[Đô Thị] Ngọa Hổ Tàng Long

Chương 9: Người Đàn Ông Mặc Vest Xanh





"Là anh!!"
Cô vốn là một thiên kim tiểu thư, nhưng tất cả đều bị tên Tôn Hàn này hủy hoại hết!
Cô bị người đời cười nhạo, bị gia tộc đuổi đi, bị họ hàng chán ghét!
Sáu năm, hai mẹ con cô hèn mọn sống trong cái thành phố lạnh lẽo này như hai con chó không nhà.

Khoảnh khắc này, mắt Liễu Y Y đỏ ngầu, trong ánh mắt cô tràn đầy phẫn nộ.

"Là tôi", Tôn Hàn thừa nhận.

Có những chuyện không thể nào trốn tránh được, dù gì anh cũng phải đối mặt.

.

||||| Truyện đề cử: Nông Kiều Có Phúc |||||
Năm đó anh vì cứu Liễu Y Y mà không thể không chạm vào cô.

Nhưng anh đã làm tổn thương cô, đó cũng là sự thật.

Bốp!
"Cút! Anh cút đi cho tôi, cút càng xa càng tốt, cả đời này đừng có xuất hiện trước mặt tôi! Mẹ tôi cũng không cần anh cứu! Cút..."
Liễu Y Y tát anh một cái trời giáng, phát ra tiếng gào thét xé gan xé phổi.

Nước mắt chảy xuống dọc gò má cô, cô cứ như đang bộc phát tất cả uất ức và phẫn nộ đã dồn nén suốt sáu năm nay.

Tôn Hàn im lặng.


Anh đã dự đoán được tình huống này.

Sau khi suy nghĩ một lúc, cuối cùng anh vẫn lẳng lặng rời đi.

Cô cần sự yên tĩnh.

Khi bóng dáng Tôn Hàn biến mất, Liễu Y Y ngồi xổm xuống khóc lớn, nghe đau đớn vô cùng.

Reng reng reng.

Chuông điện thoại cô vang lên.

Liễu Y Y lấy điện thoại ra nghe máy, giọng nói nham hiểm vang lên từ đầu dây bên kia: "Liễu Y Y, tối nay tới quán bar Hoàng Triều gặp tôi!"
"Anh Trương, xin anh hãy thư thả cho tôi mấy ngày, tôi nhất định sẽ trả đủ lãi cho anh!"
Giọng nói của Trương Bát Bì vô cùng nham hiểm: "Giờ trừ chính bản thân cô còn đáng giá chút tiền thì cô lấy đâu ra tiền trả tôi? Liễu Y Y, tôi nói cho cô biết, tôi cho cô vay tiền chỉ vì ngủ với cô thôi".

"Ngoan ngoãn đi theo tôi thì món tiền này coi như xong.

Nếu không thì cứ chờ xem tôi sẽ xử lý mẹ cô thế nào!"
"Tút tút tút..."
Trương Bát Bì còn chưa để Liễu Y Y nói gì đã cúp máy.

....!
Đèn đường vừa lên.

Quán bar Hoàng Triều.

Trương Bát Bì chuyên cho vay nặng lãi dẫn mấy tên đàn em uống rượu trong phòng bao.

"Đại ca, nhỡ Liễu Y Y không đến thì sao?"
Trương Bát Bì với vẻ mặt cay nghiệt cười lạnh: "Con bé Liễu Y Y quan tâm nhất là bà mẹ, chắc chắn cô ta sẽ đến!"
"Ha ha ha, vậy thì tối nay đại ca sẽ được hưởng thụ mỹ nhân rồi!"
"Đại ca, con bé Liễu Y Y đúng là đẹp tuyệt vời, anh chơi xong thì có thể cho em..."
Ánh mắt Trương Bát Bì vô cùng dâm tà: "Ha ha, yên tâm đi, ông đây ăn thịt thì mấy thằng ít nhất cũng hớp được ngụm canh!"
"Đại ca, em kính anh một ly!"
Mấy tên đàn em đều nở nụ cười dâm đãng, khi nghĩ đến Liễu Y Y thì chúng không khỏi chặc lưỡi, đúng là báu vật!
Rầm rầm!
Lúc này cửa phòng bao mở bật ra.

Tôn Hàn mặc vest xanh, vẻ mặt thản nhiên đi vào phòng.

Đám người Trương Bát Bì ngưng cười.

Trương Bát Bì để ly rượu xuống, sầm mặt: "Anh bạn này, có phải cậu đi nhầm phòng không?"
"Nhân lúc đại ca tao tâm trạng tốt thì mau cút đi!"
"Mắt tên này chắc bị mù rồi, còn không nhìn rõ số phòng!"
Đám đàn em ai nấy đều chửi ầm lên.

Nhưng điều khiến tất cả mọi người kinh ngạc là, Tôn Hàn không hề quan tâm đến lời chúng nói mà ngồi thẳng xuống, còn vắt chéo chân.

"Trương Bát Bì?"
"Tìm tôi à?".


Vẻ mặt Trương Bát Bì dần trở nên cẩn trọng, tên này không đi sai phòng mà là nhắm vào hắn.

"Liễu Y Y nợ anh hai trăm nhìn tiền vay nặng lãi?", Tôn Hàn lạnh nhạt hỏi.

Trương Bát Bì đã hiểu, liền vui cười trở lại.

Hắn kiêu căng nói: "Tên nhóc này, cậu ra mặt thay Liễu Y Y sao? Nhưng nếu cậu đã biết tôi là ai thì cũng phải biết là không nên làm thế này đâu! Tiền không quan trọng, ông đây chỉ muốn ngủ với Liễu Y Y thôi!"
"Tôi khuyên anh một câu, có những người anh không thể đắc tội được đâu!"
"Anh chắc chưa?", Tôn Hàn hỏi, ánh mắt anh lạnh lẽo.

"Mẹ nó chứ, lên cho tao!"
Nghe vậy, Trương Bát Bì biết là không thể nói tiếp được nữa.

Hắn liền đứng bật dậy, gọi đám đàn em ra tay.

"Bốp!"
Tôn Hàn đứng vọt dậy, đá trúng bụng của Trương Bát Bì nhanh như chớp khiến hắn ngã vật ra ghế sô pha, kêu la không ngừng.

Sau đó anh nhanh chóng lao về phía mấy tên đang áp sát mình.

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, bốn năm tên xã hội đen trong phòng bao đã bị anh xử lý sạch sẽ.

Tôn Hàn ghé sát mặt vào chỗ Trương Bát Bì, ánh mắt anh vô cùng lạnh nhạt: "Bây giờ thì sao?"
Một người thôi mà lại dễ dàng đối phó với nhiều người như vậy khiến Trương Bát Bì hoảng loạn: "Tao nói cho mày biết, đây là quán bar Hoàng Triều của Chu Lão Lục, mày dám làm loạn ở đây thì mày chết chắc!"
Tôn Hàn cười nhạo: "Tiếng động trong phòng bao to như thế mà không ai quan tâm, không biết quan sát à?"
Soạt soạt!
Trương Bát Bì liền biến sắc.

Điều này cũng có nghĩa là việc tên thanh niên này đối phó hắn, ngay cả quán bar Hoàng Triều cũng không dám nhúng tay vào.

Gặp phải đối thủ khó chơi rồi.

"Người anh em à, à không, đại ca, tôi biết sai rồi! Bốn trăm nghìn tệ Liễu Y Y nợ tôi, à không, hai trăm nghìn tệ đó tôi không lấy nữa! Chuyện này coi như xong!"
Trương Bát Bì cũng là tên biết điều, nếu đã không chọc được thì không cần lãi nữa.

"Đưa giấy nợ cho tôi!"
"Tứ Hổ, mau đi lấy giấy nợ cho đại ca này nhanh lên!"
Một tên đàn em nhanh chóng đưa giấy nợ của Liễu Y Y ra.

Tôn Hàn nhận lấy, nhìn một cái rồi để vào trong túi.

Anh không thèm nhìn Trương Bát Bì nữa mà nhìn về phía tên đàn em tên Tứ Hổ.

Anh lạnh nhạt hỏi: "Cậu là đàn em của Trương Bát Bì à?"
Lý Tứ Hổ bị nhìn chằm chằm tới nỗi chảy đầy mồ hôi: "Vâng, vâng!"
"Trương Bát Bì dám chọc vào Liễu Y Y thì cũng phải trả giá đắt.

Giờ tôi cho các người một lựa chọn, kể từ ngày mai Trương Bát Bì phải biến mất khỏi thành phố này.

Nếu không..."
Tôn Hàn dừng lại một chút, khóe môi anh cong lên, nhẹ nhàng thốt ra: "Tất cả những kẻ trong phòng bao này sẽ biến mất khỏi thành phố này, tự chọn đi".


Nói xong anh liền đi khỏi phòng bao.

"Cậu muốn dồn bọn tôi vào chỗ chết à?!!"
Trương Bát Bì kinh hãi, thanh niên này không chừa lại đường sống cho họ!
Nhưng ngay sau đó tất cả mọi người đều biến sắc.

"Cậu chủ!"
Cửa phòng bao mở ra, chủ nhân của quán bar Hoàng Triều là Chu Lão Lục đứng nghiêm chỉnh ở một góc.

Sau khi thanh niên này đi ra, ông ta nhìn lướt qua phòng bao rồi theo sát sau người thanh niên.

Việc này...!
Ngay cả nhân vật tầm cỡ như Chu Lão Lục mà cũng phải cung kính gọi thanh niên này là cậu chủ.

"Đại ca, xin lỗi! Anh chết còn đỡ hơn tất cả mọi người phải chết!"
Đám đàn em đều nhìn Trương Bát Bì, ánh mắt hung ác.

"A..."
Chẳng mấy chốc, phòng bao đã phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Nửa tiếng sau.

Liễu Y Y bất an đi tới bên ngoài quán bar Hoàng Triều, hai tay cô nắm chặt lấy góc áo màu tím nhạt, đôi môi mím chặt.

Cô biết đi vào rồi sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng vì mẹ, cô không thể không vào.

Khi cô đang định đi vào quán bar Hoàng Triều thì liền liếc thấy có một bóng dáng rời đi ở phía bên đường, cô thấy rất nghi hoặc.

"Tôn Hàn?"
Sao anh ta lại ở đây?
Hình như không liên quan đến mình.

Liễu Y Y ôm tâm trạng nặng nề bước vào, đang định đi vào quán bar thì đột nhiên có bảy tám người đi ra.

"Có chuyện rồi, có chuyện rồi!"
"Hai chân của Trương Bát Bì tàn phế rồi!"
"Ha ha, kẻ ác ắt gặp quả báo!"
Liễu Y Y kinh ngạc, Trương Bát Bì bị đánh gãy chân sao?
Cô nhanh chóng kéo một người lại, sốt ruột hỏi: "Mọi người nói chân Trương Bát Bì gãy rồi sao? Có chuyện gì xảy ra vậy?"
Người đó nói: "Tôi cũng không rõ, chỉ nghe nói một thanh niên mặc vest xanh tới tìm Trương Bát Bì gây sự, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, đàn em của Trương Bát Bì liền đánh gãy chân hắn!"
Liễu Y Y há hốc miệng, sắc mặt vô cùng khó tin
Cô nhìn về phía Tôn Hàn đi, chẳng lẽ là anh?
Không phải anh đang mặc vest xanh đó sao?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.