Đô Thị Thiếu Soái

Chương 336: Phàm Gian





Người đến chính là Quách Đông Hải!

Sở Thiên cười vẫy tay chào Quách Đông Hải, Quách Đông Hải lập tức chạy tới, miệng quát to với nhân viên phục vụ:

- Mang đến mâm lớn gà tây bắc, nửa cân thịt dê, một chục bánh táo nướng áp chảo .

Nhân viên phục vụ mặt mày hớn hở ghi nhớ vào đầu sau đó chạy đi phòng bếp đặt thực đơn.

Quách Đông Hải ngồi trước mặt Sở Thiên thần tình tỏ vẻ khoa trương và kích động, nói:

- Lão đệ, tối đó lúc tôi chạy đi tìm cậu, cả con đường đã bị thanh lý sạch sẽ. Tuy nghe nói chết không ít người, nhưng tôi biết cậu không chết. Người có nghĩa khí giống như cậu làm sao có thể chết chứ? Mấy ngày nay tôi tìm cậu khắp nơi.

Sở Thiên khẽ mỉm cười, cắn một miếng bánh bao, nhai nhai một lát mới mở miệng nói:

- Anh Hải, Sở Thiên em phúc lớn mạng lớn không có dễ dàng hy sinh oanh liệt như vậy, ngược lại làm anh Hải anh quá lo lắng, điều nay làm em trong lòng thật hổ thẹn.

Hai tên đó cách đó không xa nghe thấy hai từ "Sở Thiên" như phản xạ có điều kiện nhìn qua Sở Thiên. Sở Thiên dùng dư quang cảm nhận được sát khí của bọn họ chợt lóe hiện, trong đó còn mang mấy phần vui mừng. Xem ra hôm nay lại có phiền phức rồi, Sở Thiên làm như không để ý lắc đầu, liền sau đó nhìn Quách Đông Hải.

Tuy tối đó Quách Đông Hải cầm hai trăm ngàn của Sở Thiên cho thì chạy mất tăm mất tích, nhưng Sở Thiên nhất định tin Quách Đông Hải có nỗi khổ hoặc lo lắng khác. Vì Quách Đông Hải không phải người vô tình vô nghĩa, bằng không cũng sẽ không theo mình liều chết đi cứu Lão yêu.

Quả nhiên Quách Đông Hải thần sắc bi thương, nhẹ nhàng lắc đầu, nói:

- Đều là anh vô năng, không chỉ không thể cố gắng hơn nửa phần sức lực, ngay cả hai trăm ngàn của lão đệ cho anh cũng bị người ta nuốt rồi, làm anh thật sự xấu hổ.

Nhân viên phục vụ rất nhanh mang tới nữa cân thịt dê và đĩa thịt gà lớn tới.

Sở Thiên chờ sau khi nhân viên phục vụ bỏ đi mới ngẩng đầu nói:

- Anh Hải, xảy ra chuyện gì?

Quách Đông Hải suy nghĩ một lát rồi nói. Thì ra tối đó Quách Đông Hải cầm hai trăm ngàn của Sở Thiên bỏ đi, không phải không nghĩa khí chạy trốn mà là đi cứu viện tiểu bang phái Phi Xa Đảng thủ đô có chút giao tình với mình. Ai biết sau khi lão đại của Phi Xa Đảng Hoàng Thế Nhân nhận lấy hai trăm ngàn của Quách Đông Hải, nghe thấy là hội Hắc Long vây giết Sở Thiên lập tức hối hận. Thậm chí cả hai trăm ngàn đã lấy cũng không trả lại cho Quách Đông Hải, còn đánh Quách Đông Hải.

Sở Thiên khen ngợi gật đầu, Quách Đông Hải thật là người đàn ông nghĩa khí, đổi là người khác sớm cầm hai trăm ngàn đi tới trong một góc đếm tiền cười lén, hoàn toàn sẽ không cầm tiền đi kiếm viện binh. Loại người đàn ông này nên đáng được đối xử chân thành.

Sở Thiên cắn thịt dê, nhẹ giọng hỏi:

- Phi Xa Đảng là bang phái gì?

Quách Hải Đông không chút do dự giải thích:

- Phi Xa Đảng vốn là tổ chức người thanh niên kỹ thuật trác tuyệt, thích đua xe. Định kỳ tiến hành lén đua xe, tranh đua kỹ thuật. Tôi cũng từng tham gia qua hai lần, có chút danh tiếng. Nhưng sau này Phi Xa Đảng này biến chất, ngoại trừ đua xe còn bắt đầu cướp bóc đánh nhau có tổ chức, dần dần dựa vào hắc hội Long.

Sở Thiên nghe "kỹ thuật trác tuyệt" trong lòng hơi động, nói:

- Kỹ thuật trác tuyệt tới mức độ nào? Làm sao sánh với anh Hải?

Quách Đông Hải xấu hổ cười cười, lắc đầu nói:

- Tôi ở bên trong nhiều lắm thuộc nhân vật trên trung bình, cao thủ bên trong có thể dễ dàng đậu xe ở bên vách núi, bánh sau so với vách đá không vượt hơn một thước.

Sở Thiên trong lòng dâng lên một suy nghĩ, nhưng bất động thanh sắc, gắp miếng thịt gà đặt vào trong bát của Quách Hải Đông, cười nói:

- Anh Hải, yên tâm, hai trăm ngàn bọn nó nuốt không trôi đâu, làm sao nuốt vào thì nhổ ra thế ấy cho em. Ngay cả hội Hắc Long em còn dám trêu chọc, đánh chết hai ngàn bang chúng bọn nó, huống hồ Phi Xa Đảng nhỏ nhoi.

Quách Đông Hải không chút nghi ngờ gật đầu, anh ta tự nhiên biết thực lực của Sở Thiên, nói:

- Người anh em, anh lúc nào cũng giúp thì thêm phiền, luôn làm cậu bận lòng, thật là đáng buồn mà.

Sở Thiên vỗ vỗ vai y nhàn nhạt nói:

- Người một nhà không nói lời hai nhà. Anh Hải, ăn cơm, sau khi ăn xong chúng ta đi đòi lại công đạo.

Sở Thiên mãnh liệt cảm nhận được sát khí của hai tên đó, thầm nói:

- Trời giết đấy, tao không chọc mày, bọn mày ngược lại muốn trêu chọc tao, thì đừng trách ta không khách sáo, vừa đúng lúc muốn tặng phần quà cho Chu Long Kiếm.

Sau nửa giờ sau, bọn Sở Thiên vặn eo bẻ cổ đi ra khỏi quán ăn. Người ta một khi ăn cái bụng tròn xoe, tâm tình trở nên vô cùng dễ chịu. Bọn Sở Thiên vừa đi tới bên cạnh chỗ đậu xe, hai tên đó trong quán ăn đã mò tới, thừa dịp xung quanh không có ai, móc súng lục ra, thấp giọng quát:

- Tất cả không được nhúc nhích.

Ai biết, bọn Sở Thiên lại khăng khăng quay người lại, đối diện bọn họ, trên mặt còn treo nụ cười mỉm.

Tên bên trái nhìn thấy bọn Sở Thiên xoay người, trước tiên là sửng sốt, sau đó cũng không lơ là. Dù sao trên tay mình đang cầm súng lục, cười lạnh nói:

- Thằng nhóc mày chính là Sở Thiên? Chính là Sở Thiên hội Hắc Long khắp nơi tìm bắt.

Sở Thiên thành thật gật đầu, nói:

- Không sai, tôi chính là Sở Thiên, Sở Thiên màhội Hắc Long hận thấu xương.

Liền sau đó quét nhìn hai người bọn họ, thản nhiên nói:

- Nếu tôi đón không sai, hai người chắc là phần tử Đột Đột?

Thiên Dưỡng Sinh ngược lại không có phản ứng gì, Quách Đông Hải lại chấn động. Sao người Sở Thiên chọc giận là bang nhóm ngày một mạnh hơn, ngay cả phần tử khủng bố cũng chọc vào, khiếp sợ nhưng cũng là khâm phục dị thường, dù sao Sở Thiên mặt không biến sắc.

Hai tên đó cũng hơi giật mình, quét nhìn Sở Thiên, tên bên phải cười lạnh nói:

- Thằng nhóc, có chút đạo hạnh đấy, điều này cũng bị mày nhìn ra, xem ra càng không thể để bọn mày sống sót rời khỏi.

Tên bên trái phụ họa nói:

- Huống hồ xách đầu của bọn mày cho hội Hắc Long, giao dịch của chúng ta còn có thể hối lộ một chút.

Tên bên phải nhíu mày, nhẹ nhàng đụng tên bên trái, ám chỉ gã nói lỡ miệng.

Sở Thiên khẽ mỉm cười, giọng điệu bình tĩnh nói:

- Tao cũng muốn giao bọn mày cho Chu Long Kiếm, tao nghĩ ông ta sẽ rất có hứng thú với bọn mày.

Phần tử Đột Đột nghe thấy thì biến sắc, bọn họ tự nhiên biết Chu Long Kiếm là người thế nào, thủ đoạn của Chu Long Kiếm tự nhiên cũng biết rõ, anh em chết trong tay ông ta đếm cũng không đếm hết, quả thật chính là sát tinh của tổ chức Đột Đột bọn họ.

- Bọn mày tìm cái chết!

Hai phần tử Đột Đột mắt lộ hung quang, nói:

- Chết tới nơi còn dám mạnh miệng?

Hai phần tử Đột Đột nâng súng lên, chuẩn bị cài bộ giảm thanh để giải quyết bọn Sở Thiên, dù sao bây giờ không thể bại lộ thân phận của mình, sau này còn có đại sự phải làm.

Bỗng nhiên ánh đao lóe qua!

Hai tay cầm súng nhất thời cảm thấy đau đớn, liền sau đó ngã lên đất.

Hai phần tử Đột Đột nhìn thấy cổ tay của mình tuôn ra máu tươi, không ngăn được lui về sau hai bước. Huấn luyện nhiều năm cũng không ngăn được bọn họ không nhịn được hét to. Thiên Dưỡng Sinh tiến lên hai bước liên tiếp đánh ra hai chân, "chát chát" hai tiếng, hai tên phần tử Đột Đột lập tức ngã xuống đất, xương sườn bị Thiên Dưỡng Sinh đánh trúng hình như đứt gãy, tùy tiện động đậy thì cảm thấy đau nhức từng trận.

Quách Đông Hải giống như xem phim nhìn Thiên Dưỡng Sinh, cái này chính là cao thủ trong truyền thuyết.

Sở Thiên nhìn hai tên phần tử Đột Đột đã hoàn toàn không thể phản kháng, thản nhiên nói:

- Vốn tao và mày không thù không oán, tao cũng lười trêu chọc phần tử Đột Đột bọn mày. Nhưng bọn mày lại muốn giết tao, còn muốn xách đầu tao cho Chu Triệu Sâm, đó chính là bị kịch rồi.

Hai tên phần tử Đột Đột bụm cánh tay gãy, trên đầu thấm ướt mồ hôi, trong mắt oán hận nhìn Sở Thiên. Sở dĩ không dám hận Thiên Dưỡng Sinh là vì đao pháp của gã quá hống hách quá lợi hại tới mức hận không nổi.

Sở Thiên lấy điện thoại ra, bấm số của Lý Thần Châu, nói:

- Đội trưởng Lý, chúc mừng anh lại lập công lớn rồi.

Lý Thần Châu không hiểu gì cả, nghi vấn hỏi:

- Sở Thiên lão đệ, có phải cậu uống say rồi không, tôi lập công lớn lúc nào.

Sở Thiên khẽ cười:

- Tôi bắt sống hai tên phần tử Đột Đột, anh nói có phải lập công lớn rồi không?

Lý Thần Châu bừng tỉnh ngộ mỉm cười lên, kinh hỉ nói:

- Cảm ơn lão đệ nhé, người ở đâu?

Sở Thiên nói địa điểm cho Lý Thần Châu biết, sau đó thì ném hai tên phần tử Đột Đột vào xe tải, chờ bọn người Lý Thần Châu đến.

Tốc độ của Lý Thần Châu rất nhanh, không tới hai mươi phút thì đã đứng trước mặt Sở Thiên. Mở cửa xe ra nhìn phần tử Đột Đột bán sống bán chết, bảo thân tín đi theo chuyển diện mạo của bọn chúng vào máy tính, rất nhanh chứng minh thân phận của hai phần tử Đột Đột.

Lý Thần Châu cao hứng, vỗ vai Sở Thiên nói:

- Sở Thiên lão đệ, may là có cậu. Tại sao chúng tôi tốn mấy tháng, thậm chí mấy năm cũng không đụng được phần tử khủng bố, bọn chúng lại giống như thiêu thân lao đầu vào lửa đụng phải tay cậu chứ?

Sở Thiên nhẹ nhàng cười, thản nhiên nói:

- Ý trời. Đội trưởng Lý, không có yêu cầu gì, tôi biết tố cáo những phần tử khủng bố này đều có tiền thưởng, huống hồ tôi là bắt sống cho các ông, các ông cũng nên cho chút phí vất vả chứ? Tránh lần sau tôi không có sức làm nổi.

Lý Thần Châu ha ha cười lớn, không ngờ Sở Thiên lại yêu cầu như vậy. Dù sao tiền thưởng không cần mình bỏ ra, thế là từ túi móc ra một cái thẻ ngân hàng, ném cho Sở Thiên nói:

- Bên trong có năm trăm ngàn, vốn là hôm nay tôi vừa gửi thêm vào phí lộ trình sau này, không ngờ Sở Thiên lão đệ lại cần dùng tiền gấp, vậy thì dùng trước đi, mật mã là sáu số chín.

Sở Thiên không chút khách sáo nhận lấy thẻ ngân hàng, vất vả có được ngu sao không lấy, huống hồ bây giờ đang lúc cần tiền.

Sở Thiên chợt nhớ tới cái gì, nói:

- Đội trưởng Lý, còn có yêu cầu nhỏ. Lúc nãy bọn họ nói có giao dịch với hội Hắc Long, làm phiền sau khi Đội trưởng Lý hỏi ra thứ đó từ trong miệng bọn nó, trên thân phận làm khó Đội trưởng Lý để tôi cũng biết chút nội dung.

Lý Thần Châu tự nhiên biết Sở Thiên là muốn dùng cái này để đối phó hội Hắc Long, nhẹ nhàng gật đầu.

Đang lúc này hai tên phần tử Đột Đột đột nhiên phun ra một ngụm máu, trong máu tươi còn chứa nửa đầu lưỡi, rõ ràng là không muốn mình bị tra khảo ra cái gì. Dũng mãnh và cương liệt của bọn họ làm Sở Thiên hơi giật mình, nhưng trong lòng lại càng thêm đề phòng phần tử Đột Đột.

Lý Thần Châu lại khinh thường lắc đầu, lạnh lùng nhìn hai tên phần tử Đột Đột, nói:

- Cắn đứt lưỡi thì có thể tránh được thẩm vấn sao? Suy nghĩ quá đơn giản rồi, bọn mày còn có tay trái, tay không thể nói nhưng lại có thể viết!

Lời nói của Lý Thần Châu làm trong lòng bọn họ phát lạnh, lập tức trên mặt lộ ra vẻ tuyệt vọng bi phẫn, cũng tưởng tượng được vận mệnh sau này của mình.

Sau khi Sở Thiên hàn huyên với Lý Thần Chau mấy câu thì rời khỏi chỗ thị phi. Hắn tin với thủ đoạn của Lý Thần Châu tự nhiên có thể từ trong miệng hai phần tử Đột Đột cường ngạnh này hỏi ra thứ quan trọng.

Chiếc xe Jeep dưới sự điều khiển của Quách Đông Hải thẳng hướng chạy tới đại bản doanh của Phi Xa Đảng.

Đại bản doanh Phi Xa Đảng tọa lạc phía bắc thủ đô, một chỗ cái sân rất to, phía trước là nhà máy sửa chữa ô tô rất lớn, xung quanh đậu mấy chục chiếc xe đã sửa xong, bao bọc lấy cái sân to tỏa ra có mấy phần khí thế.

Bọn Sở Thiên vừa xuống xe, còn chưa kịp nói chuyện, hai người thanh niên xuất hiện trước mặt, nói:

- Mấy vị huynh đệ, có phải đến sửa xe không? Muốn gì cứ nói ra, cả thủ đô xe vù vù vang vang đều là từ chỗ chúng tôi sửa đổi lắp ráp đưa ra, bảo đảm cậu hài lòng.

Quách Đông Hải từ phía sau bước lên, khách sáo nói:

- Bọn tao là đến tìm lão đại Hoàng Thế Nhân của bọn mày!

Một người thanh niên thăm dò Quách Đông Hải mấy cái, lạnh lùng nói:

- Mày muốn đến đòi tao hai trăm ngàn? Mày đừng nằm mơ!

Một người thanh niên khác cũng lắc đầu nói:

- Đúng là ngây thơ, lão đại bọn tao tên cũng gọi Hoàng Thế Nhân, cả tiền của những người như bọn tao cũng dòm ngó, còn có thể trả mày hai trăm ngàn, mày quá ngây thơ rồi.

Sở Thiên trong lòng khẽ động, từ trong miệng hai người thanh niên có thể biết Hoàng Thế Nhân cũng không được lòng người, bằng không người ở dưới cũng sẽ không kể lể hùng hồn như vậy, xem ra đây là dấu hiệu tốt.

- Con mẹ nó, ba ngày hai buổi lượn lờ trước cửa.

Một tiếng hét từ bên cạnh truyền đến, hai người đàn ông to lớn đang xua đuổi người trung niên mặc quần áo rách nát, hét:

- Phi Xa Đảng gần đây tiền của phi nghĩa không đến, chính là tên ăn mày như mày chặn đường tiền của chúng tao. Hôm nay không dạy cho mày bài học làm sao ăn nói với đại ca chúng tao?

Người đàn ông trung niên gần như thất vọng ngồi xổm ngay chân tường, hai tay ôm đầu, cố gắng bảo vệ chỗ yếu hại của mình, để phần lưng cho hai người đàn ông to lớn giải lửa hận. Ông ta biết hai người bọn họ chỉ là muốn giáo huấn mình một trận, cũng sẽ không thật sự tổn thương mình, cho nên cũng không dám có chút phản kháng.

Hai người thanh niên lại cười lên, lắc đầu nói:

- Tên ăn mày này, luôn nói mình tài trí hơn người, học phú năm xe, muốn phụ tá Hoàng Thế Nhân làm ông ta huy hoàng phát đạt, thiên thu lưu danh. Ông ta còn thật cho rằng bây giờ là cổ đại, cũng thật xem mình là Lưu Bá Ôn rồi. Thật sự có bản lĩnh, ít nhất cũng phải ăn mặc gọn gàng chút đi.

Sở Thiên nghe xong cũng cười theo, nhưng thấy hai người đàn ông to lớn ức hiếp người ăn mày trẻ tuổi như vậy trong lòng nhẹ nhàng thở dài. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.xyz

Người thanh niên ăn mày chấp nhập côn gỗ đánh tới đau đớn, thở dài, cầu nguyện:

- Bồ Tát ơi, Phật Tổ ơi, cứu con đi!

Thanh niên ăn mày vừa mới cầu nguyện xong, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói thản nhiên:

- Hai vị nể mặt tôi, đến đây dừng tay thôi, thế nào?

Hai người đàn ông to lớn đang dùng côn gỗ không chút khách khí đập vào người thanh niên ăn mày. Nghe thấy có người bảo bọn họ dừng tay, không khỏi ngẩng đầu nhìn một cái, lại nhìn thấy đối phương chỉ là mấy thằng nhóc miệng thối chưa khô, nhất thời có một loại cảm giác bị nhục. Một người đàn ông to lớn giận dữ quát:

- Chưa đủ lông đủ cánh còn muốn xem vào chuyện người khác sao? Cút về nhà bú sữa mẹ đi!

Người đàn ông to lớn khác tuy không có nói chuyện nhưng lại hung hăng đá thanh niên ăn mày mấy đá. Thanh niên ăn mày lại kêu rên mấy câu, dùng hành động để bày tỏ bọn họ cũng đừng có tính toán mặt mũi thằng nhóc nói câu đó. Huống hồ đây là địa bàn của mình, làm gì phải nể mặt người khác chứ?

Sở Thiên biết hai người đàn ông to lớn không có để hắn vào mắt, cũng không nói nhiều lập tức đi tới bên cạnh bọn họ, kéo người thanh niên ăn mày từ trên đất đứng dậy, phủi bụi trên người y, thản nhiên hỏi:

- Người anh em, tên gì vậy?

Người thanh niên ăn mày nhìn thấy Sở Thiên cứu giúp, cảm kích tận đáy lòng, nghe thấy câu hỏi của Sở Thiên vội vàng trả lời:

- Tại hạ Phàm Gian.

Sở Thiên nghe xong cái tên, khẽ mỉm cười, thản nhiên nói:

- Phàm Gian? Cái tên hay!

Hai người đàn ông to lớn nhìn thấy Sở Thiên không coi ai ra gì, kéo Phàm Gian bị bọn họ đánh ngã xuống đất, nhất thời có chút không tin vào mắt của mình. Nghĩ không thông người thiếu niên trước mất rốt cuộc là lai lịch gì, sao có thể có lá gan to như vậy, dám chõ mồm ở cửa Phi Xa Đảng.

Hai cây côn gỗ đột nhiên tập kích về phía Sở Thiên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.