Ngày thứ hai Lưu Vũ Phi vừa đi, Triệu Nhược Băng đi về nhà Trầm Linh, thu xếp đồ đạc của mình lại để quay về biệt thự.
Trầm Linh nhìn thấy Triệu Nhược Băng vẻ mặt tươi cười, biết nàng bây giờ cùng Lưu Vũ Phi đã hoá giải được những khúc mắc cá nhân. Trầm Linh tự mình cũng cảm thấy cao hứng, nói đùa: "Băng Nhi, sắp cùng tình lang hội ngộ cùng một chỗ, có phải rất nóng lòng rồi không?"
Trầm Linh cố ý nhấn mạnh chữ "cùng một chỗ", Triệu Nhược Băng mặc dù biết Trầm Linh cố ý trêu chọc nàng, nhưng nhất thời mặt cũng đỏ bừng, đứng lên nói: "Tỷ tỷ, ngay cả ngươi cũng muốn trêu chọc ta."
"Ta sao lại không hiểu được ý tứ của muội chứ. Được rồi Băng Nhi, Lưu Vũ Phi ngày hôm qua không phải về Bắc Kinh sao? Hắn bây giờ đang ở đâu?" Trầm Linh thấy nàng ngại ngùng liền đổi sang chuyện khác hỏi.
"Ca ngày hôm qua vừa quay lại, rồi lại lập tức đi Thượng Hải."
"Lưu Vũ Phi ở Thượng Hải? Băng Nhi, hắn đi Thượng Hải làm gì? Ngươi nói cho ta biết được không?"
" Tỷ tỷ, không phải Băng Nhi muốn giấu giếm ngươi, mà đó là ca đã phân phó qua, bất luận là ai cũng không được tiết lộ."
Trầm Linh mấy hôm nay đã từng nghe Long Ba nói, Thượng Hải xuất hiện nhiều người không rõ lai lịch, bọn họ rất có khả năng là những người tu chân. Bởi vậy nàng đoán Lưu Vũ Phi ở Thượng Hải chắc có liên quan đến việc này.
Nàng cũng biết Lưu Vũ Phi vạn phần thần bí, Triệu Nhược Băng nếu không nói, nhất định có lý của nàng. Trầm Linh cũng không muốn gây khó dễ cho Triệu Nhược Băng.
Lưu Vũ Phi trở về Thượng Hải ngay đêm đó. Các môn phái cũng đều phái người tìm hiểu qua cơ sở sản xuất, bất quá bọn họ vận khí cũng không được tốt cho lắm, tất cả những người được phái đi đều không biết bên ngoài đã được bố trí một đại hình trận pháp.
Huyết Ma trong khi tung tin cũng cố tình giấu giếm việc Công ty Tây Vũ ở bên ngoài có bố trí đại hình trận pháp. Hắn muốn cho Lưu Vũ Phi cùng các đại môn phái khi đó mâu thuẫn, để cho bọn Ma tông ở giữa làm ngư ông đắc lợi. Truyện được copy tại Truyện FULL
Chỉ trong một buổi tối, Lưu Lôi từ trong Mê Tiên trận đã tóm được hơn mười người. Bên ngoài, tất cả các tu sĩ đều bị trận pháp vô danh này chặn lại, bọn họ chỉ thấy một số người tiến vào rừng cây rồi lập tức ngã xuống mà khiếp sợ không biết tình huống diễn ra như thế nào, lập tức đình chỉ việc đột nhập. Mỗi người trong số đó đều bị uy bức bởi một cảm giác sợ hãi.
Nhóm tu sĩ, tất cả đều lui lại, bọn họ đều hướng sư môn mình mà cầu viện.
Côn Lôn phái, Phi Thiên Tông, Hoả Vân Tông, tam đại phái đều đã có người lâm vào Mê tiên trận. Chỉ là bọn họ vì chút danh tiếng của sư môn mà đương tràng cũng không dám lên tiếng. Người của Phi Thiên Tông tạm thời quay lại cứ địa. Quan Hải Thiên tại phòng nghỉ biết được tình hình như vậy, phẫn nộ mắng Công ty Tây Vũ hèn hạ, vô sỉ, chỉ biết sử dụng trận pháp ám toán người khác.
Lưu Vũ Phi ngay sau đó tra ra được tung tích của những người đột nhập, kể cả Côn Lôn, Phi Thiên Tông, Hoả Vân, Ngũ Hành, Thái Sơn, Nga Mi; thậm chí ngay cả Phật tông Tịnh Quang đại sư cũng nằm trong số đó.
Đối với người tu chân, Lưu Vũ Phi thực sự cũng cảm thấy xử lý rất khó khăn. Hắn không thể xử sự giống như lần trước, dùng kế "giết gà doạ khỉ" được, hoặc là lại phong ấn tu vi. Lưu Vũ Phi còn không đủ nhẫn tâm để tưởng tượng ra cuộc sống hàng ngày của họ từ lúc bị phong ấn đến thời hạn được giải trừ sẽ như thế nào.
Cuối cùng Lưu Vũ Phi quyết định cầm cố những người này, sau đó hắn hướng đến Tĩnh Huyền phát ra một đạo ngọc phù. Lưu Vũ Phi hy vọng Tam Thanh Giáo ra mặt thương lượng mang tất cả những người này trở về.
Tĩnh Huyền nhìn tin tức của Lưu Vũ Phi truyền đến trên ngọc phù, không khỏi cười khổ trong lòng. Chỉ trong một buổi tối mà Lưu Vũ Phi đã bắt giữ hơn mười người, trong đó riêng người tu chân giới tam đại môn phái đã chiếm tới ba phần. Tĩnh Huyền biết việc này thật sự rất khó khăn, nếu không cẩn thận thì hậu quả không thể lường trước được. Tĩnh Huyền cầm đạo ngọc phù, đưa cho sư phụ hắn là Linh Quang đạo trưởng xem.
Linh Quang đạo trưởng xem xong lại đưa cho Tam Thanh trưởng giáo là Ngộ Thanh Đạo Trưởng. Ngộ Thanh Đạo Trưởng nhìn nội dung trên ngọc phù, thở dài nói:
"Linh Quang, ngươi cho rằng việc này nên làm như thế nào mới thoả đáng đây. Lưu Vũ Phi tiểu bằng hữu này đề nghị Tam Thanh chúng ta ra mặt mang những người đó đi, đây quả thật là rất nể mặt chúng ta rồi."
Linh Quang cung kính trả lời:
"Sư tôn, bần đạo cho rằng, hay là chúng ta Tam Thanh liên hiệp với Tinh Nguyệt cung phát ra một đạo thiệp, yêu cầu các môn phái trước mắt gọi các đệ tử đang làm nhiệm vụ tại Thượng Hải hồi môn, sau đó thông tri để cho họ tự mình đem nốt mấy người bị Lưu Vũ Phi bắt được quay trở về."
" Tốt lắm Linh Quang, đề nghị lần trước lúc Tĩnh Huyền quay lại cũng đã đề cập qua, vi sư đã từng khuyên bảo qua các đại môn phái, nhưng không thu được hiệu quả. Chỉ có một số ít môn phái còn nghe khuyên bảo, lần này đều có người rơi vào tay Lưu Vũ Phi, vi sư xem, sợ rằng họ lợi dụng việc này…" Ngộ Thanh nói xong thở dài một hơi, hiển nhiên việc này đối với những môn phái đó là một sự thất vọng tột cùng.
Linh Quang hỏi:" Vậy theo ý sư tôn, chúng ta có nên phái người tới Thượng Hải để tiếp nhận số người bị Lưu Vũ Phi bắt đi? Đệ tử sợ rằng cho dù có được thả ra, họ vẫn không từ bỏ ý định, đến lúc đó sẽ làm cho Lưu Vũ Phi tiểu hữu động sát ý vậy thì.. …"
"Đây cũng là một nan đề làm vi sư đau đầu đây. Nếu những người này đều đồng loạt nói như vậy, sợ rằng Lưu Vũ Phi sẽ hiểu nhầm Tam Thanh chúng ta." Ngộ Thanh bất đắc dĩ nói. Cuối cùng, Ngộ Thanh quyết định đem việc này cùng với mấy vị trưởng lão thương lượng.
Lưu Vũ Phi phát ra đạo ngọc phù đến nay cũng đã được ba ngày, Tam Thanh còn chưa phái người nào đến đây, trên ngọc phù chỉ nói là vài ngày nữa sẽ có người đến.
Mấy ngày nay lại có không ít người tu chân không tin sự huyền bí mà xông vào Mê tiên trận, kết quả không cần nói làm gì. Nhìn dưới tầng hầm càng ngày càng nhiều người bị bắt, Lưu Vũ Phi trong lòng rất rầu rĩ. Cứ như vậy chắc chắn sẽ gây họa mà thôi. Hắn bên này rầu rĩ mà bên ngoài các môn phái cũng đứng ngồi không yên. Bọn họ bây giờ nhiệm vụ không đơn giản chỉ là tiên dược nữa, mà còn phải nghĩ cách cứu đồng bọn ra. Trong ba ngày qua, các đại môn phái liên tiếp cử rất nhiều đệ tử đến Thượng Hải, cấp bậc của họ cũng không phải bình thường. Theo những người đến ngày càng nhiều, hào khí xung quanh công ty Tây Vũ cũng ngày càng khẩn trương.
Qua tin tức truyền về, Phi Thiên tông biết được môn phái mình có ba người rơi vào tay công ty Tây Vũ, lập tức bốn gã Đại Thừa Kỳ và năm tên Phân thần kỳ cao thủ đã được phái đến đây.
Phi Thiên Tông phái đi nhiều cao thủ như vậy, bản thân là môn phái Tu Chân Giới, thực lực cực mạnh, so với Côn Lôn cũng không hề yếu thế nên tin tức lan đi rất nhanh. Côn Lôn phái cũng không hổ là đại môn phái thực lực cực mạnh tại Tu Chân Giới, bọn họ cũng phái tới mười tên Phân Thần kỳ và người có tu vi Đại Thừa kỳ. Các môn phái khác cũng liên tiếp tăng cường lực lượng của mình.
Nhất thời, thực lực của các đại phái tại Thượng Hải tăng đột biến. Theo tin tức liên tục truyền đến, Lưu Vũ Phi không khỏi âu lo vì tình hình càng ngày càng phức tạp. Hắn bây giờ chỉ lo những người này nếu không vượt qua được trận pháp, có khi nào chuyển hướng để mắt đến người nhà Lý Hưởng?
Vòng vây quanh công ty Tây Vũ hiện nay những người đạt tu vi Nguyên Anh kỳ đều đã rời đi. Mặc dù nhân số giảm đi gần một nửa, nhưng thực lực so với mấy ngày trước lại cường đại hơn nhiều.
Ngày đầu tiên, tất cả những môn phái có đệ tử rơi vào tay công ty Tây Vũ đều cùng nhau thống nhất, liên hợp định công phá trận. Bất quá Mê tiên trận uy lực siêu viễn hơn nhiều so với bọn họ tưởng tượng; cường công, đột kích tất cả đều không được.
Có một số người đến trước đã bị giáo huấn nên những người đến sau có thực lực đều cường đại hơn nhiều so với toán trước nhưng bọn họ cũng chỉ dám tiến sát Mê tiên trận, không dám bước vào nửa bước. Những đệ tử hạch tâm của các đại môn phái tại đây số lượng đã lên tới một phần ba, hơn trăm người tu vi đều đạt tới Nguyên Anh hậu kỳ. Dĩ nhiên không ai trong số đó có khả năng phá giải trận pháp trước mắt, mặt mũi mọi người ai nấy đều không chút sáng sủa.
Đang lúc các đại phái chưa có biện pháp, không biết người của môn phái nào đã đưa ra đề nghị, bắt Lý Hưởng hoặc người nhà để bức bách người bên trong khai thông trận pháp. Lời kia vừa thốt ra, tất cả mọi người đều trầm mặc không ai nói một lời nào. Cả nhà Lý Hưởng đều là người bình thường, việc bắt giữ họ cũng không ai muốn nghĩ đến. Việc đó là đạo nghĩa, không ai cho phép, nhất là nếu việc này truyền ra ngoài. Mấy người có tinh thần chính nghĩa tại đó đã bắt đầu lên tiếng phản đối, nhưng người đưa ra chủ ý lại giải thích: " Đây chỉ là tạm thời khống chế người nhà của hắn, ta cũng không hề gây thương tổn cho họ. Đợi đến khi đồng môn chúng ta được cứu lại thả bọn họ ra là được."
Những người này vì việc giải cứu môn nhân đã không để ý đến cấm kỵ của tu chân giới, đi đối phó với người bình thường. Cuối cùng mọi người cũng thương nghị, giơ tay biểu quyết. Chỉ có tám người phản đối, còn lại hơn mười người tất cả đều đồng ý với đề xuất đó. Tám người này thở dài một hơi, bất đắc dĩ lui ra ngoài.
Hơn mười người còn lại bắt đầu bàn bạc làm thế nào mới có thể bắt được Lý Hưởng hoặc người nhà của hắn. Lại là nhân vật vừa nêu ra chủ ý đưa ra ý tưởng, hắn kể ra hết thảy mọi việc có liên quan đến Lý Hưởng một nhà ba người, vợ con như thế nào, con học trường nào, mấy giờ đi học. Thậm chí có ba người đang âm thầm bảo vệ cho nhà Lý Hưởng, hắn cũng điều tra được, đồng thời khẳng định tu vi ba người bảo vệ đó chỉ đạt đến Nguyên Anh kỳ.
Những người nghe được trong bụng đều như gióng trống mở cờ, lòng càng khẳng định công ty Tây Vũ thực lực cũng rất bình thường, chỉ dựa vào trận pháp cổ quái này mà thôi.