Đô Thị Quỷ Vương

Chương 126: Nghi ngờ ?



“ Ê Phong... ngồi lâu chưa? “

Lúc này Thu Phong đang ngồi im lặng hóng chuyện bàn kế bên thì một công nhân làm chung với anh chạy tới vỗ vai cười nói.

“ Trung à... mới ngồi thôi... à mà mấy người kia đâu? “

Thu Phong quay sang hỏi người tên là Trung làm chung với anh.

“ Nãy gặp ông bố Phương đi qua kêu thằng Hiểu rồi, mấy thằng kia lát tới bây giờ. “ – tên Trung trả lời.

“ Ừm... “

Thu Phong ậm ừ một tiếng rồi im lặng.

“ Gọi món chưa? “

Tên Trung hỏi Thu Phong.

Thấy anh lắc đầu thì tên Trung lại nói tiếp:

“ Vậy đợi đến đủ rồi gọi luôn, dù gì hôm nay cũng là thứ 7 nha... nhậu hết mình đi anh bạn... ha ha! “

Vừa nói hắn vừa cười cười vỗ vai Thu Phong ra vẻ thân thiết.

Vô tình hắn lại nhìn ra đằng sau thấy bàn phía sau cũng là người quen liền đứng lên nói với Thu Phong:

“ Ngồi đây chút nha, có người quen bên kia qua hỏi chút chuyện cái... “

“ Ừ anh qua đó đi! “ – Thu Phong gật đầu ra vẻ không bận tâm.

Nói xong tên Trung đi qua bàn bên kia đưa tay lên chào mấy người trong bàn.

“ Chào mấy anh em... hôm qua có chuyện gì sao mà thương tích đầy mình thế này?? “

Tên đội nón thấy Trung đi tới cả hai liền bắt tay với nhau một cái, sau đó tên Trung lại bắt tay với từng người trong bàn rồi đặt mông ngồi xuống hỏi tiếp:

“ Sao? Có chuyện gì mà mặt thằng nào cũng bí xị vậy? “

“ Thì đụng chuyện với đám thằng Hai què thằng Lục ở khu xóm chùa... “

Tên đội nón đang khó chịu chuyện ai đã đập cho ba thằng kia một trận nên cũng nói chuyện qua loa cho có với tên Trung.

Thấy tên đội nói không có ý muốn kể tên Trung liền quay sang nhìn thằng cu vừa tới báo chuyện với tên đội nón khi nãy.

“ Ê Cường, chuyện sao mà mặt thằng nào cũng một đống vậy? “

Tên Cường kia nghe hỏi đến mình liền trở nên háo hức lên hẳn liền kể ra mọi chuyện.

“ Thì hồi sớm 3 giờ sáng mấy anh em tụi em có đụng với bọn Lục... “

Chừng mấy phút sau tên Trung cuối cùng cũng hiểu ra mọi chuyện. Ra là từ đầu ở khu đá gà bọn chúng có gây nhau với đám thằng Lục sau đó vội vàng chạy về khu ổ chuột này gom người nhưng lại không đủ hàng nên mới thất thế đành rút về.

Sau đó tên đường về bọn họ có gặp một thằng điên nào đấy đang đi tập thể dục, cái phần này là do thằng Cường nói thêm chứ tên đội nón cũng quên mất...

Bỗng nghĩ đến đây tên Cường hai mắt trợn to lên nhìn tên đội nón với tên Cường nói:

“ Có khi nào cái thằng mà bọn mày gặp nó tập thể dục nó đập bọn đó không? “

Nghe xong câu này của tên Trung bỗng cả đám đang uể oải liền ngồi bật dậy.

“ Có thể không? Có thể không? “ – Tên Trung nhìn qua từng đứa hỏi có thể không?

“ Biết đâu là nó... Lúc đám mình kêu nó quay lại cũng đâu thấy nó quay lại đâu... “

“ Đúng rồi có khi nào là nó? “

“ Chắc nó chứ ai nữa, khu mình làm quái gì có ai rảnh rỗi đến nổi dậy sớm đi tập thể dục... Dân lao động làm mệt thấy mẹ lấy gì còn sức mà tập thể dục như thằng đó... Mà chắc gì nó đã ở khu mình nỡ tối quá lạc thì sao? “

“ Mày ngu lắm! “ – tên đội nón gõ một cái vào đầu thằng Cường một cái rồi nói tiếp “ Có thằng điên nào đi vào khu mình để tập thể dục không thằng ngu, mày càng nói càng ngu... cút mẹ mày ra chỗ khác đi! “

Nói đến đây tên đội nón đạp nhẹ một cái vào tên Cường khiến hắn ngã nhoài ra đằng sau:

“ Rầm! Ui da... anh ác với em thế... “

“ Ha ha ha ha ha ha ha... “ – Cả bàn bắt đầu cười ồ lên một lượt.

Riêng Thu Phong thì chả cười nổi. Vốn anh không sợ bọn này phát hiện sẽ làm gì được anh nhưng như vậy sẽ khiến kế hoạch không đi theo đúng quy trình.

‘ Tùy cơ vậy ‘ Thu Phong thầm nghĩ. Cứ tới đâu hay tới đó, cho dù bọn chúng có phát hiện ra được anh là thằng đánh bọn kia thì cũng không sao, có khi như vậy càng tốt dễ tiếp cận với đám người này hơn.

“ Thôi ngồi dậy đi! “

Tên đội nón đưa tay ra với tên Cường đang nằm lăn lộn dưới đất.

Không cần đến tay của tên đội nón, Cường hắn tự đứng lên được sau đó dắt ghế ngồi lại vị trí cũ với vẻ mặt như cứt ngâm vì bị ăn hiếp.

“ Cất bà mày cái vẻ mặt đó đi à! “ - Tên đội nón cười cười vỗ vai tên Cường.

“ Xùy... “

Tên Cường xùy nhẹ một tiếng giả bộ giận dỗi.

“ Thôi được rồi! Chuyện không đơn giản như mày đâu... Nếu thằng đó là người trong khu mình thì sớm muộn cũng tìm ra... “ – Tên đội nón vừa vỗ vai tên Cường vừa quay sang nói với anh em trong bàn của mình.

Nghe tên đội nón nói thì lúc này một tên khác lại chen vào hỏi:

“ Tìm được thằng đó rồi làm gì nó? “

“ Làm gì à?... “

Nghe tới đây tên đội nón tự hỏi bản thân, chuyện này tạm thời hắn vẫn chưa nghĩ ra.

“ Thì trước tiên cứ tìm thằng đó đã, dù gì nó cũng giúp anh em mình đập được tụi thằng Lục... Dù sao cũng vì đám mình mà nó mang họa cũng không nên, hiểu chứ? “

Tên đội nón cũng lấy ra được một cái lý do để nói với anh em của mình.

Nghe tên đội nón nói thì mấy kẻ trong bàn cũng liên tục gật đầu.

“ Để rút ngắn phạm vi hơn thì mai chạy đi hỏi mấy bà cho thuê trọ ấy xem có ai mới tới thuê không... một thằng giỏi như nó không thể nào ở đây lâu rồi mà không ló đầu ra được. “

“ Tính có ý đồ gì với nó sao? “

Một tên khác quay sang hỏi tên đội nón.

Nghe hỏi hắn gật đầu đáp:

“ Ừm, nhưng đừng vội trước tiên xem tính tình nó ra sao đã...! “

Khu ổ chuột này tuy rộng nhưng nhà nhà cửa cửa ai ai cũng là dân lao động họ luôn giúp đỡ cho nhau tận tình nên hầu hết những người sống được ở khu này đều quen biết nhau cả.

Bởi tìm ra một người mới tới khu này là chuyện hết sức dễ dàng.

Dù nghe vậy nhưng tên Trung vẫn không thể nào nghĩ ngay tới người đó là Thu Phong được.

Đúng lúc này nhóm công nhân làm chung với Thu Phong bắt đầu kéo tới ngồi vào bàn của anh.

“ Phong à... đợi lâu chưa? “

“ Hú tới rồi đây... “

“ Chú Phương kì quá sao không để thằng Phong nó tới sau bắt nó đợi thế này không cơ chứ? “

....

Sau một hồi tất cả đều tới đông đủ tên Trung cũng xin phép nhóm của tên đội nón để sang bàn của Thu Phong ngồi.

Tên đội nón cũng không quan tâm đến tên Trung nữa liền mặc cho hắn qua đó.

Một hồi sau nhóm người của Thu Phong bắt đầu nhậu nhẹt.

“ Khè... Đã quá... Rựu của bà Hai là ngon nhất đó bà Hai à! “

Một người trong bàn nhậu của Thu Phong đưa cái ly rựu chút xíu lên khen lấy khen để bà chủ quán.

“ Ừm! Rựu của bà mày không ngon chứ còn của ai ngon... “

Bà chủ quán bà Hai vừa cười vừa mắng vui. Song quay sang nhìn Thu Phong thắc mắc hỏi:

“ Thằng này bạn mới tụi bay hay sao giờ tao mới thấy bay? “

Nghe hỏi đến mình Thu Phong thầm hô thôi xong. Vốn anh chưa kịp trả lời thì một tên khác trong bàn nhậu đã có hơi men trong người ngồi nói nhảm:

“ Thằng này nó mới chuyển tới đây làm chung kho hàng với tụi con nè bà... Hức... nó... “ – Nói tới đây hắn lại quay qua hỏi Thu Phong “ Ông bạn ở phòng trọ của bà nào ấy nhỉ... “

“ Bà Dung... “ – Một tên khác nhớ chuyện lại trả lời dùm Thu Phong.

“ À bà Dung... “ – Tên kia được nhắc rồi lại quay sang nhìn bà Hai bán rựu nói.

...

“ Bà dung... mới chuyển đến...? “

Một kẻ khác ngồi bên bàn của tên đội nón bắt đầu tự thì thào. Kẻ này hắn tên là Nhật Huy còn tên đội nón tên là Chí Khải...

Nhật Huy cảm thấy như phát hiện chuyện gì đó liền quay sang nói với Chí Khải:

“ Anh Khải... “

“ Chuyện gì? “ – Tên Khải quay sang trả lời.

“ Hồi lúc tụi mình về lại khu ấy, vào lúc khoảng năm giờ mấy em đi mua đồ ở tiệm thuốc gần đầu đường em thấy thằng mà đi tập thể dục nó trở về. “

“ Mày biết chỗ nó ở à? “

Tên Khải hỏi.

Nhật Huy gật đầu một cái đáp:

“ Nó ở phòng trọ của bà Dung! “

“ Bà Dung? “

Tên Khải lại hỏi thêm một lần nữa lại thấy tên Nhật Huy tiếp tục gật đầu.

Sau đó cả hai cùng lúc quay sang nhìn Thu Phong.

Lúc này Thu Phong đang mải nhậu nhẹt với đám người làm chung của mình nên cũng chẳng để ý đến sự bất thường của bàn bên cạnh.

Nhưng đám người Chí Khải, Nhật Huy vẫn chưa nóng vội đến nỗi thất thố hỏi Thu Phong tại đây.

“ Ê Cường! “

“ Dạ? “ – Tên Cường đang ngồi phá mồi một cách điên dại bỗng nghe Chí Khải gọi đến tên mình liền trả lời.

“ Mày qua kêu thằng Trung qua đây tao hỏi nó chút chuyện... nhanh lên... “

Chí Khải không mấy kiên nhẫn nói với tên Cường.

“ Dạ dạ... “

Dạ vài tiếng tên Cường lập tức qua bàn bên cạnh.

Lúc này Chí Khải đang thầm đánh giá Thu Phong từ trên xuống dưới. Lúc nãy khi Thu Phong tới hắn cũng đã thấy được thân hình đồ sộ của anh và gương mặt của anh hắn cũng chưa bao giờ gặp.

Nếu so sánh với hình dáng của tên chạy bộ sáng nay với Thu Phong thì quả thật rất giống. Đó là điều Chí Khải nghĩ nhưng hắn phải hỏi từng người cho chắc chắn rồi mới tới bắt chuyện với Thu Phong được.

“ Có chuyện gì sao? “

Tên Trung bị tên Cường kêu qua bàn của Chí Khải liền hỏi.

“ Cái thằng mới làm chỗ mày ấy... Nó tên gì vậy? “

“ Ê! Nhìn nó vậy chứ nó hiền khô à... Đừng kiếm chuyện với con người ta chứ bay? “

Tên Trung tưởng Chí Khải hỏi Thu Phong là muốn kiếm chuyện với anh nên hắn liền nói trước một câu.

“ Đâu có, trước giờ mày thấy tao đánh ai vô lý bao giờ chưa? “ – Chí Khải vô tình bị đổ oan cho tiếng người xấu liền không vui.

“ Mày thì chưa mà mấy thằng kia thì có! “

Tên Cường nhậu xỉn đỏ cả mặt nghênh nghênh lên nhìn mấy kẻ khác trong bàn nhậu của Chí Khải.

“ Rồi rồi! Tại tao thấy quen nên tao hỏi thôi, anh em làm chung của mày tao không rảnh đâu mà kiếm chuyện. “

Chí Khải thấy tên Trung nói đúng quá nên liền thanh minh lại cho bản thân. Quả thật Chí Khải không hề kiếm chuyện đánh nhầm người nhưng anh em của hắn thì có, đã từng có rất nhiều vụ anh em của hắn vì nhậu xỉn mà đánh các sinh viên tới đây thuê trọ rất nhiều lần rồi.

“ Mày nhớ đấy! “ – Tên Trung chỉ tay vào mặt Chí Khải với vẻ xỉn xỉn của mình rồi nói tiếp “ Nó... Hức... tên Phong ấy mà... nó mới chuyển tới đây hôm qua, còn làm ở chỗ tao mới được một ngày hôm nay thôi... Sáng mới đi làm xong đấy thây, thằng này khỏe lắm, mình nó làm bằng ba thằng người... “

“ Ừm, cám ơn mày... Rồi thôi cụng mày một ly! “

Chí Khải rót một ly rựu cho tên Trung rồi cùng với hắn uống một ly coi như cám ơn sau đó tên Trung lại về ngồi lại bàn của Thu Phong tiếp tục công cuộc chém gió.

Lúc này ánh mắt Thu Phong khẽ liếc qua bàn của tên Chí Khải, ban đầu anh quên bén đi mất tụi này có thể sẽ nghe chuyện thì tỷ lệ anh bị phát hiện sớm càng cao...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.