Đô Thị Thiếu Soái

Chương 335: Quân cờ khó




Hắc Long Tower, phòng họp.

Chu Triệu Sâm rốt cục cũng biết gần năm ngàn bang chúng của mình còn lại hai ngàn, sắc mặt âm trầm tựa như mây đen tháng sáu bất cứ lức nào cũng có thể sấm sét vang dội, mưa to tầm tã. Kiều Ngũ và mấy vị nguyên lão đều không lên tiếng, giống như là phong sương rơi trên quả cà, vô tình.

Chu Triệu Sâm cuối cùng vẫn không có kiềm chế được cơn tức giận, giọng điệu thản nhiên nói:

- Anh em Vạn thị chết rồi?

Kiều Ngũ không biết Chu Triệu Sâm là ý gì, nhưng vẫn cung kính trả lời:

- Chết rồi, chết ở kho hàng Tây Đơn!

- Quan Đông Tam Tướng cũng chết rồi?

Chu Triệu Sâm phun ra một câu.

Kiều Ngũ cảm thấy mồ hôi của mình lại tuôn ra, âm thanh nhỏ đi rất nhiều:

- Cũng chết rồi, chết trước cửa Hắc Long Tower.

Chu Triệu Sâm gật đầu, bưng rượu đỏ lắc lắc nói:

- Long Vũ cũng rơi đầu?

Kiều Ngũ đã thấy được chóp mũi chảy mồ hôi, thản nhiên nói:

- Chết rồi, chết ở miếu thần Thiên Hữu!

Ánh mắt của Chu Triệu Sâm như con dao nhìn chằm chằm Kiều Ngũ, từ câu từng chữ hỏi:

- Mười hai Phi ưng cũng bị giết toàn bộ?

Chân của Kiều Ngũ có chút mềm nhũn, gã đã đoán được Chu Triệu Sâm sẽ hỏi những gì, không khỏi tự chủ quỳ xuống, xấu hổ vô cùng nói:

- Mười hai Phi ưng đều chết rồi, toàn bộ bị giết. Kiều Ngũ vô năng, Kiều Ngũ hận tại sao không thể diệt Hổ Bang sớm một chút? Tại sao người chết không phải là Kiều Ngũ mà là bọn người Long Vũ?

Chu Triệu Sâm nhìn Kiều Ngũ mấy cái rõ ràng rất mãn nguyện áp lực mình làm cho Kiều Ngũ, cũng khen ngợi khôn khéo của Kiều Ngũ. Kiều Ngũ lại có thể đoán được mình tiếp theo muốn nói, "Vậy sao ngươi còn không chết?". Thế là trong lòng thoải mái rất nhiều, bây giờ đang lúc dùng người, không thể tùy tiện khai đao.

Chu Triệu Sâm chuyển động tâm tư dùng ngữ khí quan tâm nhẹ nhàng hỏi:

- Kiều Ngũ, nghe nói Kiều Ấn bị thương?

Kiều Ngũ đang định giơ khuôn mặt già nua ra mắng chửi, không ngờ Chu Triệu Sâm sẽ phun ra câu nói này, vội vàng cẩn thận trả lời:

- Khuyển tử tuy trọng thương, nhưng không có trở ngại lớn, nghỉ ngơi một tháng thì sẽ hồi phục.

Chu Triệu Sâm nhẹ nhàng thở dài nói:

- Thân thể quan trọng hơn. Hy vọng Kiều Ấn giữ gìn sức khỏe, hội Hắc Long vẫn không thể thiếu cây đao như cậu ta.

Trong lòng Kiều Ngũ càng không nắm chắc, không biết rốt cuộc Chu Triệu Sâm là ý gì, vội đưa tới tin tức tốt:

- Liễu Xuyên Phong, sư phụ của Kiều Ấn đi suốt đêm từ Đông Doanh đến, muốn báo thù cho Kiều Ấn và bốn mươi võ sĩ Đông Doanh đã chết.

Chu Triệu Sâm lơ đễnh gật đầu, tinh tế ngửi mùi của rượu đỏ phát ra, bỗng nhiên thân hình chấn đọng, kinh ngạc nói:

- Liễu Xuyên Phong? Chính là lôi đao Liễu Xuyên Phong của tổ Sơn Khẩu? Liễu Xuyên Phong sát thủ cấp cao nhất của tổ Sơn Khẩu.

Kiều Ngũ nghe thấy sự vui mừng trong ngữ khí Chu Triệu Sâm, vội gật đầu nói:

- Chính là ông ta! Ông ta nghe nói Kiều Ấn bị trọng thương, lại nghe tin bốn mươi võ sĩ Đông Doanh theo đưa vũ khí đạn dược bị giết, quyết định từ Đông Doanh chạy tới để tự mình chăm sóc bọn Sở Thiên.

Chu Triệu Sâm thở dài một hơi, ngửa cổ uống hết rượu đỏ, nói:

- Tôi đang lo phái ai đi đối phó Sở Thiên, có Liễu Xuyên Phong đến thu dọn Sở Thiên, Sở Thiên trốn ở đâu cũng phải chết không nghi ngờ.

Lập tức nghĩ ra điều gì, nhìn chằm chằm một vị nguyên lão hỏi:

- Cửu thúc, vũ khí của tổ Sơn Khẩu chuyển đến đã chuyển tới tay tổ chức Đột Đột chưa?

Cái đầu Cửu thúc rất cao, hẳn là có thể cao khoảng một mét tám. Vóc người cao gầy, trán rộng, xương gò má cao, đôi mắt nhỏ dài dưới gọng kính viền vàng lưu động. Ai cũng nhìn thấy đây là người khôn khéo đưa đẩy, nhưng trước mặt Chu Triệu Sâm vẫn tỏ ra rất cung kính, nói:

- Đêm đó đưa tới tay bọn phần tử Đột Đột, qua tay kiếm được mười tám triệu, trong vòng bốn lăm phút.

Mười tám triệu đối với Chu Triệu Sâm mà nói chỉ là con số nhỏ, nhưng trong vòng bốn lăm phút mà kiếm được mười tám triệu chính là chuyện làm người ta thích ý vô cùng. Xem ra nắm giữ lối đi mới là vương đạo, tổ Sơn Khẩu có súng, tổ chức Đột Đột cần súng. Vấn đề là kẻ trước chỉ đơn thuần dựa vào mình không thể chuyển súng vào Thiên triều, kẻ sau cũng không thể mua được súng ở Thiên triều, duy có dựa vào hội Hắc Long mới có thể thực hiện mục đích.

Chu Triệu Sâm tuy vui mừng, nhưng không có bị niềm vui làm choáng váng đầu óc, ngồi dậy, nói:

- Mạch máu kinh tế Maria của tổ chức Đột Đột không phải ở trong tay chính phủ Thiên Triều sao? Ở đâu còn có nhiều tiền như vậy? Còn có thể ra tay hào phóng như vậy? Hay là bọn họ muốn làm đại sự?

Cửu thúc rõ ràng sớm đã thăm dò xong tình hình, cho nên trả lời rất nhanh, nói:

- Hội trưởng, từ cử chỉ lời nói của bọn họ thì có thể đoán được bọn Đột Đột thật sự là muốn làm đại sự. Lần này bắt buộc phải cứu được Maria, vì cả Rắn Đuôi Chuông cũng tới rồi.

Chu Triệu Sâm tự nhiên biết Rắn Đuôi Chuông là người nào. Người tài giỏi của tổ chức Đột Đột, tập kích đường sắt London, chết bị thương ba trăm bốn mươi người. Còn phóng hỏa siêu thị Hỉ Lai Phúc Paris, chết bị thương bốn trăm bảy mốt người, đều là kiệt tác của Rắn Đuôi Chuông. Tên này tới Thiên triều nhất định là có hành động lớn.

Phần tử Đột Đột làm những gì, Chu Triệu Sâm không quan tâm, quan tâm là không được liên lụy mình vào, thế là hắng giọng nói:

- Cửu thúc, gần đây không được tiếp xúc với bọn Đột Đột, tránh rước họa vào thân.

Cửu thúc gật đầu, với sự khôn khéo của ông tự nhiên biết Chu Triệu Sâm nói có lý.

Chu Triệu Sâm quét nhìn Kiều Ngũ cố ý im lặng, trong lòng khẽ cười, nói:

- Kiều Ngũ, chuyện Hội nghị thượng đỉnh ngày mười tám tháng chín cậu đi phụ trách. Ăn, mặc, ở, đi lại của những người phụ trách phân hội phải sắp xếp tốt. Tính khí của bọn họ còn kém hơn hội trưởng như tôi.

Liền sau đó trong mắt lóe lên sát khí, nói:

- May là bọn họ còn chưa kịp chạm tới mấu chốt của tôi, bằng không ông bất cứ lúc này cũng giết bọn họ rồi.

Kiều Ngũ cười khổ một cái, tự nhiên biết Chu Triệu Sâm nói không sai. Những anh em phân hội đó chia bè kết phái, không chỉ thường không nể mặt tổng quản như mình, ngay cả mệnh lệnh của Chu Triệu Sâm cũng là bằng mặt không bằng lòng. Tuy đều là mang danh hiệu hội Hắc Long, nhưng mỗi phần tử đều có hệ thống kinh tế độc lập, đường khẩu tự trị riêng của mình.

Nếu Chu Triệu Sâm có hình động gì, đều là truyền đạt cho các người phụ trách phân hội, do đó anh em các đường của phân hội trong quá trình hành động cụ thể vẫn lấy hiệu lệnh của người phụ trách phân hội của mình làm đầu. Cho nên có lúc mặc dù là các phân hội một bang phái cũng thường xảy ra sống mái với nhau, nếu thật sự xảy ra nội chiến trong bang, anh em các đường vẫn đứng về phía đại ca mình. Đối với bọn họ mà nói người bọn họ trung thành chỉ là lão đại của mình, mà cũng không phải Chu Triệu Sâm. Cho nên từ trước giờ bang hội lớn hắc đạo đều là thông qua mấy người phụ trách khống chế thuộc hạ hoặc thống lĩnh đại ca để khống chế thế lực cả bang hội.

Chu Triệu Sâm trong lòng thở dài một câu: Thật là ván cờ khó đánh, loạn trong giặc ngoài, khó tách đầu năm nay làm lão Nhị Nguyên thoải mái hơn lão đại. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.xyz

Phòng khách Tô gia.

Sở Thiên nghĩ ngợi một lát, mới thốt ra một câu:

- Pháo bảy bình ba. Ông à, thật đúng là quân cờ trong bàn cờ khó.

Tô lão gia nhẹ nhàng cười, ánh mắt nghiêm tức bắn ra mấy phần khen ngợi, nói:

- Xe tám bình bảy, Thiếu soái có thể sống tới bây giờ đã là con mắt sống quan trọng nhất trong ván cờ rồi. Thiếu soái sống, cả ván cờ sống. Thiếu soái chết, soái quân chết.

Sở Thiên thở dài đứng lên, đi tới bên tảng đá lớn, nghiêm túc sờ chữ "nhẫn", nói:

- Cháu sống rồi, nhưng vẫn cảm thấy ván cờ khó đánh. Hội Hắc Long có tổ Sơn Khẩu, có Đột Đột, còn có Trần Quýnh Minh dư uy còn tồn. Soái quân ngoại trừ chính trị của ông ủng hộ thì còn lại là đám anh em sống chết có nhau.

Tô lão gia lắc đầu đi tới vỗ vai Sở Thiên, nhàn nhạt nói:

- Thiếu soái, cháu tuy đánh mất căn cứ vừa mới xây dựng ở thủ đô, nhưng lại làm ta càng thêm khen ngợi cháu. Thất bại là tạm thời, chớ để mất đi dũng khí và cơ trí. Chu Long Kiếm, Hà gia đều là hướng về Soái quân, chỉ cần cháu còn sống, bọn họ chính là con cờ tốt nhất có thể giúp rất nhiều.

Sở Thiên trong lòng hơi hồi hộp, quả nhiên Tô lão gia chú ý mình, cả quan hệ giữa mình và Hà gia cũng rõ.

Tô lão gia rõ ràng nhìn thấy vẻ mặt Sở Thiên hơi sửng sốt, tiến thêm một bước nhắc nhở, nói:

- Huống hồ ông đã làm cho hội Hắc Long rất nhiều thù trong giặc ngoài, chỉ là tạm thời không có hiện rõ ra. Trưng thu Hắc Long tower, giết tướng bên cạnh Chu Triệu Sâm, đánh giết mấy ngàn bang chúng hội Hắc Long. Chẳng lẽ cháu cho rằng Chu Triệu Sâm sẽ không đau buồn à.

Trong lòng Sở Thiên chợt sáng lên, tự tin nhanh chóng hồi phục. Chính như Tô lão gia nói, mình bây giờ đang cùng Chu Triệu Sâm đánh bàn cờ mà quân cờ biến số vô số. Chỉ cần có thể ngăn chặn tiến công liều giết của hội Hắc Long, vận dụng thế lực các nơi tốt, thì có thể tạo ra cục diện ngang phần thiên hạ, và còn có thể tiến quân thần tốc tiêu diệt hội Hắc Long.

Trên người Tô lão gia tản ra khí phách vô tận, trịnh trọng nói với Sở Thiên:

- Thiếu soái, cuộc chiến này cháu chỉ có thể thắng không thể thua. Thua rồi con cờ tốt hơn của cháu cũng thuộc về người khác. Thấy gió khiển đò cũng không phải là truyền thuyết, mà là trong hiện thực quả thực tồn tại thành ngữ này.

Sở Thiên hiểu rõ ý của Tô lão gia, nếu mình thua rồi, không chỉ sẽ trắng tay, còn sẽ làm bọn Chu Kiếm Long quay đầu lại đối phó mình, thậm chí Tô lão gia cũng không thể gả Tô Dung Dung cho Sở Thiên trôi nổi lưu lạt. Thế giới này không có kẻ địch nào là mãi mãi cũng không có người bạn nào là mãi mãi, chỉ có lợi ích mới là mãi mãi.

Tô lão gia nhìn thấy thần sắc của Sở Thiên biết hắn lĩnh ngộ được hàm ý của mình, khoanh tay chậm rãi đi ra phòng tiếp khách, Sở Thiên theo sau ra ngoài. Cây hòe rất lớn đang rụng lá, ánh mặt trời thưa thớt chiếu lên mặt không chút biểu tình của Thiên Dưỡng Sinh.

Tô lão gia khen ngợi nhìn Thiên Dưỡng Sinh mấy cái. Cho dù thân có khoảng cách, nhưng vẫn có thể cảm nhận được khí thế của Thiên Dưỡng Sinh phát ra, vì thế nói với Sở Thiên:

- Nghe nói Thiên Dưỡng Sinh là cao thủ dùng đao? Cả đệ nhất đao thủ Kiều Ấn của hội Hắc Long cũng bị cậu ta đánh bại?

Sở Thiên không chút bất ngờ ông cụ Tô biết nhiều như vậy, thành thực nói:

- Dạ phải, Kiều Ấn bại trong tay của cậu ấy, vì đao của Kiều Ấn quá đẹp, đao quá đẹp chính là phải nặng rồi, dùng không đủ linh động.

Giữa lúc nói chuyện, trên cây hòe rớt xuống một lá cây, liền sau đó còn có một con ong đen to liền rớt xuống trước mặt Thiên Dưỡng Sinh. Thiên Dưỡng Sinh vốn còn đang nhắm mắt dưỡng thần, tựa hồ cảm nhận được hơi thở ánh măt hơi hé, tay phải siết chặt đao nhanh chóng rút ra, lập tức thu lại.

Con ong đen to phân thành hai nữa bay văng ra ngoài.

Tô lão gia hoàn toàn không có nhìn thấy đao của Thiên Dưỡng Sinh là như thế nào.

Tô lão gia nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nói:

- Trường Giang sóng sau xô sóng trước, không ngờ trên đời này lại có đao pháp tinh thâm như vậy.

Sở Thiên gật đầu, thốt ra một câu:

- Luyện tập rút đao, anh ấy luyện mười lăm năm, mỗi ngày mười tiếng

Tô lão gia không nói gì thêm, vỗ vỗ Sở Thiên, liền sau đó trở lại phòng tiếp khách.

Ánh mặt trời từ kẽ lá cây hòe bắn xuống, trên đất hiện ra loang lổ rất đẹp. Cái xác của con ong đen lớn rất nhanh bị lá cây không ngừng rơi xuống che lấp. Con ong đen lớn có thể chết dưới đao của Thiên Dưỡng Sinh, cũng chỉ có một con.

Sở Thiên dẫn Thiên Dưỡng Sinh rời khỏi Tô gia. Lúc ngồi lên chiếc xe Jeep, Sở Thiên mới cảm nhận được mấy phần đói bụng, vỗ võ vai Thiên Dưỡng Sinh nói:

- Tìm một chỗ ăn mì, tránh trở về làm chị Mỵ lại nấu cơm.

Thiên Dưỡng Sinh gật đầu, người dùng đao nhanh tự nhiên cũng lái xe cũng nhanh, một chân đạp chân ga, chiếc Jeep giống như mũi tên bắn ra ngoài, trong biển xe cuồn cuộn xông lên, làm Sở Thiên sợ tới mức nửa người toát mồ hôi.

Lúc chiếc xe Jeep rẽ vào hẻm chạm vào một chiếc xe tải lao qua, âm thanh tuy rất nhỏ, nhưng lúc qua cửa sổ xe tải, Sở Thiên lại rõ ràng nhìn thấy trong xe tải hai người vô cùng cảnh giác đang nhìn mình, sát khí lóe lên. Sau khi nhìn thấy mình, sát khí dần dần tiêu tan, và kéo cửa sổ lên.

Sở Thiên hiếu kỳ nhìn xe tải thêm mấy lần, liền sau đó nhắm mắt dưỡng thần, không có chú ý bọn họ nữa.

Thiên Dưỡng Sinh lái xe tới quán ăn Cương Tàng. Quán ăn bài trí giản dị vô cùng, cái bàn lớn rộng, ghế gỗ dài, còn có ớt tỏi đặt trên bàn, đều cho thấy quán ăn thật sự đơn giản.

Lúc này nhà ăn không có khách, bọn người Sở Thiên xem như là nhóm khách đầu tiên. Sở Thiên liếc nhìn menu mấy cái, muốn gọi một chén mì Lan Châu và cơm chiên Cương Tàng, thêm hai trứng tráng bao, còn gọi mấy cái bánh bao cho Thiên Dưỡng Sinh. Nhân viên phục vụ rất nhanh ghi chép và bưng trà lên.

Lúc Sở Thiên và Thiên Dưỡng Sinh uống nước trà nhạt và vô vị, lại hai người đi vào quán ăn. Sở Thiên ngẩng đầu nhìn mấy cái, trong lòng khẽ động, hắn nhận ra hai người đi vào quán ăn chính là người ngồi trong chiếc xe tải hiện sát khí. Sau khi bọn họ đi vào, dùng tiếng Cương Tàng nói chuyện với nhân viên phục vụ và ông chủ, liền sau đó tìm một chỗ ngồi xuống, cầm đũa chờ thức ăn.

Ánh mắt của Sở Thiên quét nhìn xung quanh bọn họ, có một tên bên cạnh tỏ vẻ nổi trội, rất rõ ràng là tên cứng đầu.

Hai người rất nhanh nhìn thấy bọn Sở Thiên, hai mắt nhìn nhau, nhưng không có nói gì, bỗng nhiên thăm dò Sở Thiên và Thiên Dưỡng Sinh, muốn từ trên người bọn họ nhìn ra chút gì đó, nhưng đều thất vọng lắc đầu.

Một tên còn hạ thấp giọng, dùng tiếng Cương Tàng nói:

- Yên tâm, bọn họ chắc chắn không phải cảnh sát!

Một tên khác gật đầu tán đồng.

Mì Lan Châu của Sở Thiên cuối cùng cũng mang lên, cơm chiên của Thiên Dưỡng Sinh vẫn còn trong nồi. Sở Thiên thấy bát mì lớn hoàn toàn ngoài dự liệu của mình, cầm bát mì gắp một nửa cho Thiên Dưỡng Sinh. Thiên Dưỡng Sinh cũng không hềt từ chối, bưng lấy mì, sau đó sắc mặt không biến đổi cho mấy thìa tương ớt, khuấy khuấy mấy cái thì bắt đầu ăn, hoàn toàn không nhìn ớt đỏ tươi và mùi cay tản ra.

Hai tên này cũng nhìn thấy "hành động vĩ đại" của Thiên Dưỡng Sinh, không khỏi giật mình nhìn Thiên Dưỡng Sinh.

Sở Thiên cười khổ một tiếng, tự mình cầm lấy cái thìa, bỏ một chút ớt, nhẹ nhàng thử một chút. Lập tức bị cay tới mức phải uống nước trà nhạt đến khi vị cay không còn sót lại chút nào, hắn không thể tin Thiên Dưỡng Sinh làm thế nào ăn hết.

Đang lúc Sở Thiên nhìn đông nhìn tây gọi phục vụ thêm nước, cửa lại bước vào một người. Ánh mắt của Sở Thiên với người đó đối nhau, Sở Thiên còn chưa lên tiếng, người vào hét lên:

- Sở lão đệ, cậu còn sống à? Làm anh mãi luôn tìm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.