Đô Thị Thiếu Soái

Chương 237: Hậu lễ



Đêm khuya, ngoài cửa sổ, ngọn đèn dầu vẫn không ngừng sáng.
Sở thiên nhẹ nhàng lắc lắc chiếc cốc đế cao, thứ rượu đỏ bên trong chuyển động, trên mặt có vài phần cô đơn, hắn thành thật thừa nhận, mình quả thật có chút mệt mỏi, hắn bắt đầu hy vọng có thể gạt bỏ cuộc sống này trong vài ngày, nhưng hắn biết rõ "Người trong giang hồ, thân bất do kỷ" lại ngồi trên vị trí thống soái của Soái quân, càng khó mà quay đầu lại, chém giết tính toán nhất định không ngừng tiếp tục, không chết không hết.
- Thiếu soái có phải là cảm thấy mệt mỏi rồi?
Nhiếp Vô Danh đứng đằng sau bỗng nói:
- Hay nói cách khác là chán ghét giang hồ rồi.
Bên cạnh đó là Thiên Dưỡng Sinh đang lau sạch thanh đao đen nhánh của mình, Cô Kiếm thì đang cắn một quả táo xanh, nghe Nhiếp Vô Danh nói vậy đều quay sang nhìn Sở Thiên.
Sở Thiên mỉm cười, nhấp rượu, nhàn nhạt nói:
- Đúng vậy, chém giết lâu ngày, máu cũng trở nên lạnh dần.
- Thiếu soái thích đem mọi chuyện dấu trong lòng, cho nên tất cả phiền não đều tự mình chịu lấy, mà người đâu phải sắt đá, đương nhiên sẽ thấy mệt mỏi.
Nhiếp Vô Danh theo Sở Thiên lâu ngày, dần dần hiểu rõ tính cách của Sở Thiên, cho nên lời nói không một chút cố kỵ
- Thiếu soái cũng không phải là không có người đáng tin bên cạnh, mà là không muốn tạo áp lực cho các anh em, so với việc một mình chịu đựng tất cả phải phiền não thì chia sẻ ra sẽ tốt hơn nhiều.
Sở Thiên lẳng lặng không nói gì, hắn biết rõ trong lời nói của Nhiếp Vô Danh còn nói ra suy nghĩ của mình.
Nhiếp Vô Danh im lặng một lúc, rồi chậm chạp nói:
- Thiếu soái suy nghĩ cho các anh em, nhưng thử nghĩ xem, nếu như người suy sụp, thì toàn bộ anh em trong Soái quân có thể chống chọi được bao lâu?
Nhiếp Vô Danh nói đến đây, khẽ thở dài buông một câu,
- Thiếu soái thông minh hơn người, lại là một binh gia đáng nể.
Thiên Dưỡng Sinh cùng Cô Kiếm gật đầu, không thích nói chuyện cũng không có nghĩa là bọn họ không có quan điểm.
Cô Kiếm nói:
- Lâu rồi tôi không dùng tới đầu óc.
- Tôi cũng thế.
Thiên Dưỡng Sinh cũng nói.
Sở Thiên hiểu ý bọn họ, cho tới nay hắn khống chế toàn bộ cục diện, dùng trí thông minh của hắn để đối phó với mọi chuyện quan trọng, kể từ đó, những người bên cạnh dần dần trở nên vô cùng thư thả, bởi bọn họ tin rằng dù chuyện khó khăn đến mức nào Sở Thiên cũng có thể giải quyết được, càng về sau, hắn thì càng ngày càng thành công, còn bọn họ thì càng ngày càng ỷ lại vào hắn, mà quên rằng chính họ cũng có một bộ não nhạy bén, tuy như vậy bọn họ không có gì phải lo lắng, nhưng như thế thì cũng rất nguy hiểm, nếu như nhỡ hắn gặp bất trắc gì, bọn họ thì lâu rồi không đụng não sợ không kịp phản ứng, cuối cùng thì đều bị tiêu diệt.
Sở Thiên biết mình đã phạm một sai lầm lớn của người thống soái, may mà bây giờ sửa lại còn kịp, nhẹ nhàng thở dài, nhàn nhạt nói đồng thời vỗ vai Nhiếp Vô Danh:
- Cảm ơn Vô Danh, tôi cuối cùng cũng tìm ra được điểm mấu chốt. Nguồn truyện: Truyện FULL
Rồi lại có chút hổ thẹn nói,
- Vô Danh ba người bọn anh giờ ở đâu cũng sáng như vàng, nhưng bây giờ lại yên lặng ở bên cạnh tôi, có khi nào cảm thấy uất ức không?
Nhiếp Vô Danh cùng hai người khác đều lắc đầu, Nhiếp Vô Danh cười cười nói:
- Có thể kề vai sát cánh chiến đấu cùng Thiếu soái là một điều vô cùng vinh hạnh rồi, huống gì Thiếu soái luôn muốn giữ chúng tôi bên cạnh nhất định là có dụng ý.
Sở Thiên tán dương nhìn Nhiếp Vô Danh, nhàn nhạt nói:
- À, Nhiếp Vô Danh anh nói xem, dụng ý của em là gì?
Nhiếp Vô Danh thầm thở dài, Sở Thiên quả thật thông minh hơn người, vài phút trước còn nói hắn chỉ luôn khống chế toàn bộ, bây giờ thì lại học cách lắng nghe ý kiến, thật là một người không đơn giản.
Nhiếp Vô Danh bước về phía trước một bước, suy nghĩ một chút, rồi nói:
- Giấu tài, lộ uy.
Sở Thiên cười cười, đây đúng là dụng ý của hắn, bỗng lại nói vòng vo:
- Trên có thiên đường, dưới dưới có Tô Hàng, nói thật, Vô Danh, anh thấy Hàng Châu thế nào?
Nhiếp Vô Danh biết rõ dụng ý thật sự của Sở Thiên, liền nhàn nhạt nói:
- Hàng Châu phong cảnh rất đẹp, đây đúng là thiên đường nhân gian, nhưng nhất định chỉ là bàn đạp để Thiếu soái đưa Soái quân mở cục diện mới, nếu không mở rộng ở Hàng Châu, không để Đường Đại Long nhường ba phần thiên hạ, thì Trữ Ba, Gia Hưng, Thượng Hải, Tô Châu không thể có được một mẫu, trước sau phối hợp, rồi tiếp đó, việc khống chế Giang Chiết chỉ còn trong tưởng tượng, lại càng không cần bàn đến chuyện trở thành nhất đại hắc bang tại Thiên Triều.
Sở Thiên cười lớn, quay người nói với Nhiếp Vô Danh:
- Em suy nghĩ mãi, chờ đến lúc để Đường Đại Long nắm trong tay ba phần thiên hạ, thì ai mới có thể khống chế được Đường Đại Long, bây giờ thì em đã nghĩ ra, người đó chính là Nhiếp Vô Danh.
Nhiếp Vô Danh giật mình, muốn anh ta phụ trách quản lý một nơi mấu chốt như Hàng Châu, Sở Thiên thật sự đã quá tin tưởng vào anh ta, anh ta lập tức lắc đầu nói:
- Thiếu soái, để Nhiếp Vô Danh tôi đứng đầu quả không tồi, có thể ngầm hãm hại Đường Đại Long, nhưng chỉ sợ phụ lòng Thiếu soái tín nhiệm, cho nên việc Hàng Châu không dám nhận.
Sở Thiên lắc đầu, nhấp một môi rượu, dùng lưỡi đánh vòng, rồi từ từ trôi xuống cổ, nói:
- Vô Danh, các anh có biết Chấn Đô không?
Cả ba người đều lắc đầu, chưa từng nghe qua cái tên kỳ cục này.
- Chấn Đô là một ác quan của triều Hán, lúc đó quân Hung Nô đến xâm chiếm phía nam, triều Hán lại không có quan canh giữ biên cương tài giỏi, cho nên an ninh phần ranh giới luôn không ổn định, vì thế Hán Cảnh Đế lập Chấn Đô làm Thái Thú quận Nhạn Môn, mệnh ông ta chống lại quân Hung Nô, người Hung Nô nghe biết oai danh của Chấn Đô, biết ông ta đang đảm nhiệm chức Thái Thú quận Nhạn Môn, liền hoảng sợ. Khi Chấn Đô mới đến quận Nhạn Môn, quân lính Hung Nô đều rút về, rời xa Nhạn Môn, đến cả khi Chấn Đô chết rồi, cũng không dám tới gần quận Nhạn Môn, thủ lĩnh quân Hung Nô từng khắc tạc hình của Chấn Đô bằng gỗ, làm mục tiêu, cho kỵ binh Hung Nô thử bắn, bọn kỵ binh vì quá sợ Chấn Đô, nên không một ai có thể bắn trúng.
Nhiếp Vô Danh lập tức hiểu ý Sở Thiên, nói:
- Thiếu soái muốn Nhiếp Vô Danh trở thành một Chấn Đô thứ hai, kiên cường ổn định ba phần Hàng Châu? Duy trì thông suốt với Giang Chiết.
Sở Thiên vươn người, nhìn chén rượu đỏ, nhàn nhạt nói:
- Ba anh đều cùng ở lại, thì mới có thể đủ sức ngăn chặn tên cường bá Đường Đại Long.
Lần này tới Hàng Châu, Sở Thiên không hề có ý muốn tranh giành sống chết cùng Đường Đại Long, nếu như không phải vì Đường Đại Long liên tiếp ngấm ngầm mưu sát hắn, Sở Thiên sẽ không tìm cách đối phó ông ta, dù sao sau lưng Đường Đại Long chính là Lý Thần Châu, hắn không đắc tội nổi, cho dù có thể lấy cớ là do Lý Thần Châu giao cho nhưng Sở Thiên vẫn tự biết lấy, mình tạm thời không nuốt nổi một mẩu thịt béo của Đường Đại Long, Đường Đại Long đã bén rễ sâu lắm rồi, dù có thể đuổi Đường Đại Long ra khỏi Hàng Châu, thì không đến ba ngày, ông ta nhất định dùng thế sét đánh lôi đình để trở về, cho nên lần này chỉ có thể uy hiếp để cho Đường Đại Long thấy điểm lợi hại của Soái quân.
Sau khi giữ được Hàng Châu, nam bắc thông suốt, thì hắn có thể nghỉ ngơi vài ngày. Sở Thiên cho phép mình hứa hẹn, sau đó uống cạn chén rượu đỏ.
Lúc Sở Thiên nhìn lên vách tường, đặt cốc trên mặt bàn, vươn người, nhàn nhạt nói:
- Chúng ta nên bắt đầu hiệp đấu sau rồi.
Sở Thiên biết, đối phó với một nhân vật như Đường Đại Long, nhất định phải để cho ông ta lãnh đủ "Hậu lễ" thì ông ta mới có thể mời hắn uống rượu, ăn cơm, nếu như nói "Dã Lang" đáp lễ Lôi Đại Pháo thì là tạ lễ, bây giờ còn cần một lần gặp mặt, mới có thể để Đường Đại Long cảm thấy hắn có đủ tư cách để gặp ông ta, cùng ông ta ngồi xuống uống trà, có một số người kì quoái như vậy, hắn đối với ông ta tốt, ông ta lại không biết hưởng thụ; nhưng khi hắn mạnh hơn, ông ta nhất định sẽ tươi cười đón tiếp.
Nhiếp Vô Danh cùng những người khác lập tức cầm lấy vũ khí, mặt mày lạnh băng, theo Sở Thiên đi ra ngoài.
Casino "Thiên đường"là một nơi vui chơi xa hoa nhất Hàng Châu, có thể không biết Casino "Thiên đường" , cũng có thể không biết Đường Đại Long, nhưng neeus không biết "Thiên đường", không biết Đường Đại Long thì không phải lỗi của ngươi, mà là bọn họ chưa vào được mắt ngươi; nhưng nếu như ngươi chưa chơi qua "Thiên đường", thì cũng không phải lỗi của ngươi, mà bởi vì ngươi còn chưa đủ tư cách.
Nhưng nếu như ngươi chưa từng nghe qua "Thiên đường", vậy thì ngươi thật lạc hậu, đáng bị người khác nhạo báng, bởi vì xe cộ ra vào nơi đó đều có giá từ trăm vạn trở lên, mỗi chai rượu ở đó thì chỉ có thể đếm bằng vạn, các tiểu thư ở đó đều là sắc nước hương trời, đẹp như tiên nữ, trên vách trường nơi đó, ngay cả trong WC cũng đều treo tranh chữ trị giá mười vạn trở lên; ở đó, mỗi một đêm đánh bài giá cả lại di động từ năm nghìn vạn trở lên, hơn nữa còn là dùng Đô-la Mĩ; ở nơi đó dù là người có thể đi ngang đi dọc tại Hàng Châu, thậm chí phải lặn lội, thì tại đây từng phục vụ viên, từng bảo an, hay chỉ là một nhân viên lau dọn trong WC thì tiền lương đều ngoài năm nghìn, hơn nữa còn không cần đóng thuế.
Có người còn nói: nếu như ngươi không có một trăm vạn tiền mặt, thì đừng có tới Casino "Thiên đường", bởi vì đó là thiên đường của người giàu có, còn với người nghèo thì là địa ngục; nhưng nếu như ngươi đã có một trăm vạn tiền mặt, thì ngươi cũng không nên vào "Thiên đường", vì từ nơi đấy đi ra, ngươi có thể lại là hai bàn tay trắng.
Đương nhiên, "Thiên đường" cũng không không phải là nơi ngươi có thể gây chuyện, bởi trên các lối đi ở đại sảnh, phía bên trái là thiên đường các mỹ nữ sẽ tiếp đãi ngươi bằng rượu nguyên chất; địa ngục nằm ở bên phải, hung thần ác sát, những bảo vệ với thân thủ cường hãn sẽ dùng nắm đấm, đao côn, thậm chí cả đạn để cho ngươi biết, nơi đây chính là nơi tụ tập của các vong hồn.
Ông trùm giấu mặt sau Casi no "Thiên đường" chính là Đường Đại Long.
Sở Thiên trên người không có một trăm vạn, nhưng hắn vẫn tiến vào đại sảnh của Casino "Thiên đường", Sở Thiên biết vì sao tại đây nhiều người lưu luyến không muốn về, chạy theo như vịt, chỉ riêng việc "Thiên đường" được trang hoàng tráng lệ, sàn nhà được lát bằng thủy tinh công nghiệp, dưới đó thả một vài con cá cảnh, dưới đáy bể cá là một thứ lóng lánh phát sáng, Sở Thiên nhìn sang lần thứ hai thì phát hiện, đây là tiền vàng, hơn nữa còn là vàng thật, vách tường treo toàn tranh chữ mà Sở Thiên xem cũng chẳng hiểu, rực rỡ cùng phong cách cổ xưa đan xen nhau khiến cho người ta mê muội.
- Có tiền thật tốt!
Sở Thiên nói.
Sở Thiên nói câu đó không phải là tán dương cái đại sảnh lộng lẫy, mà là vì những mỹ nữ đang đứng đợi trên đó, mấy cô nàng này đều vô cùng nóng bỏng, toàn thân trắng nõn, dáng người thon dài, vòng eo nhỏ, cổ tròn, vòng một đầy đặn, các cô gái đều là những mỹ nữ, nở một nụ cười mỉm vô cùng xinh đẹp, vừa thấy mấy người Sở Thiên, lập tức mỉm cười lộ hai lúm đồng tiền khiến đàn ông phải mê muội.
Một mỹ nữ mặc chiếc váy ngắn cúi chào, ôn nhu nói:
- Tiên sinh, xin hỏi đi mấy người?
- Bốn người.
Sở Thiên nhàn nhạt nói, ánh mắt dừng lại ngắm nhìn mỹ nữ này.
Mỹ nữ cười cười, ngọt ngào nói:
- Được, mỗi người ba mươi vạn, quét thẻ hay trả tiền mặt?
Sở Thiên ngạc nhiên:
- Ba mươi vạn? Sao lại đắt thế?
- Chúng tôi ở đây thu phí trước, sau đó tiêu phí, rồi lại kết giao.
Mỹ nhân thấy Sở Thiên không hiểu quy định, vẻ tươi cười lập tức giảm đi không ít, hơn nữa nhìn có vẻ không giống kẻ có tiền.
Sở Thiên nhẹ nhàng thở dai một tiếng, lắc đầu, nhàn nhạt nói:
- Thế nhưng ta lại không có tiền.
Mỹ nữ sững sờ, mấy cô gái xinh đẹp đứng sau cũng ngơ ngác, lập tức nở nụ cười, trong tiếng cười pha trộn sự khinh thường cùng ngạc nhiên, không có tiền vậy mà dám đến Casino "Thiên đường", chẳng lẽ không biết là Địa Ngục của người nghèo sao?
- Vậy thật xin lỗi, không có ba mươi vạn.
Mỹ nữ giả bộ lắc đầu, giọng nói trở nên lạnh giá,
- Thì chúng tôi khó mà tiếp đãi.
Sở Thiên nở một nụ cười anh tuấn, trên người bỗng tỏa ra vẻ ngang ngược, nói:
- Thế nhưng, chúng tôi lại muốn đi lên.
Mỹ nữ mặc đồ đen kia là một người từng trải, nhìn Sở Thiên đánh giá, mấy tên xấu xí này không có tiền mà đến Casino "Thiên đường", nói giọng khiêu khích, e là đến đây gây chuyện, chắc chắn là đến gây chuyện rồi, không phải là kẻ ngốc thì là những tên điên, ở "Thiên đường" này, đừng nói là mấy người, mà cả trăm người cũng không đủ sức quậy phá.
Mỹ nhân nhẹ nhàng cười cười, lại còn có người tự tìm đến cái chết, tốt thôi, mỹ nữ nhàn nhạt nói:
- Ra là như vậy, bốn vị, đi theo tôi, theo hướng bên phải.
Sở Thiên mỉm cười sờ sờ cái mũi, nói:
- Vị tỷ tỷ này, đi bên trái với đi bên phải có gì khác nhau sao?
Mỹ nữ mặc đồ đen liếc Sở Thiên, con mắt như nước, hào phóng nói:
- Dù là bên trái hay bên phải, đều là khách quý của chúng tôi.
Sở Thiên cười thầm, vừa nãy còn nói, không có ba mươi vạn thì không tiếp đãi, bây giờ lại nói đều là khách quý, chắc chắn là muốn đem hắn bước vào vòng lửa, nhưng sắc mặt vẫn không hề thay đổi, vẫn nghe lời mỹ nữ đi hướng bên phải, bỗng tiến lên vài bước rồi nắm lấy tay mỹ nữ vẫn giữi một bộ mặt miệt thị cười cười nói:
- Tôi chưa quen nơi này, hay là tỷ tỷ đi cùng tôi thì tốt quá.
Mỹ nữ muốn thoát khỏi bàn tay của Sở Thiên, liền nhận ra mọi nỗ lực chỉ là vô ích, đành bất lực bị Sở Thiên lôi đi theo hướng bên phải, trong lòng thầm hận tên tiểu tử này vô lễ, khi nào có cơ hội nhất định phải cho tên này ăn mấy cước.
Mỹ nữ tuy trong lòng vô cùng tức giận, nhưng nét mặt vẫn không hề thay đổi, vẫn cười cười nói:
- Mời.
Sau đó những ngón tay thon dài của ả liên tiếp nhấn nút, một cánh cửa làm bằng thủy tinh công nghiệp mở ra.
Đi được khoảng mười mét bên phải hành lang, mắt Sở Thiên sáng lên, hiện ra trước mặt hắn là một cái sân lớn rộng, xem ra đây chính là chỗ mà đám tay chân thường hay luyện tập thân thể, cũng là nơi trừng trị kẻ quấy rối, mặc dù đã tối, nhưng trên sân vẫn còn hơn bốn mươi người, chỉ là tất cả không ai thèm nhìn bọn
Sở Thiên, trong tay đều ôm một mỹ nữ, xem ra các mỹ nữ ở đây đã sớm thống trị bọn họ.
Những tên này thấy bọn Sở Thiên chỉ gồm bốn người, mà thể lực thì chẳng cường tráng gì, ánh mắt nhiều tên liền biến thành sự miệt thị, chỉ bốn tên này thôi sao? Dám bước vào đây, đừng nói là đánh, chỉ cần hù thôi cũng đủ dọa cho bốn người họ chết khiếp.
- Chị Tố Tố, sao lại đích thân đem bốn người này đến đây?
Một tên miệng ngậm thuốc lá, chậm rãi cười cười, bàn tay trái của anh ta chỉ còn lại một ngón cái là nguyên vẹn, nhưng anh ta vẫn vô cùng kiêu ngạo, cầm điếu thuốc lá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.