Đô Thị Thiếu Soái

Chương 333: Đêm giết người phóng hỏa





Gió đêm nay rất lớn, lớn đến độ làm cả thủ đô yên tĩnh.

Đêm khuya gió mạnh chính là đêm giết người phóng hỏa. Ưng Trọc đang bố trí bên ngoài kho hàng Hồng Phát, phía sau đang đứng tám trăm bang chúng hội Hắc Long.

Ưng Trọc rất hài lòng với thời tiết bây giờ, ném tờ giấy lên trời, tờ giấy cuộn về phía đông.

Ưng Trọc chắp tay sau lưng, ngữ khí bình tĩnh nói với bang chúng bên cạnh:

- Tối nay thổi là gió tây, bảo các anh em sau khi giết hết người, đốt hết kho hàng sau đó tản về phía tây. Có thể tránh ngọn lửa, cũng có thể làm bay mùi xăng trên người.

Bang chúng hội Hắc Long vội lĩnh mệnh đi sắp xếp.

Ưng Trọc nhìn đồng hồ, hai giờ sáng, đang là lúc ngủ say, khóe miệng lộ ra oán độc nói:

- Vương Hán, Mã Triều, bọn mày dẫn tám trăm người lẻn vào kho hàng âm thầm chém giết toàn bộ công nhân trong kho, sau đó hãy đốt cháy kho. Nếu Sở Thiên trốn ở gần đây nhất định sẽ đến cứu, chúng ta trốn ở đó mai phục chém chết bọn Sở Thiên ở đây.

Vương Hán Mã Triều cung kính gật đầu cầm đao chém dẫn tám trăm bang chúng hội Hắc Long lặng lẽ mò đi về hướng kho hàng của Hồng Phát. Hai mươi tên bang chúng phía trước còn mang theo đồ dễ cháy như xăng. Tuy bây giờ hội Hắc Long đã là bá chủ thủ đô, nhưng lén lút giết người phóng hỏa vẫn làm bọn chúng cảm thấy có chút khẩn trương và kích thích. Nguồn truyện: Truyện FULL

Bọn Vương Hán, Mã Triều đã mò tới vách tường của kho hàng, Vương Hán bỗng nhiên cảm thấy sát khí nặng nề, trong lòng run lên khó hiểu, vỗ vai Mã Triều nói:

- Mã Triều, sao tim tao đập nhanh thế này? Luôn cảm giác có điều không ổn.

Mã Triều khinh bỉ nhìn Vương Hán mấy cái, xem thường nói:

- Vương Hán, thằng nhóc mày gan cũng quá nhỏ rồi hả? Giết mấy công nhân giữ kho, đốt mấy cái kho hàng không đáng giá cũng sợ tới mức thành thế này? Cũng không biết Ưng gia nhìn trúng mày cái gì, bảo mày theo tao chấp hành nhiệm vụ. Bỏ đi, mày dẫn mấy anh em canh giữ xung quanh, bọn tao đi vào làm việc.

Sau khi Mã Triều nói xong, cũng không quản Vương Hán đồng ý hay không đồng ý, thì dẫn hơn 70 bang chúng từ cửa kho hàng mò vào.

Bọn Mã Triều vừa vào, một âm thành từ phía sau lưng Vương Hán truyền đến:

- Trời tối gió lớn, đúng là thời tiết tốt nhỉ.

Vương Hán không kịp phản ứng lại, thuận miệng trả lời:

- Phải, lửa cháy lên, nhất định lan khắp nơi.

- Đúng vậy, đủ để hỏa táng thi thể bọn mày rồi.

Giọng nói này trở nên bắt đầu băng lãnh.

Vương Hán trong lòng sửng sốt, vội quay đầu nhìn qua. Một người cả người lan tràn sát khí, không biết lúc nào đang đứng phía sau gã, lạnh lùng nhìn chằm chằm gã. Mấy bang chúng hội Hắc Long bên cạnh đã ngã lên đất, là chết là sống đã không thể phân biệt rõ.

Vương Hán trong lòng hồi hộp, tay phải muốn nâng đao chém lên, dao găm còn đang nhỏ máu tươi đã từ từ đâm vào cổ của gã. Máu tươi ùng ục từ trong quân máng chảy ra, Vương Hán tới chết cũng không thể tin mình chết như thế nào, cả đao cũng chưa nhấc lên thì đã chết rồi.

Nhiếp Vô Danh lạnh lùng nhìn chằm chằm cửa lớn kho hàng nhẹ nhàng lắc đầu, liền sau đó ở bên cạnh bắt đầu ngồi dậy.

Sau khi bọn Mã Triều vào kho hàng trở nên càng thêm cẩn thận, tản người ra khắp nơi tưới xăng, còn mình lại dẫn mười mấy tên bang chúng mò tới chỗ công nhân giữ kho ý đồ giết công nhân, tránh sau khi bọn họ nhìn thấy kho hàng cháy báo lính cứu hỏa.

Bên trong kho hàng treo cao mười mấy bóng đèn ngói làm cả kho hàng có vẻ ảm đạm, bóng đen nặng nề.

Mã Triều hoàn toàn không có nhìn thấy cũng không có để ý tới, hơn 50 bang chúng hội Hắc Long theo gã tản ra đang không chút tiếng động ngã xuống, mười mấy cánh tay cứng rắn đang bụm miệng của bọn họ, mười mấy đoản đao sắc bén đang cắt cổ bọn hộ. Một lát sau ngã lên đất thêm hơn 50 thi thể, tất cả đều lặng lẽ xảy ra dưới ánh sáng nhàn nhạt.

Mã Triều đã mò tới phòng công nhân canh giữ, ngọn đền yếu ớt vẫn làm trong này trở nên nữa sáng nữa tối. May mà Mã Triều còn có thể nhìn thấy người nằm trên giường đang đắp chăn, trên mặt giương nụ cười lạnh, vỗ vỗ bang chúng bên cạnh làm thủ thế chém giết. Mấy bang chúng lập tức hiểu ý xông lên loạn đao chém giết cái chăn trên giường, nhưng không hề có tiếng kêu thảm phát ra.

Mã Triều ngừng lại một chút, đứng dậy đi tới, vén cái chăn ra, trên mặt bỗng nhiên lộ ra vẻ hoảng sợ. Trên giường không khải ai khác mà là Vương Hán cùng đi với gã, Vương Hán không phải canh chừng ở cửa sao? Sao chạy tới giường của công nhân?

Không ổn có mai phục, Mã Triều cuối cùng nghĩ tới khả năng xấu nhất, xoay người quát:

- Rút!

Ngọn đèn nhanh chóng sáng lên, bọn Mã Triều không tự chủ nhắm mắt lại.

Mười mấy đoản đao sắc bén trong giây khắc này đâm vào ngực bọn họ, chỉ chừa lại Mã Triều đang đứng cô linh.

Lúc Mã Triều mở to mắt, phát hiện người bên cạnh đều chết rồi, trước mặt là người thanh niên thản nhiên phóng khoáng mang theo nụ cười soái nhìn mình, tay phải nhẹ nhàng cầm hai thanh đoản đao, đoản đao sắc bén giữa ngón tay của gã không có chút trở ngại nào, vận dụng tự nhiên.

Mã Triều trợn tròn đôi mắt, xách đao bổ lên đầu Sở Thiên, đao phong chém hiện ra hung hãn của Mã Triều. Sở Thiên không chút động đậy, phía sau lộ ra người trung niên toàn thân hàn khí, đôi tay không có binh khí gì thẳng tắp bắt lấy đao chém của Mã Triều. Mã Triều nhìn thấy người trung niên kiêu căng như vậy, cổ tay càng trầm xuống, toàn lực bổ tới.

Ánh đao hiện lên, lập tức dừng lại.

Máu tươi văng tung tóe không có trong tưởng tượng, kêu gào thảm thiết không có trong tưởng tượng, thậm chí Mã Triều cảm giác được đao chém đều trở nên kiên cố ổn định lên, hoàn toàn không chịu sự khống chế của chính mình. Ngẩng đầu nhìn qua, lưng đao đã bị người đàn ông trung niên dùng tay trái nắm lấy, đang lạnh lùng nhìn mình.

Mã Triều còn chưa phản ứng lại, tay phải của người đàn ông đã giơ lên. Tuy thần tình không vui, nhưng lại cho người một loại khí thế kiên định không gì đẩy nổi. Tay trái của Mã Triều theo bản năng ngăn lại, lại bị đánh đau đớn lui lại. Lúc muốn công kích nữa, tay phải của người trung niên đã giữ ở cổ họng của gã, Mã Triều lập tức ngừng tất cả động tác phản kháng, thậm chí ngay cả đao cũng bỏ xuống. Vì gã cảm thấy được người trung niên bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ bẻ gãy cổ của mình.

Cô Kiếm giữ chặt cổ họng của gã, đột nhiên ném một cái, ném Mã Triều tới bên chân Sở Thiên. Mã Triều cắn răng không dám kêu rên cũng không dám phản kháng, bởi vì gã biết thực lực của mình so với bọn Sở Thiên thật sự kém rất xa.

- Tên?

Sở Thiên nhẹ nhàng cười, làm giọng nói trở nên nhu hòa hẳn lên:

- Giữa sống và chết, tự mình chọn thiên đường hay là nhân gian.

Mã Triều bị khí thế của Sở Thiên làm cho khiếp sợ, lại nhìn thấy anh em mình dẫn đến toàn bộ không chút tiếng động chết đi, biết bọn họ cũng đều chết rồi, thế là nuốt nước bọt, nói:

- Mã, Mã Triều!

Sở Thiên gật đầu, bảo người ném điếu thuốc cho Mã Triều định hồn, nói:

- Rất tốt, mày nói là thật, đối thoại của bọn mày ở cửa, tao đã biết. Phải biết bạn mày ở trên giường chính là vì nói dối gạt tao, cho nên bây giờ chết rồi.

Mã Triều trong lòng khiếp sợ, mừng thầm mình không có đặt lời nói dối, bằng không bây giờ mình cũng lên thiên đường rồi, Mã Triều rút vài hơi thuốc, định thần, nói:

- Yên tâm, tao sẽ không gạt bọn mày, dù sao cái mạng nhỏ của tao đang nằm trong tay bọn mày.

Sở Thiên khen ngợi gật đầu, thằng này là người thông minh, người thông minh luôn có thể sống lâu thêm một chút.

Đoản đao của Sở Thiên ngừng chuyển động, đứng lên, nhàn nhạt nói:

- Tối nay bọn mày đến bao nhiêu người?

Mã Triều không chút do dự trả lời:

- Tám trăm người!

Sở Thiên đối với con số này rất là cao hứng, cười cười nói:

- Bây giờ chỉ có bảy trăm, người phụ trách hành động tối nay là ai?

Mã Triều trong lòng cả kinh, chẳng lẽ tám mươi người mình dẫn vào thật sự là toàn bộ đều chết hết rồi? Sao không chút tiếng động chứ? Liền sau đó nghe Sở Thiên hỏi ai phụ trách hành động tối nay, càng không dám giấu diếm, nói:

- Là Ưng gia, không, là Ưng Trọc.

Trên mặt Sở Thiên giương ý cười thâm sâu khó đoán. Lại là Ưng Trọc, xem ra tính mạng của hơn bốn trăm anh em phải sắp đòi lại rồi. Nghĩ tới tối nay có cơ hội đánh chết Ưng trọc, ngữ khí ngược lại bình tĩnh hẳn lên:

- Sở dĩ Ưng Trọc không có giết vào chắc chắn là chờ lửa cháy lên mai phục xung quanh. Nếu tao thấy lửa cháy lên vào cứu thì mới tiêu diệt giết chết tao.

Lời nói cử chỉ của Sở Thiên là nho nhã hữu lễ, nhưng tự có một nguồn khí phách khinh người, ép người ta có cảm giác không thở nổi. Cộng thêm phân tích lập luận sắc sảo, càng bí hiểm khó đoán, làm người ta lòng thêm khiếp sợ.

Mã Triều là người thông minh, biết Sở Thiên giữ lại tính mạng mình là muốn lợi dụng mình. Thế là không chờ Sở Thiên mở miệng, vội vàng nói:

- Muốn tôi làm gì? Có bảo đảm an toàn cho tôi không?

Sở Thiên nhẹ nhàng cười, thản nhiên nói:

- Đương nhiên cần giúp đỡ của mày, mày dẫn hơn trăm anh em chúng tao trở lại chỗ bọn mày mai phục. Về phần cam đoan an toàn của mày, vậy thì phải xem tạo hóa của mày rồi. Nếu tối nay Ưng Trọc chết, thì mày sẽ trở nên vô cùng an toàn. Nếu Ưng trọc không chết, không cần tao giết mày, hội Hắc Long cũng sẽ đào ba tấc đất tìm ra mày.

Mã Triều hơi sửng sốt, liền sau đó gật đầu.

Đêm tối gió lớn, kho hàng bắt đầu cháy lên.

Ưng Trọc cao hứng nhìn ánh lửa trở nên hừng hực, quay người quát với thân tín:

- Chú ý đề phòng, tất cả người đến cứu lửa đều giết hết. Tao không tin, ép không ra bọn Sở Thiên. Phải dùng máu tươi của bọn chúng hiến tế mấy người Bạch Diện Sinh.

Bóng người lay động trong kho hàng, Mã Triều dẫn hơn trăm người chạy về phía Ưng Trọc.

Ưng Trọc nhìn thấy bọn Mã Triều đang chạy lại, khen ngợi nói:

- Bọn Vương Hán, Mã Triều làm việc vẫn là gọn gàng linh hoạt, không có làm ra động tĩnh gì thì giết công nhân, đốt kho hàng. Trở về nên ghi công đầu cho bọn nó.

Bọn Mã Triều rất nhanh thì về tới trong đám bọn Ưng Trọc, Mã Triều thở không ra hơi nói:

- Báo, báo cáo Ưng gia, dựa theo căn dặn, tất cả sự việc đều đã làm xong, lửa này tuyệt đối có thể đốt rụi kho hàng.

Ưng Trọc khen ngợi vỗ vỗ Mã Triều, liền sau đó không có nhìn thấy Vương Hán, không khỏi hỏi:

- Thằng nhóc Vương Hán đâu? Sao không thấy?

Sắc mặt Mã Triều hơi căng thẳng, sau đó cười, khoát tay nói:

- Ưng gia, Vương Hán cũng quá nhát gan, lúc đi thì giày vò khốn khổ, lúc về thấy lửa lớn như vậy bị dọa tới mức phải tìm một góc hẻo lánh tè rồi, thật là chết cười.

Ưng trọc cười theo, nói:

- Vương Hán quả thật là có điểm lo lắng, rèn luyện thêm mấy lần thì sẽ tốt.

Mã Triều gật đầu làm ngữ khí của mình trở nên bình tĩnh hẳn lên, nói:

- Ưng gia yên tâm, sau này tôi sẽ nhắc nhở thằng nhóc đó thêm.

Ưng Trọc bỗng nhiên giận tái mặt, chăm chú nhìn Mã Triều, giọng nói trở nên băng lãnh:

- Mã Triều, tối nay hình như nói quá nhiều rồi, cũng quá nhiệt tình, có phải xảy ra chuyện gì không?

Hai thân tín bên cạnh Ưng Trọc đã rút đao ra, lạnh lùng nhìn chằm chằm Mã Triều.

- Quả nhiên là Ưng Trọc giảo hoạt.

Một giọng nói ngược gió truyền đến, nhưng rất rõ ràng nói:

- Ngay cả chi tiết như vậy cũng chú ý tới, thật là không đơn giản, đáng tiếc tất cả đều đã quá muộn rồi.

Lúc Sở Thiên thốt ra mấy từ cuối cùng, hơn trăm tử sĩ xen lẫn trong bang chúng hội Hắc Long lập tức rút đoản đao đâm vào ngực hoặc bụng người bên cạnh. Hơn bảy trăm bang chúng hội Hắc Long đều cả người phòng bị nhìn Sở Thiên, cho nên đối với hơn một trăm tên "đồng bọn" bên cạnh hoàn toàn không có đề phòng.

Hơn một trăm tên tử sĩ ra tay rất nhanh, đâm vào rút ra, đâm ngược rút ra, vung giết, tất cả động tác luyện không dưới vạn lần, liền mạch lưu loát không có nữa chút vướng mắc. Đợi lúc bang chúng hội Hắc Long nghe thấy vô số tiếng kêu thảm, lúc phản ứng lại, hơn một trăm tử sĩ đã buông ngã hơn ba trăm tên bang chúng hội Hắc Long, giống như mãnh hổ xuống núi đánh hơn bốn trăm tên bang chúng còn lại.

Ưng Trọc hoàn toàn không nhìn máu tanh chém giết sau lưng. Đối với gã mà nói, người nguy hiểm nhất không phải người khác mà là Sở Thiên đang chậm rãi đi tới. Tuy Ưng Trọc trước giờ không có gặp qua Sở Thiên, nhưng vừa liếc mắt thì nhật ra hắn là Thiếu soái. Nhân vật sáng chói trên hắc đạo không ít, nhưng so với Sở Thiên luôn là ít hơn mấy phần thần vận.

Thản nhiên, phóng khoáng, lại không thiếu phần hống hách.

Ưng Trọc chắp tay sau lưng không có nhìn Mã Triều đã phản bội, tiến tới vài bước nghênh đoán ánh mắt của Sở Thiên, thâm sâu khó lường cười cười:

- Thiếu soái, tuy chúng ta từng quen biết, nhưng lại là lần đầu tiên gặp mặt, lại gặp mặt trong tình hình này, thật là thú vị.

Sở Thiên không biểu lộ ý kiến, cười cười, ngữ khí bình tĩnh nói:

- Có lẽ Ưng gia thích gặp tao lúc tao chết thảm. Đáng tiếc ông trời không để tôi chết. Cho dù Sở Thiên tao muốn chết, vậy hơn bốm trăm anh em đã chết cũng không nhắm mắt được. Cho nên tao đành mang đầu của mày đến hiến tế anh linh của bọn họ.

Sắc mặt của Ưng Trọc không chút biết đổi, cười gượng vài tiếng nói:

- Thiếu soái đúng là biết nói đùa, Thiếu soái thật sự cho rằng tối nay nắm chắc thắng lợi sao? Ưng Trọc nếu không có đòn sát thủ, dám dẫn hơn tám trăm người đến mai phục Thiếu soái, há không phải tìm cái chết à? Ưng Trọc lại không phải không có thấy qua thần dũng vô địch của Thiếu soái ở quán bar Mê Tình.

Tai Sở Thiên khẽ động biết Ưng trọc quả nhiên có dẫn theo cao thủ, thế là ngữ khí bình tĩnh nói:

- Ưng gia, động tác thối tha gì thì làm ra đi, đêm khuya lửa kho hàng tắt rồi thì chỉ có thể mò trong đêm mà đánh.

Ưng trọc nhìn qua quả nhiên nhìn thấy lửa kho hàng đang dần dần tắt. Xem ra lửa lúc nãy là Sở Thiên cố ý gây nên.

Ưng trọc thở dài một hơi, nhẹ nhàng vỗ tay, xung quanh nháy mắt hiện ra mấy chục người Đông Doanh mặc đồ đen, trong tay đều lóe lên đao võ sĩ sáng loáng. Từ thủ thế cầm đao, động tác di chuyển của bọn họ đều có thể nhìn ra bọn họ thuộc loại cao thủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.