Lúc này ở đây xảy ra hai cuộc chiến. Một dưới bờ biển, hai ở trên cung đường nhựa cạnh bờ biển.
Đội quân của Cerberus bây giờ đang một chiến chục mạng ở trên cung đường nhựa phía trên ấy. Bên dưới một hình Hứa Tử Lệ độc tấu với năm thủ lĩnh của Guerriers Forts. Tất nhiên tình hình Hứa Tử Lệ bây giờ trông cực kì thảm hại.
Bất kì một tên nào trong này đều thừa sức đánh bại Hứa Tử Lệ trong một cuộc chiến tay đôi. Nhưng chúng lại không làm thế, bởi vì đây là chúng đi phóng hỏa đốt thuyền, sau khi phóng hỏa phải mau chóng rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt. Vì đây là đường biển, không có cột đèn giao thông nào, đường lại thông thoáng, không cần thận cảnh sát có thể đến bất cứ lúc nào. Nên giờ đây chúng phải nhanh chóng hạ gục Cerberus để rời đi,
Tuy nhiên Hứa Tử Lệ tuy không địch lại, nhưng lại không hề dễ hạ gục.
Tình trạng Hứa Tử Lệ bây giờ không khả quan cho mấy, khi một cánh tay bị gãy, máu chảy từ đầu cho xuống dưới chân. Bộ dạng rất thảm hại.
“Guerriers Forts!!!!!!!”
Hứa Tử Lệ hét lên một tiếng. Sau đó hắn lại một lần nữa lao vào tấn công năm tay thủ lĩnh của Guerriers Forts.
Tuy tình thế gấp gáp, nhưng đó là công việc của mấy thằng đốt thuyền. Riêng năm tay thủ lĩnh này, đứng đó vẫn đang cợt nhả với Hứa Tử Lệ vì cho rằng vẫn còn thời gian.
Đúng cái lúc Hứa Tử Lệ lao lên, một thân ảnh như xuất hiện từ hư không.
“Đùng!!!”
Một tiếng động lớn vang lên, nghe như tiếng bức tường âm thanh bị phá thủng.
Tại vị trí Hứa Tử Lệ lúc này, không biết bằng một cách nào đó đống cát trước mặt hắn như bị công phá bởi trái boom. Hàng đống cát nổ tung, văng cả lên trời, bụi mù cả một không gian nhỏ xung quanh Hứa Tử Lệ.
“Nơi này để tôi lo … anh lên hỗ trợ hai đứa em anh đi Tử Lệ!”
Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai Hứa Tử Lệ. Đối với Hứa Tử Lệ đây dường như là giọng nói của một kẻ làm hắn ám ảnh suốt mấy ngày qua.
Mặc cho những hạt cát đang còn bay trên không trung, va vào mắt, Hứa Tử Lệ cố gắng híp con mắt dính đầy máu pha lẫn chút cát vàng trong ấy. Dần dần gương mặt điển trai của Quốc Thiên xuất hiện.
Bằng hai con mắt đỏ ngầu vì tơ máu, Hứa Tử Lệ trợn to mắt lên ngạc nhiên không tưởng. Hắn còn là con người sao?
Cảm nhận sát khí vô hình toát ra từ Quốc Thiên, bằng một cách nào đó bỗng dưng Hứa Tử Lệ cảm thấy sợ hãi khi Quốc Thiên nhìn chằm chằm vào hắn. Tuy nhiên Hứa Tử Lệ vẫn cảm nhận được sát khí này không nhắm vào hắn, mà là với những kẻ đứng sau.
“Không được! … đây là quận của chúng tôi … chúng tôi phải bảo vệ họ!”
Hứa Tử Lệ vừa nói, vừa nhìn vào những người dân đang gào thét tát nước biển lên con tàu đang cháy của họ. Đã vậy họ còn bị Guerriers Forts đánh đập, dìm đầu xuống nước. Đủ mọi loại hành hạ diễn ra. Thân là đứa trẻ lớn lên từ bé trong cái cảng này, những con tàu này như là tuổi thơ của hắn, và cũng là tuổi thơ của đa số thành viên Cerberus đang chiến đấu trên kia, hắn không thể bỏ mặc họ được.
“Anh không còn khả năng bảo vệ nơi này nữa! Hãy lên đó và cứu lấy hai thằng em của anh đi … chúng bị thương còn chưa khỏi đâu!”
Nói xong Quốc Thiên dứt khoát chụp lấy người Hứa Tử Lệ ném đi xa hơn chục mét.
May thay đây là một bờ biển đầy cát, hoàn hảo Hứa Tử Lệ không bị làm sao sau cú ném ấy của Quốc Thiên.
Cố gắng gượng đứng dậy, Hứa Tử Lệ hòng lao lên thêm một lần nữa, nhưng hắn lại nghe thấy tiếng thét của thành viên Cerberus ở trên đó.
Ngẩng đầu lên, đập vào mắt Hứa Tử Lệ là hình ảnh hai thằng em hắn, một tay ôm cái bụng đầy máu, một tay đánh đấm với đối phương. Cắn răng, cắn môi, Hứa Tử Lệ quay sang nhìn Quốc Thiên đang đứng đó.
Chẳng biết đang suy nghĩ cái gì, Hứa Tử Lệ trông thấy Quốc Thiên đang nhìn mình gật đầu. Hắn gật đầu đáp trả lại, và rồi Hứa Tử Lệ chạy đi, hắn chạy lên trên cung đường để cứu lấy hai đứa em của mình và Cerberus.
Bỗng lúc này xa xa phía sau đám người Guerriers Forts, Hứa Tử Lệ lại thấy thêm vài chục chiến xe oto đang chạy về hướng này. Đầu óc hắn tê rần lại – ‘Chẳng lẽ Guerriers Forts lại kéo thêm người?’ – một dòng suy nghĩ bất chợt chạy ngang qua hắn, thấy thế Hứa Tử Lệ tức tốc chạy lên trên để ứng cứu em trai mình.
Đúng lúc này hắn nghe thấy tiếng thét của một ả đàn bà quen thuộc đến đáng sợ:
“Hắc Long Bang!!!!!!!!!!!!!!!! “
“Chiếnnnnnnnnnnnnnnnn!!!”
Vừa chạy Hứa Tử Lệ vừa ngoái đầu ra phía những chiếc xe hồi nãy, một đám người mặc độc nhất một chiếc áo khoác giống nhau. Do xa quá Hứa Tử Lệ không thể nào nhìn rõ được trên áo có ký hiệu gì. Nhưng với màu sắc ấy, hắn nhận ra được, đó là áo của Hắc Long Bang. Thậm chí hắn còn thấy cả Bạch Vân ả ta như một con mãnh thú xông lên trước tấn công lấy đám người Guerriers Forts.
“Cám ơn!”
Vừa chạy Hứa Tử Lệ vừa nở một nụ cười, hắn nói lời cám ơn, nhưng chỉ có một mình hắn nghe được.
Giờ khắc này quay về lại với Quốc Thiên. Hắn đứng đó ngông nghênh nhìn đám người đang đốt phá tàu thuyền, rồi lại đảo mắt sang năm kẻ hổ báo. Theo như Quốc Thiên đánh giá, năm thằng này chính là năm thằng được coi là đồng thủ lĩnh của Guerriers Forts.
“Mày là thằng nào?” – Một tên da vàng phát âm đặc tiếng miền Bắc của Xích Quỷ.
Có lẽ thằng này chính là thằng duy nhất thuộc Guerriers Forts là người gốc Xích Quỷ. Tuy nhiên nó có là người dị năng đi nữa Quốc Thiên vẫn đập.
“Hắc Long Bang. Nhớ lấy cái tên này và …” – “Đùng” Quốc Thiên lao lên trong tư thế tay co lại chuẩn bị cho một cú đấm.
“Sám hối ở Cõi Atula đi!” – giọng nói lạnh lùng của Quốc Thiên vang lên bên tai của kẻ vừa mới hỏi.
“Bốp!!!!!”
Một cú đấm được nện thẳng vào mặt gã đó. ‘Rắc’ tiếng xương bị gãy vang lên. Lúc này nếu như có máy X-Quang ta có thể thấy gương mặt của hắn bị Quốc Thiên đấm cho tụt cả vào bên trong, cả khoang miệng, xương mũi, thậm chí là cả vỏ não cũng bị Quốc Thiên đấm cho bể nát.
“Uỳnh!!!!”
Cú đấm của Quốc Thiên uy lực tới mức lực đạo tàn dư khiến gã kia văng một đường thẳng tuyệt đẹp hơn hai chục mét đập thẳng vào chiếc thuyền mục nát đang cháy ở trên bờ biển.
“Rầm …”
Cả người hắn như hòa vào chiếc thiền đổ nát kia. Và chẳng ai thấy tiếng động gì từ kẻ đó nữa.
Thật là kì lạ nếu như một người thường lãnh trọn một cú đó mà có thể đứng lên, tất nhiên điều kì diệu đó xảy ra với ai chứ không xảy ra với hắn.
Trong vòng một khắc, một trong năm đồng thủ lĩnh của Guerriers Forts đứng tại đây gục ngã hoàn toàn.
“Người Dị Năng?”
Bất chợt một kẻ hô lên.
Tiếng hô của hắn bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của Quốc Thiên ngay lúc này. Nở nụ cười Quốc Thiên lên tiếng:
“Nhầm rồi! Tao là thần chết … đến đây để lôi mọi tội lỗi của chúng mày xuống địa ngục!!!”
Và đó là lần cuối cùng trong đời kẻ kia nghe được tiếng người nói.
Bằng cách tàn bạo nhất của mình, Quốc Thiên thật sự tức giận, hắn từ một kẻ ăn không đủ no, đồ không đủ mặc. Để mà cố gắng vươn trải qua cái cuộc sống khốn khó này, và giờ hắn được tìm về bởi người anh của mình, sống trong một gia đình giàu có. Nhưng Quốc Thiên không bao giờ quên cái cảnh mình đói nghèo ra sao.
Những cái ghe tàu kia, của những ngư dân khốn khổ. Họ làm lũng, vất vả trên biển cả nguy hiểm. Có một con tàu để họ sinh sống và đánh bắt, vậy mà lũ đốn mạt này, chẳng biết vì lý do gì mà lại đi tiệt hết các kế sinh nhai của họ. Chẳng khác nào đang giết họ cả, Quốc Thiên không thể tha thứ cho cái hành động này của lũ người Guerriers Forts.
Lần đầu tiên trong suốt quá trình luyện tập, Quốc Thiên đánh hết sức, không nương tay một chút nào dù cho chúng có là người thường, có không phải là Dị Năng Giả hay Võ Năng Giả đi nữa. Quốc Thiên không quan tâm, lũ này không được phép tồn tại trong cái xã hội vốn bất công này.
“Không ổn rồi … chạy mau!”
Bất chợt một gã thủ lĩnh Guerriers Forts lần đầu tiên nếm được mùi sợ hãi. Hắn chứng kiến một kẻ không còn là con người nữa rồi, hắn chẳng có gì giống Dị Năng Giả nhưng hắn lại nguy hiểm hơn cả Dị Năng Giả trong ký ức bọn chúng.
Và trước cái tiếng hô của hắn hai kẻ nữa đã gục. Còn một kẻ đứng chết chân, và kẻ hô tiếng kia đã chạy mất.
Thủ lĩnh ư? Nực cười? Chúng mày chỉ là một đám ô hợp.
Không võ thuật, không màu mè với lũ chẳng cùng đẳng cấp với mình. Đơn giản Quốc Thiên sút một lực hết sức thẳng vào cổ kẻ đang đứng chết chân ở đó. ‘Rắc’ một tiếng … cái cổ của gã kia gãy gập qua một bên. Lực gió từ cú đá của Quốc Thiên mạnh đến mức khiến cát biển tạt mạnh hẳn sang một bên.
“Còn một thằng …”
Nhìn vào gã đang chạy bán mạng cách mình vài chục mét kia. Quốc Thiên vẫn chưa nguôi giận, hắn phải cho đám người này thăng thiên hết tất cả mới vừa lòng.
“Chạy con mẹ mày!”
Gã người đang chạy, gã thủ lĩnh Guerriers Forts ấy bỗng nhiên nghe được thanh âm kêu gọi hắn giống như thần chết. Tuy nhiên hắn chẳng dám quay đầu lại mà nhìn. Đúng cái lúc đầu hắn vừa hiện lên suy nghĩ không xong rồi, hắn cảm nhận được sau gáy mình như bị ai đó túm lấy.
“Pặc – Bùm!!!”
Âm thanh như tiếng thuốc nổ vang lên. Quốc Thiên dồn hết nội lực vào cánh tay của hắn chụp lấy gáy tên kìa, sau đó Quốc Thiên đu người tới ấn thẳng đầu hắn xuống dưới mặt cát.
Một cột cát tung tóe lên trên trời. Gã thủ lĩnh cuối cùng của Guerriers Forts có mặt tại đây đã gục trong tư thế cắm đầu xuống đất.
Chưa đến 2 phút. Quốc Thiên giết chết hai người, một kẽ bị đấm nát cả xương mặt, hộp sọ tổn thương gây xuất huyết não mà chết bên trong một chiếc tàu mục nát. Còn kẻ thì bị Quốc Thiên đá gãy cổ chỉ vì đứng chết chân ở đó. Ba kẻ còn lại, một bị dập nát hết nội tạng đang trong tình trạng hấp hối có thể chết bất cứ lúc nào nếu như để hắn như vậy mà không cứu chữa. Một kẻ thì bị dạp giữa giữa vào bụng văng thẳng ra ngoài biển, cạnh bên những con tàu đang cháy. Còn gã cắm đầu xuống dưới đất, chẳng biết còn thở hay đã tắt thở.
Lúc này phía trên kia, Gia Hưng vừa kịp dắt tới hơn trăm anh em Hắc Long Bang chạy đến trước mặt Quốc Thiên.
“Chiến! Chết em lo …”
Đơn giản bỏ lại một câu, Quốc Thiên lao vào đám người Guerriers Forts còn lại đang cố đốt tàu và đánh đập ngư dân. Dù rằng thủ lĩnh của bọn chúng đã gục hết, nhưng chúng dường như chẳng quan tâm gì cả, chúng chỉ biết việc của mình, chẳng sợ hãi.
Và rồi, bằng một cách nào đó cuộc chiến đang nghiêng hẳn về phía Cerberus và Hắc Long Bang. Đúng hơn Hắc Long Bang xuất hiện, Quốc Thiên xuất hiện thay đổi cả cục diện cục chiến.
Vốn Cerberus khi nãy chỉ còn lại trên dưới một trăm người còn có sức chiến đấu, do Hứa Tử Lệ lúc này kịp thời lên ứng cứu. Dù với thân thể tàn tạ đó, Hứa Tử Lệ vẫn dư sức cân mấy chục người Guerriers Forts, thậm chí anh em Hứa Tiêu Dĩnh và Hứa Liên Hạo dù bị thương ở bụng, vẫn đủ sức để đánh gục không biết bao nhiêu kẻ. Nhiêu đó cũng đủ cho thấy Cerberus mạnh đến dường nào. Nhưng chưa đủ nếu không có sự xuất hiện của Hắc Long Bang.
Tình thế Guerriers Forts phía trên có cả ngàn người đang như một miếng thịt bị kẹp ở giữa bởi hai con mãnh thú.
…………………………….
Quận Tuyên Phong.
Cuộc chiến nơi này đã dần đi đến hồi kết. Đừng nói là bây giờ, thậm chí với một mình Thu Phong cách đây vài tháng thôi, chưa chắc cả ngàn người đứng đây có thể làm khó được hắn, huống chi với thân thể kích hoạt hơn một nửa số huyệt đạo trên cơ thể. Cộng thêm thứ năng lượng trong Đan Điền không biết tên còn nằm ở một đẳng cấp khác so với nội lực.
Lúc này Liên Minh Osuma chỉ còn mỗi mình Trọng Khoa và Trung Nghĩa là còn sức chiến đấu do họ vừa mới tới, nhưng Thu Phong lại chẳng cho hai người này có cơ hội đánh một ai. Chỉ một mình Thu Phong đã có thể tạo thành thế gọng kìm cho Guerriers Forts. Đầu bên kia Guerriers Forts bị Hắc Long Bang chặn cả đường lui. Abid là kẻ dẫn đầu bên kia cùng với Thành Chân.
“Mày … là quái vật …”
Trong tay Thu Phong lúc này là thằng Eryk, kẻ bị Thu Phong đánh gục ban nãy lại một lần nữa tấn công hắn rồi lại bị đánh cho gục. Nhưng hết lần này đến lần khác hắn cùng với Basil đứng lên, Thu Phong ban đầu còn kiệm sức, nhưng dần dần hắn gia tăng lực đạo lên để thích hợp đánh ngất bọn này.
Dựng ngược cái cổ của Eryk ra phía sau, hai con mắt xanh của Thu Phong nhìn chằm chằm đôi mắt đen của thằng người Nguyệt Quốc kia và nói:
“Guerriers Forts chúng mày, từ nay tan rã!”
Dứt lời Thu Phong ném hắn lên trời, cơ thể hắn rơi xuống, khi còn cách mặt đất khoảng 20cm, chính xác đúng vùng bụng của hắn. Thu Phong bồi một cút sút, sút hắn bay đi như một trái banh.
“Bộp!”
Âm thanh trầm đục vang lên từ cú sút của Thu Phong. Khiến Eryk văng đi hơn chục mét rồi lăn ra đó bất tỉnh.
Đúng lúc này Thu Phong cảm nhận được có kẻ nhảy vồ lên người mình. Chẳng cần quay đầu lại, bằng đôi chân dẻo của mình, hắn đá một cước hồi mã vào thẳng mục tiêu phía sau.
“Rắc …”
Âm thanh xương gãy vang lên.
Thằng đầu cứt Basil lãnh trọn một cú đạp của Thu Phong. Vai hắn, nói đúng hơn là vị trí xương quai xanh của hắn bị Thu Phong chấn nát ra thành từng mãnh.
Và rồi hắn ngã xuống, đau đớn không nói thành lời khiến thằng đầu cứ bất tỉnh. Tuy có hơi lâu một chút, nhưng cả năm tay thủ lĩnh Guerriers Forts bây giờ chẳng còn ai đứng cả. Thậm chí bán kính 20m xung quanh Thu Phong ngoại trừ vài người Liên Minh Osuma ra chẳng còn ai là người của Guerriers Forts mà đứng trong phạm vi đó cả.
Guerriers Forts lần này thật sự sợ, vừa sợ vì Thu Phong mạnh, vừa sợ vì sát khí tỏa ra thất thường xung quanh Thu Phong. Thậm chí Trọng Khoa đây còn có cảm giác run rẩy khi đứng gần người này.
Trong đầu Trọng Khoa lúc bấy giờ hắn đang suy nghĩ. Liệu lần trước hắn đã nhường mình đến nhường nào. Nếu như hắn đánh với sức của hắn bây giờ liệu mình trụ được nổi mấy đòn. Thậm chí Trọng Khoa còn không biết lúc này Thu Phong đã tung hết sức lực của hắn chưa nữa.