Đô Thị Quỷ Ký

Chương 7: 7: Bí Mật Của Bốn Người





Còn Lữ Thuần Dương sau khi đi loanh quanh một lúc xa, hắn thấy trước mắt là một khoảng không gian như sáng hẳn lên, nổi bật trong đêm tối.

Hắn thầm nghĩ cái thứ ánh sáng nào sao quen thuộc quá, khiến hắn nhớ tới con rắn vương Thiềm Tử, loại rắn Lân Tinh đó cũng có đặc tính phát sáng giống như vậy.

Lần mò một hồi theo luồng sáng, hắn lạc bước đến một nơi như vườn hoa.

Hắn kinh ngạc mở to mắt chiêm ngưỡng, nơi này nở rộ các loại hoa đủ màu sắc, muôn hình vạn trạng.

Ở giữa vườn có một bông hoa màu trắng to nhất, nó chính là nơi mà nguồn sáng phát ra, cả bông hoa cứ óng ánh tỏa sáng, như kiểu được phủ lên một lớp sương đêm ánh bạc.

Hắn ngạc nhiên đưa tay sờ vào đài hoa, không ngờ vừa mới chạm vào thì một tiếng kêu “Ái ôi” vang lên.

Hắn giật nảy mình buông tay, lùi lại, nơi đóa hoa khi nãy bây giờ chợt hiện ra một cô gái đang nằm nghiêng trong đám cây cỏ, cô gái chống hai tay, nhổm người lên nhìn Lữ Thuần Dương, nhíu mày, buông lời trách móc: “Ngươi có biết ngươi vừa sờ vào chỗ nào của ta không hả?”
Lữ Thuần Dương thấy cảnh tượng trước mắt thì quá bất ngờ, dẫn đến bối rối, không biết đáp lời thế nào, cứ ú ớ mãi: “Cô…cô là?”
Cô gái cựa mình, chống tay xuống đất, đẩy cả người ngồi hẳn dậy, chớp mắt vài cái nhìn hắn rồi hỏi: “Ngươi là ai? Sao lại lên được đỉnh Nguyệt Nhai này?”
Lữ Thuần Dương không biết đối phương là người thế nào, cũng không rõ bản chất có phải là người hay không, chỉ thấy dường như cô ta vừa hiện ra từ đóa hoa màu trắng rất đẹp kia, hắn nghĩ thầm không lẽ là hoa yêu.

Đối với yêu quái tu luyện từ thực vật mà nói, đa số đều là tu luyện theo chính đạo, mà con đường chính đạo là con đường rất dài, phải đi lâu hơn rất nhiều so với tu theo tà đạo.

Vì phải trải qua thời gian rất lâu như thế, nên so với những chính yêu thì một đời người như khoảnh khắc, con người đối với chúng chẳng qua giống như những con thiêu thân, vừa mới sinh ra, trong chớp mắt đã qua đời ngay sau đó.

Chẳng hạn như củ sâm ba ngàn năm tuổi kia, đời người thất thập cổ lai hy, bảy mươi năm của con người chẳng qua chỉ là một giấc ngủ trưa của lão.

Nghĩ vậy, cho nên nếu mà xưng là người thì e sẽ khó mà trò chuyện được, lại nhớ đến lúc nói chuyện với con rắn kia đã tự xưng mình là dê núi rồi, nên lần này hắn giở lại bài cũ: “Tôi là sơn dương, thấy trăng hôm nay rất đẹp nên lên đây ngắm trăng thôi.”
Cô gái lúc này đã đứng hẳn dậy, toàn thân chỉ được che đậy bằng hoa với lá, nhưng nhìn kỹ, đám hoa lá này kết với nhau thành một bộ váy dài lung linh, có họa tiết, có hoa văn, trông cũng thật có khí chất.

Cô gái lắc đầu: “Không đúng, đỉnh Nguyệt Nhai này không có đường lên, vách đá hiểm trở, thẳng đứng, ngươi cho dù là sơn dương thì cũng không thể leo lên tới đây được, ta sống đã hơn ba mươi mấy năm, ngoại trừ Sâm Vương thì chưa từng trông thấy ai lên đây cả.”
Ách, bông hoa này mới chỉ có hơn ba mươi tuổi, ngang ngang tuổi mình, vậy là mình lo nghĩ nhiều quá rồi.


Thấy bông hoa này thuộc loại có đầu óc, biết nghĩ trước nghĩ sau, không ngớ ngẩn như con rắn kia, nhắm không nên nói dối nữa, mà có nói tiếp cũng chẳng thông, thế là hắn đành nói ra sự thật là mình cùng với một cô gái biết thuật dùng hình nhân, cưỡi đại bàng bay lên đây, muốn tìm Sâm Vương hỏi thăm về chuyện cái chân thứ ba của con rắn.

Cô gái che miệng cười khúc khích: “Hi hi, con rắn đó ta cũng biết, ta chưa thấy ai khờ khạo như hắn, cơ mà dù sao hắn trông cũng không tệ, chỉ là cái chân dư đó làm hắn chẳng dám gặp ai.”
Lữ Thuần Dương tình cờ gặp được người biết chuyện thì cảm thấy dễ thở hơn: “Phải, tôi cũng thấy hắn tội nghiệp nên muốn tìm Sâm Vương hỏi xem có cách giúp được cho hắn không?”
“Sâm Vương giờ đang ở đâu?”
“Ông ta đang ngủ phía bên kia.” Rồi hắn kể cho cô gái nghe chuyện củ sâm kia sau khi ăn xong nồi súp thì lăn ra ngủ thế nào.

Cô gái lại cười: “Ăn no ngũ kĩ, bảo sao sống lâu đến thế.” Rồi bảo: “Dẫn ta đến chỗ ông ấy nào?”
Trên đường đi, Lữ Thuần Dương hỏi: “Mà cô tên là gì thế?”
“Ta tên là Tử Dung.”
“Còn cái đóa hoa trắng khi nãy, cũng gọi là hoa Tử Dung luôn à?”
“Không, đó là hoa Chức Nữ, còn Tử Dung là cái tên ta tự đặt cho mình thôi.”
Hắn định hỏi tiếp cái tên Tử Dung nghĩa là gì, vì sao cô lại thích cái tên ấy thì cả hai đã đi tới chỗ Vương Sâm đang ngủ, nhưng Ngọc Ngân thì lại không thấy đâu.

Lữ Thuần Dương nhìn quanh quất để tìm nhưng không thấy, Tử Dung thấy hắn có vẻ khẩn trương liền hỏi: “Ngươi có chuyện gì vậy?”
Hắn vội vàng giải thích cô gái đi cùng hắn không thấy đâu nữa, rồi bắt tay lên miệng gọi lớn tên Ngọc Ngân.

Tử Dung can ngăn: “Không cần lo lắng quá đâu, đỉnh Nguyệt Nhai này tuy hiểm trở nhưng chỉ là không có đường lên, còn đã lên được đây rồi thì không có vấn đề gì, ta ở đây bao nhiêu năm chưa hề trông thấy ở đây có thứ gì nguy hiểm.”
Tuy nghe Tử Dung nói vậy nhưng Lữ Thuần Dương vẫn không bớt lo lắng, Ngọc Ngân chỉ là người thường, hơn nữa lại chỉ là cô gái chân yếu tay mềm.

Tối nay cô đưa hắn tới đây vì mục đích là giúp đỡ cho chuyện của hắn, nếu cô có bất trắc gì, hắn sẽ rất hối hận.

Hắn quay sang hỏi lại Tử Dung: “Cô có chắc ở đây không có tà ma quỷ quái hay động vật ăn thịt to lớn nào chứ?”
Tử Dung lắc đầu, rồi chợt cô nhớ ra điều gì: “À…”
Lữ Thuần Dương có chút thất sắc: “Cô à nghĩa là sao vậy?”
“Ừm, thực ra gần đây chỉ có một con chồn tinh, nhưng ngày thường ta chỉ thấy nó đi loanh quanh ở đây trêu hoa, thưởng nguyệt, không thấy nó tỏ ra hung hãn gì.”
“Khoan đã, cô nói ở đỉnh Nguyệt Nhai này không có ai, vậy nó trêu hoa thưởng nguyệt nghĩa là làm gì? Thức ăn hằng ngày của nó là gì?”
“Trêu hoa thưởng nguyệt nghĩa là ban ngày nó đi một vòng, thấy có bông hoa nào đẹp thì đứng lại ngắm nghía, chun mũi hít ngửi, ban đêm thấy có trăng sáng thì nó đứng dưới trăng múa may, hấp thu tinh khí mặt trăng để tu luyện.


Còn hằng ngày nó ăn gì thì ta không sao biết được.”
Lữ Thuần Dương ngước nhìn trời, đêm nay là mười sáu, trăng tròn to, khả năng con chồn này ra thưởng trăng là chuyện bình thường, nếu nó vô tình bắt gặp Ngọc Ngân ở đây thì...!
“Nó là chồn đực hay cái, nó có hóa ra dạng người hay không?”
“Nó là chồn đực, có khi ta thấy nó hóa ra dạng người, là dạng nam nhân nhưng rất ẻo lả, trông chả đứng đắn gì cả.”
Lữ Thuần Dương nghe thế thì vừa mừng vừa lo, hắn mừng vì nếu con chồn kia là dạng nam nhân ẻo lả thì sẽ không làm hại gì đến Ngọc Ngân ở phương diện nam nữ, nhưng hắn lo vì không biết con chồn có làm trò gì kỳ quặc hay không.

“Cô biết hang ổ của nó ở đâu không?”
“Ta không biết, nhưng thường ta thấy nó đi tới từ phía sau cùng ở đỉnh Nguyệt Nhai này, rồi sau lại đi về hướng đó.”
“Mau dẫn đường.”
Tử Dung đạp lên một đám lá, đám lá chuyển động như một tấm thảm đưa cô di chuyển về phía trước, vừa tính chạy đi theo Tử Dung thì Lữ Thuần Dương như chợt nhớ ra điều gì, vội hô to: “Khoan đã!”
Tử Dung ngừng bước, quay lại nhìn hắn: “Có chuyện gì?”
Lữ Thuần Dương chỉ vào Sâm Vương đang nằm ngủ: “Để ông ta ngủ ở đây một mình có sao không?”
“Ngươi lo ông ta bị sao chứ? Ai làm gì được ông ấy?”
“Không được, đêm dài lắm mộng, Ngọc Ngân đã không rõ tung tích, để mất thêm ông ta nữa thì đúng là đem đổ nước ra sông, phải đem theo ông ta mới được.” Nói rồi hắn vác củ sâm lên vai rồi quay qua Tử Dung: “Đi nào.”
Tử Dung được thảm lá đưa lướt đi như bay trong thật nhẹ nhàng và thoát tục, Lữ Thuần Dương chạy theo phía sau, thấy vậy thì lên tiếng hỏi: “Này, cái kiểu di chuyển của cô, có thể cho tôi đi nhờ được không?”
Tử Dung quay lại đáp: “Ngươi nhảy lên thử xem, ta chưa từng cho ai đi nhờ như vậy.”
Lữ Thuần Dương nhảy lên thảm lá, hai chân hơi lún xuống một chút, phải vác theo Sâm Vương nên hắn có hơi loạng choạng, nhưng rồi lấy lại được thăng bằng, hơi nghiêng người tới trước một chút là có thể đứng vững.

Cảm giác thật lạ, như lướt trên mặt nước vậy.

Gió lướt qua mặt, phút chốc đã đến trước một hang đá, bên trong phát ra ánh lửa, hắn nghe tiếng của Ngọc Ngân phát ra từ bên trong, loáng thoáng gì đó nghe không rõ.

Nhưng mặc kệ, chỉ cần nghe được có tiếng Ngọc Ngân thì không chần chừ gì nữa, hắn vội đặt củ sâm trên vai xuống, nhảy khỏi thảm lá, lao vào bên trong.

Hắn vung kiếm, nhảy bổ qua cửa hang, hô to gọi Ngọc Ngân, không ngờ cảnh tượng trước mắt khiến hắn khựng người lại, đứng chết trân, buông thõng kiếm xuống, miệng hắn méo xệch, khuôn mặt hắn trở nên rất khó coi.

Trước mặt hắn, Ngọc Ngân đang ngồi chỉ bày cho một nam nhân mặt hoa da phấn… cách trang điểm!
* * *

Mọi người ngồi vây quanh chiếc bàn đá phía trước hang, Ngọc Ngân che miệng cười khúc khích khi nghĩ đến cảnh hùng hổ vừa rồi của Lữ Thuần Dương: “Xin lỗi đã làm anh lo lắng.”
Lữ Thuần Dương xua tay: “Chỉ cần cô được an toàn vậy.” Rồi quay sang trút sự bực bội vì bản thân dường như vừa làm trò cười lên gã nam nhân kia: “Còn ngươi, đường đường là nam nhân, sao lại ham mê cái trò trang điểm của phụ nữ thế?”
Nam nhân cất giọng ẻo lả: “Trời sinh ta yêu thích cái đẹp, biết làm sao được.”
Chào hỏi xong, mọi người giới thiệu lẫn nhau, gã chồn tinh kia tên là Ái Hoa!
Xong màn giới thiệu, Lữ Thuần Dương nhìn Sâm Vương vẫn đang ngáy o o mà trong lòng sầu não: “Biết khi nào ông ta mới thức dậy?”
Ái Hoa nghe thế thì cười mím chi: “Việc này đơn giản, ta có thể giúp được.”
“Ngươi có cách gì?”
“Sâm Vương vốn thích mùi thơm của đồ ăn, nên ngược lại những mùi xú uế là thứ đại kỵ, ăn xong một bữa có thể ngủ suốt mấy ngày trời, nhưng gặp uế khí lại tỉnh giấc ngay lập tức.”
“Tìm đâu ra uế khí?”
Ái Hoa cười khúc khích: “Mọi người bịt mũi lại là được.”
Lữ Thuần Dương chợt nhớ ra trước mặt mình là một con chồn, thì hoảng hồn: “Này, không lẽ ngươi định…”
Chưa kịp dứt lời thì Ái Hoa đã nghiêng người, xả ra một luồng khí, một mùi thối bốc lên nồng nặc.

Lữ Thuần Dương, Ngọc Ngân và Tử Dung vừa bịt mũi vừa bỏ chạy tán loạn.

Chỉ tội cho Sâm Vương, do đang ngủ nên chỉ có thể nằm im tại chỗ, hưởng hết mùi thối của Ái Hoa không thiếu chút nào.

Ngọc Ngân lúc này đã chạy ra xa, vừa quạt tay cho bớt mùi, vừa lên tiếng nói với mọi người: “Bí mật này, chúng ta sống để bụng chết mang theo.”
Sâm Vương nằm trên mặt đất, đột nhiên ho sặc sụa, rồi lồm cồm bò dậy, chống hai tay hai chân trên mặt đất thở khò khè như muốn ngộp hơi tới nơi.

Tử Dung thấy thế, vội vàng quơ tay, một đám dây leo kéo đến kết thành một cái quạt phất phơ, nhanh chóng tản đi mùi hôi, trả lại bầu không khí trong lành.

Lữ Thuần Dương vội chạy đến đỡ Sâm Vương dậy, chỉ nghe lão ta thì thào: “Ngộp chết ta rồi.”
Hắn dùng tay quạt mát cho lão ta rồi bảo: “Không có gì đâu, do ông ăn no quá, lại ngủ say nên gặp chút ác mộng thôi, tỉnh lại được là không sao rồi.”
Sâm Vương vẫn còn quờ quạng: “Vừa rồi là ác mộng sao? Ta cảm giác như mình bị con Đế Thính ngồi lên mặt vậy.”
Đế Thính là thần thú thượng cổ, nghe được hết mọi chuyện trong nhân gian, có điều do thể hình to lớn nên mùi nó xả ra không dễ chịu gì.

Lữ Thuần Dương an ủi: “Phải, chỉ là ác mộng thôi, mọi thứ đã qua rồi.”
Sâm Vương sau một hồi lấy lại thần sắc thì nhìn mọi người xung quanh, hỏi liền một hơi: “Sao mọi người ở đây đông quá vậy? Tử Dung, Ái Hoa, hai ngươi cũng ở đây à? Còn hai kẻ này là ai?”
Ngọc Ngân nhanh miệng, kể tóm tắt sự việc lại một lượt, Sâm Vương nghe xong thì gật gù: “Con bé này, súp ngươi nấu ngon lắm, còn thằng nhóc này, niệm tình người đỡ ta dậy, ta sẽ nói cho các ngươi nghe chuyện về con rắn đó.”
Lữ Thuần Dương vui mừng: “Đa tạ Sâm Vương.”
“Các ngươi biết truyền thuyết về con cóc ba chân không?”
Lữ Thuần Dương nhanh nhảu: “Vâng, đó là linh vật Thiềm Thừ, vốn nó có bốn chân nhưng vì ban đầu nó quấy nhiễu thế gian, sau đó bị Lưu Hải chặt đứt một chân để thu phục, từ đó nó chỉ còn ba chân, đồng thời phun ra tiền bạc, tài bảo để trợ giúp nhân gian, phát tán tiền tài.”
“Các ngươi có biết vì sao sau khi bị mất một chân rồi thì nó mới nhả ra tài bảo không?”

Mọi người nghe tới đây thì chịu, không ai trả lời được.

Sâm Vương đợi một lúc mà không thấy ai nói gì bèn nói tiếp: “Nguyên do bốn cái chân của nó lần lượt có tên là Ngãi Hí, Kim Điều, Độc Dã, Bảo Vưu.

Nó quấy nhiễu nhân gian vốn do cái chân Độc Dã tác quái, đồng thời át chế ba cái chân còn lại.

Lưu Hải nhận ra nguồn gốc vấn đề là từ cái chân đó mà ra nên đã chặt đứt Độc Dã đi, từ đó Kim Thiền mới hết quậy phá, đồng thời hai cái chân Bảo Vưu và Kim Điều bắt đầu cất được tiếng nói của mình, giúp Kim Thiền có thể phun châu nhả ngọc.”
Lữ Thuần Dương ngẫm nghĩ rồi suy đoán: “Ý của ông là, con rắn kia không phải là dư một cái chân, mà là ban đầu có tới bốn chân, rồi bị ai đó chặt đứt mất đi một nên mới còn lại ba chân?”
Sâm Vương gật đầu: “Phải, hơn ba trăm năm trước, nó chỉ là một con rồng nước bình thường, đó là thời điểm yêu quái hoành hành khắp nơi, một trong Tam Đại Yêu thời đó là Ly Cơ đánh nhau vài lần với Uyển Kha nhưng thường là Uyển Kha thua trận.

Trong lần đánh cuối cùng, Uyển Kha phải nhờ vào con rồng nước đó, cưỡi rồng bay lên không mới có thể đấu ngang ngửa được với Ly Cơ, tiếc rằng cuối cùng Uyển Kha bị Ly Cơ móc mất tim mà chết, còn con rồng đó bị Ly Cơ vặt mất một cái chân.

Tuy không chết, nhưng nó cứ đau buồn vì cái chết của Uyển Kha mà quanh quẩn nơi thanh kiếm của Uyển Kha cắm xuống, làm bạn với thần phách của Uyển Kha trong thanh kiếm.

Đến khi Uyển Kha đầu thai, nó cũng đầu thai theo.

Dựa vào âm đức đã tạo, nó hoàn toàn có thể đầu thai làm người để gặp lại trở thành tri kỷ của Uyển Kha, nhưng với cái tính khờ khạo, ngốc nghếch, nó hấp ta hấp tấp nhảy nhầm vào cõi luân hồi của súc sinh, thành ra đầu thai làm một con rắn.

Có điều với tiền kiếp là rồng, cùng âm đức đã có, nó được làm vương trong họ rắn.

Khi tu luyện đến độ có thể hóa thành người, cái chân thứ ba của nó lại mọc ra trên người không thể xóa bỏ, cũng như những dấu vết kỳ lạ trên thân thể một con người là dấu ấn của tiền kiếp để thể hiện một ý nghĩa nào đó, cái chân đó cũng vậy, nó chẳng qua chỉ là dấu tích để tìm gặp lại tri kỷ Uyển Kha năm xưa.

Khi nào tìm được, chỉ cần hiện kiếp của Uyển Kha vung kiếm quơ qua là cái chân thứ ba đó tự khắc được xóa bỏ.”
Lữ Thuần Dương nghe tới đây thì thốt lên: “Đơn giản thế thôi ư?”
“Đơn giản? Con rắn đó biết đi đâu tìm hiện kiếp của Uyển Kha mà bảo là đơn giản chứ? Không lẽ…” Sâm Vương quay qua nhìn Lữ Thuần Dương, thấy cái vật dài dài bọc vải trong tay hắn, có chút ngạc nhiên: “Cái thứ trong tay ngươi không lẽ là…”
Lữ Thuần Dương không nói gì, chỉ gật đầu nhẹ một cái.

Sâm Vương vuốt bộ râu là mấy cái rễ cây dài ngoằng của mình cười khà khà: “Hữu duyên thì năng ngộ, đúng là hữu duyên thì năng ngộ mà!”
Đoạn lão ngước nhìn trời: “Mới có nửa đêm canh ba, các ngươi đi tìm con rắn đó đi, chuyện tốt thì không nên chậm trễ, sau này đừng đến tìm ta nữa, ta không thích bị quấy rầy.”
Lữ Thuần Dương chắp tay: “Đa tạ Sâm Vương.”
Lúc mọi người vừa rời đi, Sâm Vương gọi với theo Ngọc Ngân: “Con bé kia, súp ngươi nấu ngon lắm, có thời gian thì thỉnh thoảng tới đâu nấu ít súp như vậy cho ta ăn.”
Ngọc Ngân gật đầu ngoan ngoãn: “Nhất định rồi, Sâm Vương.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.