[Đô Thị] Ngọa Hổ Tàng Long

Chương 96: Họ Mới Là Đối Thủ Của Em Không Phải Anh!





"Dừng lại!"
Nhưng lúc này Tôn Hàn lại bảo dừng.

Anh nhìn về phía Lôi Công, cười nói: "Ông Lôi, đây là chuyện của chi nhánh công ty chúng tôi, có thể để Tổng giám đốc là tôi giải quyết chuyện này không?"
"Cũng được".

Tôn Hàn đã lập rất nhiều công lao cho công ty, thế nên ông Lôi cũng phải nể nang ít nhiều.

....!
Một tiếng sau, ông Lôi gấp rút rời đi, ông ta vội vàng về trụ sở chính để báo tin vui cho chủ tịch.

Trong văn phòng Tổng giám đốc, Tôn Hàn đang gọi điện với Phương Minh Nguyệt, Liễu Y Y đứng bên cạnh.

"Cậu Tôn, chuyện này xảy ra là do tôi quản lý cấp dưới không nghiêm.

Một cấp dưới của tôi ỷ mình là con trai của cổ đông nên đã bắt tay với Lý Tông Đạo và Vương Bách Xuyên để hãm hại cậu!"
"Chỉ cần cậu yêu cầu thì tôi sẽ báo cảnh sát để xử lý ngay".

Tôn Hàn bình thản trả lời: "Cô hãy liên hệ với chủ tịch công ty các cô đi, tôi cần một lời giải thích rõ ràng.

Còn việc của Lý Tông Đạo và Vương Bách Xuyên thì các cô không phải quan tâm, tôi sẽ tự xử lý".


"Tôi nhất định sẽ cho cậu Tôn một câu trả lời khiến cậu hài lòng".

Sau khi Tôn Hàn cúp máy, Liễu Y Y thực sự không hiểu, cô liền hỏi: "Tôn Hàn, lần này rõ ràng anh có thể báo cảnh sát để giải quyết, như thế thì Lý Tông Đạo và Vương Bách Xuyên chắc chắn sẽ không thoát nổi! Tại sao anh lại bỏ qua cho bọn họ như vậy?"
"Nếu chỉ sa thải thôi thì hời cho bọn họ quá!"
Nếu không phải cô và Tôn Hàn lấy được hợp đồng này thì họ sẽ không thể nào giải thích rõ ràng chuyện hôm nay được.

Không thể nào dễ dàng bỏ qua cho hai người đó như vậy được!
Nhưng Tôn Hàn lại nói: "Ai nói với em là anh muốn sa thải họ?"
"Hả, không sa thải sao? Chẳng lẽ anh định cứ bỏ qua như vậy à?", Liễu Y Y càng không thể tin nổi.

Vụ vu cáo này hoàn toàn đủ để báo án.

Nếu chỉ sa thải thôi đã là khoan hồng với họ lắm rồi chứ đừng nói là không sa thải.

"Phải, anh không định truy cứu trách nhiệm của họ".

"Này, anh đang nghĩ cái gì vậy? Người có rộng lượng đến đâu cũng không như anh, đó là những kẻ muốn tống anh vào tù đấy!", Liễu Y Y thực sự không hiểu nổi suy nghĩ của Tôn Hàn.

Tôn Hàn cười, hỏi ngược lại: "Vậy anh đã ngồi tù chưa?"
"Chưa thì đúng là chưa, nhưng mà suýt nữa...", Liễu Y Y rất buồn bực.

Tôn Hàn ngắt lời cô: "Em nghĩ nhiều rồi, cho dù không có hợp đồng này thì họ cũng chẳng làm gì được anh đâu".

"Em muốn biết nguyên nhân anh bỏ qua cho họ sao, thực ra cũng rất đơn giản, bởi vì anh chưa từng coi Vương Bách Xuyên hay Lý Tông Đạo là đối thủ của anh.

Họ không bao giờ đủ tư cách".

"Anh giữ lại họ bởi vì họ là đối thủ của em, họ là ngọn núi lớn mà em cần phải vượt qua!"
"Nếu em muốn đứng vững ở công ty thời trang Sâm Uy này, thậm chí là mở ra một con đường cho riêng mình trong giới thương nghiệp thì chướng ngại vật đầu tiên chắn đường em chính là Vương Bách Xuyên và Lý Tông Đạo".

"Nếu muốn đối đầu với họ thì hãy dựa vào bản lĩnh của chính mình".

Liễu Y Y: "......"
"Em không có lòng tin sao?", thấy Liễu Y Y mãi không nói gì, Tôn Hàn liền hỏi với giọng khích tướng.

Liễu Y Y nói: "Tôi có lòng tin, nhưng mà..."
"Không có nhưng mà, anh tin rằng trong năm nay chắc chắn em có thể đuổi hai con sâu mọt của công ty này ra khỏi công ty thời trang Sâm Uy.

Không nói đến chuyện này nữa, nói chuyện khác nào!", Tôn Hàn chuyển chủ đề.

"Chuyện gì?", Liễu Y Y hỏi.

Tôn Hàn đột nhiên đứng dậy, giơ tay ra nói: "Chúc mừng em, kể từ ngày hôm nay em sẽ không còn là nhân viên tiêu thụ nữa mà là trưởng phòng tiêu thụ số hai của chi nhánh công ty thời trang Sâm Uy thành phố Giang Châu.

Bây giờ anh sẽ giao cho em nhiệm vụ đầu tiên, đó chính là dốc sức hợp tác với công ty quốc tế Phong Hỏa!"
"Về vụ quán quân tiêu thụ, em đã là quán quân tiêu thụ của tháng này nên anh tính thêm cho em một tháng quán quân tiêu thụ nữa.


Chỉ cần em hoàn thành xuất sắc việc hợp tác với công ty quốc tế Phong Hỏa lần này và đuổi Vương Bách Xuyên, Lý Tông Đạo ra khỏi công ty, anh sẽ tính là em đã hoàn thành chỉ tiêu ba tháng quán quân tiêu thụ!"
"Tôi...có lựa chọn không?".

Liễu Y Y nói với giọng hơi bực bội: "Đá Vương Bách Xuyên và Lý Tông Đạo ra khỏi công ty đâu có dễ như vậy chứ?"
Việc hợp tác với công ty quốc tế Phong Hỏa thì còn được, đã đi vào quỹ đạo rồi thì cứ tuần tự mà làm.

Nhưng hai người kia một người là cựu Tổng giám đốc, một người là phó Tổng giám đốc của chi nhánh công ty, có phải cô muốn đuổi là đuổi được đâu?
Liễu Y Y thấy rằng Tôn Hàn đang làm khó cô, rõ ràng là một cơ hội tốt như vậy bày trước mắt mà anh lại bỏ qua, cứ nhất quyết bắt cô làm!
Tôn Hàn lạnh nhạt nói: "Lựa chọn thì tất nhiên là...!không có.

Nhưng em cũng nên có lòng tin.

Lúc trước anh bảo em phải trở thành quán quân tiêu thụ ba tháng liên tiếp, em còn nghĩ đó là chuyện viển vông cơ mà, bây giờ không phải em làm rất tốt sao?"
Được rồi, Liễu Y Y cũng biết rằng Tôn Hàn mà đã quyết định chuyện gì là sẽ không thay đổi, thế nên cô đành chẳng mấy tình nguyện mà giơ tay ra bắt tay với Tôn Hàn.

Tự dưng cô đã trở thành trưởng phòng rồi sao?
Cô chợt nhớ lại những ngày tháng khi còn ở chợ, hệt như một giấc mộng vậy.

"Em ra ngoài đi, sau đó gọi Trần Hương vào!", Tôn Hàn quay về vị trí ghế ngồi.

Nhắc tới Trần Hương, Liễu Y Y cũng khá quan tâm: "Tôn Hàn, khả năng cao Trần Hương bị Vương Bách Xuyên ép buộc, anh đừng có quá đáng quá đấy nhé".

"Anh có tính toán riêng".

Liễu Y Y liền đi ra ngoài.

Chẳng bao lâu sau, Trần Hương đã gõ cửa đi vào.

"Tổng giám đốc Trần, xin lỗi, tôi đã phụ với sự tin tưởng mà anh dành cho tôi.

Dù anh phạt tôi thế nào thì tôi cũng sẽ không hề oán trách".

Lúc này Trần Hương vô cùng bối rối.

Tổng giám đốc Tôn đối xử tốt với cô ta như vậy, còn cho cô ta mượn tiền, thế mà cô ta lại lấy oán báo ân.

Cô ta thực sự không còn mặt mũi nào gặp Tôn Hàn.

Tôn Hàn nhếch môi, anh ngẩng đầu lên: "Nói đi, cô đã phụ sự tin tưởng của tôi như thế nào?"
"Tôi..."
Trần Hương do dự một lúc rồi thành thật nói rõ chuyện vì năm trăm nghìn tệ mà giở trò với hợp đồng, sau đó bị Vương Bách Xuyên phát hiện và uy hiếp.

Đã đến nước này rồi, cô ta cảm thấy cũng không có gì phải giấu giếm nữa.


Tôn Hàn khựng lại một chút, không tỏ rõ thái độ, anh hỏi: "Cô vì bệnh tình của mẹ nên làm thế sao?"
Trần Hương im lặng, có một khoảnh khắc xốc nổi khiến cô ta muốn nói ra sự thật, rằng cô ta bị Đậu Quân ép phải làm thế.

Nhưng khi cô ta nhìn những đường nét trên khuôn mặt Tôn Hàn, cô ta thực sự không muốn anh biết về quá khứ dơ bẩn năm đó của cô ta.

Cô ta gật đầu, nói với giọng nhỏ như muỗi kêu: "Phải!"
"Bệnh gì?", Tôn Hàn hỏi tiếp.

"Là, là, bệnh u não!", Trần Hương nói dối.

"Bệnh u não à, hơi khó nhằn đấy!".

Tôn Hàn suy nghĩ một lúc, nói: "Tôi từng xem trong lý lịch của cô thì nhà cô ở một thị trấn nhỏ cách thành phố Giang Châu khoảng hơn một trăm kilomet, cũng không xa lắm".

"Thế này nhé, cô sắp xếp công việc đi, ngày mai tôi đi cùng cô đến xem bệnh tình của mẹ cô thế nào".

"Việc này..."
Trần Hương không thể tin nổi.

Cô ta nghĩ rằng kết quả tốt nhất của mình là bị sa thải, nhưng thế nào cô ta cũng không ngờ được là Tổng giám đốc Tôn không hề có ý định đuổi cô ta mà còn quan tâm người thân của cô ta.

Sự áy náy trong lòng cô ta càng trở nên mãnh liệt.

"Tổng giám đốc Tôn, tôi, tôi...", Trần Hương bối rối, đầu cô ta trống rỗng.

"Sao thế? Có vấn đề gì sao?"
"Không...!có vấn đề gì!", Trần Hương cắn răng nói.

Tôn Hàn không chú ý lắm, anh gật đầu: "Nếu thế thì cô ra ngoài đi.

Nếu đồng nghiệp có hỏi thì cô cứ nói chuyện này chỉ là hiểu lầm, đã được giải quyết rồi, không ảnh hưởng đến công việc đâu".

"Ngoài ra hãy điều chỉnh tâm trạng, đừng để khi ngày mai trở về người nhà lại thấy tâm trạng cô không ổn, hãy vui lên".

"Tổng giám đốc Tôn, tôi..

có lỗi với anh!", Trần Hương bật khóc thất thanh..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.