Đô Thị Thần Nhân

Chương 95



Sau khi biết được tin tức này, Lưu Vũ Phi càng hiểu được sâu sắc hơn. Hắn thầm cảm thấy xấu hổ với việc ngây thơ trước kia của mình, với một chút khả năng của mình, ở trong mắt những người trên kia, chẳng khác gì là trẻ con.

Về phần Diệt Thế Kinh Thiên Trảm của Diệt Thế Thiên Tôn lưu lại, chính vì công lực hắn quá yếu nên không cách nào tìm hiểu. Cũng may trong tin tức mà Diệt Thế Thiên Tôn cho hắn, có một trang ghi cách tu luyện tiệp kính của Phá Thiên Quyết. Đồng thời hắn cũng cảm thấy may mắn mình cũng không quá kiêu ngạo, không chống lại cả tiên giới, nếu không có thể một ngày nào đó, có vị đại thần nào nhìn hắn không vừa mắt, hạ phàm hung hăng giáo huấn hắn một lần.

Có được lần tri thức này, chuyện phi thăng thần giới cũng không còn là giấc mộng cuối cùng của hắn. Trải qua nhiều chuyện như vậy, làm cho hắn hiểu rõ hơn rất nhiều. Hắn kỳ vọng ngày nào đó mình cũng có thể trở thành một bậc thần nhân giống như Bàn Cổ. Nhưng việc này không phải là việc hắn nghĩ trước mắt, trừ phi ngàn năm trôi qua, hắn tham ngộ được Diệt Thế Luân Hồi Trảm. Trước mắt hắn muốn làm chính là làm sao bảo vệ cho tốt người nhà và bằng hữu của mình. Không để cho bọn họ bị chút nào tổn thương, còn có ít nhất trước khi mình phi thăng, mình phải tận lực vì Viêm Hoàng một tộc mà ra phần lực lượng.

Tỷ như với trăm năm chi ước vào năm sau, với tu vi bây giờ của hắn, đã mạnh hơn hai lão tổ tông. Lưu Vũ Phi tự nhận, mình là huyết mạch truyền thừa của hai vị đó. Hắn cũng biết tại sao mình giết nhiều người như vậy mà Thiên Khiển lại không tới tìm mình. Hết thảy những điều này cũng pháp quyết Thiên Khiển mà hắn tham thấu đều có liên quan. Lưu Vũ Phi đối với Diệt Thế Thiên Tôn vừa sùng kính vừa sợ hãi. Thiên Khiển là do ông ta sáng tạo ra, thật không biết Diệt Thế Thiên Tôn làm thế nào mà tồn tại.

Mấy ngày nay sự chú ý của các quốc gia, vẫn tập trung ở Nhật Bản. Truyền thông cũng không có dừng lại, bọn họ còn mời nhiều chuyên gia luôn đi gạt người, đàm luận chuyện Đông Kinh bị thiên thạch hủy diệt. Mà các quốc gia còn lại đang trợ giúp Nhật Bản lén lút tìm kiếm nơi hạ lạc của Lưu Vũ Phi tại Nhật Bản. Họ nghĩ thầm muốn tìm ra Lưu Vũ Phi, chứng minh thân phận của hắn. Là thần? Hay là ma? Nhưng tất cả đều cũng biết người này có quan hệ lớn lao với Trung Quốc, ít nhất câu hắn nói chính là Trung văn.

Lưu Vũ Phi tốn cả nửa ngày, sửa sang lại tin tức này. Đến khi hòa thượng Nhật Bản cử hành nghi thức đã tới. Hắn mới động thân đi tới bầu trời của Lộc Nhi đảo hội họp cùng Lưu Lôi. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Hắn hỏi Lưu Lôi, đoạn thời gian này tình huống của Lộc Nhi đảo. Vẻ mặt của Lưu Lôi sùng kính nhìn Lưu Vũ Phi, đối với hắn sự sùng bái giống như nước sông Hoàng Hà chảy mãi không ngừng. Với lực lượng một người mà có thể hủy diệt được một thành thị lớn, còn giết gần ngàn vạn người, đối với việc Lưu Vũ Phi còn ẩn chứa bao nhiêu thực lực, Lưu Lôi thật sự không dám đoán.

Đến thời gian này, Lộc Nhi đảo đã tụ tập gần ba mươi vạn hòa thượng. Đã bị kích thích của vụ hỏa thiêu Đông Kinh, những hòa thượng này như nổi điên lo đi thu thập xử nữ. Bởi vì máu của xử nữ càng nhiều, thì lực lượng của Bát Kỳ Bát Thần tỉnh lại càng mạnh. Bọn họ từ bên chính phủ biết được, tạo thành việc hủy diệt Đông Kinh chính là người Trung Quốc. Tâm trạng báo thù càng thêm dâng cao, bọn họ tin tưởng chỉ cần đại thần có thể tỉnh lại, đừng nói chỉ là những người tu chân của Trung Quốc, cho dù giết sạch người Trung Quốc cũng không thành vấn đề.

Chính phủ Nhật Bản đối với kế hoạch này đương nhiêu là ủng hộ. Bọn họ bây giờ oán hận Lưu Vũ Phi, đã gom cả người Trung Quốc vào trong cừu oán, nói rằng chờ khi đại thần tỉnh lại, có thể đem tất cả người Trung Quốc dẫm nát dưới chân cho họ thống khổ rên rỉ.

Lưu Vũ Phi nghe xong lời thuật của Lưu Lôi, đối với Lộc Nhi đảo cũng đại khái hiểu rõ tình huống trước mắt. Hắn vốn còn tưởng rằng nghi thức gọi về hôm nay sẽ bắt đầu, bây giờ nghe Lưu Lôi nói đã lui lại hai ngày sau. Hắn quyết định về nước một chuyến, định tranh thủ hai ngày này, tiến vào trong Giang Sơn Xã Tắc Đồ, hấp thu tin tức do Diệt Thế Thiên Tôn lưu lại. Lưu Lôi vẫn ở lại Nhật Bản, còn hắn tự mình thuấn di về lại Thượng Hải.

Đối với đủ loại biểu hiện thần bí của Lưu Vũ Phi, Lý Hưởng có nhìn thấy cũng không còn ngạc nhiên, hắn đối với chuyện Lưu Vũ Phi biến mất hơn mười ngày, rồi đột nhiên xuất hiện tại phòng làm việc của hắn mà cũng không tò mò. Tiếp theo hắn và Lưu Vũ Phi bàn chuyện của công ty, dưới sự quản lý của Lý Hưởng, Tây Vũ công ty đã đi vào quỹ đạo. Mấy ngày nay Lý Hưởng lại thu mua hơn mười bệnh viện trong cả nước, bây giờ công ty phát triển thật sự rất tốt, mặc dù công ty bọn họ vẫn đang vì những nhân viên nghèo khó mà xuất ra rất nhiều tiền bạc, nhưng tốc độ thu hồi tiền bạc cũng rất nhanh.

Lý Hưởng nói với Lưu Vũ Phi, ngoại trừ tiền bạc chi ra cho công ty phát triển những nhu cầu tất yếu, còn lại là đổ vào trong thị trường chứng khoán của công ty. Đối với tiền bạc Lưu Vũ Phi cũng không có khái niệm gì lớn, hắn cũng không biết Lý Hưởng bỏ ra bao nhiêu tiền cho chứng khoán công ty, Lưu Vũ Phi nhớ tới chuyện trước kia, bèn muốn cấp cho Tô Thiến một chuyện vui mừng lẫn sợ hãi. Dù sao công ty cũng đã có dư tiền bạc, tự mình lưu lại cũng không có chuyện gì sử dụng, lại nói khi hắn ở Nhật Bản còn thắng được bốn triệu Mỹ kim, quyết định từ bây giờ sẽ mở ra một quỹ từ thiện.

Đương nhiên những bước khởi đầu này đều do Lý Hưởng đi làm, vì muốn tìm một nhân tài như hắn cũng đâu dễ dàng. Lưu Vũ Phi đặc biệt nói, tiền bạc từ thiện chủ yếu nhằm vào những ai nghèo khó, cần có sự bảo vệ chính đáng. Bảo vệ hoàn cảnh, trước kia hắn cũng không có lo lắng, nhưng từ ngày Diệt Thế Thiên Tôn lưu lại tin tức, hắn hiểu rõ được hoàn toàn. Một văn minh nếu phát triển quá độ, sẽ làm cho chuyện hủy diệt xảy ra. Diệt Thế sẽ phủ xuống, dựa theo sự phát triển trước mắt của địa cầu, không lâu trong tương lai, Diệt Thế Thiên Hỏa sẽ rất nhanh trọng hiện đến địa cầu. Hắn còn không hy vọng Viêm Hoàng nhất tộc lại bị hủy diệt nhanh như vậy.

Lưu Vũ Phi đưa cho Lý Hưởng ngân phiếu Mỹ kim, về những gì liên quan đến tiền bạc, xưa nay đều do Lý Hưởng quản lý, đợi sau khi Tô Thiến xuất quan, sẽ đưa cho nàng. Còn chi phiếu bốn triệu Mỹ kim kia, hắn còn lưu lại phòng hờ cho tình huống khác, cùng với Lý Hưởng nói chuyện một hồi, Lưu Vũ Phi cũng cáo từ rời đi.

Sau khi trở lại phòng riêng của mình, Lưu Vũ Phi gọi điện thoại cho Long Ba, hắn muốn xác nhận một chút chuyện hắn cứu mấy cô gái Trung Quốc ở Nhật Bản bây giờ tình hình của họ ra sao. Nếu còn chưa về nước, chỉ sợ giờ phút này các nàng đã đi luân hồi chuyển thế. Cũng may Long Ba nói cho hắn hay những cô gái này từ hai ngày trước đã trở về quốc nội. Trong điện thoại Long Ba căng thẳng nói với Lưu Vũ Phi, ngày đó chuyện hắn gây nên tại Đông Kinh, đều bị vệ tinh các nước quay lại hết. Trước mắt thế giới, đều cũng đang tìm tung tích của hắn. Đối với chuyện này Lưu Vũ Phi khinh thường hừ một tiếng, những chính phủ này tốt nhất đừng chọc giận hắn.

Cuối cùng Long Ba cẩn thận đưa ra ý kiến, có mấy đại viên quốc gia muốn gặp Lưu Vũ Phi. Lưu Vũ Phi không muốn cùng những người làm chính trị này lui tới nên liền từ chối Long Ba. Tỏ vẻ tự mình không rảnh, hai ngày nữa còn phải quay lại Nhật Bản có việc. Nghe nói Lưu Vũ Phi còn muốn đi Nhật Bản, trong lòng Long Ba lại co rút lại một chút, hắn cẩn thận hỏi Lưu Vũ Phi, mục đích vì sao hắn muốn đi. Biết được Lưu Vũ Phi muốn đi Lộc Nhi đảo, Long Ba thở dài một hơi, chỉ cần biết được hắn muốn đi chỗ nào là được, còn những chuyện khác Long Ba cũng không để ý nhiều như vậy.

Lưu Vũ Phi trong mắt Long Ba, còn nguy hiểm hơn một vạn quả mìn, đối với sự cẩn thận của Long Ba, Lưu Vũ Phi chỉ cười khẽ không nói.

Long Ba gác điện thoại, chuyện đầu tiên là đi báo cáo hành động tiếp theo của Lưu Vũ Phi. Nếu thay đổi là quốc gia khác, Long Ba cũng không khẩn trương như thế. Bởi vì vài ngày trước chính phủ Nhật Bản cũng đã tuyên bố ra ngoài, sẽ làm một nghi thức đại hình siêu độ tại Lộc Nhi đảo, vì quốc dân đã chết ở Đông Kinh mà cầu phúc siêu độ, cũng vì muốn cầu bình an, nên ngày hôm đó Lộc Nhi đảo sẽ đóng cửa hàng không vì không muốn có một vật phi hành nào đó giáng lâm. Long Ba đoán lần này Lưu Vũ Phi đi Lộc Nhi đảo khẳng định là có liên quan tới nghi thức này.

Có sự giáo huấn của lần trước, lần này chính phủ phản ứng nhanh chóng siêu cực, chỉ dùng một ngày thời gian, đã đem tất cả kiều dân rời khỏi Lộc Nhi đảo. Trung Quốc tạo ra hành động di dân Hoa kiều làm cho các nước khác liền chú ý, bọn họ đều dò xét duyên nguyên trong đó, nhưng với hành động lần này chính phủ Trung Quốc cũng không hề nói ra lý do. Sau đó khi họ biết được lý do chính phủ Trung Quốc di dân Hoa kiều thì cũng đã muộn.

Lưu Vũ Phi ở lại trong Giang Sơn Xã Tắc Đồ hai ngày, hấp thu tin tức của Diệt Thế Thiên Tôn lưu lại cho hắn, có được nhận thức lần này, Lưu Vũ Phi càng thêm sùng kính Diệt Thế Thiên Tôn, đối với cả vũ trụ cũng hiểu rõ ràng hơn.

Về phần Diệt Thế Luân Hồi Trảm, bây giờ hắn một chút đầu mối cũng không có. Hoàn hảo bên trong còn có ghi lại một trang về tu luyện Phá Thiên Quyết, hắn định sau khi kết thúc xong chuyện ở Nhật Bản, sẽ bế quan tìm hiểu.

Hôm nay chính là ngày khai mạc nghi thức triệu hồi đại thần, Lưu Vũ Phi đã đi đến trên bầu trời Lộc Nhi đảo. Nếu hắn muốn ẩn dấu chính mình, thì khoa kỹ hiện đại sẽ không cách nào phát hiện. Vì muốn xác định nghi thức sẽ không diễn ra chuyện ngoài ý muốn, chính phủ Nhật Bản phái ra quân đội và máy bay chiến đấu. Mấy vạn quân đội, đem tất cả nghi thức xuất nhập, vây quanh kín đáo. Máy bay chiến đấu thì liên tục vây quanh trên bầu trời trên đỉnh đầu mọi người.

Tám giờ sáng, nghi thức triệu hồi chính thức bắt đầu. Trong tiếng niệm kinh của ba mươi vạn hòa thượng, mấy ngàn cô gái bắt đầu đồng thời tịnh thân. Không biết bọn họ làm sao tẩy não mấy cô gái này, mà các nàng biết sắp tới sẽ đối mặt với cái chết mà gương mặt không chút sợ hãi, ngược lại càng lộ ra vẻ mặt trang nghiêm, phảng phất như đang sắp tiếp nhận sự ân tứ của đại thần. Vẻ mặt này so sánh với tuổi tác non nớt của các nàng thật không xứng chút nào, đối với chuyện này Lưu Vũ Phi không thể không bội phục phương thức tẩy não của người Nhật Bản.

Không cần pháp thuật gì trợ giúp, có thể nhìn ra được những cô gái này không chút sờn lòng khi đối mặt với cái chết. Đồng dạng hắn cũng không nghĩ ra, những cô gái này làm sao lại bằng lòng dâng lên huyết nhục của mình. Mấy ngàn cô gái tịnh thân xong, cầm cây dao nhỏ trong tay, không chút do dự cắt vỡ mạch máu nơi tay trái của mình, máu tươi nhất thời phun ra, phun xuống cái hố to có khắc phù triện. Mấy ngàn cỗ máu tươi cùng thời gian phun ra, máu tươi từ từ bao phủ phù triện, theo máu tươi thẩm thấu, phù triện bắt đầu biến hình, vô số máu thuần âm, hướng bên dưới phù triện tuôn xuống.

Theo máu tươi chảy ra, những cô gái sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, có những cô gái đã bắt đầu hư thoát, nhưng máu tươi trong cơ thể nàng còn không ngừng cuồn cuộn tuôn vào trong hố to. Một khắc sau, tất cả những cô gái đã tử vong. Linh hồn các nàng cũng không hề tán đi, ngược lại lại phiêu đãng khắp bốn phía vây quanh.

Hố to đã bị máu tươi bao phủ, phù triện hạ xuống dưới sâu vẫn còn đang không ngừng hấp thu máu thuần âm, trong không khí tản ra mùi máu tươi nồng nặc khiến cho người ta có cảm giác buồn nôn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.