Đô Thị Tà Tu

Chương 54: Từng bước lấn tới



Lâm Nhã Chỉ tuy rằng hay ngượng ngùng, nhưng mà trong khoảng thời gian này, phối hợp với nam nhân trị liệu, hai người sớm đã có quen thuộc với nhau, trừ bỏ tầng rào cản cuối cùng kia, thì khắp nơi trên cơ thể mình đều đã bị nam nhân này hôn hít âu yếm, ngay cả u cốc "thánh địa" cũng đã được nam nhân thăm dò nóng lên, giờ phút này bị hắn khiêu khích làm toàn thân nóng lên, cũng không suy nghĩ tới người khác có biết ha không, ma chủng khẽ động, xuân tình nhộn nhạo, linh khí trong cơ thể tự phát, bị Tiêu Dực khẽ hấp, liên tục không ngừng dung nhập vào trong cơ thể nam nhân.

Cặp núi trắng tuyết mịn màng như hồ điệp bay khỏi áo lót, run rẩy áp lên ngực nam nhân, da thịt phấn nộn không ngừng bị bàn tay to trêu trọc, Lâm Nhã Chỉ yêu kiều rên rỉ, quần lót mỏng tang cũng bị tên đạo sĩ lưu manh kéo xuống, lộ ra kiều đồn tròn lẳn trắng bóc cùng cặp đùi đẫy đà, phì đồn phong nhũ tỏa ra sức hút không thể cưỡng nổi.

Nam nữ phòng trong triền miên không dứt, Hoa Yêu ngoài phòng lại cảm thấy khát vọng chưa bao giờ có, thân thể cũng dần dần nóng bỏng, đào nguyên dưới đùi cũng tô ngứa vô cùng, róc rách như con suối chảy ra, các nàng xấu hổ mặt đỏ tai hồng. Hơn nữa còn phát hiện, tên bên trong là một Tà tu giả, không giống những lão đạo sĩ mũi trâu khác. Trên người rất nhiều hương vị, còn rất dâm đãng nữa. Nhưng hắn lại là một người tính tình cởi mở, là một nam nhân thú vị.

- Trời ạ...!

Lúc này Thụy Liên kinh hỉ kêu một tiếng, phát hiện không đúng, nhanh chóng bưng kín cái miệng nhỏ nhắn sợ đôi nam nữ đang "chiến đấu" kịch liệt bên trong phát hiện. Tuy nhiên nàng lại hấp dẫn ánh mắt của các Hoa Yêu khác.

- Làm sao vậy?

Mẫu Đan kỳ quái hỏi.

Do dự một chút, sắc mặt Thụy Liên có điểm cổ quái, cười gượng giải thích:

- Không... Không có gì, tôi nhận ra cả ngày hôm nay chưa ăn hạt cơm nào.

- Vậy sao? Cũng không có gì đang ngạc nhiên.

Ánh mắt Mẫu Đan cũng cổ quái, ngữ khí nói chuyện cũng đứt quãng, con mắt nhìn vào vết máu trên tay Thụy Liên, trong lòng kịch liệt chấn động.

- Em đi nấu cơm!

Long Nha nhảy chân sáo, vừa rồi biểu hiện của Tiêu Dực làm nàng mừng như điên, tâm trí của nàng còn đang ở đoạn 14, 15 tuổi, chỉ biết ai đối tốt với mình, mình sẽ đối tốt lại với hắn, nhất là Tiêu Dực đem yêu thú luôn khi dễ nàng đánh một trận, tiểu nha đầu đã muốn làm chút gì đó cho hắn, nhanh chóng chạy tới phòng bếp.

Hoa Yêu còn lại diễn cảm khác nhau, chỉ có Hàm Tu cùng Bách Hợp chữa thương cho Thụy Liên cũng đã phát hiện cái gì đó, trong lòng chợt nảy, tâm tình xuất hiện dao động thật lớn.

Sau khi ăn tối xong, thì tiếng rên rỉ kiều diễm kia cũng chấm rứt. Đám Hoa Yêu phòng ai về phòng ấy, ngay khi Tiêu Dực mặt mũi hồng hào, nở nụ cười dâm đãng mang theo áo ngực cùng quần lót của Lâm Nhã Chỉ đi, trong phòng khách to như vậy chỉ có Nguyệt Liên một mình ngồi trên ghế sa lon, sắc mặt ửng hồng, nhìn thấy Tiêu Dực đi ra, vui vẻ trong nháy mắt, lập tức giận dữ, muốn đứng lên, nhưng mà hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa "răng môi tiếp đất", nhất thời xấu hổ kẹp chặt hai chân, hứ một câu hờn dỗi với Tiêu Dực, chạy nhanh về phòng.

- Hắc hắc! Huynh đệ, đã ghiền không?

Vô sỉ liếm liếm môi, Tiêu Dực sờ sờ "thạch đầu" tiểu đệ đệ đang khôi phục từ từ, đắc ý huýt sáo một tiếng, quét nhanh các gian phòng. Khóe miệng treo ý cười xấu xa, tràn ngập mong chờ.

*****************************

Mẫu Đan đang cầm một bát súp trước cửa phòng Tiêu Dực, do dư vài lần muốn gõ cửa, dù sao hắn cũng là Tu Chân giả, là thiên địch của yêu tinh, liều lĩnh tiếp xúc sẽ phát sinh hậu quả như thế nào? Chính mình còn không dám suy nghĩ, tuy rằng ngày hôm qua biểu hiện của hắn thân thiện như vậy, nhưng mà nghĩ đến yêu thú cường đại mà hắn dễ dàng chém thành cát bụi, trong lòng không ngừng run rẩy, nếu hắn hiểu rõ ý đồ của mình thì...

- Di? Mẫu Đan tỷ.

Ngay khi Mẫu Đan chuẩn bị lùi bước, cửa phòng đột nhiên mở, Tiêu Dực nửa người trên để trần kinh ngạc nhìn nàng, trái tim Mẫu Đan nhảy một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ một mảnh, có chút không biết phải làm sao cúi đầu xuống, bát súp trên tay run lên, thiếu chút nữa đổ ra, cũng may Tiêu Dực tay mắt lanh lẹ đem bát cầm lấy, lòng nàng mới ổn định lại.

- Tiêu tiên sinh, tôi... Tôi định đưa cho anh chén canh này để bồi bổ thân thể, chuyện hôm qua cám ơn anh!

Mẫu Đan có chút khẩn trương xoa tay, trong đôi mắt mê người lóe ra gợn sóng ngượng ngùng mê người.

- Mẫu Đan tỷ quá khách khí rồi, đều là người một nhà, còn xa lạ như vậy làm gì, vào đây ngồi một chút đi.

Tiêu Dực hòa nhã nở nụ cười, lập tức bưng bát trở về phòng, Mẫu Đan do dự một chút, cũng theo chân hắn vào phòng.

- Về sau đừng gọi tôi là Tiêu tiên sinh, khó nghe lắm, cứ gọi là Tiểu Dực đi. Tiểu Nguyệt thường gọi như vậy mà.

Vừa vào phòng, Tiêu Dực bỏ bát xuống, một bên mặc quần áo, vừa cười nói..

- Được.

Mẫu Đan đánh giá nam tử đang quay lưng về phía mình, thân hình hắn rất cường tráng, cơ bắp rắn chắc, làn da màu đồng cổ khỏe mạnh làm cho hắn có khí tức nam nhân mãnh liệt, nếu được một người đàn ông như vậy ôm ấp, nhất định sẽ nhất rất thật ấm áp và an toàn.

Vô ý thức, Mẫu Đan bị ý nghĩ như vậy làm giật mình, mình tại sao lại nghĩ tới những thứ như vậy chứ.

- Tiểu Dực, hôm qua ít nhiều cậu cũng đã cứu chị, bằng không tỷ tỷ này không gánh nổi tội mất.

Mẫu Đan cố lấy hết dũng khí, nặn ra nụ cười, do dự một chút, ngồi lên giường Tiêu Dực, trong lòng hơi thấp thỏm.

- Lại nữa rồi. Đừng nhắc tới việc này nữa nha?

Tiêu Dực khoác áo lên, thuận tay bưng bát súp lên một ngụm uống hết, chẹp chẹp miệng, khen:

- Mẫu Đan tỷ, canh tiên ít nhất dùng lửa nhỏ đun ba tiếng, rất ngon. Cũng giống như Mẫu Đan tỷ vậy, thật sự là rất đẹp, dư vị vô tận a.

Câu nói đầu tiên làm cho lòng Mẫu Đan được uống mật, vẻ mặt lo lắng tiêu biến, mà lời nói của Tiêu Dực kéo gần khoảng cách giữa hai người, Mẫu Đan yêu mị che miệng cười, vũ mị yêu kiều.

- Tỷ tỷ về sau mỗi ngày đều nấu canh cho cậu, cậu không được ngán đó nha.

Dù sao cũng là Hoa Yêu, trời sinh mị cốt, nụ cười này của Mẫu Đan vô cùng phong tình vạn chủng, trong lòng không còn e ngại, bản tính hiển lộ ra, cộng thêm vẻ vũ mị này, nhất thời làm cho không khí trong phòng thoải mái hơn rất nhiều.

Buông bát xuống, Tiêu Dực tùy ý ngồi xuống bên người Mẫu Đan, quan tâm nói :

- Mẫu Đan tỷ, ngày hôm qua tỷ không bị thương chứ? Chứng kiến những tên kia động thủ với tỷ, em hận không thể lập tức bọn chúng, tỷ chỉ là một đóa hoa mềm mại, làm sao có thể để cho chúng hạ độc thủ chứ.

- Tiểu Dực, cậu thật sự không bởi vì chị là yêu tinh mà phản cảm chứ?

Mẫu Đan rốt cục thì nhịn không được nói ra nghi hoặc trong lòng, đây là gánh nặng lớn nhất trong lòng nàng, khi không rõ thái độ của Tiêu Dực, nàng không dám biểu hiện được quá mức tùy tiện.

Hắc hắc, tôi như thế nào lại phản cảm với các người, tiểu yêu tinh mê chết người này, lão tử yêu còn chưa hết nữa là.

Trên mặt Tiêu Dực chợt lóe nụ cười dâm, đây là bước mấu chốt, chỉ cần xuyên qua tầng giấy này, sau này sẽ rất dễ dàng, bất quá tiện nhân này kỹ xảo rất tốt, nụ cười dâm dật ẩn sau vẻ hòa nhã, biểu tình rất đại nghĩa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.