâu xa, sau đó quay người nói với Đường Minh Phong: "Ngây ra đó làm gì, đi thôi".
"Vâng thưa chú ba!"
Đám người Đường Quân Ngạo đi rồi, Tôn Hàn liền lên tầng ba lấy kim bạc châm máu ra cho Thẩm Nguyệt.
Sau khi xác nhận Thẩm Nguyệt đã qua cơn nguy kịch, anh liền xuống tầng chuẩn bị đi về.
Thẩm Kỳ Bân liền xin lỗi: "Cậu Tôn, thực sự xin lỗi, đã làm cậu liên lụy!"
Lần này Tôn Hàn đối đầu với Đường Quân Ngạo đều là vì chuyện của nhà họ Thẩm.
Thực ra nếu bố ông ta nhẫn nhịn một chút là được, dù sao đó cũng là Đường Quân Ngạo.
Kết quả là bố ông ta lại để cậu Tôn quyết định, thế nên mới khiến chuyện đến nước này.
Âm mưu, chắc chắn là có âm mưu.
Tôn Hàn không nghĩ vậy: "Tôi đã có ân oán với nhà họ Đường rồi, dù thêm chuyện này cũng chẳng sao".
"Phải rồi, tôi đồng ý chữa bệnh cho Thẩm Nguyệt".
Nghe vậy, Thẩm Kỳ Bân mừng như điên: "Thật sao?"
Đã lâu như vậy rồi, ông ta cho rằng cậu Tôn sẽ không đồng ý, thế mà bây giờ lại đồng ý!
Tôn Hàn mỉm cười: "Đúng vậy, nhưng tôi có một điều kiện.
Điều kiện này nhà họ Thẩm các người đồng ý cũng không được, chỉ có Thẩm Nguyệt mới có thể đồng ý.
Đợi cô ấy đỡ hơn thì bảo cô ấy đến tìm tôi"..