Đô Thị Thiếu Soái

Chương 151: Hỗn chiến



Đám người Thánh ca nhìn thấy phía trước không có đường ra, vội vàng quay đầu tìm đường lui, ai biết, Sở Thiên dẫn người cản lại, hơn hai trăm người lập tức lách vào tràn đầy ngõ ngỏ, nhìn xem ý chí chiến đấu như lang như hổ của đám người này, nhìn xem dao bầu lóe ra hàn quang, tay Thành ca cùng hơn mười thủ hạ đều run rẩy, thậm chí có người đã không cầm được vũ khí, đao côn rơi leng keng trên mặt đất, lập tức lại ngồi xuống nhặt lên.

Thành ca bỗng nhiên rút một khẩu súng bắn một lúc năm phát từ sau lưng ra, đây là thứ gã mua được tại chợ đêm với giá rất cao, bình thường đều không lấy ra, thấy đêm nay chỉ sợ chạy trời không khỏi nắng, vội vàng rút ra, run rẩy ngay cả chốt bảo hiểm cũng quên mở, hô với đám người Quang Tử:
- Tránh, tránh ra, nếu không ông… ông một súng bắn nổ đầu bọn mày.

Quang Tử xuất thân là kẻ nghịch súng chơi dao, liếc mắt nhìn thấy ngay cả chốt bảo hiểm Thành ca cũng không mở ra, mỉm cười nhào tới phía trước, một quyền đánh tới cằm Thành ca. Thành ca thấy Quang Tử lao lên, bối rối bóp cò, lại phát hiện không hề có động tĩnh gì, lúc này nắm đấm Quang Tử đã hung hăng nện vào cằm gã, súng trong tay cũng bị Quang Tử thừa cơ đoạt lấy, thân thể Thành ca lập tức ngã về phía sau giống như diều đứt. Những huynh đệ của Thành ca nhìn thấy gã ngã nhào, không những không tiến lên đỡ, trái lại tránh né qua hai bên, sợ Thành ca ngã lên người mình.

Lực đạo Quang Tử rất lớn, khiến Thành ca lăn mấy mét, vừa vặn nằm dưới chân Sở Thiên, hai huynh đệ Soái Quân lập tức tiến đánh Thành ca một trận, không có lực phản kháng gì, lại dựng lên trước mặt Sở Thiên, Thành ca mở cặp mắt sưng tấy, sợ hãi nói với Sở Thiên:
- Người anh em, tôi, tôi chấp nhận thua rồi, cậu cho tôi con đường sống đi.

Sở Thiên vỗ mặt Thành ca, nhàn nhạt nói:
- Không phải Thành ca rất trâu sao? Mở gian ‘Dạ Lai Lãng’ cũng khí phách như vậy, một cái khăn mặt rách muốn tôi bồi thường hơn một ngàn đồng, cũng không biết ngày xưa anh Thành xảo trá bắt nạt bao nhiêu người.

Sắc mặt Thành ca trắng bệch, hiện giờ mới biết được đám chân tay ‘Dạ Lai Lãng’ kia trêu chọc tiểu tổ tông trước mắt này, lại khiến mình vô duyên vô cớ chịu thiệt thòi lớn như vậy, trong lòng hận không thể đưa những người kia tới Ccâu Phi bán, trước mắt nghe được câu hỏi của Sở Thiên, vội mở miệng:
- Người anh em, huynh đệ, đều là lỗi của tôi, tôi trở về nhất định xử lý bọn chúng, cậu cho tôi đường sống đi.

Sở Thiên không nhìn gã, ngẩng đầu hô lên với các huynh đệ Soái Quân:
- Đánh những người kia cho ta, không đánh chết là được rồi.

Hơn trăm tên Soái Quân lập tức vây quanh, hung hăng đánh những huynh đệ ngay cả binh khí cũng không cầm nổi của Thành ca, trong khoảng thời gian ngắn tiếng kêu rên khắp nơi, lăn lộn bốn phía.

Thành ca hoảng sợ nhìn Sở Thiên, không biết tại sao Sở Thiên lại đột nhiên phát uy, thân thể run rẩy, chân tay nhũn xuống. Sở Thiên mỉm cười, lại sai mấy huynh đệ Soái Quân đứng canh đầu ngõ, không cho người khác tiến đến, sau đó mới nói với Thành ca:
- Đêm nay tôi có thể không giết anh, nhưng anh phải đáp ứng với tôi một việc, nếu như không đáp ứng, tôi sẽ ném anh đi, cam đoan anh thương tích đầy mình.

Lúc này Thành ca vì mạng sống ngay cả vợ cũng có thể tặng cho Sở Thiên, còn có chuyện gì không thể đáp ứng, vội nói:
- Người anh em cứ việc nói, tôi cam đoan đáp ứng.

Sở Thiên sờ mũi, chăm chú nhìn Thành ca, nói:
- Thật ra cũng không có hàm lượng kỹ thuật gì, tôi tùy tiện tìm người cũng có thể làm được, nhưng thấy anhh thật lòng nhận lỗi, liền cho anh một cơ hội.
Sau đó hắn nhẹ nhàng nói bên tai Thành ca:
- Không phải anh là Đường chủ Tương bang sao? Có lẽ sẽ tham dự một số chuyện của Tương bang, ta muốn ngươi tùy thời điểm báo cáo hướng đi của Tương bang cho tôi.

Thành ca hơi sững sờ, hóa ra mục tiêu chính thức của tiểu tổ tông này là Tương bang, vô hình trung mình bị lấy ra sửa chữa một phen, quả thực hơi oan uổng, hơn nữa lời Sở Thiên rõ ràng muốn mình làm nằm vùng, Thành ca biết rõ làm nằm vùng lúc nào cũng rất nguy hiểm, nhưng thấy được đêm nay nếu không đáp ứng Sở Thiên, bản thân mình hiện giờ sẽ gặp nguy hiểm, Thành ca suy nghĩ trong lòng, nếu không đêm nay mượn cơ hội thoát thân, sau đó bặt vô âm tín, Sở Thiên cũng không biết được.

Vì vậy Thành ca vội vàng nói:
- Chuyện này dễ dàng, chuyện này dễ dàng, chỉ là gần đây tôi mới đầu nhập Tương bang, sợ không có cách nào tiếp cận người cao nhất, không giúp được người anh em đây.
Thành ca muốn sau này bặt vô âm tín, trước tiên thổi phồng một vài khó khăn nhỏ, thuận tiện lưu lại đường lui cho mình trong tương lai.

Sở Thiên há không biết tâm tư Thành ca, trong lòng nảy ra một kế, nói:
- Tốt, hiện giờ để biểu hiện anh thật lòng, anh nhất định phải ghi một thư ăn năn mới có thể mang theo huynh đệ rời đi.

Thư ăn năn? Thành ca hơi sững sờ trong lòng, đây là cái quái gì? Chỉ nghe qua học sinh tiểu học viết, tham quan viết, lăn lộn xã hội đen cũng phải viết sao?

- Anh viết, hay là không viết?
Sở Thiên nhìn Thành ca, ánh mắt phát ra uy lực không thể phản kháng.

Trong lòng Thành ca bỗng nhiên run rẩy, chứng kiến những con dao bầu thoáng hiện hàn quang của Soái Quân, vội vàng gật đầu như gà mổ thóc:
- Tôi viết, tôi viết.
Gã thầm nghĩ, viết cái này cũng không có tác dụng gì, hắn muốn viết thì viết cho hắn.

Sở Thiên mạnh mẽ xé rách giấy đưa cho Thành ca viết, sau đó đá Thành ca vào vách tường, ném giấy cho Thành ca, nói:
- Dùng máu trên người ghi, tôi đọc một câu, anh viết một câu, nhớ kỹ, chữ nhất định phải viết thẳng thắn có lực, nếu không anh sẽ không rời được ngõ nhỏ này.

Thành ca vội vàng tập trung tinh thần, không bỏ qua chút nội dung nào ghi thư ăn năn vào trong giấy.

Dưới sự giám sát của Sở Thiên, Thành ca đặt một bức thư ăn năn bằng máu tới tay Sở Thiên, Sở Thiên nhìn lướt qua, sau đó để Thành ca nhìn thêm vài lần, nhàn nhạt nói:

- Anh rất có tinh thần hợp tác, chữ cũng rất đẹp, nhớ kỹ, về sau tùy thời báo cáo hướng đi của Tương bang, nếu có bất luận sai lầm gì, tôi sẽ không tới làm phiền anh, tôi chỉ đưa thư ăn năn này tới trước mặt Trường Tôn Cẩn Thành, dùng tính cách của Trường Tôn Cẩn Thành, anh nên biết lão sẽ đối xử với anh như thế nào rồi. Anh đừng nghĩ rằng đến kêu oan với Trường Tôn Cẩn Thành, ghi thư ăn năn vì bị bức bách, lão gia hỏa kia sẽ không tin tưởng thư ăn năn ghi ngay thẳng xinh đẹp lại là bị ép đâu.

Sắc mặt Thành ca lại bắt đầu trắng bệch, lúc này mới cảm giác được Sở Thiên âm độc, nếu như Trường Tôn Cẩn Thành biết mình khuất phục Sở Thiên, còn cẩn thận viết thư ăn năn như vậy, tuyệt đối không để cho mình sống nhìn thấy mặt trời hôm sau. Thành ca hung hăng thầm mắng Sở Thiên, nhưng cũng không thể làm gì, nhược điểm đã nằm trong tay Sở Thiên, đã bị Sở Thiên nắm gáy rồi, xem ra sau này mình không thể nào bặt vô âm tín, sắc mặt Thành ca trở nên vô cùng uể oải.

Sở Thiên vỗ tay, đi ra ngoài, lúc này đám người Quang Tử cũng dừng tay, đi theo phía sau Sở Thiên, lưu lại sau lưng mười mấy thủ hạ của Thành ca không ngừng kêu rên, còn có Thành ca ngây ngốc đứng nhìn.

Sở Thiên đưa thư ăn năn của Thành ca cho Quang Tử, nhàn nhạt nói:
- Anh Quang, giữ cẩn thận, cái này rất hữu dụng.

Quang Tử xem mấy lần, ánh mắt khó hiểu nói:
- Thư ăn năn này có gì hữu dụng? Có thể làm được cái gì?

Sở Thiên mỉm cười, sờ mũi, nhẹ nhàng nói:
- Thành ca không đặt chuôi vào tay chúng ta, cho nên em tạo ra một tay cầm, đừng nhìn đây chỉ là một bức thư ăn năn, hoàn toàn có thể quyết định tương lai của một người, về sau Thành ca lăn lộn thế nào, cũng sẽ có tâm bệnh, chỉ có thể ngoan ngoãn quy thuận chúng ta.

Sau đó hắn vỗ bả vai Quang Tử:
- Có rảnh xem lịch sử, thời kỳ lưỡi liềm và bánh xe đấu tranh, chỉ cần người bị bắt ghi thư ăn năn, có thể lấy lại tự do, cơm áo không lo, vinh hoa phú quý, nhưng mà có mấy người dám ghi?

Quang Tử suy nghĩ cẩn thận, dựng thẳng ngón tay lên, khen từ đáy lòng:
- Cao, thật cao!

Sở Thiên rời khỏi ngõ, cảm thấy có một cỗ khí rất mạnh ẩn náu chung quanh mình, trong lòng hơi kinh ngạc, lập tức nói với Quang Tử:
- Anh Quang, anh dẫn người trở về trước, em còn có chút việc cần làm, sau đó mới trở về.

Gần đây Quang Tử thấy Sở Thiên làm việc có chừng mực, vì vậy gật đầu, vỗ cánh tay Sở Thiên, nói:
- Cẩn thận.
Sau đó anh ta mang theo những nam nhi của Soái Quân rời đi.

Sở Thiên chờ họ rời đi, đi dạo chung quanh, khí tức cường đại kia vẫn trốn tránh chung quanh mình, liền mỉm cười, tìm ngõ cụt chui vào, đứng ở cuối lười biếng duỗi eo, nhàn nhạt nói:
- Xuất hiện đi, theo tôi lâu như vậy, có thể cũng mệt mỏi rồi.

Tiếng nói vừa dứt, một bóng đen vọt xuống, cánh tay thẳng tắp, ngón tay uốn lượn chụp xuống đầu Sở Thiên, thế tới khiến người ta run sợ trong lòng. Hai chân Sở Thiên tránh ra, tránh qua một kích của bóng đen, bóng đen rơi ào vào ngõ nhỏ, tay trái nhấc lên, tay phải bổ ra một chiêu, thân thể người này khôi ngô, đánh ra một chưởng, nhất thời toàn thân giống như núi cao sừng sững, khí độ ngưng trọng, đẹp mắt nói không nên lời.

Sở Thiên thấy chung quanh gã không một chỗ sơ hỏ, chưởng pháp lưu loát, không khỏi khen:
- Chưởng pháp hay!
Hắn lập tức bước lên một bước, duối hai ngón tay ra, bởi vì thân hình bóng đen đều không có sơ hở, hai ngón tay công kích chín phần ảo, một phần thực.
Bóng đen thấy Sở Thiên chọc ngón tay, cho dù song chưởng của mình chụp về bộ vị nào của hắn, lòng bàn tay đều tự đưa tới ngón tay hắn, song chưởng đánh ra hơn một xích, lập tức thu chưởng nhảy ra, kêu lên:
- Chỉ pháp hay!
Sở Thiên đứng thẳng không động, nhàn nhạt nói:
- Còn muốn đánh sao?
Bóng đen hơi sững sờ, lập tức trầm giọng nói:
- Đương nhiên.
Trong tay xuất hiện đoản côn, đâm tới trước ngực Sở Thiên, đoản côn chưa tới, gió đã đánh úp lại, Sở Thiên cảm thấy kình phong thế tới hung mãnh, đằng sau lại là ngõ cụt, không có đường lui, nhàn nhạt nói:
- Đao.
Lập tức Minh Hồng Đao xuất hiện trong tay, hơi dùng lực, lập tức lóe ra kim quang ngăn cản đoản côn của bóng đen. Keng một tiếng, Sở Thiên lui nửa bước dựa vào vách tường, bóng đen cũng bị bắn ra, lui hai bước, cảm thấy sững sờ vì Sở Thiên bá đạo.
Sở Thiên mỉm cười, tay phải nhẹ nhàng run lên, kẹp lấy Minh Hồng Đao bắn nhanh tới bóng đen. Đao pháp Sở Thiên cực nhanh, bàn tay trái bảo vệ thân, tay phải cầm đao tấn công, tay trái tấn công thì đao tay phải phòng ngự, đao tay phải tấn công thì tay trái phòng ngự, chưởng đao khiến cho mỗi chiêu đều đang công kích, đồng thời cũng mỗi chiêu đang phòng thủ, thủ rất nghiêm mật, công cũng lưu loát, bóng đen thầm khen một tiếng, đoản côn trong tay cũng không nhàn rồi, liên tục điểm lên mũi đao của Sở Thiên, cũng dùng tới nội kình, muốn làm đau cổ tay của Sở Thiên, ai biết Sở Thiên dường như không có cảm giác, mỗi đao vẫn lưu loát liên tục không ngừng.
Sở Thiên liên tục bổ đao tới, bóng đen kia lùi về sau mấy bước. Ai ngờ Sở Thiên thân hình không dừng lại, bám sát theo y, bóng đen trong lòng âm thầm khiếp sợ, rơi vào đường cùng chỉ có thể đưa đoản côn lên ngăn cản. Sang một tiếng, đoản côn gãy làm hai. Minh Hồng đao của Sở Thiên dừng lại trên trán bóng đen. Hắn cười ha hả thu đao về, nói:
- Lý Đội trưởng, thừa nhận đi.
Bóng đen kéo khẩu trang xuống, nhìn đoản côn bị chém đứt thành hai đoạn, thở dài nói:
- Trường Giang sóng sau đè sóng trước, Sở lão đệ thật sự là kỳ tài trăm năm, không chỉ gan dạ sáng suốt thông minh hơn nữa mà thân thủ cũng bá đạo như thế, Lý Thần Châu ta đường đường là Đội trưởng đặc công Phi Long vậy mà không đấu nổi cậu 30 chiêu. Lý Thần Châu quả thực bội phục.
Sở Thiên khiêm tốn nhìn Lý Thần Châu có vẻ rất sầu não, nhìn đoản côn, lắc đầu nói:
- Sở Thiên chẳng qua là chiếm ưu thế về vũ khí, nếu không sao có thể đánh bại Đội trưởng?
Lý Thần Châu mỉm cười, nói một cách rất khôn khéo:
- Sở lão đệ thật rất biết ăn nói. Lý Thần Châu tự biết mình có bao nhiêu cân lượng. Sở lão đệ thật sự tuổi trẻ tài cao, tiền đồ bất khả lượng.
Sở Thiên cười nhạt một tiếng, không để ý lời khích lệ của Lý Thần Châu, nói tiếp:
- Không biết Lý Đội trưởng vì sao nhất mực theo dõi tôi, còn ra tay thăm dò?
Hắn chợt nhớ ra một chuyện, thắc mắc:
- Không phải anh đã về thủ đô sao? Chẳng lẽ vừa quay lại?
Lý Thần Châu hai mắt sáng rực, nghiêm nghị, khẩu khí vô cùng ngưng trọng:
- Sở lão đệ khiến Thương Hải long trời lở đất như vậy, một lần nữa tẩy bài hắc đạo. Lý Thần Châu ta há có thể rảnh rỗi?

Y thở dài, giọng điệu ôn hòa hơn đôi chút:
- Không thể tưởng được, chỉ trong một tháng, cậu giết chết Diệp Tam Tiếu, hợp nhất bang Phủ Đầu, trở thành Thiếu soái, thật khiến cho Lý Thần Châu giật mình không nhỏ.
Lý Thần Châu giọng điệu có vẻ bình thản, nhưng Sở Thiên lúc này cảm giác được trên người Lý Thần Châu phát ra sát khí, trong lòng vội đề cao cảnh giác, vận chân khí khắp toàn thân, miệng vẫn không ngừng nói:
- Lý Đội trưởng vạn lần không nên vu oan cho tôi. Sở Thiên có thể thề với trời, Diệp Tam Tiếu không phải do huynh đệ Sở Thiên giết. Bang Phủ Đầu sáp nhập với Soái Quân, tuyệt không phải là do Sở Thiên bức bách.

Sở Thiên trong lòng đã biết Lý Thần Châu nhất định có quan hệ với Diệp Tam Tiếu, nếu không, đêm đó sao có thể xuất hiện đúng lúc ở Thủy Tạ Hoa Đô? Như thế nào lại đến Thượng Hải? Theo dõi mình lâu như vậy, lại còn thăm dò xem có đúng mình giết Diệp Tam Tiếu hay không? Sở Thiên suy đoán Lý Thần Châu đã sớm đến Thượng Hải rồi, đoán chừng cũng đã điều tra không ít chuyện, biết rõ đại khái nên mới xuất hiện trước mặt mình.

Tuy nhiên, Sở Thiên cũng biết Diệp Tam Tiếu bị mình đánh trọng thương, sau đó mới bị Cam Trường Sơn giết chết, bí mật bên trong chuyện này đoán chừng Lý Thần Châu không thể điều tra ra. Bởi vì trừ mình, Thiên Dưỡng Sinh, Cô Kiếm bên ngoài, những người biết chuyện đều đã chết hết. Cho nên Sở Thiên mới vừa rồi thề Diệp Tam Tiếu không phải do mình giết chết, vẻ mặt thành khẩn vô cùng.
Lý Thần Châu nhìn thấy Sở Thiên phủ nhận giết Diệp Tam Tiếu, trong nội tâm rất sửng sốt. Y dẫn người vâng lệnh lão gia tử mệnh đến Thượng Hải điều tra Diệp Tam Tiếu cùng chuyện Phủ Đầu bang, đã điều tra vài ngày, rất nhiều chuyện đều đã đại khái nắm chắc rồi. Về phần Diệp Tam Tiếu chết ở trong tay Cam Trường Sơn cũng đã biết đến. Nhưng Lý Thần Châu lại không thể nào tin được Diệp Tam Tiếu đã bị phản đồ Cam Trường Sơn giết chết. Trong nội tâm đầu tiên là hoài nghi Sở Thiên, cho nên mới nói lời thăm dò Sở Thiên, y biết rõ Sở Thiên là hảo hản, khinh thường chuyện nói dối, nếu thật Sở Thiên giết Diệp Tam Tiếu, Sở Thiên tự nhiên sẽ thống thống khoái mà nhận, ai biết Sở Thiên mặt không đổi sắc khẳng định mình không giết Diệp Tam Tiếu.

Lý Thần Châu trong nội tâm bắt đầu nói thầm: "Chẳng lẽ thật sự là Tương bang cấu kết Cam Trường Sơn giết Diệp Tam Tiếu?"
Lý Thần Châu lần nữa nhìn Sở Thiên, trong mắt còn có chút hoài nghi, nói:
- Thực không phải Sở lão đệ giết Diệp Tam Tiếu?
Sở Thiên kiên quyết lắc đầu, ánh mắt bình tĩnh nói:
- Không phải!
Lý Thần Châu thất thần đứng ngây như phỗng. Y tự nhiên tin tưởng Sở Thiên. Trước kia y còn sợ Sở Thiên giết Diệp Tam Tiếu, bởi vì lão gia tử đã nói với y: "Giết chết người giết Diệp Tam Tiếu". Lý Thần Châu tuy mến tài năng của hắn, và cũng đánh không lại Sở Thiên, nhưng chỉ cần Sở Thiên thật sự giết Diệp Tam Tiếu, Lý Thần Châu cũng chỉ có thể tìm kiếm cách giải quyết Sở Thiên. Bởi vì đó là mệnh lệnh lão gia tử. Bây giờ nghe Sở Thiên phủ nhận, lòng như trút được gánh nặng, sát khí trên người tản đi, trên mặt lại nở nụ cười sán lạn, nhất thời vì vậy mà ngẩn người.
Sở Thiên từ trong mắt Lý Thần Châu đã sớm biết trong lòng của y giờ đang chồng chéo suy nghĩ nên cũng không nói chuyện, nhàn nhạt đứng ở bên cạnh.


Một hồi gió đêm thổi qua, Lý Thần Châu đứng thần người một lúc, giọng không giấu nổi vẻ cao hứng:
- Như thế rất tốt, như thế rất tốt, Lý Thần Châu còn sợ cậu giết Diệp Tam Tiếu, sẽ gây nên rắc rối, không biết Thiếu soái tương lai có tính toán gì không?
Sở Thiên thầm nghĩ nếu quả thật có phiền toái thì cũng chỉ là do anh mang đến chứ ai? Đoán chừng anh vừa rồi còn muốn giết tôi, nhưng lúc này cũng không tiện vạch trần, Sở Thiên duỗi duỗi người, thờ ơ nói:
- Diệt Tương bang, thống nhất bến Thượng Hải.
Lý Thần Châu tất nhiên biết Sở Thiên có đủ năng lực làm việc đó, hơn nữa, diệt Tương bang thì cũng là gián tiếp báo thù cho Diệp Tam Tiếu, tất nhiên ủng hộ, vỗ ngực nói:
- Thiếu soái quả nhiên hùng tâm chí lớn, không biết Lý Thần Châu có giúp được gì không?
Sở Thiên nhìn Lý Thần Châu nhiệt tình như thế, biết rõ y là muốn mượn tay mình diệt Tương bang, báo thù cho Diệp Tam Tiếu. Sở Thiên không muốn dính vào những ân oán giang hồ này, miễn cho ngày sau mình bị Lý Thần Châu khống chế. Hắn lắc đầu bình tĩnh nói:
- Chỉ là Tương bang, không cần phiền đến Lý Đội trưởng.
Lý Thần Châu gật đầu, chỉ cần Sở Thiên đối phó Tương bang cũng đủ rồi. Bản thân mình nên trở về thủ đô đem những gì điều tra được báo cáo lão gia tử. Thuận tiện xin ngài để ý đến Sở Thiên, đảm bảo lợi ích ở bến Thượng Hải không bị tổn thất, dù sao rất nhiều hàng cũng từ nơi này trung chuyển đi nơi khác, đã có Sở Thiên hỗ trợ, tựu không có sơ hở.
Lý Thần Châu mỉm cười, cáo từ, quay người chuẩn bị rời đi.
Sở Thiên chợt nhớ tới cái gì, trên mặt dáng tươi cười sáng lạn nói:
- Lý Đội trưởng, hay là … có thể giúp một chuyện nhỏ không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.