Khu nhà của Chu gia nằm ở ven hồ Đại Thanh, có cái thế y sơn diện thủy (lưng dựa vào núi, mặt hướng ra hồ nước), khung cảnh rất yên tĩnh ưu nhã. Đây là một tiểu viện có lịch sử lâu đời, khi vừa bước vào cửa đập vào mắt người ta là cặp sử tử đá uy nghi, bề thế nhưng cũng không kém phần cổ kính. Có thể đoán ra chủ nhân của tiểu viện này là một gia tộc có thân thế rất huy hoàng.
Trong tiểu viện, có ánh sáng của vài ngọn đèn dầu bị gió thổi xiêu vẹo.
Tại tiểu viện nhỏ này, mặt đất rất trống trải chỉ có vài cây bạch tùng cao lớn, dưới một gốc cây bạch tùng có treo hai cái xích đu, giữa chúng có đặt một chiếc bàn gỗ nhỏ nhưng rất tinh xảo, trên mặt bàn có đặt một bầu rượu, cùng vài ba đĩa đồ ăn.
Hoa gian nhất hồ tửu
Độc chước vô tương thân.
Dịch thơ:
Giữa hoa một bầu rượu
Một mình, rót uống chơi.
(Trích bài: Nguyệt hạ độc chước - Dưới trăng uống rượu một mình của Lý Bạch)
Một cái đĩa lạc rang, một đĩa đậu phụ nướng, một đĩa thịt bò ngũ vị hương, một bình lão Bạch kiền. (Một loại rượu)
Đồ ăn tuy đơn giản, rượu cũng rất bình thường, nhưng hai người ngồi trên xích đu không phải phàm nhân.
Sở Thiên dựa lưng vào xích đu, nhẹ nhàng đung đưa, khuôn mặt rất bình thản, ngón tay nhẹ nhàng búng lên, mấy hạt lạc chuẩn xác rơi vào miệng, nhai từ từ.
Một ông lão mang trên mặt nụ cười nhàn nhạt, những thứ ông ta mặc trên người đều làm từ những vật liệu trân quý, sang trọng nhất. Thân mặc một bộ quần áo được thiết kế tốt nhất, mỗi thứ mà ông ta đeo trên người đều qua sự lựa chọn tỷ mỷ, phù hợp với thân phận ông ta khi có ai nhìn vào cũng không sẽ cảm thấy ông ta nghèo khó, cũng không thể cảm thấy ông ta làm ra vẻ.
Ông già này khẽ ngâm một khúc ca, làn điệu giống như những khúc ca du mục trên vùng quan ngoại trên thảo nguyên, thê lương bi tráng lại có vài phần tịch mịch ưu sầu, hàm súc thú vị mười phần, khiến Sở Thiên không tự chủ, ngón tay khẽ gõ lên xích đu theo làn điệu.
Ai cũng không biết hắn là đang cao hứng hay là ưu sầu, chỉ có thể nói, tâm cơ của hắn rất sâu. Sở Thiên lại ăn lạc, tay chà vỏ lạc phát ra âm thanh
"Sột xoạt"Thân hình Lý Thần Châu đứng dưới ánh đèn có vài phần cô thương, nhưng vẫn mang vẻ ngạo nghễ, sừng sững như những gốc bạch tùng vĩnh viễn không ngã.
Thật lâu về sau, ông ta ngồi dậy, cầm lấy mấy hạt lạc sát vỏ ra, nhàn nhạt nói:
- Sở Thiên, hôm nay cậu làm không tệ.
Những lời này vốn rất bình thường, không có khí khái văn hoa lá cành mà bình thường như những người buôn bán nhỏ nói chuyện phiếm tư khen lẫn nhau. Hiện tại, những lời ấy được người này nói ra lại rất có sức nặng, ai không hiểu thấy những lời này không được nhã nhặn cho lắm, cũng không cao siêu nhưng bởi nó được Chu Long Kiếm nói ra.
Nói xong, Chu Long Kiếm lấy hạt lạc ra ăn theo một cách rất đặc biệt, giống như toàn bộ tinh thần đã đặt hết lên hạt lạc.
Đó là một con người rất nghiêm túc, cẩn thận. Sở Thiên nghĩ trong lòng, quả nhiên có thể ngồi lên vị trí này cũng không phải người thường.
Sở Thiên cũng ngồi dậy dùng chiếc đũa gắp đậu phụ nướng, mình tuy phóng đãng, không bị trói buộc nhưng cũng không thể làm xấu mặt Chu Long Kiến, bình thản nói:
- Là do sự chỉ đạo chính xác của Bộ trưởng Chu.
- Ha ha, Sở Thiên, tôi biết rõ trong lòng cậu có vài phần bất mãn, dù sao cậu cũng là do lão Chu tôi mang lên đài.
Chu Long Kiếm nhấp một hớp lão Bạch kiền, toàn thân trở nên ấm áp, nói:
- Tôi thừa nhận, là tôi muốn tận mắt xem thực lực của cậu.
Sau đó nhìn Lý Thần Châu:
- Muốn xem xem Thiếu Soái có phải đúng như lời đội trưởng Lý: Thông minh hơn người, thân thủ hơn người, kỳ tài trăm năm. Không ngờ, thằng ranh con kia không có nói ngoa.
Lý Thần Châu nét mặt cung kính, nhưng không dấu nổi sự vui vẻ. Một trận chiến hôm nay, lão gia tử rốt cuộc hiểu rõ giá trị của Sở Thiên, đối với việc mình nhượng bộ tại Hàng Châu cũng không canh cánh trong lòng nữa. Về phần Chu Long Kiếm cười mắng, ông ta không có gì để ý, bởi vì Chu Long Kiếm dù xét về tuổi tác, thân phận, địa vị, tùy tiện nói một câu, có thể ông ta mắng người, nhưng trong lòng lại không cảm thấy khó chịu, ngược lại cảm thấy rất quang vinh, nếu như ông ta khách khách khí khí với ai, người đó lại cảm thấy không thoải mái.
Sở Thiên thở dài, đối với ông già tự nhận mình
"Sai" này, vậy mình còn nói được gì? Nếu cứ nghĩ về chuyện trên máy bay, vậy ra lòng dạ mình quá hẹp hòi sao, vì vậy nâng chén rượu lên, mở miệng nói:
- Bộ trưởng Chu, chuyện này cũng đã qua cũng không nên nhắc lại nữa, làm người luôn phải hướng về phía trước, huống chi Đội trưởng Lý trước kia còn giúp tôi cũng không ít chuyện.
Chu Long Kiếm cũng nâng chén rượu lên cùng Sở Thiên cạch nhẹ một cái, cạn. Lão Bạch kiền qua yết hầu đi vào trong bụng, cả người nóng lên, trong lòng cũng cảm thấy phấn khích hơn.
Sở Thiên uống rượu xong, không nói gì, đứng dậy, mặc cho gió đêm lạnh buốt thổi qua thân mình. Hắn đang chờ Bộ trưởng Chu nói ra mục đích thực sự của bữa cơm này.
Chu Long Kiếm để chén rượu xuống, dẫn Sở Thiên tới lầu các tinh xảo, chỉ vào những ngọn đèn khắp thủ đô, nói:
- Vương khí của Trung Quốc do hai mạch địa khí đi vào Trung thổ. Một cái phát ra từ phía đông bắc Trường Bạch sơn, uốn lượn đi về phía tây, từ Sơn Hải Quan tiến vào nội địa, kết thúc ở ** Bắc Kinh, vì vậy có Liêu, Kim, Nguyên, Minh, Thanh tám trăm năm hoàng vận. Một cái phát ra từ Kỳ Liên sơn, uốn lượn đi về phía đông, từ Gia Dự quan tiến vào nội địa, kết thúc ở Tần trung, vì vậy có Trường An hơn sáu trăm năm hoàng vận. Dư khí hướng nam, ngưng tụ tại Lạc Dương, tạo thành Đông Chu, Đông Hán, Bắc Triều Tiên hoàng vận.
Sở Thiên nhẹ nhàng gật đầu, hắn biết Chu Long Kiếm nói đúng, nhàn nhạt nói:
- Phàm lập quốc đô, không phải dưới chân núi lớn, thì cũng gần sông rộng.
Chu Long Kiếm tiến về trước một bước, trong mắt lóe ra vài phần nóng bỏng, nói:
- Ngẫm lại, thủ đô hội tụ bao nhiêu Vương khí? Trời cao ban cho bao nhiêu người có hoàng quyền vô thượng, sống trong xa hoa, vinh hoa cả đời.
- Đồng thời cũng cướp đoạt sự yên bình trong lòng bọn họ.
Sở Thiên mỉm cười, một câu nói toạc ra:
- Ở thủ đô lâu rồi, ai có thể thanh tâm quả dục?
Sở Thiên cũng không nói thêm nữa, ở thủ đô lâu rồi, nhiễm lên Vương khí, ai còn có thể bảo trì tâm tính bình thường? Cho nên Bát gia nói không sai, nơi nào có chính khách nơi đó có nguy hiểm, trình độ tranh đoạt quyền lực kịch liệt không thua gì khói thuốc súng trên chiến trường, ai cũng đều mơ tưởng vinh hoa phú quý, quyền khuynh thiên hạ, nhưng ai cũng không thể bảo đảm mình có thể đắc ý bao lâu, chỉ biết lôi kéo người tròng vòng xoáy giãy dụa quyền lực, thoát thân, chết đi, thành công thường thường không có tỉ lệ, nếu không Chu Long Kiếm là chính khách cực kỳ đa mưu túc trí cũng sẽ không biết trăm phương ngàn kế bồi dưỡng thế lực của mình, ông ta sợ chính là ngã xuống.
Một tướng công thành vạn cốt khô! Sở Thiên trong lòng nghĩ tới câu này, nghĩ lại mình chẳng phải cũng thế sao?
Chu Long Kiếm tán dương nhìn Sở Thiên, vỗ bờ vai của hắn, nói:
- Trẻ nhỏ dễ dạy.
- Thế nhưng mà, chân trời cuối cùng là cái gì?
Sở Thiên nói ra một câu, đây là nghi vấn tồn tại trong lòng hắn bao nhiêu lâu nay.
Chu Long Kiếm sững sờ không nói gì, thật lâu mới mở miệng nói:
- Con ngựa có chạy nhanh hay không phải để nó chạy trên đồng bằng.
- Tôi nghĩ, Thiếu soái cũng là nam nhi nhiệt huyết, muốn kiến công lập nghiệp, nhưng chưa có nơi thích hợp để tung hoành.
Chu Long Kiếm nhàn nhạt bổ sung một câu.
Sở Thiên hơi chút sững sờ, bình tĩnh nói:
- Mong ngài chỉ giáo cho?
Chu Long Kiếm cười cười, chỉ về hướng Hàng Châu, mở miệng nói:
- Thiếu soái, ở trên địa bàn của Đường Đại Long đơn giản chỉ cần xé cái lỗ hổng, còn phải nhất thiếp thân tinh nhuệ trấn giữ, làm như vậy là vì cái gì? Chu Long Kiếm tuyệt đối không tin Thiếu soái là người chỉ biết tới lợi ích nhỏ, thuần túy là vì trả thù hành động của Đường Đại Long. Nếu như lão phu suy đoán không sai Thiếu soái kiếm chỉ Hàng Châu, ý tại Giang Chiết, đúng không?
Sở Thiên thấy Chu Long Kiếm đôi mắt nhìn chăm chú phía dưới, khe khẽ thở dài, Chu Long Kiếm thật sự chính là một nhà mưu lược đại tài, vì vậy rất thành thật nói:
- Bộ trưởng Chu nói không sai, tôi không phải chỉ muốn ba phần thiên hạ của Hàng Châu mà là cả vùng Giang Triết.
- Chu Long Kiếm gần đây thưởng thức tài hoa của Thiếu soái, muốn xem xem Thiếu soái có thể đi thật xa, quả nhiên không khiến cho Chu Long Kiếm thất vọng.
Chu Long Kiếm tựa hồ đã thấy được kết cục trong tương lai của Đường Đại Long, nhưng trên cái thế giới này luôn cần không ngừng thay đổi mới có thể càng thêm phồn vinh:
- Chu Long Kiếm sẽ luôn bật đèn xanh giúp Thiếu soái, nếu không dùng Đường Đại Long hiện tại thế lực cùng thực lực, cả hai đối đầu, Soái quân chỉ sợ không có mười phần thắng.
Sở Thiên biết Chu Long Kiếm bật đèn xanh giúp mình là lời nói thật, nếu như Đường Đại Long liều tất cả vốn liếng của hắn, Soái quân dù cho không bị tiêu diệt cũng nguyên khí đại thương.
Cảnh ban đêm cũng không thê lương, bởi vì bầu trời sao rất sáng. Trong bụi cây thi thoảng còn có tiếng côn trùng trầm thấp, nổi bật giữa một mảnh đất trời tĩnh mịch.
Chu Long Kiếm bỗng nhiên quay đầu đi tới, dừng trước mặt Sở Thiên, rất chân thành nói:
- Sở Thiên, hãy tới giúp tôi, tôi sẽ giúp cậu phong vân cả một cõi Thần Châu.
Xa xa Lý Thần Châu cũng dừng các hành động lại, hồi hộp chờ đợi đáp án.
Sở Thiên trong lòng thầm than, những lời này, Hà Đại Đảm cũng đã nói tại Thượng Hải, chính mình nếu như muốn sống được lâu dài, Soái quân muốn phát triển tốt một chút, thì tuyệt đối không thể gia nhập bất luận trận doanh nào, nếu không ngoại trừ chịu sự khống chế của người khác, quan trọng hơn, có thể trở thành vật hi sinh, nói không chừng chính mình vừa bước vào trận doanh của Chu Long Kiếm, bọn Hà Đại Đảm tựu đánh chó cho chủ nhân xem, đem thế lực Soái quân tại Thượng Hải nhổ không còn một mảnh, hơn nữa Chu Long Kiếm tuyệt đối sẽ không bởi vì Soái quân bị diệt trừ mà toàn diện phản kích với bọn Hà Đại Đảm. Chính khách chú ý nhất chính là một chữ
"Cẩn thận" cho nên chính mình không cần phải vì chỗ dựa, mà mất đi căn cơ.
Trên đời có rất nhiều người cũng giống như dã thú, có bản năng kỳ dị, có thể đánh hơi trước được sự nguy hiểm, tuy nhiên bọn họ cũng không có thấy cái gì, cũng không có nghe được cái gì. Nhưng nguy hiểm tiềm tàng, bọn họ có thể tránh thoát chỉ trong tích tắc. Loại người này nếu làm quan, nhất định là một đời danh thần. Nếu là chiến tranh, nhất định là Thường Thắng Tướng quân. Nếu dấn thân vào giang hồ, tựu nhất định là tung hoành thiên hạ, anh hùng không ai bì nổi.
Sở Thiên đúng là loại người này, là loại người có năng lực kỳ dị.
Sở Thiên lắc đầu, nhàn nhạt nói:
- Bộ trưởng Chu, cám ơn ý tốt của ngài, dưới trướng ngài tinh binh lương tướng vô số, thế lực khắp Đại Giang nam bắc, Sở Thiên chỉ là một tên nhóc con, không thể gây thêm phiền phức cho ngài được.
Chu Long Kiếm gật đầu, ông ta cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, đã sớm đoán được Sở Thiên sẽ cự tuyệt ông ta, nếu không Sở Thiên cũng sẽ không có thành tựu của ngày hôm nay rồi, Chu Long Kiếm không vội, ông ta cảm thấy sẽ có một ngày, Sở Thiên sẽ ra nhập vào trận doanh của mình, đối với loại người tài giỏi này, nhất định phải nhịn được tính tình, tựa như khi thuần hóa chim ưng, phải không ngủ không nghỉ chịu đựng nó mấy ngày này, rồi nó cũng sẽ bị thuần phục.
- Tốt, người trẻ tuổi nên có loại tâm tính cẩn thận này.
Khuôn mặt Chu Long Kiếm bình tĩnh, nhẹ nhàng nói nhanh:
- Thiên hạ không có bữa cơm nào là miễn phí, Sở Thiên, cậu nhớ kỹ những lời này, sẽ hưởng thụ suốt đời.
Sở Thiên gật đầu, trong lòng thầm nghĩ, Chu Long Kiếm nói chuyện thật đúng là hư hư thật thật, lại để cho người khó phân biệt thật giả, so với cáo già còn cẩn thận hơn.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.Sở Thiên thần sắc như một mặt hồ yên tĩnh, đúng dưới đáy hồ sóng trào mãnh liệt hay như đáy giếng trầm lặng, người ngoài không thể nào biết được.
Chu Long Kiếm hát vài câu kinh kịch, bỗng nhiên dừng lại, tựa hồ nhớ tới một việc, cười cười nói:
- Sở Thiên, cậu lần này có đại ân với tôi, cậu có việc gì cứ nói thẳng, nếu có thể làm, tôi sẽ cố hết sức cho cậu có một câu trả lời thuyết phục.
Sở Thiên vừa định cự tuyệt, trong lòng bỗng nhiên nghĩ ra một việc, nói:
- Bộ trưởng Chu, tôi muốn lập một cứ điểm của Soái quân tại thủ đô.
Chu Long Kiếm cười
"Ha ha", vỗ vai Sở Thiên nói:
- Được, chỉ cần cậu không trêu trọc thiên đại phiền toái.
Sở Thiên giật mình nhìn Chu Long Kiếm, tên cáo già này sao lại vui vẻ đáp ứng mình như thế? Thật đúng là muốn báo đáp mình chuyện trên máy bay?
Sở Thiên muốn từ thần sắc của ông ta nhìn ra vài điều, nhưng vẻn vẹn vô công, đành phải thở dài, nói:
- Vậy cám ơn Bộ trưởng Chu.
Dù cho lão già này có âm mưu gì quỷ kế, nhưng cho phép mình thành lập cứ điểm của Soái quân, thì đều là chuyện tốt.
Sở Thiên vươn người, từ từ đi theo Chu Long Kiếm xuống dưới lầu, bưng chén rượu lên, không chút khách khí uống sạch sẽ rượu lão Bạch kiền trong chén, sau đó cắn thịt bò ngũ vị hương, thầm nghĩ, nếu như Chu Long Kiếm không phải chính khách, chỉ cần việc ông ta tiếp đãi mình rượu và thức ăn khiến mình thoải mái dễ chịu thế này, mình cũng muốn làm bạn với ông ta.
Sở Thiên uống xong, đem đậu phụ khô, thịt bò ngũ vị hương ăn hết, sau đó mới đứng dậy rời đi.
Lý Thần Châu đưa tiễn Sở Thiên tới cửa, mới quay người đi vào bên cạnh người Chu Long Kiếm, Chu Long Kiếm cầm lấy mấy hạt lạc bỏ vào miệng, khôi phục thần sắc gợn sóng nhưng không hề sợ hãi.
- Lão gia, ngài đồng ý cho Sở Thiên lập cứ điểm Soái quân tại thủ đô.
Lý Thần Châu thần sắc có vài phần lo lắng, mở miệng nói:
- Ngài không lo lắng cậu ta có điều kiện phát triển trong an toàn mà sẽ không áp chế nổi? Với tài năng của mình, không bao lâu nữa, toàn bộ hắc đạo ở thủ đô sẽ bị cậu ta nuốt mất.
Trên mặt Chu Long Kiếm xuất hiện một nét cười khó thấy, vỗ vỗ xích đu bên cạnh, để cho Lý Thần Châu ngồi xuống, nhàn nhạt nói:
- Sở Thiên đúng người thông minh, cậu ta làm chuyện gì cũng tự có chừng mực, nếu như cậu ta không nắm chắc, không biết trước sau, không có nguyên tắc, cậu ta có thể đi cho tới ngày hôm nay sao? Chỉ sợ không cần chúng ta động thủ, cũng tự nhiên sẽ có người tiêu diệt cậu ta.
Lý Thần Châu gật đầu, cái này là sự thật, Sở Thiên làm chuyện gì cũng rất đúng mực, không đối đầu với chính phủ, cũng không giết người bừa bãi.
- Tôi đáp ứng cậu ta thành lập cứ điểm Soái quân ở đây, mục đích là muốn cậu ta trở thành ông hoàng của thế giới ngầm.
Chu Long Kiếm đứng dậy, vỗ vỗ tay, giọng nói bình tĩnh:
- Tôi muốn lợi dụng Soái quân diệt trừ hai thế lực lớn ở thủ đô là Hổ bang và Hắc Long hội.
Lý Thần Châu rất bội phục, đúng là gừng càng già càng cay, lão gia nhìn rất xa, Hổ Bang cùng Hắc Long hội đều những hắc bang có quan hệ cùng kẻ thù chính trị của ông ta, lão gia đã sớm muốn nhổ hai cái răng nọc này, chỉ là chỗ sáng không tiện ra tay, bây giờ Soái quân tới thật sự là cơ hội ngàn năm một thuở.
- Thần Châu, hãy âm thầm giúp đỡ Sở Thiên một tay.
Chu Long Kiếm nhàn nhạt lưu lại một câu, rảo bước đi vào sân trong, vừa đi ngâm nga một đoạn kinh kịch.