Đô Thị Quỷ Vương

Chương 277: Kỹ năng trấn phái?



Một tấm thép dày 5 phân, với hết sức lực của mình sử dụng cả sức mạnh ở bên trong Thu Phong chắc chắn tự tin rằng mình có thể đấm miếng thép ấy lõm vô một khúc. Nhưng không thể nào có cái chuyện mà dùng năm đầu ngón tay chụm lại một chỗ như cái đầu gà chọt một phát lủng được tấm thép cả. Nghe nó vô lý vãi ra.

Ấy thế mà hắn vừa được thấy, phải chăng đây là sức mạnh của võ kỹ hay sao? Chỉ với võ kỹ không yêu cầu kích hết 108 huyệt đạo đã có thể làm như vậy, nếu như võ kỹ có thể sử 108 huyệt đạo được sử dụng thì cái sức mạnh nó ở mức nào nữa?

“Này! Tỉnh chưa? Đừng có tưởng chiêu này yếu nhé. Đúng là không cần kích hết 108 huyệt đạo nhưng tất cả những võ kỹ mà tao biển diễn cho hai đứa mày xem, chúng đều mạnh ngang nhau. Đơn giản là cách vận dụng chiến đấu, cách bơm năng lượng vào võ kỹ nhiều hay ít mà thôi …” 

Tô Lâm đưa tay qua lại trước mặt hai anh em đang đứng đơ người ở đó nhìn chăm chú vô miếng thép. Ông sống hơn nửa cái đời người này rồi, liếc mắt một cái liền biết hai thằng ranh con nghĩ gì. Sau đó ông lại giải thích thêm một số điều về võ kỹ cho hai anh em này nghe:

“Cơ bản võ kỹ không chia cấp bậc cho mấy, mỗi một loại võ kỹ đều có khắc chế riêng nhau. Ví như Tiên Nhân Chỉ này sẽ bị khắc chế bởi Kim Cang Bất Hoại. Kim Cang Bất Hoại sẽ bị khắc chế bởi Bá Vương Quyền, Bá Vương Quyền sẽ bị khắc chế bởi Tiên Nhân Chỉ. Võ kỹ là một cái vòng xoay, không mạnh nhất, cũng không yếu nhất, chỉ có khắc chế lẫn nhau mà thôi. Ngoài ra có vài tuyệt kỹ thượng thừa được xếp trên hẳn bậc của võ kỹ. Được gọi là kỹ năng ‘Trấn Phái’ đến ta cũng chỉ học được một thức của một vài môn phái như là Bát Quái Du Long Chưởng …”

Vừa dứt câu Tô Lâm lập tức động.

Hai tay ông ta hóa thành chưởng, chân tạt một vòng tròn xuống dưới mặt đất. Bất giác mắt của hai anh em Thu Phong và Quốc Thiên như hoa lên nếu không phải là ảo giác. Thì hình như họ thấy một vòng bát quái có hình âm dương ở bên trong xuất hiện dưới vài vòng tròn mà Tô Lâm vừa vẽ.

“Nhìn kỹ! Đây là tuyệt kỹ trấn phái của Võ Đang Chưởng Pháp. Bao gồm tám tám sáu mươi tư thức (Tức 512 đòn đánh chứ không phải là thứ theo kiểu mô ta bên dưới). Thứ thứ nhất là tám đòn đánh …” Vừa nói Tô Lâm vừa biểu diễn kỹ năng, dứt câu ông ra liền tù tì tám chưởng vào không trung một cách tuyệt mỹ …

“Thức thứ hai mười sáu đòn đánh – Thức hai Thập Lục Bát Quái Chưởng ….” “ Pặc pặc …”

“Thứ thứ ba ba mươi hai đòn đánh – Thức ba Tam Thập Nhị Bát Quái Chưởng …”

“Thứ thứ tư sáu mươi tư đòn đánh – Thứ tư Lục Thập Tứ Bát Quái Chưởng …”

“Ầm ầm ầm ầm …..”

Đến thứ tư Thu Phong bỗng cảm nhận được dòng khi cực lớn lưu chuyển trong căn phòng, thậm chí hắn còn cảm giác cả cái phòng kiên cố này như đang xảy ra động đất vậy, nó rung lên. Lúc này Tô Lâm đang quay lưng lại với hắn đánh vào không khí, nhưng trước mặt ông ta là hàng trăm cục đá to lớn được dưng lên ban nãy. Mỗi cục đá như một tòa núi nhỏ cao bốn năm mét giờ đây …

Giờ đây đã được Tô Lâm chưởng nát ra như tương không còn một chút gì …

Sau đó lão ta thu quyền lại, quay mặt đứng đối diện hai anh em nhà Thu Phong. Hình bát quái trận đồ dưới chân biết mất. Lão ta lại mở miệng ra nói:

“Bát Quái Du Long Chưởng này là tuyệt kỹ trấn phái của phái Võ Đang Chưởng đã thất truyền … Trên cơ bản chỉ có bốn thức là sáu mươi tư chưởng … Nhưng đây là chưởng pháp không giới hạn thức. Cái tên gọi suy cho cùng cũng chỉ là cái tên gọi, ta có thể dùng được tổng cộng tám thức, vị chi là một ngàn không trăm hai bốn chưởng. Nếu ta dùng đến thức thứ sáu sợ đánh nát chỗ tập của tụi mày nên thôi dừng ở thứ tư được rồi …”

‘Chưởng nát cái phòng?’

Đùa? Nhưng nghĩ lại thì đúng thật, đến thức thứ tư cái phòng kiên cố xây nên để cho người dị năng luyện tập đã run nhẹ lên rồi. Đến thức thứ năm, thứ sáu còn ra bộ dạng gì nữa.. lão ta nói là vô hạn thức? Tức sức mạnh của chiêu Du Long này thậm chí còn kinh khủng theo cấp số nhân nếu như luyện được ư?

“Ngơ ngác cái chó gì thế? Muốn học à? Không dễ vậy đâu, tao mất gần hai mươi năm mới học được thứ thứ tám. Tụi mày nghĩ học dễ à? Lăn đi luyện tập mau đi, trước tiên tao dạy chúng mày Tiên Nhân Chỉ. Luyện ngón tay đi Phong, bắt chước thằng Thiên kìa!”

Không biết từ lúc nào Quốc Thiên đã lao vô luyện tập. Gương mặt Quốc Thiên lúc này đầy rẫy sự phấn khích, nó phải luyện, phải luyện. Cái sức mạnh to lớn ấy, còn đánh bại được cả Dị Năng Giả cấp 5. Chớ hề đơn giản, hắn phải luyện tập càng nhiều càng tốt, càng sớm càng tốt.

Thu Phong không thể nào đứng đó nhìn em trai mình luyện tập. Mấy ngày qua hắn đã quen với cảm giác sử dụng năng lượng này như thế nào rồi. Trên cơ bản hắn có thể dẫn dắt năng lượng đi khắp cơ thể để bảo bọc hoặc tăng sức công phá. Quả thật nó nằm ở một đẳng cấp khác so với nội công và khí không khi trước của hắn.

Tuy nhiên nguồn năng lượng xanh cam trong cơ thể hắn cứ như một đứa trẻ chưa được dạy dỗ vậy. Tuy mạnh, nhưng lại khó kiểm soát. Thu Phong đứng đó, đứng trước một tảng đá vừa mới được Bone phục hồi lại.

Hắn nhắm mắt tập trung năng lượng vào đầu ngón tay trỏ. Từ từ bốn ngón tay kia của Thu Phong co lên, nắm lại với nhau, chừa lại độc nhất một ngón trỏ ở đó. Dòng năng lượng xanh ngọc bích pha lẫn chút ánh cam lấp lánh đang lưu chuyển hết lại đầu ngón tay của Thu Phong.

“Phập!!!”

Thu Phong trừng hai con mắt xanh đã bật tự lúc nào. Hắn chọt một phát thẳng vào trong tảng đá. Nhưng không điều khiển được lực đạo, khi ngón tay vừa đâm vào, dòng năng lượng xay lại tràn ngập cả cánh tay hắn. Khiến hắn không tự chủ được lực đạo đâm cả cánh tay vào trong tảng đá.

“Ầm …”

“Chưa điều khiển được dòng năng lượng đó à? “

Là một Võ Năng Giả lâu đời, không cần tới con mắt như của Thu Phong, Tô Lâm cũng biết hắn đang gặp vấn đề gì. Dù rằng ông không biết sức mạnh mới đó của nó ra làm sao, nhưng cách thức vận hành lại y hệt nội công.

Thấy hành động vừa rồi của Thu Phong cũng đủ khiến cho Tô Lâm đoán ra được rằng Thu Phong không điều chỉnh được dòng luân chảy năng lượng tụ lại một điểm. Quá dễ bị bộc phát, cái này là vấn đề thường thấy của những kẻ mới học nội công. Ban đầu Quốc Thiên cũng vậy, nhưng giờ nó đã có thể điều chỉnh được nội lực theo ý muốn.

Trên cơ bản thì ban đầu khi có nội công Thu Phong cũng giống như này, nhưng hắn chỉ mất một vài ngày là có thể thành công luân chuyển nội lực lanh quanh trong cơ thể, thích đi đâu thì đi theo mong muốn của hắn. Cái thứ năng lượng này cũng thế, hắn như đang học lại từ đầu, nhưng cái năng lượng này lại như một đứa trẻ hư hỏng không chịu nghe lời.

“Thôi luyện thể trước vậy. Cái này chiều tập ở phòng sau …” Lẩm bẩm một câu gì đó, nói là làm hắn xách đít đi ra xa khu vực Quốc Thiên đang đập đá … à chọt đá.

“Bone trọng lực gấp 20 lần trong bán kính 500m. Địa hình đồi núi!”

“Vâng thưa đại thiếu gia!”

Trong bán kính 500m lấy Thu Phong làm trung tâm một cái núi nhỏ hiện lên. Lúc này Thu Phong đang ở trên đỉnh núi, đứng đó vấn trọng lực gấp 20 lần trọng lực trái đất.

“Hự …” cố gắng tắt con mắt xanh và luân chuyển cái thứ năng lượng kia vào trong cơ thể.

Nhưng gân cốt, cơ bắp, và sự dẻo dai của Thu Phong đã được năng lượng xanh ấy cường hóa từ cái lần đầu tiên kết hợp lại. Bởi đó trước kia Thu Phong hay tập ở đây với trọng lực gấp 13 14 lần thì bây giờ gấp 20 lần mới là giới hạn của hắn.

“Thằng súc này thể chất chưa đủ khỏe hay sao?”

Tô Lâm lắc cái đầu già nua của mình nhìn Thu Phong không biết là đang suy nghĩ cái gì. 

Về phần Quốc Thiên lúc này sau vài ngày luyện tập bằng ngón tay, cuối cùng nó cũng thành công trong việc đâm được hai đốt tay vào bên trong tảng đá. Tuy nhiên Tô Lâm lại đến gõ đầu nó “Cốp!”

“Tập vừa thôi … Chuyển sang mấy ngón kia đi … tập cả hai tay nữa, đừng tập một tay. Tập cho đồng đều, ngón khỏe ngón yếu không học được Tiên Nhân Chỉ đâu …”

“Vâng thưa bác!”

Quốc Thiên đang tập trung cao độ, mặc kệ lời lẽ nặng nề mang đầy tình yêu thương của Tô Lâm hắn lao đầu vào tập tiếp, sử dụng các ngón tay còn lại như lời Tô Lâm nói.

Ta nói một chút về số kỹ năng mà Tô Lâm đang sở hữu. Tại sao ông ta lại nói là có tới tận vài trăm kỹ năng, con số nó nhiều đến mức vô lý. Với một vài Võ Năng Giả trên thế giới này, cơ bản họ chỉ có vài kỹ năng tiêu biểu để chiến đấu. Như một vài kỹ năng cận chiến, một vài công kích tầm xa, một kỹ năng thân pháp như khinh công hay chạy nhảy nhẹ nhàng nào đó. Cũng có rất ít Võ Năng Giả sở hữu kỹ năng trấn phái như Tô Lâm đây.

Thực sự mà nói Tô Lâm sở hữu rất nhiều kỹ năng trấn thái. Có cái ông học chuyên sâu có cái ông học cho biết rồi để đó. Nhiều võ kỹ bình thường khác Tô Lâm cũng chẳng bao giờ sử dụng mấy dù có tốn công tốn sức để học.

Vấn đề nằm ở vị sư phụ của Tô Lâm. Ông ấy là ai đến cả Tô Lâm cũng không biết, chỉ biết ông ta nắm giữ hết tinh hoa võ thuật của thế giới này, tất cả võ thuật của phương Đông đều nằm trong tay ông ấy.

Bằng một cách nào đó ông ta cố gắng chỉ dạy tất cả những kỹ năng đó cho Tô Lâm. Quả thật mà nói Tô Lâm đúng là một thiên tài trăm năm khó gặp trong giới võ học, nhưng bắt đầu quá muộn, trước khi sư phụ Tô Lâm qua đời ông ấy chỉ kịp truyền lại vài trăm võ kỹ của các môn phái đã bị tuyệt chủng trên thế giới. Bao gồm 72 tuyệt kỹ Thiếu Lâm – Thập Nhị Huyền Công. Võ Đang đạo phái gồm bảy đạo nhánh: Võ Đang Quyền – Võ Đang Hình Ý – Tượng Hình Quyền (kết hợp của quyền và ý của hai cái kia) – Võ Đang Bát Quái Chưởng (Tuyệt kỹ trấn phái Du Long Bái Quát Chưởng) – Thái Cực Quyền – Thái Cực Thần Công – Thái Cực Bất Tâm Công.

Ngan Mi – Tô Lâm cũng được sư phụng giảng dạy một chút về bát đại quyền thuật của Nga Mi:

1 Tăng Môn

2 Khưu Môn

3 Triệu Môn

4 Đỗ Môn

5 Hồng Môn

6 Hóa Môn

7 Tự Môn

8 Hội Môn

Tuy rằng Nga Mi được biết đến ở thế giới Thu Phong là môn phái chuyên sử dụng kiếm, nhưng thực chất kiếm chỉ là vật ngoài thân. Không có vũ khí nào lợi hại bằng cơ thể con người. Không có vũ khí nào biến ảo bằng tay chân con người. Do đó thế giới này dù là Nga Mi cũng dùng quyền pháp.

Ngoài ra còn có các môn phái khác trên thế giới dù đã tuyệt chủng chẳng còn ai luyện, tất cả đều được thất truyền thì lại được Tô Lâm nắm lấy. Tuy không có đủ kiến thức về võ kỹ nhiều như sư phụ mình, nhưng ít nhất Tô Lâm cũng học được một phần ba các tuyệt kỹ thích hợp với mình nhất.

Do không đủ thời gian nên sư phụ Tô Lâm trước khi lâm trung đã để lại một quyền sách viết tay gần cả ngàn quyển để lại cho Tô Lâm truyền cho con cháu đời sau của hắn. Ai thích học bộ môn nào thì học bộ môn đó. Tuy nhiên không được phép truyền ra ngoài.

Xui một cái lão già Tô Lâm này ế vợ, tới tận giờ vẫn chưa có ai thích lão. Lấy đâu ra mà có con đẻ chỉ dạy, nên trước kia lão sống chết đòi Quốc Thiên nhận lão làm cha nuôi là vì thế. Cuối cùng nó lại không chịu, hết cách lão đành dạy cho nó, rồi lại vô tình quên mất lời thề năm xưa với sư phụ. Thôi thì lỡ rồi, dặn hai thằng này đừng dạy cho ai vậy, về sau chết xuống đó xin lỗi ổng sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.