[Đô Thị] Ngọa Hổ Tàng Long

Chương 87: Anh Sẽ Công Nhận Em Là Quán Quân Tiêu Thụ Hai Tháng





Ngày hôm sau, Tôn Hàn đến công ty như thường lệ.

Vào lúc mười giờ sáng, Trần Hương ôm một chồng văn kiện đi tới văn phòng của anh.

Tôn Hàn nhìn sắc mặt Trần Hương trông không ổn lắm, anh liền thấy kỳ lạ: "Đã xảy ra chuyện gì thế, sao sắc mặt cô kém vậy?"
"Không có gì, chỉ là hai ngày nay không ngủ ngon, cảm ơn Tổng giám đốc Tôn đã quan tâm".

"Tổng giám đốc Tôn, đây là hợp đồng ký tiếp của phần lớn các công ty trong mùa đông năm nay, anh phải ký tên thì đối phương mới có thể cấp kinh phí đặt hàng".

Lúc Trần Hương để hợp đồng xuống, ngón tay cô ta khẽ run rẩy, nhưng Tôn Hàn không nhìn sang chỗ đó nên không chú ý.

Tôn Hàn nở nụ cười, chắp tay lại và nói: "Cô xem hợp đồng hết rồi đúng không, không có vấn đề gì chứ?"
"Tôi đều đã xem rồi, không, không có vấn đề!"
"Được, đưa bút cho tôi".

Tôn Hàn cũng không chú ý lắm, anh lấy bảy tám hợp đồng đó tới, chỉ liếc sơ qua rồi ký tên mình lên, sau đó lại đưa hợp đồng cho Trần Hương.

Trần Hương như trút được gánh nặng, cô ta cầm lấy hợp đồng đi ra ngoài.

Sau khi cửa văn phòng đóng lại, Tôn Hàn thấy hơi hoài nghi, anh cứ cảm thấy Trần Hương có gì đó là lạ.


Nhưng khi nghĩ đến mẹ Trần Hương đang bệnh nặng thì cũng không nghĩ nhiều nữa, anh nghĩ có lẽ cô ta như vậy là do chuyện của mẹ.

Thực ra Tôn Hàn từng định hỏi xem mẹ Trần Hương mắc bệnh gì, anh có thể xem giúp.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì lại thôi, nhánh Trung y mà anh học tuy thần kỳ, nhưng dễ học mà khó thành tài, cần phải có thiên phú cực tốt mới được.

Nói thẳng ra là, lúc ở nhà tù phía Nam anh được ông cụ Mạc coi trọng và truyền dạy Y thuật đều là do anh có thiên phú hơn người.

Dễ học mà khó thành tài nghĩa là nhánh Trung y mà anh học rất khó phổ biến rộng rãi.

Ông cụ Mạc từng nói rằng, loại Y thuật này có thể truyền thừa được mấy trăm năm quả thật không dễ dàng gì.

Vào thời kỳ hưng thịnh nhất, truyền nhân thích hợp để học nó cũng chỉ có ba người, nhưng người có bản lĩnh thực sự thì chỉ có một người duy nhất.

Tới thời cận đại thì đã mấy đời đơn truyền rồi.

Nếu ông cụ Mạc mà không tìm được một nhân tài như Tôn Hàn thì e là nhánh Trung y này sẽ phải thất truyền.

Đây cũng là một vấn đề sâu xa hơn, đó là nhánh Y thuật này của họ khó mà tiếp tục truyền thừa rạng rỡ.

Nhưng nhánh Trung y này lại có một yêu cầu, phải là bệnh hiểm nghèo thì mới chữa.

Thực ra Tôn Hàn cũng hiểu được đạo lý của yêu cầu này, họ không thể nào cứu chữa được cho hàng trăm hàng nghìn người, cũng chỉ có thể cứu được những người họ gặp mà thôi.

Y thuật tuy thần kỳ, nhưng lại rất dễ gặp phải phiền toái.

Ông cụ Mạc cũng chính là một người thầy của Tôn Hàn, ông ấy vào tù vì không cứu sống được một nhân vật lớn, thế nên gặp phải tai họa.

Sông có khúc người có lúc, người thầy thuốc có thể trị bách bệnh không hề tồn tại.

Dù Tôn Hàn có y thuật cao siêu cũng không dám nói rằng bệnh gì cũng có thể chữa được.

Nhưng nếu bệnh của mẹ Trần Hương chỉ là bệnh bình thường mà bệnh viện có thể chữa khỏi thì anh không cần phải rước lấy phiền phức làm gì.

Nhưng Tôn Hàn hoàn toàn không ngờ được, bệnh của mẹ Trần Hương thực ra đều là do cô ta bịa ra.

Sau khi Trần Hương rời khỏi văn phòng, cô ta mới thở dài một hơi.

Chẳng mấy chốc cô ta đã quay về phòng làm việc của mình.

Cô ta lén lút nhắn tin cho một vài người, nội dung giống hệt nhau.

"Đơn giá trên hợp đồng đã được giảm đi ít nhiều, nhớ phải gửi tiền cho tôi!"

Làm xong những việc này, Trần Hương đột nhiên nhìn về phía văn phòng của Tôn Hàn, cô ta áy náy nói: "Tổng giám đốc Tôn, xin lỗi, tôi cũng hết cách rồi!"
Đậu Quân muốn cô ta đưa thêm năm trăm nghìn tệ nữa, Trần Hương hoàn toàn không đào đâu ra được số tiền này.

Cách duy nhất chính là ra tay từ chỗ Tôn Hàn vừa mới nhậm chức vẫn chưa rõ giá cả của các bên hợp tác, từ đó kiếm thêm năm trăm nghìn tệ!
Đơn giá giảm đi sẽ không rõ ràng lắm, chỉ cần cô ta xử lý tốt thì sẽ không có vấn đề gì.

Quả nhiên là Tôn Hàn không phát hiện.

Ba giờ chiều.

Tôn Hàn hoàn toàn không biết hợp đồng có vấn đề, anh lái xe đưa Liễu Y Y rời khỏi công ty đến nhà trẻ để đón Đồng Đồng.

Trên đường, Liễu Y Y lướt xem tin tức trên điện thoại, đôi mắt cô trợn to: "Tôn Hàn, có chuyện gì vậy? Không chỉ bốn ngân hàng lớn dốc toàn lực ủng hộ kế hoạch xây dựng công trình bên sông của công ty bất động sản Phong Quyên, kể cả những công ty có quan hệ với anh như công ty bất động sản Thịnh Hạ cũng đứng ra ủng hộ công ty bất động sản Phong Quyên!"
"Nếu cứ như thế này, Đường Minh Phong muốn đưa công ty bất động sản Phong Quyên lên sàn chứng khoán e là chỉ mất một tháng thôi!"
Tuy Liễu Y Y không hiểu về ngành bất động sản nhưng cũng không ngốc.

Đường Minh Phong đã có thiên thời địa lợi nhân hòa, chỉ cần củng cố được sức mạnh và tiền vốn là có thể dễ dàng đưa công ty lên sàn chứng khoán.

Nhưng điều khiến Liễu Y Y không hiểu là, rõ ràng Tôn Hàn đã khiến bốn ngân hàng lớn từ chối hợp tác với Đường Minh Phong rồi, thế mà bây giờ đừng nói là bốn ngân hàng lớn, ngay cả công ty bất động sản Thịnh Hạ cũng đứng ra ủng hộ Đường Minh Phong.

Chẳng lẽ là nhà họ Đường đang sử dụng thế lực để chèn ép Tôn Hàn?
"Là anh bảo họ làm như vậy".

Đột nhiên, Tôn Hàn đang lái xe thốt lên.

Liễu Y Y không thể tin nổi: "Anh bảo thế sao? Anh không điên chứ? Đường Minh Phong và vợ anh làm như thế với anh, muốn độc chiếm tài sản của anh mà anh còn giúp họ à?"
"Anh không điên, chuyện này anh có tính toán của riêng mình.

Nhưng có chuyện này anh có thể nói cho em biết".

Lúc đợi đèn đỏ, Tôn Hàn nghiêng mặt qua, nói: "Anh ly hôn rồi".

Liễu Y Y: "....."
"Lúc nào vậy?"
"Hôm qua!"
À.

Vậy sao.

Liễu Y Y đột nhiên nói: "Chúc mừng nhé!"
Sắc mặt Tôn Hàn hơi mất tự nhiên, ly hôn thì có gì hay mà chúc mừng chứ.

Nhưng nghĩ kỹ lại thì hình như cũng rất đáng để chúc mừng.


Đèn xanh sáng lên.

Tôn Hàn vừa lái xe vừa nói: "Phải rồi, người của công ty quốc tế Phong Hỏa đã đến rồi, em biết tin chưa?"
Liễu Y Y gật đầu: "Buổi trưa tôi đã xem tin tức trên mạng rồi.

Sáng mai người của công ty quốc tế Phong Hỏa sẽ mời những người cùng ngành ở thành phố Giang Châu đi ăn bữa cơm, có lẽ là để bàn chuyện đối tác!"
"Công ty quốc tế Phong Hỏa là công ty có những nhãn hàng trang phục nổi tiếng toàn cầu, lần này tiến quân vào thành phố Giang Châu có lẽ là để thăm dò thị trường.

Dù là ai muốn hợp tác với bên đó thì đều phải cạnh tranh rất kịch liệt!"
Tôn Hàn nhìn cô bằng ánh mắt khen ngợi, anh cảm thấy rất vui vẻ: "Em tiến bộ rất nhanh, phân tích vấn đề rõ ràng, nắm được trọng điểm, em đã có phong thái của bà hoàng giới thương nghiệp rồi đấy!"
Bà hoàng giới thương nghiệp?
Liễu Y Y bật cười: "Anh nghĩ cái gì vậy? Tôi có thể làm đủ kiếm sống đã là tốt lắm rồi".

Liễu Y Y không dám mơ tưởng đến năm chữ bà hoàng giới thương nghiệp này.

"Có nhớ đến lần đánh cược đó giữa chúng ta không?", Tôn Hàn đột nhiên nói.

Liễu Y Y không hiểu gì cả: "Tất nhiên là nhớ.

Anh đã nói chỉ cần tôi có thể trở thành quán quân tiêu thụ ba tháng liên tiếp thì anh sẽ đồng ý mọi yêu cầu của tôi, kể cả có bảo anh vĩnh viễn rời khỏi thành phố Giang Châu đi chăng nữa".

Liễu Y Y nhớ y nguyên giao ước này.

Nhưng khi nói ra sắc mặt cô vẫn hơi khó coi.

Cô phát hiện, sự bài xích của cô đối với người đàn ông này đã biến mất sạch sẽ.

Đây không phải chuyện tốt!
Ngày xưa Tôn Hàn đã hại cô vô cùng thê thảm.

Tôn Hàn trầm ngâm chốc lát: "Chỉ cần em có thể ký kết hợp tác với công ty quốc tế Phong Hỏa, anh sẽ công nhận em là quán quân tiêu thụ hai tháng!"
Liễu Y Y liền sững sờ.

Đáng lẽ ra cô phải rất vui mới đúng, nhưng cô không thể nào vui nổi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.