Đô Thị Thần Nhân

Chương 100



Càng ngày càng nhiều người quỳ xuống hành lễ với Tu Tá Nam. Mọi người kích động đến nước mắt tuôn ra, nghĩ không ra trên thế giới này thật sự còn có thần tiên tồn tại. Tiếng thét chói tai nhắn nhủ những lời nói, biểu đạt sự sùng kính của mình dành cho Tu Tá Nam. Bọn họ tin tưởng, Tu Tá Nam hạ phàm để cứu tín đồ của mình.

Không được hai phút thời gian, Tu Tá Nam đã bị tín đồ cuồng nhiệt đoàn đoàn vây quanh, ngay cả tám gã kim tiên mang theo cũng nửa bước khó đi. Trên mặt hắn lộ ra vẻ tươi cười đắc ý, giống y như một nhà chính khách đang đứng trước mặt công chúng. Đối mặt với dân chúng sùng kính, Tu Tá Nam đắc ý nghĩ: " Đã lâu không tới địa cầu, tín đồ tại địa cầu này không ngờ lại kính ngưỡng mình như vậy."

Nhìn vẻ mặt đắc ý của Tu Tá Nam, Lưu Vũ Phi thấy khó chịu: " Uy uy, ta nói người của Tân Nguyên tiên giới các ngươi, đều là như thế này sao, chỉ nhờ con người nơi hạ giới ca ngợi vài câu, liền mừng rỡ như vậy, thật không ngờ Tân Nguyên tiên giới các người quá vô sỉ."

Mấy người Tu Tá Nam sắc mặt biến đổi, bọn họ chưa từng bị người ô nhục như thế. Lúc này bị đông đảo dân chúng vây quanh, bọn họ không có cách nào rút thân ra.

" Ai, ta xem Tân Nguyên tiên giới có khác gì heo lừa đâu, tất cả đều là đầu heo não heo, một địa phương của đám heo ngu tụ tập." Tiếng đùa cợt của Lưu Vũ Phi lại vang lên, những lời này hết lần này tới lần khác đều dùng chân nguyên, làm cho những người Nhật Bản ở đây đều có thể nghe được. Phàm là ai cũng có thể nghe ra, hắn đang ô nhục Tu Tá Nam.

Người Nhật Bản phẫn nộ nhất thời đứng dậy, vô số người hướng Lưu Vũ Phi chụp tới, bỗng nhiên những người này đều bị đẩy lui, hai tay bị đoạn gãy.

Trong đám người vang lên từng trận kêu rên, điều này liền chấn nhiếp những người đang muốn xông lên từ phía sau.

Nhìn thấy Lưu Vũ Phi xuống tay với người bình thường không chút bận tâm, sắc mặt Tu Tá Nam đại biến. Hắn vung bàn tay lên uy nghiêm nói: " Các ngươi thối lui, ta xuống hạ giới là vì muốn thu yêu nhân này, miễn cho việc không cẩn thận làm bị thương các ngươi." Thanh âm của hắn lướt qua, mọi người một trận ồn ào.

Mọi người chậm rãi lui về phía sau ba mươi thước, bọn họ muốn chứng kiến đại thần thu yêu nhân, hiện trường nhất thời không một tiếng động.

Tu Tá Nam nhìn thấy tín đồ lui về phía sau hơn mười thước, sau lại nghĩ mình cấp không gian như vậy là đủ rồi, chỉ vào Lưu Vũ Phi lạnh lùng nói: " Ngươi giết mấy ngàn vạn tín đồ của ta, còn giết cả người của tiên giới chúng ta? Xem hôm nay tâm tình của ta không tệ, ngươi tự kết liễu đi, miễn cho tới lúc ta ra tay, thì không được dễ dàng như vậy nữa."

" Xem ra người Nhật Bản luôn ngu xuẩn như vậy, đều là truyền từ Tân Nguyên tiên giới các ngươi." Lời của Lưu Vũ Phi còn chưa nói xong, Tu Tá Nam đã nghe không lọt vào tai, tay phải hắn bắn ra, hai luồng chỉ khí xuy xuy phóng tới.

Hai tay Lưu Vũ Phi run lên, một luồng chỉ phong đồng dạng chói tai cũng bắn ra thật nhanh.

Uy lực của Thiên Cương Chỉ đủ để phá thạch xuyên kim.

" Ba" hai đạo chỉ chạm nhau, khách sát một tiếng, hai lóng tay của Tu Tá Nam bị kích thành phấn mạt.

Hắn kêu lên một tiếng đau đớn, chút vết thương đó hắn cũng không quan tâm, Tu Tá Nam vận chân nguyên, lại xuất ra hai lóng tay khác.

Nhìn thấy Lưu Vũ Phi lợi hại như thế, có thể tổn thương Tu Tá Nam, những tiên nhân khác cho dù định lực thâm hậu cũng không khỏi thất sắc.

Bóng người chớp lên, tám gã kim tiên đều hạ xuống, vây quanh Lưu Vũ Phi ở trung tâm, tức giận hừ lên một tiếng. Tám thanh phi kiếm, huyễn khởi lên bóng kiếm, như tuyết bay đầy trời tán loạn, sắc bén tàn nhẫn hướng tới Lưu Vũ Phi.

Hắn lãnh sâm sâm cười, một mảnh băng rét lạnh siêu việt lực cương mãnh tầm thường, y như sóng biển tràn ra, cuộn thành võng hướng tới vô số đạo bóng kiếm. Không gian của bốn phía trong nháy mắt bị xé rách, một tiếng nổ băng thiên địa liệt, hòa lẫn một trận thảm hào truyền ra.

Bóng người bay ra, bá bá tiếng chân người dẫm trên mặt đất hơn mười thước. Tám gã kim tiên bị đánh bay, ngã xuống đất, nhưng cũng không bị thương. Dòng khí từ Lưu Vũ Phi tuôn ra, cuồn cuộn, con người chung quanh đang nhìn xem, không kịp né tránh chỉ trong tích tắc bị nuốt gọn.

Trong cỗ kình khí này công kích, tung bay một mảnh mưa máu. Trên mặt đất có vô số tay chân gãy đoạn, thịt da tan nát, đến lúc này đám heo lừa này mới biết được, khi tiên nhân tranh đấu bọn họ không thể đứng gần mà xem.

Ngay hiện trường trong ngoài, đều đắm chìm trong hoảng sợ kinh hoàng. Thân hình hoa lên, Tu Tá Nam bay lên trời, hắn xuất ra hai kiện pháp bảo, một là Pháp Luân(bánh xe), một là hỏa diễm đao chẳng khác gì Thiên Tùng Vân.

Trong khoảnh khắc tám gã tiên nhân bị đánh lui, một cỗ hàn khí bức người, một cỗ viêm nhiệt ngập trời, hai cỗ kình khí tương sinh tương khắc, như tia chớp xẹt qua.

Pháp Luân biến thành ngàn luồng hàn quang, hỏa diễm đao lại như lôi đình vạn quân xông tới, hướng Lưu Vũ Phi chụp xuống.

Lưu Vũ Phi cảm giác phía sau có một trận gió, do mặt trên chụp xuống. Cảm giác được thế mạnh, ý niệm kinh thế hãi tục chuyển đổi, kình khí đã tiếp xúc thân thể, chỉ trong một phát. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

" Tuyệt Sát" Trong miệng quát nhẹ hai chữ. Thân ảnh hóa thành vô số cái bóng, nhìn không ra bóng nào là thật. Hai tay mở ra, mấy đạo bạch quang phóng lên cao, nhảy lên không đón lấy những đạo kình phong đang bắn tới trên đỉnh đầu.

Tích tắc! Vài cỗ kình khí chạm nhau bộc phát. Oanh oanh! Mấy tiếng nổ kinh thiên, hai lần đấu của song phương, đều trong nháy mắt hoàn thành.

Những phàm nhân này làm sao có thể tránh né, trong lúc nhất thời lại có vô số người chết. Những kiến trúc trong phạm vi trăm thước, đã sụp đổ ầm ầm, biết bao người bị chôn sống trong những tòa lầu bên trong.

Tu Tá Nam cũng bị đánh bay, nện xuống bên ngoài hiện trường vài trăm thước trên một tòa lầu, trung ương đại lâu tạp xuất ra một lỗ thủng hình người. Trong tâm lý của hắn âm thầm kinh hãi, tu vi của đối thủ cao đến vượt qua dự liệu của hắn. Bây giờ tại hiện trường chỉ có Lưu Vũ Phi dời khỏi nửa bước, ngay cả công kích nào cũng đều bị nhục, làm cho tám gã kim tiên khẩn trương dị thường. Bọn họ không thể không kinh hãi thực lực của đối thủ.

" Nha" Bị Lưu Vũ Phi đánh văng xuyên qua tòa lầu, Tu Tá Nam chợt quát một tiếng, từ bên trong bay ra, trên người dính đầy bụi mù, không còn một chút phong phạm của tiên nhân, chẳng khác gì một tên ăn mày lưu lãng.

Tám gã kim tiên liếc mắt, đều tiến lên, vây quanh Lưu Vũ Phi một vòng, càng chuyển càng nhanh, làm kẻ khác hoa cả mắt, không còn nhìn thấy gì nữa, cuối cùng hình thành một đạo khí lưu màu trắng, vây Lưu Vũ Phi ở trung ương.

" Trận pháp, quả nhiên cũng lợi hại." Khẩu khí của Lưu Vũ Phi rất nhẹ nhàng, trong tâm lý không có điểm nào khinh thị.

Bỗng nhiên, chỉ cảm thấy một cỗ khí mạnh mẽ tuyệt luân, như dòng suối đang phóng tới người mình, hai tay hắn hợp lại, bày ra một đạo tường đồng vách sắt quanh người mình.

Dòng suối đang bắn tới, đồng thời chạm vào, toàn thân hắn cảm thấy một trận chấn động, luồng sóng chấn động đầu tiên đi qua, liền cảm nhận được vô số cánh tay có lực thật cường mãnh, tấn công vào mỗi tấc không gian. Lực đánh mạnh làm cho người ta kinh hãi, đây là trận pháp lợi hại nhất mà hắn gặp phải, cho hắn cảm giác có nguy hiểm.

Đã không còn nhiều thời gian để cho hắn suy nghĩ nhiều, hắn ổn định thân thể, đồng thời hai tay lại liên tục chuyển động, tốc độ nhanh không tưởng, đột nhiên Lưu Vũ Phi biến mất trong trận pháp. Cùng thời gian, trên không trung toát ra mấy ngàn Lưu Vũ Phi, giống như tu la đứng giữa hư không, thân hình tám tiên nhân bị kiềm hãm, bọn họ vốn không nhìn thấy rõ Lưu Vũ Phi làm sao biến mất. Lúc này pháp thuật của Lưu Vũ Phi đã hình thành.

Tu Tá Nam có cảm giác không ổn, hăn hươ hỏa diễm đao trong tay hướng tới một thân ảnh Lưu Vũ Phi đánh xuống, kình khí xuyên thân ra, cái bóng vẫn như cũ đứng yên.

" Kết trận mau lui." Tu Tá Nam quát lớn một tiếng.

Mấy ngàn Lưu Vũ Phi đồng thời huy động hai tay, mỗi thân ảnh đều hiện ra một hắc động như suối chảy trước mặt, tản ra vô số lực hấp dẫn, những người Nhật Bản khắp bốn phía như đang muốn bỏ chạy, bị một bàn tay khổng lồ lôi tiến vào, chờ đến khi bọn họ đi ra thì đã biến thành một đống máu thịt bầy nhầy.

Chín người Tu Tá Nam, dựa vào trận pháp khổ sở ngăn cản, về phần phải chết bao nhiêu người phàm bọn họ căn bản không thể quan tâm. Ngay lúc pháp thuật của Lưu Vũ Phi sắp kết thúc, trận pháp của bọn họ hiện ra một sơ hở, trong đó một tiên nhân không kịp phản ứng, đã bị hấp vào trong một dòng suối chảy, người bình thường vừa vào đã chết ngay, tiên nhân thì khá hơn một chút. Hắn chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, người đã trôi vào trung tâm suối chảy, dựa vào tiên giáp trên người, kình khí vô hình của hắc động chỉ có thể làm cả người hắn đông cứng, nhưng vẫn tạm thời bình an, đến lúc này thì thủ ấn của Lưu Vũ Phi biến đổi, mấy ngàn tiểu hình suối chảy, hợp thành một cái hắc động thật lớn, theo thủ ấn của hắn thay đổi trước một khắc, Tu Tá Nam mang theo bảy tiên nhân bay lên trời trước một khắc đó, nhờ vậy khiến cho bọn họ tránh được một kiếp.

Nhưng tiên nhân bị lọt vào trong suối chảy không may mắn như vậy, hắn chỉ cảm thấy một trận kình khí phách tuyệt, chậm rãi từ trên chân bắt đầu đi lên thân, chỉ thấy nửa người bên dưới giống như bị rơi vào trong cái máy xay thịt, từ từ biến thành từng khối. Không gì thống khổ so bằng giờ khắc này, hắn có thể tự nhìn thấy thân thể của mình đang chậm rãi biến thành thịt vụn, không cách nào trốn thoát.

Chết là phương thức giải thoát tốt nhất, chỉ kêu thảm thiết suốt khoảng mười phút, mới kết thúc tính mạng của hắn.

Tám người Tu Tá Nam trên không trung, cũng bị tiếng kêu thảm tuyệt nhân hoàn làm kinh hãi đến lông tóc dựng đứng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.