Đô Thị Thần Nhân

Chương 57



Thần thức của Lưu Vũ Phi chậm rãi lướt theo con đường Lý Hưởng thường đi tìm tòi khắp nơi. Đầu tiên hắn chứng kiến, Lý Hưởng đã bị chấn đến hôn mê bất tỉnh. Bên ngoài xe Lý Hưởng có một người tu chân, đang định đưa Lý Hưởng từ trong xe ra. Lưu Vũ Phi thấy Lý Hưởng tạm thời không có việc gì, thì thần thức lại tiếp tục tìm tới trước. Đúng lúc này hắn nhìn thấy Lưu Lôi sắp hoàn thành thủ ấn tự bạo. Hắn cả kinh đến nỗi trái tim cũng muốn nhảy ra, Lưu Lôi nếu có bị thương nặng đến thế nào thì hắn cũng nắm chắc có thể trị khỏi, duy có nguyên thần tự bạo là hắn thật sự không có cách nào giúp được. Thần thức Lưu Vũ Phi rất nhanh xuyên qua trong đầu Lưu Lôi quát: " Lưu Lôi, mau dừng tay, ta lập tức tới đây."

Lưu Lôi phát ra tiếng cười, đang chuẩn bị cùng mấy người đối phương đồng quy vu tận( cùng ôm nhau chết), thanh âm Lưu Vũ Phi đột nhiên vang lên trong đầu hắn, khiến cho hai tay hắn chấn động, còn chưa kịp hoàn thành thủ pháp tự bạo thì đột nhiên biến mất.

Đúng lúc này pháp thuật và kiếm khí của năm người kia đã bổ xuống, Lưu Lôi cười khổ, tự nhủ: " Thiếu gia, xin lỗi, sau này không thể hầu hạ bên người ngài nữa rồi." Đang lúc nay, phi kiếm trong cơ thể hắn phá thể mà ra, bay trên đỉnh đầu Lưu Lôi. Đạo lạc lôi và bốn đạo kiếm khí đồng thời đánh trúng phi kiếm. Cả người Lưu Lôi bị chấn bay đến mười thước, quay cuồng thân thể, máu tươi từ miệng hắn tuôn ra không ngừng. Phi kiếm của Lưu Lôi là dụng nguyên thần mà luyện, cho nên có sự tương liên. Nó ở trong cơ thể Lưu Lôi cảm nhận được Lưu Lôi có nguy hiểm liền tự động phá thể bay ra, thay thế Lưu Lôi chịu một kích trí mạng. Vốn thanh phi kiếm lóng lánh màu vàng sáng rực, bị đánh trúng liền trở nên lờ mờ không ánh sáng, nhìn qua chẳng khác gì một thanh sắt vô dụng. Lưu Lôi lúc này cũng không hơn gì, mặc dù phi kiếm thay thế hắn chịu một kích, nhưng công kích vào phi kiếm do hắn dụng nguyên thần tu luyện nên phi kiếm bị hao tổn cũng như nguyên thần hắn bị hao tổn, đây cũng chính là lý do mà tất cả người tu chân không dám dùng tâm thần luyện hóa phi kiếm. Vì nếu như có một ngày nào phi kiếm đối kháng với địch nhân bị đối phương phá hư, vậy cũng như là ý nghĩa bản thân bị tan thành mây khói.

Lưu Vũ Phi lập tức thu hồi thần thức, hắn liền thuấn di qua chỗ Lưu Lôi, lúc này Lưu Lôi vừa bị đạo pháp thuật đánh bay, người của Lưu Vũ Phi còn chưa hiện ra thì thanh âm đã vang trước: " Lưu Lôi, thiếu gia đã tới."

Lưu Vũ Phi vừa hiện ra đã lập tức chạy tới ôm lấy Lưu Lôi vào trong ngực, một cỗ thần nguyên lực xuyên thấu qua thân thể Lưu Lôi, tu bổ ngay những kinh mạch bị trọng thương của hắn.

Từ khi Lưu Vũ Phi hiện ra rồi cứu trị cho Lưu Lôi bất quá chỉ mới vài phút thời gian, Lưu Vũ Phi lại xem xét một chút thương thế của Lưu Lôi, phát hiện chỉ là tâm thần hắn bị thương nặng, bây giờ cũng chỉ hôn mê bất tỉnh. Còn những vết thương khác toàn bộ cũng đã trị lành.

Lưu Vũ Phi lúc này mới yên tâm đặt Lưu Lôi nằm trên mặt đất, hắn đứng lên hai mắt phun lửa nhìn sáu người kia, lạnh lùng hỏi: " Các ngươi đều là người đã vượt qua Phân Thần kỳ, lại liên thủ đối phó một đứa trẻ chỉ mới có tu vi đạt tới Nguyên Anh kỳ, còn buộc hắn tự bạo, bỏ điểm ấy không nói, các ngươi dám không để ý tới cấm kỵ của tu chân giới, ra tay với người phàm tục, vậy ta cũng không khách khí với loại người như các ngươi nữa."

Sáu người nay đối với sự xuất hiện đột ngột của Lưu Vũ Phi vô cùng kinh hãi, bọn họ chưa từng thấy rõ hắn từ đâu mà tới. Bọn họ ra dấu bằng mắt, sáu người đồng loạt ra tay. Mặc dù bọn họ không biết tu vi của Lưu Vũ Phi thế nào, nhưng từ phương thức hắn xuất hiện, cũng đủ chứng minh tu vi của hắn sâu không lường được. Lưu Vũ Phi đứng nơi đó vẫn cười lạnh, đối với sáu thanh phi kiếm đang bay tới ngay cả ý tứ né tránh cũng không có. Lần này hắn không có phát huy Thất Thải chiến giáp, hắn mặc niệm Thất Thải thần quyết. Từ thân thể hắn thả ra một đạo Thất Thải quang mang, từ từ toàn thân hắn trở nên như một u linh. Chỉ thấy sáu thanh phi kiếm xuyên thân hắn bay qua, mà hắn không có việc gì, chỉ cười nhạo nói: " Chỉ bằng tu vi này của các ngươi, mà cũng muốn đả thương ta, thật sự là không biết sỉ nhục, nếu không phải các ngươi xúc phạm đến thuộc hạ của ta, ta cũng không thèm cùng các ngươi so đo."

Sáu tu sĩ đều trợn mắt há hốc mồm nhìn thân thể như u linh của Lưu Vũ Phi, bọn họ cho tới bây giờ không có nghe nói qua có một người có thể đem thân thể của mình hóa thành hư ảnh. Bọn họ chỉ nghe qua u hồn của quỷ giới, tu luyện đến đại thừa thì có thể đem hư thể hóa thành thật thể. Sáu người thấy Lưu Vũ Phi không sợ công kích vật lý của bọn họ, lập tức cuống quýt di chuyển hai tay. Định dụng pháp thuật khác, bọn họ biết đối phó hư thể tốt nhất là nên dùng thiên lôi. " Khởi Lôi Quyết, Lôi Động Cửu Thiên." Theo sáu thanh Chiêu Lôi Thuật, trên bầu trời đã xuất hiện kiếp vân, Lưu Vũ Phi đối với việc này làm như không thấy, nói: " Hôm nay cho các ngươi kiến thức một chút thiên lôi là như thế nào." Dứt lời hắn thủ ấn hai tay, thì thầm: " Ngô Đức Trợ Thiên, Thiên Uy Hạo Đãng, Cửu Thiên Thần Lôi, tẫn tru yêu tà, Cửu Tiêu Thần Lôi." Hắn vừa niệm chú xong, không gian bắt đầu xuất hiện sự chuyển động không tầm thường. Một luồng thải vân dị thường chậm rãi tụ tập lại.

Sáu người kia vốn đã đưa kiếp vân tới, nhưng lại từ từ bị luồng thải vân chậm rãi cắn nuốt. Sáu người này còn không biết xảy ra chuyện gì, còn tưởng rằng đây là do sáu người họ cùng đưa tới thiên lôi phát sinh dị biến. Thải vân trên bầu trời ngày càng dày đặc, phía chân trời đã phát ra một trận oanh minh thật lớn. Theo áp lực vô hình càng lúc càng lớn, lúc này sáu người mới có dự cảm không hay. Bọn họ cũng không dám tiếp tục đợi nữa, sáu người chia làm sáu phương hướng bỏ chạy.

Lưu Vũ Phi há có thể buông tha bọn họ, quát: " Cửu Tiêu Thần Lôi, tật." Trên bầu trời hạ xuống một đạo thải quang thật lớn thành trạng thái hình rồng, trực tiếp truy theo sáu người. Sáu người kia dùng tốc độ cực nhanh chạy trốn, bọn họ bây giờ mới biết được sự đáng sợ của Lưu Vũ Phi, chỉ bất quá sự tỉnh ngộ này đã chậm một chút, pháp thuật của Lưu Vũ Phi há có thể để cho bọn họ dễ dàng chạy trốn, sáu người nay dùng ngự kiếm viễn độn còn chưa bay được xa thì đã tông vào một vách tường vô hình, kinh hãi kêu lên: " Kết giới." Mồ hôi lạnh không ngừng từ trên mặt họ tuôn xuống.

Lôi điện hình thành cự long đang từng bước từng bước lao tới chỗ bọn họ ngay cả khi họ muốn tự bạo cũng đều không kịp, chỉ hét thảm một tiếng thì lần lượt chết đi. Lưu Vũ Phi lộ ra một nụ cười lãnh khốc, sáu người đã bị nuốt chửng năm, còn một người chính là đạo sĩ Côn Lôn hắn muốn lưu lại để hỏi chuyện, đúng lúc này đạo sĩ kia thầm kêu: " Ngô Mệnh Hồ Dĩ." Lưu Vũ Phi đột nhiên thu con cự long kia trở về, Lưu Vũ Phi đối với mấy người này thật sự đã nổi giận, nếu không cũng sẽ không dùng tới thân thể hư vô và Cửu Tiêu Thần Lôi đối phó với những người tu chân nay, thực lực của mấy người này thật quá yếu, ngay cả một đạo pháp thuật của hắn mà cũng không chịu đựng nổi.

Đạo sĩ Côn Lôn bị hắn làm kinh hãi đến ngây ngốc, bị lôi trở về bên cạnh hắn. Vị đạo sĩ kia bị hắn làm vậy thì chợt thanh tỉnh rất nhiều, hắn thấy Lưu Vũ Phi coi hắn như một con chó chết, liền phẫn nộ nhìn Lưu Vũ Phi, tốt xấu gì hắn cũng là một người có tu vi Phân Thần kỳ. Lưu Vũ Phi cũng không nhìn hắn, chỉ đang kêu tỉnh Lưu Lôi.

Lưu Lôi sau khi tỉnh lại nhìn thấy ánh mắt quan tâm của Lưu Vũ Phi, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp: " Cảm ơn thiếu gia, Lưu Lôi đã làm cho ngài lo lắng rồi." Mặc dù nội phủ Lưu Lôi bị thương đã được Lưu Vũ Phi trị khỏi, nhưng do tâm thần bị thương cũng chưa được trị lành, nói chuyện cũng yếu ớt vô lực, Lưu Vũ Phi thấy vậy thì phất phất tay, ý bảo hắn không nên nhiều lời.

An nguy của Lý Hưởng hắn không thể lo thêm được nữa, vừa rồi hắn đã xem xét một chút, Lý Hưởng đã bị một người tu chân mang đi. Hắn đang lo lắng chính là hai cô nhi khác, hắn ngồi dưới đất xuất thần thức của mình ra. Cách chỗ Lý Hưởng không xa hắn phát hiện Hoàng Huệ chính là vợ và con của Lý Hưởng, bọn họ đã bị người đánh ngất ôm trong người, hắn vừa nhìn thấy thì trong lòng cảm thấy bất an, hắn lại tiếp tục tìm ra phía trước. Cách chỗ mẹ con Hoàng Huệ không xa khoảng ba trăm thước có một mảnh đất trống thì hắn phát hiện Lưu Dân và Lưu Chí. Hai người bọn họ đang bị tám người tu chân vây công. Lưu Dân và Lưu Chí hiển nhiên đã đi đến đường cùng, đang cùng nhau dùng cách tự bạo như Lưu Lôi vừa rồi.

Lưu Dân hoàn toàn không còn phòng thủ, một người đang liều mạng điên cuồng xông vào tám người vây công, Lưu Chí đang kháp thủ ấn tự bạo, tám tu sĩ cũng đã phát hiện ý đồ của bọn họ. Chính vì họ không cách nào thoát khỏi Lưu Dân đang liều mạng tấn công, trong bọn họ có một người đang la lên: " Tiểu hữu, cần gì như thế, chúng ta cũng không có ác ý." Tám người lúc này có khổ mà không sao nói được, bây giờ bọn họ muốn dừng tay cũng đã không còn kịp rồi, cách làm đồng quy vu tận của Lưu Dân làm cho bọn họ căn bản không cách nào thoát thân, cho dù muốn cắt khỏi Lưu Chí cũng không có khả năng. Lúc này thần thức của Lưu Vũ Phi vừa nhìn thấy được Lưu Chí cũng đang vừa vặn hoàn thành thủ ấn tự bạo cuối cùng, run giọng kêu lên: " Lưu Chí, không nên a!" nguồn TruyenFull.vn

Nhưng không còn kịp rồi, Lưu Chí hình như cảm nhận Lưu Vũ Phi đang đến, bọn họ cùng lộ ra một nụ cười sau cùng, tiếp theo truyền đến một tiếng nổ kinh thiên động địa, tự bạo hoàn thành nổ tung làm cho thiên địa run rẩy. Tám người tu chân vây công bọn họ cũng bị theo, nổ mạnh tan thành mây khói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.