Mùng một tháng chín.
Long Vũ là một người cực kỳ chú trọng hình thức, mỗi ngày thức dậy đều có nhân viên thiết kế nội y Phùng Y Y chuyên thiết kế trang phục chuẩn bị xong trang phục cho Long Vũ. Hôm đó quần áo muốn mặc cũng do tay ngọc làm đàn ông mất hồn tỉ mỉ chu đáo mặc do y.
Trong căn phòng hoa mỹ tráng lệ, ngoài phòng ngủ đã pha xong trà Ô Long thơm nồng đậm của Võ Di mang đến từ Phúc Kiến, sau khi Long Vũ uống xong trà thì ngồi lên chiếc xe chống đạn, dưới bảo vệ của hai tên hộ vệ của hội Hắc Long đưa đi y xử lý công vụ Hắc Long Tower.
Long Vũ cũng không coi cuộc sống là có quy luật. Tình nhân của anh ta và những vị khác có thể thay đổi từng đêm, nhưng chưa từng bỏ qua việc mỗi ngày anh ta đi Hắc Long Tower xử lý sự vụ, thậm chí cả tuyến đường đi cũng chưa từng thay đổi mưa gió cũng không ngại.
Hôm nay lại là ngoại lệ bởi vì là mùng một.
Mùng một là ngày tốt, đặc biệt là ngày tốt của tín đồ Phật giáo. Trong truyền thuyết ngày rằm, mồng một là ngày tiếp cận Phật tổ gần nhất, hai ngày này cầu nguyện ở chùa miếu đều có thể làm Phật tổ nghe thấy. Tự nhiên có thể lọt vào mắt xanh của Phật tổ, làm mộng tưởng của người cầu nguyện trở thành sự thật vạn sự như ý.
Tuy chỉ là một truyền thuyết nhưng chắc chắn lại có rất nhiều người tin, bằng không chùa miếu thiên hạ sẽ không ngày ngày nhang đèn người người tấp nập. Long Vũ đặc biệt rất tin vì anh ta chính là kẻ cầu nguyện để nhận được ân huệ. Vào giang hồ mấy chục năm, tay cầm súng - vũ khí hung thần, sát khí quá nhiều, do đó mỗi lần tới mùng một hoặc ngày rằm, thậm chí ngày tốt khác anh ta cũng đều đi chùa miếu đốt nhang, cúng bái, năm qua năm, ngày qua ngày trước giờ chưa từng quên. Cũng không biết là thành tâm cảm động ông trời, hay là bản thân vận số tốt đều luôn thuận lợi bình an. Cả Hắc Sơn Đao côn đồ hung hãn như vậy cũng chết trong tay mình, trong lòng anh ta càng thêm tràn đầy thành kính đối với Phật tổ.
Long Vũ tự nhiên biết hôm nay là mùng một, lúc ra khỏi nhà còn đặc biệt rửa tay, đội mũ màu đen. Dưới sự hộ tống của hai tên cao thủ, ngồi trên chiếc xe chống đạn có rèm che, nhàn nhạt nói với tài xế:
- Đi đến miếu Thiên Hữu.
Tài xế tự nhiên đã biết thói quen của Long Vũ, nhẹ nhàng chuyển đầu xe theo đường cũ chạy về hướng khu Hải Định, hai tên cao thủ chuyên nghiệp trước quan sát sau buông rèm xuống. Tuy Long Vũ kỹ thuật bắn súng tinh chuẩn, bách trúng bách thắng, nhưng nếu trong thời gian dài vô cùng cảnh giác, vô cùng tập trung sẽ trở nên trông gà hóa cuốc, làm giảm linh nhạy của tay súng. Chu Triệu Sâm tự nhiên biết cho nên phái hai tên cao thủ giỏi kề cận bảo vệ Long Vũ. Không cần bọn họ bảo vệ nghiêm mật chỉ cần bọn họ tranh thủ thời gian cho Long Vũ phản ứng.
Miếu thần Thiên Hữu là chùa miếu lớn nhất kinh thành thuộc núi Kim phía đông kinh thành. Nhìn xa xa chỉ thấy chùa miếu tầng tầng lớp lớp xây dựng dọc theo núi, phủ kín thân núi hùng vĩ. Một chùa viện uy nghiêm giữa đám cây xanh, tường viện màu vàng hơi đỏ, cột viện màu tro, cây cổ thụ cao cao chọc trời xanh biếc. Toàn bộ chìm vào trong ánh bình minh của mặt trời đặc biệt trang trọng nghiêm trang.
Mỗi ngày chùa miếu rất nhiều người rất nhiều xe, xe kẹt người chen, cho nên chiếc xe chống đạn của Long Vũ chỉ có thể đỗ bên ngoài cách chùa miếu hai trăm thước đi bộ vào chùa miếu. Cuộc sống đầy đủ và thức ăn ngon nhiều năm, tuy đã làm cái bụng của Long Vũ dần dần to ra, nhưng quần áo phục sức được cắt may công phu làm anh ta thoạt nhìn còn trẻ hơn y hiện tai rất nhiều. Còn có thể ăn khối thị, uống rượu, thảa mãn đàn bà khó thõa mãn nhất.
Cho nên Long Vũ thấy khoảng cách hai trăm thước, mấy trăm bậc thang cũng mặc kệ, cười cười dẫn hai tên cao thủ hội Hắc Long đi về phía trước. Chậm rãi xuyên qua đám người chen lấn khuôn mặt lóe lên ý cười vô cùng thành kính, trên mặt Long Vũ cũng cảm nhiễm nở nụ cười.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.xyzNgười đến dâng hương lòng đều là thiện lương. Long Vũ cười nhạt nói:
- Ít nhất khoảnh khắc này là hướng thiện.
Lúc bọn Long Vũ tới trước đại điện, cả tòa chùa miếu đã nhang khói mịt mù, khách hành hương nối liền không dứt tụ tập chỗ này. Bọn họ hai tay chắp lại mười ngón qua ngực, trán, đầu cuối cùng quỳ lên đất hướng lên trời cầu xin mưa thuận gió hòa, thăng quan phát tài. Ngày ngày lặp đi lập lại quỳ bái, làm cho đá phiến rất nhiều chỗ đều lõm xuống.
Còn có những người đang cười đùa, cũng có những người đang tạo các tư thế chụp ảnh. Mấy đứa trẻ con còn nhân dịp người lớn không chú ý rượt đuổi lên trước đại điện. Cảnh tượng hài hòa nghiêm túc của chùa miếu hiện ra rất là không biết làm sao.
Lúc Long Vũ qua trước cửa đại điện muốn vào đại điện, một cô gái thanh tú chạy tới trong tay cầm cái máy chụp hình, ngọt ngào nói:
- Hai vị đại ca có thể làm phiền một chút giúp chúng tôi chụp mấy tấm ảnh không?
Cô gái thanh tú vừa khẩn cầu vừa chỉ mười mấy thiếu nam thiếu nữ sau lưng, bọn họ đang tạo đủ loại tư thế chờ chụp ảnh.
Hai tên cao thủ bên cạnh Long Vũ lập tức vung tay trước mặt Long Vũ, lạnh lùng nói:
- Xin lỗi, cô tìm người khác đi.
Long Vũ bị tiếng gọi đại ca ngọt ngào của cô gái, cộng thêm thân chỗ chùa miếu, giáo điều
"thuận tiện với người chính là thuận tiện với mình" của nhà Phật tự nhiên nảy sinh. Thế là mỉm cười dùng tay trái toàn vẹn vỗ vỗ hai tên cao thủ, thản nhiên nói:
- Không sao, làm chút việc thiện đương nhiên tích chút công đức cho mình.
Hai tên cao thủ nghe thấy Long Vũ mở lời lại nhìn thấy cô gái không giống người xấu. Cho dù cô gái là người xấu bọn họ cũng không sợ, cô có thể giở trò gì. Long Vũ sau khi bị thương thì mặc áo chống đạn tơ vàng của Quan Đông Tam Tướng đao súng không thể chạm vào, huống hồ tận ba cái? Thế là gật đầu tránh đường.
Long Vũ cười bước lên trước mấy bước nói:
- Cô bé để tôi chụp hình cho mọi người.
Trên mặt cô gái thanh tú tươi cười đưa máy chụp hình cho Long Vũ còn cười hi hi chỉ dạy Long Vũ làm sao sử dụng.
Cô gái thanh tú ngây thơ làm bọn Long Vũ buông lỏng cảnh giác. Long Vũ cầm lấy máy chụp hình đi tới trước mặt cô gái thanh tú, trên mặt nở nụ cười nhắm vào đối phương hô:
- Chuẩn bị, một hai ba, được rồi!
Hai tên cao thủ nghiêm trang quét nhìn xung quanh chú ý gió thổi cỏ động.
Bọn người cô gái thanh tú lập tức lộ ra nụ cười sáng lạn nhất nghênh tiếp mấy âm thanh chùp hình
"tách tách". Sau đó bọn người cô gái thanh tú cười xông tới vây quanh bọn Long Vũ lật xem hình. Sau khi thấy hiệu quả rất tốt thì reo hò cảm ơn Long Vũ.
Mấy thiếu nam thiếu nữ cẩn thận quét nhìn Long Vũ, sau đó nhìn liếc nhìn nhau mấy cái nhẹ nhàng lắc đầu.
Long Vũ giống như làm chuyện tốt, cười nhạt khoát tay, sau đó dẫn hai tên cao thủ vào đại điện dâng hương cúng Phật.
Long Vũ dâng hương rất thành kính, chú tâm, ai cũng không cho rằng anh ta là Long Vũ tay súng như ma trước giờ chưa có tính qua có bao nhiêu đối thủ chết trong tay, nhưng một ngàn viên đạn của anh ta đã chỉ còn lại mấy trăm viên.
Tháo cái mũ màu đen xuống, dâng hương xong thêm chút dầu hương trên hương đàn, đốt ngọn đèn trường minh cả đời bình an. Long Vũ còn xin quẻ xâm, quẻ xâm rất mơ hồ huyển hoặc.
"Tòng lai họa phúc tại kham dư.
Cổ không tầm long tức yếu tri
Thổ giác lưu tinh nguyên cộng phúc
Mộc minh trảm tiết táng thiêu bì".
Long Vũ lòng tĩnh như nước thần tình hơi động, với kinh nghiệm vào chùa nhiều năm của anh ta, anh ta biết đây là xâm hạ, nhưng mang hy vọng đi tới trước mặt hòa thượng trong điện hỏi:
- Sư phụ xâm này giải thế nào?
Hòa thượng quét nhìn mấy cái không có giải thích nhàn nhạt nói:
- Quẻ này nhất định không thể giải, tránh ghi nhớ trong lòng.
Long Vũ gật đầu trong lòng suy nghĩ, ngữ khí kiên quyết nói với hòa thượng trong điện:
- Sư phụ tôi muốn dâng hương lại, dâng hương cao.
Trên mặt hòa thượng lóe lên ý vui mừng. Người xuất gia tứ đại giai không, đó là hò hét có lợi nhất không gì sánh bằng, cũng sẽ động lòng Phật tổ.
Cao hương rất cao, một cây tám ngàn tám trăm đồng có thể đốt chín mươi chín ngày. Long Vũ một hơi đốt ba cây, nhìn thấy cao hương khói nghi ngút bay lên, lo lắng trong lòng mới từ từ tan mất. Thầm nghĩ tất cả mọi sát khí hung ác đã bị cao hương xông tan.
Hòa thượng che dấu vẻ vui mừng trên khuôn mặt ngẩng đầu nói với Long Vũ:
- Long thí chủ, thí chủ mùng một ngày rằm mưa gió không ngại dâng hương cho Phật tổ, lại dâng cao hương cho Phật tổ, Phật tổ nhất định sẽ phù hộ thí chủ bình an, vạn sự như ý!
Thần sắc Long Vũ trở nên vui mừng hẳn lên cười đáp lễ:
- Cảm ơn đại sư cát ngôn.
Hòa thượng gật đầu thần tình trở lại bình tĩnh, trong miệng lẩm bẩm xin cáo từ.
Dưới cây to chỗ đậu xe miếu Thiên Hữu, Sở Thiên đang nhắm mắt dưỡng thần, thần tình trên mặt đạm nhiên bình tĩnh, tay phải nhẹ chuyển động đồng tiền. Trên mặt Phong Vô Tình cũng không chút biểu tình, gió núi thổi mang ý lạnh, lạnh lùng nhìn lá cây không ngừng rơi.
- Thứ đầu đã mất đi một cơ hội rồi!
Phong Vô Tình giương mặt cảm thụ sự ấm áp của mặt trời:
- Một lần cuối cùng hoặc là đánh cỏ động rắn hoặc một đòn phải trúng.
Sở Thiên mở mắt nhàn nhạt nói:
- Yên tâm, bọn Thứ Đầu bây giờ vẫn không có cơ hội bạo động. Cơ hội cuối cùng cũng là cơ hội đối với bọn Thứ Đầu, chỉ là thực tiễn rèn giũa đối với với Long Vũ. Nhưng giữa sống chết, bất luận thế nào chúng ta đều không có chỗ sơ hở nào.
Phong Vô Tình suy nghĩ chốc lát gật đầu.
Một trận gió núi thổi đến địa thế, lá rụng lại bắt đầu cuốn lên.
Cuối cùng bọn Long Vũ xuất hiện, mùi thơm của cao hương bốc lên làm Long Vũ đang đội mũ trong lòng lại thêm mấy phần tự tin. Bọn họ vừa bước ra đại điện hướng về bậc thang xuống núi chầm rãi đi. Hòa thượng bên trong đại điện nhìn thấy bọn Long Vũ đã rời khỏi, quay người dùng đao Phật làm tắt cao hương đang cháy, trên mặt lộ ra thần tình vốn có của thương nhân. Mấy ném hương này mỗi cây có thể bán lại tám nghìn tám trăm tệ.
Long Vũ tất nhiên không biết cao hương mình trả giá cao để mua đã bị hòa thượng dập tắt, lúc này anh ta đang dẫn hai tên cao thủ tới giữa cầu thang. Rất có duyên lại gặp được bọn người cô gái thanh tú, vừa đi vừa chụp nhau, muốn chụp hết cả cảnh sắc chùa miếu Thiên Hữu.
Long Vũ nhàn nhạt cười:
- Tuổi trẻ thật tốt!
- Đại ca, chúng tôi với anh chụp chung mấy tấm.
Cô gái thanh tú nhìn thấy bọn Long Vũ, vui mừng chạy tới:
- Dùng lời nói của Phật gia mà nới, chúng ta gặp nhau chính là duyên phận.
Hai vị cao thủ lần này không có ngăn cản cô gái thanh tú, thậm chí cả cảnh giác nên có cũng biến mất, trên mặt cũng mang nụ cười nhìn đám người thanh niên này, rõ ràng cũng nhớ tới thời xuân xanh của mình.
Long Vũ nở nụ cười sảng khoái nói:
- Gặp được chính là duyên phận, hôm nay chúng ta chụp mấy tấm.
- Tôi cũng muốn chụp, mười mấy tên thiếu nam, thiếu nữ cũng xông lên.
Mười mấy người còn lại đang cầm máy chụp hình đảm nhiệm hướng dẫn kỹ thuật:
- Phía sau, bên phải, bên trái, gần lại nhau một chút.
Mười mấy tên thiếu nam thiếu nữ vây quanh Long Vũ bày đủ tư thế, thần sắc trên mặt cũng vô cùng vui vẻ. Nhưng nếu có người tinh tế nhất định sẽ phát hiện trong mắt bọn họ còn có ẩn chứa căng thẳng.
Người chụp hình chuyên nghiệp chụp mấy tấm lắc đầu tỏ ý không hài lòng, muốn làm lại. Trên mặt Long Vũ trước sau nở nụ cười nghĩ tới cao hương không chỉ xua tan sát khí còn có thể mang đến bình an may mắn cho mình, tâm tình liền trở nên vui vẻ hẳn lên. Thế là mặc cho bọn họ xô qua đẩy lại, hai vị cao thủ cũng đang đứng bên cạnh, bọn họ lúc này hoàn toàn buông lỏng cảnh giác.
Một trận gió núi băng lãnh thổi tới, cô gái thanh tú hữu ý vô ý động trúng vào cái mũ màu đen của Long Vũ. Cái mũ màu đen rớt lên bậc thang bị gió núi thổi dần dần lăn động. Hai vị cao thủ vội cúi đầu đi nhặt mũ. Mười mấy thiếu niên thiếu nữ chụp hình cũng xông tới giúp.
Ánh mắt mang ý cười của Long Vũ cũng theo cái mũ bị gió thổi đi.
Trong giây khắc không có người để ý chuyện khác, Long Vũ vốn buông lỏng cảnh giác, cộng thêm phòng vệ mặc áo chống đạn, anh ta cho rằng giây khắc này hoàn toàn buông lỏng căn bản không có gì đáng lo lắng.
Hai thanh chùy trong nháy mắt từ xung quanh vọt tới đâm vào cái cổ trắng mềm của Long Vũ.
Cảnh giác trời sinh của Long Vũ trong nháy mắt bị đánh thức. anh ta cảm giác được luồng sát khí lạnh lẽo, phản xạ có điều điện muốn cúi đầu để tránh, nhưng phát hiện hai tay, hai vai đã bị các thiếu nam thiếu nữ ôm chặt vô cùng e là không thể động đậy.
Hai thanh chùy giống như hai ngôi sao nhanh chóng xoẹt qua biến mất
Hai thanh đao dính máu từ vùng sau gáy của Long Vũ đâm vào xuyên qua chỗ yết hầu phía trước cổ.
Chùy mạnh mẽ rút ra máu tươi giống như sương mù bay văng ra khắp nơi.
Huyết vụ tràn ngập con mắt của tên cao thủ, hàn quang kinh bay, hồn phách của hai tên cao thủ đã tuôn ra. Thiếu nam thiếu nữ bên cạnh bọn họ trong giây phút bọn họ đang thất kinh giơ đao lên, đao rơi xuống mười mấy thanh chủy đâm vào, ngực, cổ, bụng của bọn họ.
Thiếu nam thiếu nữ đã luyện tập động tác ám sát qua hơn ngàn lần, hoàn toàn không giữ lại một chút cơ hội sống sót cho một họ, thậm chỉ là thở dốc.
Ánh mắt của cô gái thanh tú bình tĩnh như nước, thương hại nhìn bọn Long Vũ mấy cái, sau đó móc ra món đồ đeo vào tay của Long Vũ, tức khắc bỏ đi đầu cũng không buồn quay lại.
Đó là phù hổ của Hổ Bang, mỗi lần đám Hổ Bang xuất chiến đều đeo bùa hộ mạng lên người.
Long Vũ không còn chút hơi thở ngã xuống con mắt có vẻ không tin nổi, không tin mình cũng sẽ chết. Anh ta có chết cũng không tin thiếu nam thiếu nữ giết được mình. Bỗng nhiên y nhớ tới tối qua Phùng Y Y băng vết thương bên vai phải anh, cô nhẹ giọng than thở:
- Ra ngoài lăn lộn sớm muộn một ngày cũng phải trả giá!
Cô là cô gái xinh đẹp, anh ta giống như đói khát, xuân phong tối hôm đó thổi lại ấm áp như vậy.
Cho nên Long Vũ không có thời gian đi trải nghiệm lời nói của cô, bây giờ mới phát hiện đó chính là chân lý giang hồ.
Tiếng chuông cầu phúc của miếu Thiên Hữu đột nhiên vang lên từng chút từng chút làm người ta trong lòng trở nên tĩnh mịch.
Sở Thiên nhìn ánh mặt trời xuyên qua khẽ lá, ngôn ngữ bình thản nói:
- Chuyện đã xong, đi thôi.
Phong Vô Tình thở dài khâm phục, thế giới này nếu ai đối nghịch với Sở Thiên là tự tìm đường chết.