[Đô Thị] Ngọa Hổ Tàng Long

Chương 82: Sao Tôi Lại Không Dám Đến





Tôn Hàn quay về biệt thự sớm khiến Liễu Y Y hơi bất ngờ.

Cô thấy anh không uống nhiều mấy, không phải bảo là đi xã giao sao?
"Sao anh về sớm vậy?"
Cởi áo khoác ra rồi quăng xuống sô pha, Tôn Hàn đáp bừa: "Không thuận lợi lắm".

"Vậy không sao chứ?"
"Không sao, chỉ là một giám đốc của một công ty nhỏ thôi, sao có thể làm khó anh được?", Tôn Hàn tỏ vẻ chẳng thèm quan tâm đến Lục Hữu Đạo.

Liễu Y Y đã quen với thái độ kiêu ngạo của Tôn Hàn nên cô cũng chẳng thấy lạ, cô cũng không cảm thấy một giám đốc của trung tâm mua sắm Tô Hàng có thể làm khó Tôn Hàn.

.

Truyện Linh Dị
Kể từ khi Tôn Hàn ra tù, anh đã thể hiện bản lĩnh vô cùng đáng sợ.

Ngay cả nhân vật tầm cỡ rung chuyển cả Tây Nam như ông Long cũng không làm gì được Tôn Hàn chứ đừng nói là người khác.

Cô không nghĩ nhiều, liền nói: "Đồng Đồng đã ăn cơm tối rồi, tôi cũng rửa bát rồi.

Tôi về đây, anh có đưa tôi về không?"
Biệt thự Thương Sơn ở vị trí như thế này, nếu không có xe riêng thì đúng là bất tiện, gọi xe cũng không tiện.

"Tối nay đừng đi được không?"
Đột nhiên Tôn Hàn thốt ra một câu như vậy.


Liễu Y Y sững ra một lúc, sau đó liền định nổi giận: "Tôn Hàn, anh..."
"Dừng đã, ý anh là bây giờ vẫn chưa muộn, nhưng cũng không còn sớm nữa.

Dù sao chỗ anh cũng nhiều phòng, em chọn bừa một căn phòng ngủ lại là được!".

Thấy tình thế không ổn, Tôn Hàn liền giải thích ngay.

Lúc này sắc mặt Liễu Y Y mới hòa hoãn lại: "Không cần, tôi không ở lại đâu, mẹ tôi sẽ lo lắng".

Nếu nói là ở cùng bạn trai thì mẹ em chưa chắc đã lo lắng đâu.

Nhưng Tôn Hàn chỉ có thể thầm nghĩ như vậy mà thôi.

"Được rồi, anh cũng không miễn cưỡng, em tự lái xe về đi.

Mai là thứ bảy, anh định đưa Đồng Đồng đi thủy cung, em cũng phải đi nhé!"
Chuyện này Tôn Hàn đã đồng ý với Đồng Đồng từ hai ngày trước.

Đồng Đồng đang xem phim hoạt hình liền mong chờ nhìn Liễu Y Y: "Dì Y Y ơi, dì cũng đi cùng đi!"
"Được, dì Y Y sẽ đi!"
Liễu Y Y có thể không nể mặt Tôn Hàn, nhưng cô sẽ không từ chối Đồng Đồng.

"Anh đưa em ra nhà để xe!"
Tôn Hàn cũng không biết mình làm sao, rõ ràng từ đây đến nhà để xe còn chưa đến một trăm mét, nhưng anh cứ nhất quyết đưa cô đi.

Có lẽ anh chỉ muốn nhìn ngắm Liễu Y Y nhiều hơn một chút mà thôi.

Khi đến nhà để xe, đến trước chiếc xe Mercedes S-Class, Liễu Y Y mở cửa xe ra ngồi vào ghế lái rồi thắt dây an toàn: "Tôi đi đây!"
"Đợi đã!"
Đột nhiên Tôn Hàn gọi Liễu Y Y đang kinh ngạc lại, nghĩ hồi lâu rồi mới nói: "Đã có tin tức về con gái em rồi".

Liễu Y Y: "...."
"Thật, thật sao?", khuôn mặt cô tràn ngập vẻ kích động không thể che giấu.

Tôn Hàn gật đầu: "Để nắm được tình hình cụ thể thì cần vài ngày, thậm chí là nửa tháng nữa, nhưng anh có thể chắc chắn rằng con bé vẫn còn sống!"
Trước khi có tin tức, đây chính là vấn đề Tôn Hàn lo lắng nhất.

Kẻ buôn người táng tận lương tâm, chuyện gì cũng có thể làm được.

Hạ Hạ rơi vào tay bọn buôn người mấy năm như vậy, có thể đã xảy ra chuyện gì đó, không ai có thể biết được.

Nhưng nếu không phải kẻ buôn người mà có thể là do Lâm Hữu làm thì Hạ Hạ sẽ không có vấn đề gì lớn.

Lâm Hữu không có gan làm lớn chuyện.

Liễu Y Y sững sờ hồi lâu, cô nghẹn ngào nói: "Cảm ơn!"
"Đây là điều anh nên làm!"
Liễu Y Y chỉ cho rằng anh cảm thấy mắc nợ cô nên mới dốc toàn lực tìm con gái cho cô, cô không biết rằng thực ra Tôn Hàn đã biết con gái của Liễu Y Y cũng chính là con gái của anh.

Nhìn chiếc xe rời đi, Tôn Hàn thở dài châm điếu thuốc.

Thực ra anh không định nói tin tức về con gái cho Liễu Y Y biết nhanh như vậy, nhưng cuối cùng anh vẫn không nhịn được.


Lúc nói điều ấy, Tôn Hàn chỉ nghĩ rằng, nếu để Liễu Y Y biết rằng Hạ Hạ có khả năng quay về, chắc chắn cô sẽ rất vui.

Thế nên anh đã nói ra.

....!
Ngày hôm sau, Liễu Y Y lái xe đến biệt thự gặp Tôn Hàn và Đồng Đồng.

Sau khi đến thủy cung, Đồng Đồng vô cùng vui vẻ.

"Wow, cá mập kìa! Bố ơi, con chỉ mới thấy nó trên ti vi thôi!"
"Dì Y Y ơi, đây là con gì thế, rực rỡ màu sắc trông đẹp thật đấy!"
"Đây là cá thiên thần!"
Đồng Đồng rất vui, còn Liễu Y Y có lẽ do biết tin tức của con gái nên cũng vô cùng vui vẻ.

Mỗi khi Đồng Đồng hỏi, cô đều trả lời rất nghiêm túc.

Tôn Hàn thấy thế thì cũng cảm thấy vui vẻ trong lòng.

Người như Lâm Mỹ Quyên rất khó yêu thương chăm sóc Đồng Đồng như vậy.

Thế nên người làm bố như anh phải yêu thương cô bé nhiều hơn.

Nhưng mà anh có quá nhiều việc phải làm, không thể lúc nào cũng ở bên chăm sóc Đồng Đồng được.

Liễu Y Y có lẽ chính là thiên sứ mà ông trời ban cho vì thấy mắc nợ bọn họ.

Chơi đến buổi trưa, ba ngoài đi ra ngoài ăn.

Vốn buổi chiều vẫn còn lịch, nhưng lúc ăn cơm Tôn Hàn đã nhận được cuộc gọi của Lý Tông Đạo.

"Tôn Hàn, tối qua rốt cuộc cậu đã làm gì với giám đốc Lâm của Tô Hàng thế hả.

Người ta sáng nay đã gọi điện đến trụ sở chính để phản ánh về cậu, nói là nếu cậu và Trần Hương không xin lỗi ông ta thì từ nay về sau trung tâm mua sắm Tô Hàng sẽ không cung cấp hàng cho công ty chúng ta nữa!"
"Bên phía trụ sở chính rất quan tâm đến việc này!"
Sau khi Tôn Hàn nghe máy, Lý Tông Đạo liền trách mắng Tôn Hàn với lời lẽ vô cùng chính đáng, nhưng trong giọng điệu ông ta lại tràn ngập sự vui sướng khi thấy anh gặp họa.

Tôn Hàn trầm mặc một lúc, anh còn chưa làm gì mà Lục Hữu Đạo đã gây rắc rối rồi.

"Yên tâm đi, không chừng ngày mai Lục Hữu Đạo sẽ thay đổi ý định đấy".

"Nếu vậy thì tốt quá.

Tôn Hàn à, tôi đưa số điện thoại của giám đốc Lục cho cậu nhé.

Nếu không giải quyết tốt chuyện này thì cậu không ngồi trên cái ghế Tổng giám đốc được nữa đâu!"
Sau khi anh cúp máy, Liễu Y Y nghe câu được câu không liền hỏi với giọng quan tâm: "Giám đốc Lục của trung tâm mua sắm Tô Hàng làm sao thế?"
"Không có chuyện gì đâu.

Anh phải bận việc, chiều e là không thể đi chơi với Đồng Đồng được".

"Đồng Đồng thì không sao, tôi chơi với cô bé cũng được.


Nhưng anh có chuyện gì vậy? Đang yên đang lành, sao anh lại gây xích mích với giám đốc Lục vậy?"
Tôn Hàn kể lại đầu đuôi câu chuyện ra, nghe xong Liễu Y Y cũng vô cùng tức giận: "Đáng đời cái tên đó! Ngày xưa..."
Liễu Y Y không thể nào thốt ra chuyện ngày xưa, lúc đó Tôn Hàn cũng làm như thế với cô.

"Thực ra chuyện ngày xưa có uẩn khúc, anh làm như thế với em là vì có nguyên nhân khác.

Cụ thể thì đến lúc nào thích hợp anh sẽ giải thích rõ với em", Tôn Hàn cũng biết rằng Liễu Y Y lại nhớ đến chuyện anh làm năm đó.

Chân tướng năm đó thế nào, Tôn Hàn quyết định sẽ nói rõ với Liễu Y Y vào một lúc thích hợp.

Nếu không nó sẽ luôn cản trở quan hệ giữa anh và Liễu Y Y.

Nhưng không phải bây giờ.

"Uẩn khúc? Tôn Hàn, anh không thấy nói như thế rất nực cười sao?", Liễu Y Y liền châm chọc.

Nếu không phải do Đồng Đồng vẫn ở đây thì cô đã chất vấn anh rồi.

"Sau này em sẽ biết".

Tôn Hàn không giải thích thêm mà nhìn Đồng Đồng: "Bố có việc bận, buổi chiều dì Y Y sẽ chơi với con nhé, có được không?"
"Vâng, bố cứ đi làm việc đi!", Đồng Đồng nói với giọng non nớt.

Tôn Hàn đi trước, anh để lại xe cho Liễu Y Y.

Sau đó anh hẹn Lục Hữu Đạo tại một quán trà.

Khi Tôn Hàn đến thì Trần Hương cũng vừa đến, nhưng Trần Hương không phải do Tôn Hàn gọi đến mà là Lý Tông Đạo.

"Tổng giám đốc Tôn, tôi đã gây rắc rối cho anh rồi!", Trần Hương ngại ngùng nói.

"Vấn đề nhỏ thôi, nếu tôi đã dám làm như thế thì Lục Hữu Đạo không làm gì tôi được đâu.

Đi thôi, chúng ta đi lên gặp Lục Hữu Đạo, xem ông ta muốn thế nào!"
"Vâng!"
Khi đi vào phòng bao, Lục Hữu Đạo thấy họ liền tức điên lên: "Các người còn dám tới à?"
Tối qua nếu gái ông ta gọi tới mà đến chậm một chút thôi là cái đó của ông ta coi như bị phế rồi.

Thế nên ông ta vô cùng căm hận Tôn Hàn.

Tôn Hàn từ từ ngồi xuống: "Sao tôi lại không dám tới chứ, tôi cũng chẳng làm việc gì trái lương tâm!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.