Đô Thị Thần Nhân

Chương 42



Lôi Thiên Hành( Ma Tông) từ ngày chính mắt nhìn thấy mấy người của ba đại gia tộc bị mấy tiểu hài tử đánh cho tơi bời, hắn đối với việc Tây Vũ công ty có linh dược gì đó khiến cho ba đại gia tộc phải chú ý cướp đoạt, hắn hạ quyết tâm phải tìm hiểu cho rõ ràng. Chỉ trong vài ngày Lôi Thiên Hành đã điều tra tất cả về Tây Vũ công ty. Công sức không phụ người có lòng, sự cố gắng của hắn cũng đã có thu hoạch. Lôi Thiên Hành nhìn cách điều chế của Vận Mệnh Thủy, không khỏi nở nụ cười, bây giờ hắn đã biết vì sao ba đại gia tộc lại muốn cướp đoạt linh dược của Tây Vũ công ty. Nếu như Vận Mệnh Thủy của công ty Tây Vũ đúng là do linh dược này phối chế, và rồi để cho người của tu chân giới biết được, thì hắn tin tưởng, mỗi môn phái của tu chân giới đều cũng nảy sinh chủ ý với công ty Tây Vũ. Trong tâm lý của Lôi Thiên Hành rất xem thường đám danh môn chánh phái này, nghĩ thầm: " Như Thánh Môn chúng ta nếu muốn cướp vật gì của người khác, thì phải cướp một cách công khai. Tuyệt đối sẽ không giống như đám người danh môn chánh phái, trước tiên sinh sự với người ta rổi lại lấy cớ cướp đồ của người ta. Hắn nghĩ cuối cùng nên cấp báo với Ma Quân đai nhân của hắn. Lôi Thiên Hành vừa định trở về, nhưng hắn nghĩ lỡ như Ma Quân đại nhân không tin thì phải làm sao bây giờ. Hắn suy nghĩ! Suy nghĩ! Dù sao hắn chỉ là một người thô lỗ, suy nghĩ nửa ngày cũng không có biện pháp gì. Hắn đang gấp đến độ không biết phải làm sao, lúc này bên cạnh đang có mấy người nói chuyện phiếm khiến cho hắn chú ý.

Trong đó có một người nói: " Tiểu Vương, lần trước không phải nghe nói mẹ anh bị bệnh nặng hay sao? Bây giờ đã thế nào rồi?"

Tiểu Vương trả lời: " Nga, mẹ tôi bây giờ đã tốt lắm, lần trước tôi đưa bà đi Tây Vũ bệnh viện, bác sĩ chẩn đoán mẹ tôi bị ung thư, họ cho mẹ tôi uống một bình Vận Mệnh Thủy, chỉ vài ngày là khỏe lại rồi."

Người nọ lại nói: " A! Mẹ anh lại được uống Vận Mệnh Thủy à, thứ đó nhiều tiền lắm a, Tiểu Vương anh làm sao kiếm được bao nhiêu đó tiền chứ, tôi có nghe nói về Vận Mệnh Thủy, rất mắc tiền, có những người dùng tiền cũng không mua được, anh với bệnh viện Tây Vũ có quan hệ gì không a."

Tiểu Vương cười cười nói: " Kỳ thật tôi không có quan hệ gì với họ, về phần anh nói có tiền cũng không mua được, điều này cũng thật đúng, bệnh viện Tây Vũ và bệnh viện khác không giống nhau, bọn họ bất kể anh có tiền hay không có, họ chỉ án theo căn bệnh mà phân phối, hơn nữa họ chỉ lấy có hai phần trong tài sản, giống như tôi còn đang phải lo cho cha, làm sao có tiền để mua thuốc chữa bệnh, anh đoán ra không, bệnh viện Tây Vũ đã miễn phí chữa bệnh cho mẹ tôi, bây giờ tôi xem cũng chỉ có bác sĩ của bệnh viện Tây Vũ mới xứng đáng với danh hiệu thiên thần áo trắng mà thôi."

Nghe Tiểu Vương nói như vậy, người kia nói: " Tôi cũng phải nhanh chóng nói với người thân của mình, để cho bọn họ sau này có bệnh đều phải đi đến Tây Vũ bệnh viện mới được."

Những câu nói tiếp theo cũng chỉ là những câu hỏi thăm bình thường, Lôi Thiên Hành không có tiếp tục nghe thêm nữa. Lời đối thoại của mấy người này đã cấp cho hắn một cách rất tốt, hắn vỗ vào đầu mình tự nhủ: " Mẹ kiếp, sao lão tử lại ngu đến như vậy, công ty Tây Vũ có trận pháp thủ hộ, lão tử không có biện pháp lẻn vào, nhưng bên ngoài có bán Vận Mệnh Thủy a, ta có thể đi mua một bình về, đến lúc đó đưa cho Ma Quân xem là được, thứ Vận Mệnh Thủy này rốt cuộc có phải do linh dược điều chế ra hay không, cho dù mua không được thì lão tử cũng có thể trộm có thể cướp a."

Lôi Thiên Hành quyết định chủ ý hắn phải đi đến một thành thị bên cạnh có một bệnh viện Tây Vũ ( vì Thượng Hải là một khu phát đạt cho nên Lưu Vũ Phi không có mua bệnh viện tại đây), hắn lập tức tìm được nơi chuyên môn dùng để xuất ra Vận Mệnh Thủy. Lôi Thiên Hành nhìn thấy nơi này có rất nhiều người, không khỏi cau mày thầm nghĩ: " Mẹ kiếp nơi này sao lại có nhiều người như vậy, nếu lão tử cũng phải ngồi chờ như bọn họ thì phải chờ đến bao lâu a, những người này đều là người bình thường, lão tử không thể dùng cách đối phó với người tu chân mà đối đãi bọn họ."

Lôi Thiên Hành biết ý định muốn mua Vận Mệnh Thủy coi như thất bại. Hắn quyết định đợi đến buổi tối khi không có ai thì đi tới trộm. Hai giờ đêm, Lôi Thiên Hành vận dụng pháp thuật, lẻn vào bệnh viện. Quả nhiên lúc này trong bệnh viện người ít đi rất nhiều, vốn có rất nhiều người ngồi chờ Vận Mệnh Thủy khi sáng bây giờ không có một ai, mấy người hộ sĩ ban ngày phụ trách xuất Vận Mệnh Thủy đều cũng không có mặt. Lôi Thiên Hành chưa kịp tự mình vui vẻ vì đã không kinh động đến người nào thì bên tai hắn vang lên một thanh âm rất nhỏ: " Các hạ, ngươi cũng là một tu giả, sao lại giống như một tên đi ăn trộm gà trộm chó thế này đây? Chẳng lẽ không sợ người trong thiên hạ cười cho sao?"

Lôi Thiên Hành xuất ra một thân mồ hôi lạnh, hắn tự cho là pháp thuật có thể dấu diếm bất luận là kẻ nào, không ngờ lại không linh nghiệm như vậy. Lôi Thiên Hành, hướng theo phương hướng tiếng nói vừa rồi, cũng ngưng khí thành âm nói: " Là ai, nhiều chuyện quản chuyện người khác như vậy, lão tử muốn làm gì thì làm, liên quan gì đến ngươi."

Lôi Thiên Hành mặc dù không biết người đó có tu vi cao bao nhiêu, nhưng hắn thấy người này có thể ngưng khí thành âm, nói rõ người đó ít nhất cũng có tu vi đến Nguyên Anh kỳ. Lưu Tinh, đang dùng thần thức quan sát khắp bệnh viện, tiếng rên rỉ của người bệnh, tiếng bước chân qua lại của bác sĩ, đêu cũng nghe được rõ ràng. Khi hắn đang muốn thu hổi thần thức của mình, thì phát hiện ở một khoảng cách gần nhất có một tu gia, đang ẩn nấp, Lưu Tinh không muốn kinh động người bệnh bên ngoài, mới phát ra lời cảnh cáo. Đáng tiếc Lôi Thiên Hành cũng không lĩnh tình của hắn. Lưu Tinh lại cảnh cáo nói: " Ta là người của bệnh viện, ta bất kể ngươi là ai, nếu ngươi muốn có chủ ý cướp Vận Mệnh Thủy, vậy đừng trách ta đối với ngươi không có khách khí."

Lôi Thiên Hành cũng không sợ Lưu Tinh cảnh cáo, hắn chính là quyết định phải có được Vận Mệnh Thủy, hắn chỉ sợ về cuộc sống sau này của hắn, nếu chuyện lần này có thể làm tốt, Ma Quân khẳng định sẽ tưởng thưởng cho hắn. Hắn quay về phương hướng của Lưu Tinh nói: " Hừ, có bản lãnh thì lại đây đi, lão tử không thèm sợ ngươi."

Lưu Tinh lạnh lùng nói: " Nếu muốn Vận Mệnh Thủy, thì đi đến phía bắc, chỉ cần ngươi có thể đánh bại ta thì ta tặng cho ngươi." Nói xong hắn đi ra khỏi phòng mình, quay về Lôi Thiên Hành nói: " Theo ta." Nói xong đi thẳng ra bên ngoài.

Trong bệnh viện Lưu Tinh cũng không thể động thủ với Lôi Thiên Hành, người tu chân trong lúc tranh đấu cũng không thể để cho con người chứng kiến, nếu không sẽ xảy ra đại loạn. Trước khi Lưu Tinh ra ngoài, Lưu Vũ Phi đã có nói cho hắn, trừ phi vạn bất đắc dĩ, nếu không không thể biểu diễn năng lực của mình trước mặt con người.

Lôi Thiên Hành đi theo Lưu Tinh, đi tới hướng phía Bắc. Hắn đi theo phía sau cẩn thận đánh giá Lưu Tinh, hắn thật sự cảm thấy ngoài ý muốn về thực lực của Lưu Tinh, vốn hắn nghĩ một người đạt tới Nguyên Anh kỳ tu vi thì cũng phải là một người mấy trăm tuổi, không nghĩ tới Lưu Tinh tuổi nhỏ như vậy. Mấy ngày hôm trước bên ngoài Tây Vũ công ty hắn cũng đã rất khiếp sợ thực lực của năm người Lưu Lôi. Bây giờ hắn lại thấy được một tu vi tương đương như vậy, ngay cả tuổi tác cũng không sai biệt lắm, điều này khiến cho tâm lý hắn âm thầm khiếp sợ. Hắn không biết trong công ty Tây Vũ có bao nhiêu người giống như Lưu Tinh đang tồn tại. Lôi Thiên Hành thầm nghĩ: " Tiểu nam hài này rõ ràng cùng một nhóm với mấy tiểu hài tử hôm trước, thật không biết thực lực chính thức của bọn họ mạnh đến bao nhiêu, việc này ta nhất định phải nói rõ với Ma Quân mới được, miễn cho việc sẽ giống như ba gia tộc nếm khổ."

Rất nhanh bọn họ tìm được một khối đất trống, Lưu Tinh lạnh lùng nói: " Tốt lắm, ta có thể lãnh giáo cao chiêu của ngươi."

Lôi Thiên Hành vốn không phải là người trong chính đạo, hắn đã sớm âm thầm chuẩn bị sẵn sàng. Lưu Tinh vừa nói ra lời, hắn lập tức xuất ra pháp bảo, một loại pháp bảo tên là Xuyên Thiên Toa. Sát tâm của hắn chợt lóe, Xuyên Thiên Toa lập tức bay lên không bay vọt qua Lưu Tinh. Xuyên Thiên Toa bị bám theo kình phong, như lưỡi dao sắc bén, cuồng mãnh hướng tới Lưu Tinh bắn nhanh tới. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Lưu Tinh hiển nhiên không có nghĩ đến động tác của Lôi Thiên Hành lại nhanh đến như vậy, hắn thấy pháp bảo bay đến nhanh như vậy, vừa nhanh chóng tránh ra, thuận tay xuất ra một đạo Thiên Cương Chỉ, đánh trúng Xuyên Thiên Toa của Lôi Thiên Hành " Đinh" một tiếng, Thiên Cương Chỉ đánh trúng Xuyên Thiên Toa, Xuyên Thiên Toa liền bay trật phương hướng một chút. Lôi Thiên Hành ý niệm vừa động, Xuyên Thiên Toa bị bám theo một cỗ tiếng rít bén nhọn với tốc độ nhanh hơn bay về phía Lưu Tinh, Lưu Tinh không cách nào tránh được, ngay cả phi kiếm trong cơ thể cũng không kịp xuất ra, nguyên anh trong cơ thể như bị kích thích, luồng chân nguyên vô tận, từ nguyên anh hội tụ đến hai ngón tay của Lưu Tinh. Lưu Tinh quay về Xuyên Thiên Toa cuống quýt vũ động ngón tay, từng đạo chỉ khí kích thẳng tới Xuyên Thiên Toa. Khiến cho Xuyên Thiên Toa dừng lại không thể tiến tới, lăng không đứng ở ngay trước mặt Lưu Tinh. Lưu Tinh căn bản không có chút nào buông lỏng, hắn biết Xuyên Thiên Toa không thể nào tiến tiếp được chính là vì hắn đang ngăn cản, chỉ cần hắn buông tay, hắn tin rằng mình không chết thì cũng bị thương. Vì vậy hắn ra tay càng thêm mãnh liệt. Làm như vậy quả nhiên nổi lên điểm tác dụng, Xuyên Thiên Toa bị đánh chệch đi rất nhiều, Lưu Tinh nhìn thấy cơ hội đã tới, với tốc độ nhanh hơn, chém ra Thiên Cương Chỉ rồi lập tức lăn qua một bên.

Lưu Tinh né tránh được sự tấn công của Xuyên Thiên Toa, thế công thứ hai của Lôi Thiên Hành lập tức xuất ra. Lần này Lưu Tinh đúng là đã nổi giận, trong lúc hắn lăn ra điên cuồng tránh né thì hắn đã xuất phi kiếm trong cơ thể phóng ra, khi hắn còn chưa kịp đánh ra kiếm quyết thì Xuyên Thiên Toa đã bay tới trước mặt, lần này hắn không thèm tránh né, tay cầm phi kiếm, quay về Xuyên Thiên Toa ngạnh bổ xuống. Ầm ầm một tiếng sét vang truyền đến, trong cơn liều mạng của Lưu Tinh và Lôi Thiên Hành, quần áo Lưu Tinh nổ tung, cơ thể lảo đảo thối lui ra sau. Lôi Thiên Hành cũng thối lui hơn mười thước mới đứng vững lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.