Đô Thị Thiếu Soái

Chương 163: Như Chu Xướng Văn



- Bàn Đại Hải cuối cùng cũng tới.Trưởng Tôn Cẩn Thành sắc mặt giãn ra, ánh mắt cao hứng hẳn. Bàn Đại Hải nói:
- Trưởng Tôn Cẩn Thành tôi làm sao trả ơn ông đây?
- Mười năm trước, tôi thiếu nợ ông một cái mạng, mười năm sau tôi trả lại cho ông.
Âm thanh đàn tranh vốn phát ra không ngừng, không có chút tình cảm nào, lại bỗng nhiên phát ra một tiếng nói. Mọi người lắng nghe theo hướng tiếng đàn phát ra cùng nhìn ra ngoài đại sảnh. Một người đàn ông trung niên có thân hình rất cao lớn xuất hiện, thân cao bảy xích năm thốn, nặng đến một trăm chín mươi cân, nhìn rất béo, hắn ôm lấy một cây đàn tranh cổ, sắc mặt hờ hững. Hắn có thân hình to béo nhưng lại không làm cho người ta cảm giác chậm chạp, trái lại, làm cho người ta cảm thấy rất rắn chắc, linh hoạt, toàn thân phát ra khí phách.
(*Bảy xích năm thốn: Một xích = 33.3 cm, 1 thốn = 3.33 c, vậy tất cả là hai mét năm, tả chả thực gì cả. Một cân Trung Quốc cỡ nửa kg, vậy là lão này nặng chín mươi kg)
Mọi người cẩn thận nhìn kỹ Bàn Đại Hải. Bang chúng Tương bang lại cảm thấy thất vọng, Bàn Đại Hải bị mù, trong hốc mắt đen xì, không hề có tròng mắt. Vốn các thành viên Tương bang đang trán nản, nhưng nhìn thấy sắc mặt vui mừng của bang chủ, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, bang chủ mời cao thủ tới trợ trận, nhất định thực lực rất cao, bình tĩnh một chút, chắc đêm nay cái mạng nhỏ của mình được bảo toàn nhưng không ngờ, tên đó lại mù, một người thân thủ linh hoạt, to béo nhưng mù lòa, lợi hại mấy vẫn là bị mù thì làm được cái khỉ gì?
Trưởng Tôn Cẩn Thành chưa bao giờ vui mừng và yên tâm như lúc này. Nhớ tới mười năm trước, hắn từng thấy Bàn Đại Hải đánh một trận động trời. Tại hiểm cốc trong vùng Hắc Long Giang, Bàn Đại Hải cầm đàn tranh trong tay, độc chiến năm mươi tư tên tên đao phỉ. Đàn tranh vang lên tất có kẻ chết; chẳng qua vừa đánh một lúc, hắn bị ám toán, mù cả hai mắt chỉ có thể dùng tai nghe đoán định đối phương, nhưng tại hiểm cốc gió gào thét khiến hắn xác định khó vô cùng. Ngay cả như vậy, hắn bị trọng thương, nhưng vẫn chém chết năm mươi ba tên, còn một tên cuối cùng nhe răng trợn mắt cùng sợ hãi chém Bàn Đại Hải. Trưởng Tôn Cẩn Thành không hiểu sao lúc đó nổi lên lòng thiện, dùng súng bắn chết tên đao phỉ cuối cùng cứu Bàn Đại Hải một mạng.
Lúc ấy, Bàn Đại Hải được Trưởng Tôn Cẩn Thành cứu, đưa cho hắn tín vật cùng địa chỉ, nhàn nhạt nói:
- Thiếu nợ ông một mạng, tùy thời hoàn lại.
Sau đó, mang trong mình toàn vết thương biến mất trong mênh mông, bát ngát núi rừng.
Lần này, Trưởng Tôn Cẩn Thành bị Sở Thiên đánh cho tối tăm mặt mũi. Mấy tên sát thủ của mụ Lệ không có sức hoàn thủ bị Sở Thiên chém chết; hắn đã cực độ khiếp sợ nhưng lại chợt nhớ tới Bàn Đại Hải, nhớ tới Bàn Đại Hải thực lực cùng thân thủ phi phàm, vì vậy phái người cầm tín vật hy vọng thỉnh được ông ta tới, không ngờ ông ta tới thật.
Sở Thiên nhìn Bàn Đại Hải, nội tâm xiết lại. Đối phương hai tay to béo, nhưng nhìn các đốt ngón tay, cổ tay, Sở Thiên biết đối phương tuyệt đối là cao thủ trong cao thủ, nội ngoại kiêm tu; kim chung cháo, thiết bố sam luyện có thành tựu. Mặc dù bị mù, thoạt nhìn đầy bất lợi, nhưng Trưởng Tôn Cẩn Thành mời tới đối phó mình, mặt mũi hắn lại tràn đầy nhẹ nhõm, cùng sự yên tâm thì Bàn Đại Hải không phải hạng tầm thường, mình không thể chủ quan nếu không sẽ chết rất khó coi; cho nên nói, hiểu mình nhất nhiều lúc không phải là bạn của mình mà là địch nhân của mình.
Sở Thiên mỉm cười, mở miệng nói:
- Hóa ra ông là người ẩn mình ở trong đại sảnh cả buổi tối mà tôi cũng không phát hiện.
Bàn Đại Hải thở dài, trên mặt bình tĩnh như hồ nước, nhàn nhạt nói:
- Tôi vốn nghĩ không cần phải ra tay, mười năm nay đàn tranh đã không gảy một khúc "Ngư chu xướng văn" ; đáng tiếc, anh là cao thủ, tôi cả đời đã gặp không ít cao thủ lợi hại nhưng anh so với bọn họ còn đáng sợ hơn, tôi không muốn cùng anh liều chết đánh nhau, nhưng tôi thiếu nợ Trưởng Tôn Cẩn Thành một cái mạng, tôi sao có thể không trả lại hắn?
Sở Thiên cũng thở dài, lắc đầu, con mắt dần dần sáng lên, nói:
- Ông là đối thủ đáng tôn kính, ra tay đi, không kể sống chết, tôi đều kính trọng ông.
Bàn Đại Hải gật đầu, trên mặt nhàn nhạt, đau thương, nhẹ nhàng nói:
- Nếu như anh chết, tôi lạy anh ba lạy. Nếu như tôi chết, anh cũng lạy tôi ba lạy.
Sở Thiên gật đầu, ánh mắt lạnh lùng quan sát, chuẩn bị trận chiến.
Bàn Đại Hải để đàn tranh đặt nghiêng trên mặt đất, ánh mắt dần dần yên tĩnh. Hai bàn tay to béo đạt lên đàn tranh, bắt đầu gảy đàn tiếng đàn:
- Tinh tinh, tưng tưng, tinh tưng.
Âm thanh vang lên, mọi người ở đây tựa hồ bị mê hoặc, rất chậm rãi, trang nhã, thoải mái, vui tươi, tựa như lúc hoàng hôn mặt trời ngả về tây, thuyền đánh cá rẽ nước trở về đầy ấm áp.Thanh âm mị hoặc lan khắp khu đô thị giải trí đẫm máu, người không biết chuyện còn tưởng ở đây đang biểu diễn đàn tranh, thực ra đây lại là mở đầu của một oan hồn khúc.
Sở Thiên vô cùng ngưng trọng, ánh mắt của hắn chưa từng rời khỏi đôi tay đang lướt trên dây đàn kia. Đôi tay linh hoạt gẩy từng khúc nhạc xao động lòng người, thong dong không lo lắng, nhưng trong tiếng đàn phảng phất sát cơ đang ẩn dấu chỉ cần hơi buông lỏng, Bàn Đại Hải sẽ không chút lưu tình mà bùng nổ chém giết hắn.
- Tinh tinh, tưng tưng, tinh tưng.
Bàn Đại Hải nhẹ nhàng vuốt dây đàn, đột nhiên mặt đanh lại, tay trái giữ chắc đàn tranh, tay phải mãnh liệt gảy đàn.
- Tinh tinh, tưng tưng, tinh tưng.
Sở Thiên nhìn rõ ràng, âm thanh từ trong ba sợi dây đàn mảnh mãnh liệt đánh tới ngực mình. Sở Thiên không nghi ngờ, chỉ cần bị âm ba này đánh trúng mình tuyệt đối mất mạng.
Sở Thiên khẽ động thân, phi ra ba thanh dao bầu chặn ba đòn âm thanh.
- Đương, đương.
Khi dao bầu đụng với tiếng đàn, dao không chịu nổi một kích gãy thành hai đoạn, Sở Thiên thất kinh, tên mù này lực đạo quá mạnh, tiếng đàn đánh gãy dao bầu mà lực đạo cũng không giảm bớt tiếp tục hướng ngực Sở Thiên mà đánh tới.
Bang chúng Tương bang hít một hơi khí lạnh, cứ nghĩ tên mù lòa này chẳng làm được cái gì ra hồn, bây giờ mới biết hắn kinh khủng như thế nào. Đàn tranh trong tay hắn ra đòn hiểm ác, mỗi tiếng là sát cơ dồn dập chỉ không cẩn thận là tan xương nát thịt. Trước kia, nếu ai nói âm thanh có thể giết người bọn họ cho rằng đó chỉ là chuyện cười. Hiện tại, bang chúng Tương bang biết đánh với cái tên cầm đàn kia không chịu được nổi một kích, biến thành oan hồn.
Minh Hồng chiến đao xoay tròn, cứng rắn cuộn lấy âm ba, hai luồng nội lực bá đạo tuyệt luân giao kích, tiếng đàn sắc bén dưới sự đối kháng nội lực của hai đại cao thủ cuối cùng tan vỡ. Hai người lui về sau, hổ khẩu đau nhức. Bàn Đại Hải biến sắc không thể ngờ Sở Thiên tuổi nhỏ, ngoại trừ thân thủ, nội kình càng mạnh hơn nữa. Ông ta thật sự không thể nào tưởng tượng nổi Sở Thiên sao có được thân thủ và nội kình bực này.
Sở Thiên thừa dịp Bàn Đại Hải thất thần, phát kình bắn bảy thanh đoản đao dưới chân giết tới. Bàn Đại Hải mỉm cười, khí vận toàn thân, toàn thân lập tức trở nên cứng rắn vô cùng, đao thương bất nhập. Năm thanh đoản đao phân năm hướng đâm vào Bàn Đại Hải: yết hầu, lồng ngực, mi tâm, trái tim, bả vai. Tất cả mọi người hoảng sợ, nghĩ Bàn Đại Hải sẽ bị đâm thành tổ ong bò vẽ, tuy nhiên:
- Đương, đương, dương, đương, đương.
Năm tếng, năm thanh đoản đao rơi xuống đất. Bàn Đại Hải lông tóc không mảy may tổn thương, đến vết đao đâm cũng không có.
Trưởng Tôn Tử Quân không tự chủ được vỗ tay. Mụ Lệ càng phấn kích, như là đã nhìn thấy kết quả bi thảm của Sở Thiên, ánh mắt bi phẫn lại chuyển thành oán độc.
Trưởng Tôn Cẩn Thành than nhẹ một câu:
- Lâm lão đệ, đêm nay Trưởng Tôn Cẩn Thành tôi báo thù cho chú, chú đi an tâm.
Nhưng Bàn Đại Hải chẳng có tý nào vui mừng, giật mình phát hiện Sở Thiên phi đao đâm vào mình chỉ là hư chiêu, sát chiêu thực tế là hai thanh đoản đao đâm nát đàn tranh của hắn, Bàn Đại Hải hối hận nếu mình không đắc chí sao có thể để Sở Thiên dùng phi đao phá hỏng đàn tranh, xem ra tất cả đều là ý trời.
Bàn Đại Hải đá văng cây đàn tranh chí thân của mình, bước lên, nói:
- Anh thân thủ cao minh hơn xa những gì tôi nghĩ, thật khó chơi. Anh là người đầu tiên phá hỏng được đàn tranh của tôi đấy.
Sở Thiên nhàn nhạt cười, nhẹ nhàng nói:
- Cám ơn.
Bàn Đại Hải không nói thêm gì nữa, hai chân dừng lại, lắng nghe tiếng hô hấp của Sở Thiên, thân thể như đạn pháo bắn tới. Cách Sở Thiên ba mét, hai tay vốn buông thõng phất lên, phi kiếm cùng đoản đao sát khí lạnh ngắt xuất ra. Phi kiếm bắn vào yết hầu, còn đoản đao phi tới trái tim Sở Thiên. Đáng sợ hơn, Bàn Đại Hải phi thân lao tới tốc độ không kém gì phi kiếm.
Giây phút này không ai có thể nói Bàn Đại Hải mù lòa, tên mù lào mà có thể tấn công chính xác như thế, di chuyển linh hoạt như thế kia sao?
Sở Thiên nhìn thế công của Bàn Đại Hải, không chút hốt hoảng, tay trái cầm đoản đao bảo vệ yết hầu, tay phải nắm chặt Minh Hồng chiến đao. Bước chân lên đối mặt Bàn Đại Hải, trong tích tắc phi kiếm đánh thẳng vào đao của Sở Thiên. Sở Thiên cũng dùng đoản đao đâm thẳng vào xương sườn Bàn Đai Hải. Sở Thiên chưa kịp mừng, thấy đoản đao đâm vào không khí, Bàn Đại Hải đã cầm lấy phi kiếm, cùng đoản đao đâm thẳng vào bụng Sở Thiên. Nội lực bài sơn đào hải ép tới.
Sở Thiên dùng đoản đao chặn lại, nhưng vừa tiếp xúc đã gãy thành hai đoạn. Bị động, Sở Thiên rút đao về, Bàn Đại Hải phán đoán cực chuẩn, thừa thẳng xông lên, đoản kiếm một lần nữa phi tới, Sở Thiên thở ra một hơi, chuẩn bị Minh Hồng chiến đao cản lại, đột nhiên đoản đao của Bàn Đại Hải cũng phóng tới không công kích bất kỳ bộ vị nào của Sở Thiên mà đâm thẳng vào tay cầm đao. Không kịp phản ứng, Sở Thiên muốn tránh né nhưng phi kiếm nhanh như thiểm điện cắt qua eo trái của Sở Thiên.
Nếu có bảng xếp hạng cao thủ, Sở Thiên thừa nhận, Bàn Đại Hải tuyệt đối có thể tiến vào top 5, Bàn Đại Hải không chỉ chơi đàn tranh lão luyện, mà sử dụng đoản đao phi kiếm cũng tới mức xuất thần nhập hóa. Sở Thiên bỗng nhiên cảm giác đáng tiếc, nếu có Thiên Dưỡng Sinh hoặc Cô Kiếm ở đây thì hay, họ có thể thích thú thưởng thức trận đấu này, nhìn thấy kinh nghiệm của bản thân mình đấu một trận với Bàn Đại Hải, bị hắn giày vò sinh tử.
Trưởng Tôn Cẩn Thành mắt cũng chưa từng nháy, trận chiến giữa hai người quá đặc sắc, quá rung động lòng người. Lực lượng quyết đấu, đao kiếm thuần thục, thân pháp phiêu dật, đúng là hiếm thấy, nhân gian tuyệt tích! Trưởng Tôn Cẩn Thành nội tâm thầm than, cao thủ so chiêu tuyệt nhiên hiếm thấy. Sự phấn khích khiến mọi người tạm thời quên đi ân oán, khách quan thưởng thức mà trận chiến.
Sở Thiên bỗng nhiệt huyết sôi trào, đã lâu lắm không có sự hưng phấn như này, cùng Cô Kiếm cùng Thiên Dưỡng Sinh đối chiến chỉ là luận bàn, không giống trận này: sinh tử đối quyết. Sở Thiên toàn thân buông lỏng, tựa như quên đi sinh tử, ánh mắt trở nên càng thêm lạnh nhạt thâm thúy.
Sở Thiên mỉm cười, giơ lên Minh Hồng chiến đao như lá rụng trong gió đánh tới Bàn Đại Hải, nhanh chóng, phiêu dật, không có ai trông thấy Sở Thiên ra tay như thế nào. Đao vừa ra đã ép sát tới miệng Bàn Đại Hải, Bàn Đại Hải cũng không hốt hoảng, đao, kiếm trong tay xuất ra, túy thời phát ra chiêu thức, đón đỡ.
- Phập.
Minh Hồng chiến đao chém vào miệng Bàn Đại Hải, nhưng lại không thể động đậy nửa phần, bị răng cắn chặt. Sở Thiên không thể tưởng tượng răng của Bàn Đại Hải kinh khủng như thế, chặn lại toàn bộ lực công kích của Minh Hồng chiến đao. Nếu như Sở Thiên biết Bàn Đại Hải từ lúc bị mù trốn trong rừng sâu núi thẳm Hắc Long Giang luôn dùng răng cắn nát yết hầu chó hoang, sói, hổ… có lẽ sẽ không quá giật mình .
Lúc này, Sở Thiên không thể rút đao về, Bàn Đại Hải đã dùng đao, kiếm tấn công bả vai và mắt của Sở Thiên. Sở Thiên vận dụng toàn lực, cứng rắn rút đao, ngăn lại đao, kiếm rồi lui về sau mấy bước, toàn thân chấn động. Bàn Đại Hải cũng quá kinh khủng, không chỉ một đao một kiếm xuất thần nhập hóa mà mình đồng da sắt cũng là danh bất hư truyền, trong khoảng thời gian ngắn chưa biết làm sao đánh lại ông ta. Lúc này, Bàn Đại Hải lại như đạn pháo pháo kích Sở Thiên. Mình đồng da sắt, không sợ đao của Sở Thiên mà Sở Thiên bị ông ta đâm trúng không chết cũng trọng thương.
Giờ khắc này, Sở Thiên nghĩ tới toàn bộ điểm yếu của Bàn Đại Hải mà vẫn không cách nào đánh hắn cực kỳ lo lắng. Không chờ Sở Thiên suy nghĩ, Bàn Đại Hải đã lao tới, tích tắc, Sở Thiên linh quang lóe ra, Sở Thiên đã biết làm sao để thắng rồi.
Sở Thiên di chuyển né tránh một kích lôi đình này, thu lại Minh Hồng chiến đao, dùng chân hất lên một thanh dao bầu. Hai tay nắm chặt, bổ mạnh về đầu Bàn Đại Hải, Bàn Đại Hải tự tin vào đầu sắt không hề né tránh. Hiển nhiên:
- Răng, rắc.
Tiếng thanh dao gãy xuất hiện, dao đã gãy đôi. Trưởng Tôn Cẩn Thành mỉm cười, Trưởng Tôn Tử Quân mỉm cười, ngay cả Bàn Đại Hải cũng mỉm cười. Thượng cổ chiến đao đánh còn không sao huống chi một con dao bình thường?
Dao bầu quả nhiên gãy đoạn, nhưng đồng thời trong khi hai tiếng đó phát ra, Sở Thiên cũng mỉm cười, tay trái hóa chỉ như thiểm điện chọc vào hốc mắt Bàn Đại Hải, lực đạo mạnh mẽ khiến máu chảy ra.
- A.
Bàn Đại Hải hét thảm, lui ra sau, mình đồng da sắt biến mất.
Sở Thiên thừa thắng xông lên, liên hoàn thiết cước đánh mạnh vào thân thể không còn thần công bảo hộ. Bàn Đại Hải lui về sau, phun ra máu tươi. Không để hắn có thời gian phản ứng, Sở Thiên phi thân lao tới Bàn Đại Hải. Dao bầu gãy thành hai đoạn đâm thẳng hốc mắt Bàn Đại Hải; sau đó Minh Hông chiến đao cũng đâm tới thân thể ông ta.
Sở Thiên rất kinh ngạc, song cước của hắn nghĩ rằng có thể đánh ngã Bàn Đại Hải, không thể ngờ thân thể quá cứng rắn. Nếu không phải lợi dụng lúc thanh dao gãy đoạn, Bàn Đại Hải khinh xuất mình tấn công vào mệnh môn là hai hốc mắt của ông ta thì có lẽ bản thân đã bị giết. Bây giờ phá được thần công của ông ta phải nhanh ra tay tiêu diệt. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.xyz
Bàn Đại Hải bị thương nhưng không phải là vô lực tái chiến, linh hồn rung động, đau dớn, động tác hơi chậm lại, nhưng cũng đánh rơi được thanh đoản đao đang đâm về hai hốc mắt, lại chợt thấy Minh Hồng chiến đao đã đâm nát phòng hộ, xuyên qua cổ họng ông ta. Giờ khắc này Bàn Đại Hải không vui, không buồn, không có cảm giác không cam lòng mà tràn ngập thoải mái như một sự giải thoát.
Bàn Đại Hải từng vô số lần suy nghĩ kết cục của mình, không ngờ cuối cùng là chết trong tay cao thủ. Ông ta cảm giác thấy đáng giá, cho nên lúc ngã xuống rất vui mừng.
Bàn Đại Hải khóe miệng chảy máu, nói ra lời cuối cùng:
- Sao anh có thể biết đươc?
Sở Thiên mỉm cười, không có trả lời, trịnh trọng lạy thi thể Bàn Đại Hải ba lạy, Bàn Đại Hải là cao thủ, là một đối thủ đáng kính. Ông ta vì trả ân tình cho Trưởng Tôn Cẩn Thành mà bỏ mạng, người như thế trên thế gian đã rất ít rồi, cho nên Sở Thiên kính trọng ông.
Một người mù lòa bị chú ý nhất là ở con mắt cũng khiến người ta không chú ý nhất là con mắt, bởi vì, người ta cảm thấy mắt đã mù thì hoàn toàn không có tác dụng gì cả, cho nên chẳng ai đi đối phó với một chỗ vô dụng. Bàn Đại Hải mình đồng da sắt, đao thương bất nhập, duy chỉ có buông tha cho con mắt, bởi vì ông ta nghĩ mình cũng cảm thấy mắt đã mù không có gì dùng, không quan trọng phải đi luyện, cho nên những người khác càng không thể phát hiện đó là điểm yếu chí mạng của ông ta.
Sở Thiên phát hiện ra, nên Bàn Đại Hải chết.
Vừa vặn, Bàn Đại Hải ngã xuống trúng cái đàn tranh đã đứt dây, dây đàn rung lên, phát ra âm thanh cuối cùng:
- Tinh tinh, tưng tưng, tinh tưng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.