Đô Thị Tà Tu

Chương 73: Nhã Chỉ tức giận!



- Vì sao? Các người vì sao lại đối xử với Tiêu đại ca như vậy? Anh ấy làm sai chuyện gì sao?

Lâm Nhã Chỉ điên cuồng gào thét, hai tay ôm chặt Tiêu Dực, nước mắt lưng tròng nói :

- Các người thu nhận hai người chúng tôi, bọn tôi rất cảm kích, tuy rằng anh ấy mồm năm miệng mười, nhưng tâm địa rất tốt, "thằng em" bằng đá thì sao? Tiêu đại ca muốn như vậy chắc? Anh ấy cũng có tôn nghiêm của đàn ông, các người đâu biết nỗi khổ của anh ấy chứ, còn Tiểu Nguyệt, cô sao lại làm nhục anh ấy như vậy? Cô biết không, người anh ấy tín nhiệm nhất là cô, thật không ngờ... Được rồi, tôi sẽ mang Tiêu đại ca đi, tôi không muốn nhìn thấy anh ấy bị các người làm tồn thương như vậy nữa!

- Hắn có tôn nghiêm sao? Chẳng lẽ cô không nghĩ đến những lúc hắn trêu trọc cô hả?

Nguyệt Liên không phục, chu môi nói.

Khuôn mặt Lâm Nhã Chỉ trắng bệch, không trả lời, nước mắt vòng quanh, cắn răng muốn cõng Tiêu Dực, nhưng một cô gái liễu yếu đào tơ làm sao có thể vác nổi con trâu mộng kia được, Lâm Nhã Chỉ, ngươi phải kiên cường, phải bảo vệ Tiêu đại ca, không ai được làm tổn thương anh ấy.

Tiêu Dực sửng sốt, trong tim ấm áp, thì ra cô nàng này lại đối xử tốt với hắn như vậy.

Lúc này, Mạc Nguyệt Liên mới nhận ra việc làm ngu ngốc của mình, mặt mày trắng bệch chạy tới bên cạnh Lâm Nhã Chỉ vội vàng giải thích.

- A----!

Sắc mặt Bách Hợp thay đổi mấy lần, giống như quyết tâm gì đó, đột nhiên khóc rống lên, ngồi bịch xuống đất khóc:

- Đều tại tôi, tại tôi cả, nếu như tôi không câu dẫn anh ấy, không cho anh ấy ăn "hoa tinh" thì "thằng em" kia đâu bị hóa đá chứ, đều tại tôi.... Ô... Ô...!

- Nói nhảm, ăn "hoa tinh" thì "thằng em" làm sao bị hóa đá chứ! Chắc phải có nguyên nhân khác?

Mẫu Đan hồ nghi nói, mặt Bách Hợp trắng bệch, cắn môi lắc đầu, đột nhiên đứng dậy chạy về phòng mình, đóng của cái "rầm" một cái.

Mẫu Đơn nghi hoặc nhìn bóng lưng của Bách Hợp, rồi chạy đến bên Lâm Nhã Chỉ cùng Nguyệt Liên giải hòa, Lâm Nhã Chỉ lại hất tay nàng ra.

- Tảng đá thì sao?

Lâm Nhã Chỉ nghiêm túc nói:

- Tôi không cho các người nói anh ấy như vậy, anh ấy là người tốt! Nguyệt Liên, cô quá đáng lắm!

Cho dù Tiêu Dực da mặt dày hơn tường thành cũng phải đỏ, bảo bối à, đừng cho ka là người thuần khiết như vậy chứ.

Thụy Liên cùng Long Nha nhanh chóng đi tới khuyên can. Nhưng Lâm Nhã Chỉ không thể bình tĩnh nổi, Nguyệt Liên đành phải đánh ngất Lâm Nhã Chỉ, ấm ức cong miệng, dậm chân một cái rồi quát:

- Đều tại các người cả! Không liên quan đến tôi, nếu Tiêu Dực trách tôi, tôi sẽ không để yên đâu!

Nói xong nghiêm mặt hổ ôm hai người trở về phòng.

Chỉ còn đám Hoa yêu đều khinh bỉ nha đầu dã man kia, tất cả đều quay về phòng mình, chỉ còn Mẫu Đan ở lại, rồi nàng đi vào trong phòng Tiêu Dực, nằm lên giường ôm lấy cái gối của hắn, ngơ ngác hồi tưởng lại khoảng thời gian ở bên hắn.

- Tên tham ăn! Tỷ tỷ tốt như vậy mà không động đến!

Mẫu Đan ấm ức quệt miệng, cắn cái gối một cái, trong đầu đang ảo tưởng hình ảnh mây mưa cùng với Tiêu Dực.

Thụy Liên nằm trên giường suy nghĩ, nàng biết cái phong ấn kia, nếu cùng Tiêu Dực song tu, chắc chắn sẽ được lợi rất lớn, thậm chí còn biết hắn cố ý phun máu lên vết thương trên tay mình.

Sau khi biết hắn là tà tu giả, hơn nữa còn là đồng nam chuyển thế, nàng đã nghĩ đủ biện pháp để câu dẫn hắn, nhưng khi được hắn ôm, được hắn hôn, nàng thật sự cảm thấy rất vui, nàng cũng rất thích một cuộc sống bình thường. Có người đàn ông để yêu, được hắn che chở, cảm giác rất tuyệt. Cho dù biết hắn mồm mép lém lỉnh, không biết hắn đối tốt với mình thế nào, Thụy Liên ta không cần tồn tại mãi mãi, một khắc thôi cũng đủ rồi.

Hừ, anh phải là của em, Tiểu Dực đáng yêu ạ. Đây là một cơ hội tốt, trong lòng tổn thương, cần có người quan tâm, mà em sẽ săn sóc anh, sẽ cho anh biết, em không phải vì máu của anh, mà vì con người anh... Ừm, đương nhiên đã là người của em, thì máu cũng là của em...(DG: ả này gian thật )

Khi Thụy Liên đang ngậm cười mà ngủ thì Nguyệt Liên cách vách lại đau đầu, sau khi từ trong phòng Lâm Nhã Chỉ đi ra, nàng biết Tiêu Dực sẽ hận chết nàng, chỉ tò mò một tý thôi mà, đúng là đồ Tiêu Dực quái thai, bàn tay trong sạch của lão nương lại sờ vào chỗ kia của ngươi rồi, nếu như bị Hổ tử biết thì cái loa này sẽ tuyên truyền khắp xóm mất... Ta hận ngươi chết mất...

Nguyệt Liên thật sự không ngủ được, tuy rằng nàng nóng tính, nhưng không có lòng dạ độc ác, tính tình bướng bỉnh một tý mà thôi, chuyện vừa rồi, chắc chắn tên dâm đãng Tiêu Dực kia sẽ rất tức giận, nếu "quả bưởi" của mình cũng biến thành đá thì chắc chắn mình phải băm thây vạn đoạn tên dám sờ nó(DG: Ta bắt đầu cảm thấy ghét con nhỏ này )

Không được! Nghĩ đến đây, Nguyệt Liên trở mình xuống giường, đi tới đi lui trong phòng, lão nương bình thường rất thô lỗ với hắn, hôm nay lại làm hắn tủi thân, chắc chắn địa vị trong lòng hắn sẽ tụt dốc, quên đi, nhẫn một chút, nói thế nào cũng là hảo huynh đệ, nếu hắn tức giận mình thì làm sao bây giờ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.