[Đô Thị] Ngọa Hổ Tàng Long

Chương 97: Giả Bệnh





"Ngày mai anh bảo tôi chơi với Đồng Đồng, anh bận gì vậy?".

Buổi tối ở biệt thự Thương Sơn, Liễu Y Y thấy khó hiểu, cô hỏi Tôn Hàn.

"Anh đi công tác với Trần Hương", Tôn Hàn tìm đại một lý do.

Liễu Y Y hoàn toàn không tin: "Bây giờ chuyện quan trọng nhất của công ty chúng ta chính là hoàn thành dự án hợp tác với công ty quốc tế Phong Hỏa, lúc này rồi mà Tổng giám đốc như anh lại đi công tác sao? Hơn nữa, đâu ra nhiều việc thế cho anh đi công tác chứ?"
Tôn Hàn vốn không định nói rõ tình hình thực tế cho Liễu Y Y biết, nhưng cô đã hoài nghi nên anh chỉ có thể nói rõ ra về chuyện của Trần Hương.

Nghe vậy, Liễu Y Y hơi ngơ ngác, cô vô cùng đồng tình với Trần Hương: "Ý anh là Trần Hương giúp Vương Bách Xuyên hãm hại anh vì mẹ cô ta bệnh nặng, rất cần tiền sao?"
Tôn Hàn suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: "Đúng vậy!"
Trần Hương khiến anh có cảm giác cô ta vẫn còn chuyện gì đó giấu anh, nhưng anh cũng không chắc chắn.

Có lẽ là do anh nghĩ nhiều.

Liễu Y Y nghiêm túc gật đầu: "Vậy được, anh đi đi.

Những chuyện như bệnh tật này không thể để chậm trễ được đâu!"
"Được!"
Ngày mai là thứ bảy, Liễu Y Y chỉ cần đưa Đồng Đồng ra ngoài chơi là được, cũng không có gì phiền phức.

Liễu Y Y do dự một lúc lâu, sau đó vẫn gọi điện cho mẹ cô là Tiết Lan để bảo với mẹ rằng tối nay cô sẽ ở lại biệt thự.

Ngày mai Tôn Hàn sẽ đi sớm, cô ở lại đây thì tiện hơn nhiều.


Tiết Lan đã ngầm chấp nhận Tôn Hàn, thế nên không có ý kiến gì về việc Liễu Y Y ở lại cả.

Chẳng bao lâu sau khi ăn cơm là Đồng Đồng đã đi ngủ.

Lúc này Tôn Hàn đang ngắm nhìn bầu trời đêm trên sân thượng của biệt thự, Liễu Y Y đi ra từ sau lưng anh.

Cô nhìn bầu trời đêm đầy trăng sao mà xúc động vô cùng, liền thốt ra từ tận đáy lòng: "Bầu trời đêm nay thật đẹp".

"Đúng là rất đẹp, em có muốn uống chút rượu vang không?"
Bên cạnh ghế ngồi của Tôn Hàn có nửa chai rượu vang và một cái ly đế cao.

"Uống một chút đi".

Liễu Y Y ngập ngừng đôi chút rồi nói.

Cô khẽ nhấp một hớp rượu, sau đó liếc mắt nhìn chằm chằm gò má Tôn Hàn, hơi ngây ra.

Không biết từ khi nào mà cô đã chẳng còn ác cảm đối với người đàn ông này nữa.

.

Truyện mới cập nhật
"Tôn Hàn, không phải anh nói rằng chuyện năm đó có uẩn khúc sao, bây giờ tôi muốn nghe về việc đó", Liễu Y Y đột nhiên nói.

Cô nói như vậy có lẽ là muốn để cho việc Tôn Hàn năm đó làm với cô có thể có một lời giải thích thỏa đáng.

Tôn Hàn lại nhíu mày: "Chuyện này cứ từ từ.

Sắp có tin tức về con gái em rồi, rất nhanh thôi là có thể tìm cô bé về!"
"...."
"Hạ Hạ vẫn ổn chứ?".

Liễu Y Y mở to đôi mắt, hỏi với giọng sầu lo.

Sự tiếc nuối lớn nhất trong lòng Liễu Y Y không phải là chuyện Tôn Hàn cưỡng bức cô, mà là tên buôn người khốn nạn đã bắt cóc con gái Hạ Hạ của cô.

Đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, cô mơ thấy con gái vô số lần trong những cơn mơ, nhưng lại chưa từng nghe ngóng được tin tức của con.

"Em yên tâm, con bé vẫn rất ổn".

Hai ngày trước, Tôn Hàn đã lặng lẽ lấy tóc của Liễu Y Y để đối chiếu DNA với Đồng Đồng.

Nhưng trước khi chưa xác định chắc chắn thì anh không dám nói cho Liễu Y Y biết sự phỏng đoán của mình.

Ngộ nhỡ không phải thì sao?
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt!"
Nghe thấy tin tức con gái vẫn rất ổn, Liễu Y Y liền thấy yên tâm.

Uống xong hơn nửa ly rượu, gò má Liễu Y Y khẽ đỏ lên.


Tôn Hàn cũng không để cô uống tiếp nữa mà đứng dậy, nói: "Cũng muộn rồi, em về tắm rửa nghỉ ngơi đi".

"Tôn Hàn!", Liễu Y Y đột nhiên gọi Tôn Hàn lại.

Tôn Hàn đã đi đến cầu thang liền dừng bước, anh nghi hoặc quay người lại: "Có chuyện gì vậy?"
"Anh, anh có cảm thấy anh đối xử rất khác biệt với Trần Hương không?".

Liễu Y Y không biết vì sao mình lại hỏi như vậy, chỉ là đột nhiên cô muốn hỏi.

Tôn Hàn nở nụ cười, nói: "Em ghen rồi đúng không?"
"Tôi, tôi ghen gì chứ.

Tôi chỉ thấy là nếu anh thích cô ấy thì phải thật nghiêm túc với cô ấy!".

Liễu Y Y đỏ bừng cả mặt, nói cũng hơi lắp bắp không rõ ràng.

Tất nhiên Tôn Hàn nhận ra được Liễu Y Y đang cố tình nói lái đi, anh liền bật cười: "Anh không thích Trần Hương, giúp cô ấy chỉ là vì không muốn cuộc sống của cô ấy bị phá hủy mà thôi! Một cô gái xuất thân từ một thị trấn nhỏ, đi đến bước này cũng không dễ dàng gì, chỉ như vậy mà thôi".

"Là như vậy sao?".

Liễu Y Y lẩm bẩm nhỏ như muỗi kêu, chỉ có mình cô nghe thấy.

"Được rồi, đi ngủ đi".

.....!
Ngày hôm sau khi trời còn chưa sáng, Tôn Hàn đã lái một chiếc xe Phaeton tới nhà Trần Hương để đón cô ta, sau đó rời khỏi thành phố Giang Châu đến nhà của Trần Hương ở thị trấn.

Chiếc xe Phaeton này là do Từ Khang Niên chuẩn bị cho Tôn Hàn.

Từ Khang Niên đã tiếp xúc với Tôn Hàn khá lâu, biết rõ tính cách của anh, xưa nay anh không thích khoe khoang nên chiếc Phaeton này khá hợp với anh.

Đường đi một trăm cây số, không có đường cao tốc nên nhanh nhất cũng phải hai tiếng mới đến nơi.

Khi đến thị trấn Lư Phong nhà Trần Hương thì cũng đã chín rưỡi sáng.

Nhà Trần Hương có một quán bán đồ ăn vặt, bố mẹ nuôi của Trần Hương kiếm sống nhờ quán ăn này.

"Trông cô có vẻ không được vui lắm?"
Khi sắp đi đến nhà Trần Hương, Tôn Hàn thấy lạ liền hỏi.

Dọc đường đi Trần Hương luôn ủ rũ ngơ ngác khiến anh cảm thấy rất kỳ lạ.

"A!"
Trần Hương hoàn hồn lại, vội vàng giải thích: "Tôi đang lo lắng cho sức khỏe của mẹ tôi".

"À", Tôn Hàn lạnh nhạt à một tiếng, sau đó không nói gì nữa.

"Trần Hương, cháu về rồi à!"
"Ấy, mang bạn trai về kìa!"

Trên đường hai người gặp hai hàng xóm của Trần Hương, họ đi tới nhiệt tình chào hỏi, mà Trần Hương chỉ cười đáp lại.

Sau đó, hai người đến cửa nhà Trần Hương.

Lúc này ở chỗ quầy đồ ăn vặt có một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi có vẻ chán chường đang ngồi, bên cạnh ông ta để một cây gậy chống, chân phải của ông ta bị què.

Đây chính là bố nuôi của Trần Hương, Vương Tuyên Binh.

Nói thật ra thì Vương Tuyên Binh đem lại cho Tôn Hàn một cảm giác gian trá xảo quyệt, khiến anh không được thoải mái cho lắm.

"....Bố!", Trần Hương gọi ông ta với giọng chẳng mấy tình nguyện.

"Về rồi à".

Vương Tuyên Binh đánh giá Tôn Hàn bằng ánh mắt sâu xa, sau đó nở nụ cười chẳng được hòa nhã cho lắm: "Mẹ con đang đợi đấy, đi vào đi".

"Vâng".

Trên tầng hai của quán chính là nơi họ sống.

Sau khi lên tầng hai, Tôn Hàn nhìn vách tường cũ nát, gần như có thể tưởng tượng ra hồi nhỏ Trần Hương đã sống như thế nào.

Trên vách tường sát bàn có treo mấy tấm bằng khen.

Tôn Hàn đi tới gần để nhìn, tất cả chỗ đó đều là của Trần Hương.

"Hồi nhỏ cô học tốt nhỉ!"
Trần Hương hơi xấu hổ, chỉ đáp qua loa: "Cũng tạm ổn".

Mẹ của Trần Hương tên là Lưu Văn Hương, cũng có một chữ Hương trong tên giống như của Trần Hương.

Lưu Văn Hương ăn mặc rất giản dị, bà ấy đi ra từ trong phòng bếp: "Mới sớm thế này mà đã về rồi, còn một lát nữa mới đến giờ ăn cơm, ngồi xuống cái đã!"
Sau đó Lưu Văn Hương nhìn Tôn Hàn, nói rất khách sáo: "Cậu là cậu Tôn đúng không, cảm ơn cậu đã quan tâm đến Trần Hương nhà tôi bấy lâu nay!"
Hai người họ biết Trần Hương về nên cũng biết thân phận của Tôn Hàn.

"Cô ơi, cô tới đây ngồi đi, cháu có biết một chút về Y thuật, cháu giúp cô xem bệnh nhé?"
Trần Hương kinh ngạc thốt lên: "Hả?"
Sao cô ta không biết Tôn Hàn am hiểu Y thuật?
Sẽ không lộ tẩy chứ?
Lúc này Vương Tuyên Binh dưới tầng nhìn lên trên bằng ánh mắt nham hiểm, ông ta lấy điện thoại ra gọi: "Các người có thể tới rồi!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.