Đô Thị Thần Nhân

Chương 30



Triệu Nhược Băng bây giờ mới biết được trong lòng nàng Lưu Vũ Phi quan trọng đến thế nào, chỉ rời khỏi hắn có ba ngày, không lúc nào nàng không tưởng nhớ hắn. Nhớ đến những câu nói ngày đó của hắn, trong lòng nàng mơ hồ đau đớn. Nàng phát hiện mình vốn không cách nào rời khỏi hắn, trước kia cứ lấy lý do xem hắn như ca ca, bây giờ ngẫm lại bất quá nàng chỉ là lấy cớ để được ở lại bên cạnh hắn.

Mấy ngày nay nàng không ngừng suy nghĩ làm cách nào mới có thể trở lại bên mình hắn, thỉnh cầu hắn tha thứ. Về phần Lý Khánh Lạc ngay cả tâm tư nhìn hắn nàng cũng không có một chút ý nghĩ nào. Mấy ngày nay nàng vẫn đang chìm đắm trong sự hối hận với Lưu Vũ Phi. Nàng càng hối hận cho hành vi của mình ngày đó. Bây giờ nàng muốn tự mình nhập định cũng đều không thể, nàng thầm nghĩ, chỉ cần nhập định sẽ không còn nhớ tới hắn, có thể trốn tránh cảm tình của mình dành cho hắn.

Mấy ngày nay Trầm Linh vẫn ở lại Long Tổ, cũng không có về nhà. Sau khi lo xong chuyện của Long Tổ, thời gian đã trôi qua ba ngày. Nàng không quên trong nhà còn có Triệu Nhược Băng, không biết bây giờ nàng và Lưu Vũ Phi đã giải trừ được hiểu lầm ngày đó chưa. Trầm Linh đi về nhà, chứng kiến Triệu Nhược Băng đang thất hồn lạc phách đứng ngay cửa sổ ngơ ngác nhìn ra người đi đường bên ngoài. Bây giờ nhìn nàng còn đâu thanh xuân sức sống, cả người như u ám trầm lặng, nhìn qua giống như một cái xác không có linh hồn. Từ nhỏ đến lớn, Trầm Linh chưa từng nhìn thấy nàng có dáng vẻ như vậy bao giờ. Trầm Linh bây giờ cảm thấy cực kỳ đau lòng, nhìn bộ dáng của Triệu Nhược Băng, thật không biết mấy ngày nay nàng làm sao trải qua được. Trầm Linh tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy nàng, đau lòng nói: " Băng nhi, chị không biết em có dạng cảm tình gì với Lưu Vũ Phi, bộ hắn đáng giá cho em buồn đến như vậy sao, lại nói hắn đã có bạn gái, mặc dù chuyện này do em sai trước, nhưng hắn cũng không nên tuyệt tình đến như vậy, xem bộ dáng thương tâm của em bây giờ kìa, chị thật đau lòng cho em muốn chết, nếu mẹ em nhìn thấy em thế này còn không lo lắng mới lạ."

Triệu Nhược Băng lắc đầu nói với Trầm Linh: " Tỷ, chị không biết thôi,nguyên lai em cũng cứ ngỡ cảm tình em dành cho ca là tình cảm huynh muội, nhưng trải qua lần này em mới chính thức rõ ràng, em đã sớm yêu anh ấy, đáng tiếc biết được thì đã quá muộn. Em từng hy vọng xa vời sẽ có ngày ca đối xử với em giống như với Thiến muội, bây giờ chỉ cần có thể cho em trở về bên người ca, em đã hài lòng lắm rồi. Lại nói chuyện kia là do em làm sai, anh ấy đối xử tốt với em như vậy, nhưng em lại hoài nghi nhân cách làm người của anh ấy, ảnh đối xử với em như vậy thì cũng đúng thôi.."

Trầm Linh nhìn thấy bộ dáng của Triệu Nhược Băng như vậy, không khỏi bực mình nói: " Cái này đều là do Lý Khánh Lạc kia, nếu không tại hắn em cũng sẽ không có bộ dáng như bây giờ."

Triệu Nhược Băng cười khổ nói: " Tỷ, việc này không thể trách ai, muốn trách thì chỉ trách chính mình thôi."

Trầm Linh cũng không biết làm sao giúp Triệu Nhược Băng, nàng đối với con người của Lưu Vũ Phi cũng không hiểu rõ. Trong mắt nàng Lưu Vũ Phi quả thật thần bí khó lường, khiến cho người ta căn bản không cách nào hiểu rõ về hắn. Trầm Linh thấy bộ dáng này của Triệu Nhược Băng cũng biết không thể để yên như vậy quá lâu, nói: " Băng nhi, bây giờ chuyện đã xảy ra, em ở chỗ này thương tâm, hối hận cũng vô dụng, trước kia chị cũng từng gặp qua hắn ở Long Tổ, giờ phút này nói không chừng hắn đang ở nhà, Băng nhi, không phải em biết địa chỉ của hắn hay không sao, chuyện này đã qua vài ngày rồi, cơn giận của hắn theo chị nghĩ chắc cũng tiêu mất, đi, chị cùng em đi qua đó, gặp hắn xin lỗi, nói không chừng hắn sẽ tha thứ cho em." nguồn TruyenFull.vn

Triệu Nhược Băng lắc đầu nói: " Tỷ, chị không biết tính tình của ca, bình thường mà nói chỉ cần không xâm phạm giới tuyến của hắn, vậy cái gì cũng dễ nói chuyện, còn ngược lại vô luận chị bổ cứu như thế nào, đều không thể thay đổi chủ ý của hắn, lại nói bây giờ em thật sự không có mặt mũi đi gặp anh ấy.."

" Vậy Băng nhi em nói phải làm sao bây giờ, cái này không được, cái kia cũng không được, chẳng lẽ em cứ định mỗi ngày tự mình thương tâm rơi lệ mãi hay sao, nếu cứ tiếp tục như vậy chắc chắn sẽ ngã bệnh. Được rồi Băng nhi, sao em không tìm Tô Thiến hỗ trợ, chị xem nàng rất tốt, tâm địa thiện lương.."

Trầm Linh nhìn thấy Triệu Nhược Băng thủy chung không có biện pháp tốt nào nên cũng ráng suy nghĩ cách rồi nhắc đến Tô Thiến. Triệu Nhược Băng lắc đầu nói: " Thiến muội là người rất tốt, nhưng em lại nói anh ấy như vậy, lúc ấy nàng cũng ở đây, nếu không phải ngày thường cảm tình của nàng và em rất tốt, có thể lúc đó nàng cũng sẽ tuyệt giao ngay với em đó."

Trầm Linh bất bình nói: " Thật không biết Lưu Vũ Phi có tầm mắt thế nào, hắn không truy đuổi theo đại mỹ nữ như em, ngược lại đi thích cô gái bình thường như Tô Thiến."

Triệu Nhược Băng cũng ko đồng ý với lời nói này, phản bác: " Tỷ, lời nói này vạn lần chị đừng nên nói với người khác, anh ấy cũng không thích người khác đàm luận về Thiến muội đâu, cảm tình của ca đối với Thiến muội rất sâu, là chúng ta đều thấy được. Lại nói Thiến muội lại rất tốt, ca thích nàng cũng không có gì lạ."

Sự sủng ái của Lưu Vũ Phi đối với Tô Thiến thì Trầm Linh cũng hiểu rõ, lần trước có thể làm cho Lưu Vũ Phi trợ giúp Long Tổ cũng là công lao của Tô Thiến, lời nói vừa rồi của Trầm Linh cũng chỉ là quá nhanh miệng mà thôi, cũng không phải là suy nghĩ thật của nàng. Trầm Linh thầm nghĩ: " Nếu muốn Lưu Vũ Phi tha thứ Băng nhi, bây giờ chỉ có nhờ Tô Thiến hỗ trợ, được rồi không phải lần trước hắn đã có nói, mấy ngày nay hắn sẽ rời khỏi Bắc Kinh một đoạn thời gian, mình đi trường học xem thế nào."

Trầm Linh vì Triệu Nhược Băng, thật là phí nhiều tâm sức, điều này có thể thấy được, cảm tình của nàng đối với Triệu Nhược Băng thật không tầm thường. Quyết định chủ ý xong, nàng nói với Triệu Nhược Băng một tiếng, nói ra ngoài mua cơm rồi rời đi. Trầm Linh tới Thanh Hoa, nàng tìm được Tô Thiến đang ở lớp học. Tô Thiến không biết Trầm Linh tìm nàng có chuyện gì, nàng nghĩ Trầm Linh tới hỏi tin tức của Lưu Vũ Phi, dịu dàng nói: " Linh tỷ, chị đến tìm ca sao? Vậy thì không còn cách nào, ngày hôm qua anh ấy đã đi Thượng Hải, em cũng không biết khi nào anh ấy quay lại, anh ấy nói đã xin nghỉ học một tháng."

Trầm Linh lắc đầu nói: " Thiến nhi, hôm nay chị tới tìm em, bây giờ em có thể cùng chị đi ra bên ngoài một chút không, nơi này nhiều người nói chuyện không tiện."

Tô Thiến nhìn vào phòng học, phát hiện có rất nhiều nam sinh viên đang nhìn Trầm Linh chằm chằm nên cũng đồng ý với đề nghị của nàng. Tô Thiến và Trầm Linh đi tới sân trường, chỉ thấy trên không trung hạ xuống ba tiểu cô nương chỉ chừng mười bốn, mười lăm tuổi làm Trầm Linh kinh hãi giật mình. Người có thể bay trên không trung? Không phải giống như chim sao, bằng không làm sao có thể đáp xuống từ trên bầu trời chứ? Vẻ mặt Trầm Linh si ngốc nhìn ba cô gái nhỏ trước mắt, ba cô gái này được gọi là Lưu Phi Tuyết, Lưu Phi Vũ, Lưu Di. Các nàng đang ở trường học bên cạnh, thần thức vẫn luôn đặt ở trên người Tô Thiến, vạn nhất có người bất lợi với Tô Thiến, các nàng sẽ có thể tới ngay. Vừa rồi Trầm Linh lại tìm Tô Thiến, các nàng đều biết rõ ràng, ba người Phi Tuyết cũng mặc kệ là ai, chỉ cần tìm Tô Thiến đi ra ngoài thì các nàng nhất định phải đi theo bên cạnh, bởi vì Lưu Vũ Phi đã giao phó, nhất định phải xem trọng sự an toàn của Tô Thiến, không thể có chút sơ suất nào.

Tô Thiến nhìn Phi Tuyết từ trên trời đáp xuống, mỉm cười giải thích với Trầm Linh: " Tỷ, các nàng là người mà ca dặn đi theo em, để em giới thiệu một chút cho chị biết, các nàng tên là Phi Tuyết, Phi Vũ, Tiểu Di, đang học bên trung học bên cạnh Thanh Hoa, Tuyết Phi, Phi Vũ, Tiểu Di, nàng là chị Trầm Linh, ca cũng biết nàng, mọi người không cần phải khẩn trương quá mức đâu. Lại nói bây giờ tỷ cũng không tệ lắm, người bình thường có đến hơn mười mấy người cũng không phải là đối thủ."

Trong ba nàng thì Tiểu Di lớn nhất, năm nay đã mười sáu tuổi. Sau khi các nàng đáp xuống vẫn cẩn thận quan sát Trầm Linh. Bây giờ nghe được Tô Thiến và Lưu Vũ Phi cũng đều nhận thức nàng, cũng không nhìn nàng thêm nữa. Tiểu Di trả lời: " Tiểu thư, bất kể cô đi tới nơi nào, chúng ta cũng đều phải đi theo bên cạnh, đây là lời thiếu gia phân phó nên chúng tôi thật không dám sơ ý."

Sau đó nàng mới nói với Trầm Linh: " Chào Trầm tiểu thư." Nói xong nàng không nói một lời đi theo phía sau Tô Thiến.

Bây giờ Trầm Linh hoàn toàn như phát ngơ, một hồi nàng nghe Tô Thiến nói mấy cô gái này là do Lưu Vũ Phi phái đến bảo vệ cho Tô Thiến, rồi lại nghe mấy cô gái nhỏ này gọi Lưu Vũ Phi là thiếu gia. Làm cho nàng khiếp sợ là phương thức vừa rồi mấy cô gái này xuất hiện. Một người có thể bay được, không phải giống như tiên nhân trong truyền thuyết hay sao, nếu không phải nàng tận mắt nhìn thấy, nàng nhất định không tin. Bây giờ nàng chợt nhớ tới phản ứng khi trước của mấy người Long Ba, sợ rằng cũng đã gặp phải nhìn người biết bay như thế này.

Tô Thiến nhìn thấy sau khi ba người Tiểu Di đến, Trầm Linh vẫn cứ ngơ ngác nhìn các nàng, thì đẩy nhẹ Trầm Linh một chút, cười nói: " Tỷ, chị làm sao vậy, không làm quen với ba người Tiểu Di hay sao."

Trầm Linh ngại ngùng đỏ mặt nói: " Thiến nhi, chị làm cho em chê cười rồi, chị xem thôi thì chúng ta cũng không cần ra ngoài nữa, chúng ta ở nơi này nói là được rồi."

Trầm Linh cũng rất muốn hỏi lai lịch của ba người Tiểu Di, nhưng nàng biết bây giờ không phải lúc. Tô Thiến khẽ gật đầu, tìm một nơi sạch sẽ ngồi xuống. Tiếp theo Trầm Linh kể lại chuyện của Triệu Nhược Băng cho Tô Thiến nghe. Nàng đem kể hết tình hình hiện giờ của Triệu Nhược Băng nói ra hết, cảm tình của Tô Thiến và Triệu Nhược Băng vốn rất tốt, hôm nay nghe Trầm Linh nói, tình huống của Triệu Nhược Băng bây giờ thật không tốt, mấy ngày không ăn cơm cũng không nói, cả người trở nên tiều tụy không thôi. Tô Thiến chính là một người rất mềm lòng, hơn nữa Trầm Linh còn giúp Triệu Nhược Băng nói thêm vài câu, nên nàng rất nhanh đã tha thứ cho Triệu Nhược Băng, bất quá nàng cũng không có nói sẽ làm cho Lưu Vũ Phi cũng chịu tha thứ cho nàng. Vì vậy nàng đáp ứng Trầm Linh đi gặp Triệu Nhược Băng, an ủi nàng.

Các nàng vừa ra khỏi cổng trường, liền nhìn thấy Lý Khánh Lạc. Sau khi Lý Khánh Lạc hôn mê thì cũng không rõ ràng những chuyện xảy ra sau đó. Hắn được người của công ty đưa trở về, tu dưỡng ba ngày, cho đến hôm nay đã hoàn toàn khôi phục, mới đến Thanh Hoa tìm Triệu Nhược Băng. Hắn muốn biết sau khi hắn hôn mê đã xảy ra chuyện gì. Hắn muốn biết người chỉ dùng một quyền mà có thể đánh cho hắn trọng thương lại là ai. Từ khi trưởng thành hắn cũng chưa từng bị nếm đau khổ đến như vậy, nhưng bây giờ hắn cũng không có biện pháp, thực lực của người làm hắn bị thương không biết cao đến thế nào, so sánh với người đó rõ ràng hắn không phải là đối thủ. Bây giờ điều hắn có thể làm là tìm Triệu Nhược Băng hỏi một chút lai lịch của mấy người đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.