Đô Thị Thiếu Soái

Chương 393: Nước mắt:11



Hơn một nghìn người đằng đằng sát khí, chính là đội quân tinh nhuệ của Soái quân!

Phong Vô Tình trên vai khoác áo choàng đen, sừng sững ở giữa, nhìn súng ngắn đang bắn tỉa ở tường thành, lạnh lung nói:
- Xạ thủ áp chế!

Đám người tiến công lập tức phân ra hai nhóm, cũng dùng súng ngắn từ hai bên bắn trả, đồng thời yểm trợ những người ở giữa tiếp tục tiến lên!

Đã có xạ thủ áp chế, gần một nghìn anh em Soái quân ở giữa càng tiến nhanh hơn, mặc dù có không ít người ngã xuống trên đường xung phong, nhưng càng có nhiều người hơn thấy chết không sờn tiếp tục tiến lên. Khi đã tiến đến hai mấy mét, hơn một trăm người phía trước toàn bộ đều ngồi xổm xuống, lấy nỏ ra hướng lên trời!

Phong Vô Tình hét to một tiếng:
- Phóng!

Hơn sáu trăm mũi tên trong nỏ nhanh chóng được phóng ra ngoài, mang theo tiếng vang mạnh mẽ, sắc bén, bao phủ toàn bộ tường thành trong cơn mưa tên, bay nhanh theo nước mưa rơi xuống, trong nháy mắt đem dấu hiệu của sự sống trong tường thành xóa sạch không còn dấu vết, tường thành vốn dĩ đang dày đặc tiếng súng hoàn toàn dừng hẳn.

Hơn một nghìn anh em Soái quân tiếp tục chạy vào, bước qua con đường lầy lội, một lát sau đã đến gần cửa thành,

Ai cũng biết, chỉ cần đánh được cửa thành này, Yến Tử Lâu đêm nay nhất định sẽ thành một đống hoang tàn.

Tại cửa ra vào của tường thành, cô gái xinh đẹp đã giết chết được hơn mười người, còn mấy tên sống sót, hoàn toàn không biết tường thành vừa xảy ra một trận chiến vô cùng ác liệt, lấy ra khảm đao bên người rống lên:
- Có kẻ địch xâm phạm, đóng cửa sắt, đóng cửa sắt, nhanh lên!

Chỉ cần cửa sắt đóng lại, thì không sợ kẻ địch có viện trợ đằng sau, cô gái này cho dù có hung hãn ngang ngược cũng sẽ bị những cao thủ ở Yến Tử Lâu giết chết!

Thực ra không cần bọn chúng mở miệng, thủ vệ ở tường thành sớm đã ấn nút đóng cửa sắt rồi.

Cánh cửa sắt nặng nề chầm chậm đóng lại, cô gái xinh đẹp ra tay càng nhanh như điện, dây thép liên tục vụt qua, đánh chết mấy tên còn lại, sau đó dùng dây thép cuốn lấy tấm ván quan tài, phi vào giữa hai cánh cửa sắt, tấm ván kẹp giữa hai cánh cửa sắt đang chuẩn bị khép chặt vào, chừa ra một khe hở tầm nửa mét để đi qua!

Thông đạo nửa mét này là đã đủ, đợi đến lúc hơn một trăm người ở Yến Tử Lâu chạy tới, thì đội Soái quân có trên chục người công tiến vào rồi, bảo vệ cửa thành không hề sợ hãi giữ vững vị trí, để cho anh em ở phía sau tiến vào tranh thủ thời gian giành chiến thắng.

Đường Đại Long nghe thấy tiếng súng vang lên không ngừng, trực giác nhiều năm nói cho lão ta biết, đêm nay đã xảy ra chuyện lớn, vì thế một mặt bảo các Đường chủ tập hợp đội ngũ tới cứu giá, mặt khác đích thân dẫn đầu những cao thủ của Yến Tử Lâu xông ra, trong lòng lão tin rằng, chỉ cần cửa thành không mất, thì mình sẽ bất bại!

Đường Đại Long sắc mặt âm trầm, rống lên giận dữ:
- Đẩy bọn chúng ra ngoài, nhanh lên!

Đường Đại Long nghĩ muốn tranh thủ thời gian để giành chiến thắng, chỉ cần đẩy bọn chúng ra ngoài, giữ vững vị trí cửa thành Yến Tử Lâu, thì có thể tiêu diệt toàn bộ những kẻ địch xâm nhập này, lại giáng cho Sở Thiên một đòn nặng nề!

Phương pháp đẩy ra ngoài rất đơn giản, thủ vệ Yến Tử Lâu rút súng lục ra trước, anh em Soái quân gần như cùng lúc lấy nỏ ra.

“Rầm, rầm, rầm”
“Viu, viu, viu”

Tiếng súng và tiếng tên bắn đồng thời vang lên, đây là bắn đối diện mà không hề lo lắng, khoảng cách hơn mười thước không có bất kì người nào có cơ hội sống sót, mũi tên ở hơn một trăm cái nỏ rất nhanh đã bắn ngã hơn bốn mươi cao thủ của Yến Tử Lâu, mấy chục viên đạn cũng bắn chết các anh em Soái quân không chút lưu tình.

Trong thông đạo nửa mét, có rất nhiều người dũng mãnh không ngừng tiến vào, rất nhanh.

Lại có hơn chục người của Soái quân tiếp tục lấy nỏ ra, bắn vào chỗ những người vừa bắn súng lẫy nỏ phía trước đem 6 mũi tên trong tay bắn ra cùng một lúc, không hề chậm trễ, hai bên lại có mấy chục người ngã xuống, đây chính là cục diện đồng quy vu tận.

Tình hình trận chiến khá thảm thiết, vẫn chưa kéo gần khoảng cách chém giết mà cũng đã có hơn trăm người ngã xuống.

Mưa càng ngày càng to! Rửa trôi máu của những thi thể đã ngã xuống!

Bên người Đường Đại long chỉ còn lại hơn chục quân tinh nhuệ, nhìn thấy người của Soái quân không ngừng tiến vào từ lối thông đạo, biết không thể cứu vãn được tình hình, lập tức ngăn lại những quân tinh nhuệ đang bị kích động ở bên cạnh, không thể để hi sinh vô ích được, vì vậy rống lên:
- Dừng tay! Ta muốn gặp Sở Thiên!

Cửa thành được mở ra hoàn toàn, hơn một nghìn Soái quân rất nhanh đã vây kín Yến Tử Lâu, nước mưa từ trên đỉnh đầu của bọn họ chảy xuống, chảy vào trong cổ, chảy qua lồng ngực rồi rơi xuống mặt đất, nhưng không có ai phản ứng, tất cả đều lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Đường Đại Long!

Sở Thiên từ phía sau chậm rãi đi tới, giày vải giản dị giẫm lên nước làm cho bọt nước bắn tung tóe, trên đầu hắn thậm chí còn không có dù che mưa!

 

Đường Đại Long nhìn thấy, trong lòng than nhẹ, Sở Thiên rất giống mình khi còn trẻ, dám liều dám đánh, tướng sĩ một lòng!

Đáng tiếc, mình già rồi! Xem ra tối nay là số kiếp đã định rồi!

Cảm giác được hi vọng còn sót không lớn, trong lòng Đường Đại Long ngược lại thấy an tĩnh lạ, nhẹ nhàng nói:
- Sở Thiên, tôi thật sự bội phục cậu, thế mà lại có thể không một tiếng động điều động đến đây hơn ngàn quân, cũng không phải từ Thượng Hải mà đến, thật sự vượt quá dự liệu của tôi, nhưng lại không thể không khiến cho người ta thán phục ah!


Sở Thiên lau nước mưa trên mặt, nhàn nhạt nói:
- Chính xác mà nói, là một ngàn sáu trăm lẻ ba người!

Đường Đại Long gật đầu, cười nhẹ nói:
- Cậu đã nắm chắc thực lực của tôi ở Hàng Châu, tối nay là muốn tiêu diệt hoàn toàn rồi!

Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài, trả lời rất thành thật:
- Đúng vậy! Tôi dùng một một nghìn một trăm người tấn công Yến Tử lâu, dùng năm trăm người mật phục để giết ông, nếu không đoán sai, thì quân phục kích cũng đã có thể kéo ra đánh trận mở màn, trận chiến này tựa hồ đã không cần phải kéo dài như vậy rồi!

Đường Đại Long lắc đầu cười khổ, nhìn tường thành qua màn mưa, bất đắc dĩ nói:
- Tôi dùng thời gian ba tháng, tiêu hao vô số nhân lực vật lực để xây dựng nên bức tường thành này, phòng thủ kiên cố như vậy lại không ngăn cản được các người, thật sự khiến tôi cảm giác được đây chính là thiên ý ah!

 

Sở Thiên mỉm cười, xoay mình chỉ vào quan tài đen đỏ, nhẹ nhàng nói:
- Ông có tường thành chắc chắn, tôi chỉ có ngựa gỗ. Chỉ là, tôi đem ngựa gỗ đổi thành quan tài, một cỗ quan tài tốt nhất, sau đó trong quan tài để một người phụ nữ tuyệt sắc! Vì vậy Châu sư gia liền rất dễ dàng đem quan tài chuyển vào trong này.

Ánh mắt Đường Đại Long rơi vào Dương Phi Dương, cô gái có thân hình dễ dàng làm say lòng người, nói:
- Nếu đổi lại là tôi, tôi cũng sẽ mang cái quan tài này vào! Không có ai lại không muốn được chạm vào cô gái xinh đẹp như vậy, cũng không có ai nghĩ được cô ấy có thể giết mười mấy người!

Khóe miệng Sở Thiên giương lên nụ cười, đây là ý nghĩ của bất cứ người đàn ông nào! Vốn là muốn thử thời vận, kết quả hắn đã thắng canh bạc này!

Đúng lúc này, cửa thành xuất hiện người của Soái quân toàn thân mang đầy máu, chạy đến trước mặt Sở Thiên, cung kính nói:
- Thiếu soái, quân phục kích đang chiến đấu kịch liệt, chúng ta đã mai phục giết được hơn hai trăm người, hiện tại đang huyết chiến với tám trăm viện binh còn lại của địch!

Sở Thiên gặt đầu, đưa tay giúp anh ta vuốt đi vết máu trên mặt, khiến cho anh ta cảm giác được sự ấm áp ôn hòa và cả nhiệt huyết!

 

Sở Thiên quay đầu nói với Phong Vô Tình:
- Vô Tình, ba trăm anh em tiến lên, phải để cho người của Đường gia chết có tôn nghiêm!

Phong Vô Tình gật đầu, sau đó xoay người, nhẹ nhàng phất tay, lập tức ba trăm anh em Soái quân đi theo!

Đường Đại Long do dự một chút, ngăn không được nói:
- Thiếu soái, Đường Đại Long ta sẵn lòng tự sát, lấy việc này để đổi lấy tính mạng của các anh em trong nhà.

Sở Thiên suy nghĩ một lát, ngẩng đầu, bất đắc dĩ nói:
- Đường gia, nếu đổi lại là ông, ông có đồng ý không?

Đường Đại Long sửng sốt, sau khi suy nghĩ liền lắc đầu, nếu đổi lại là lão, lão ta cũng không đồng ý. Những anh em này đều là những thủ hạ trung thành của mình, cảm tình nhiều năm khiến cho bọn họ trung thành tuyệt đối với mình. Nếu mình chết rồi, bọn họ cũng sẽ không đầu hàng Soái quân, chỉ biết không ngừng trả thù Sở Thiên!

Không có ai, lại đem hổ lang mà bất cứ lúc nào cũng có thể cắn mình nuôi ở trong nhà!

Đường Đại Long hít một hơi thật dài, lẩm bẩm nói:
- Châu sư gia đã đánh giá thấp cậu rồi, tôi cũng đánh giá thấp cậu rồi!

Lão ta thật sự cho rằng Sở Thiên nhận lấy hai trăm triệu, là chứng tỏ bình an vô sự!

Sở Thiên ngẩng đầu, cười nhạt, chậm rãi nói:
- Tôi luôn luôn thích đối thủ đánh giá thấp mình, đó là lý do mà tôi sống được đến hiện tại!

Trên mặt Đường Đại Long lộ vẻ thê lương, tự gánh vác trách nhiệm, bình tĩnh nói:
- Cậu đã nhận của ta hai triệu, là để cho chúng tôi không phòng bị?

Sở Thiên đầu tiên là gật đầu, sau đó là lắc đầu, nhìn giống như mâu thuẫn nói:
- Một nửa là vì làm cho ông lơ là, một nửa là vì mạng sống của ông!

Đường Đại Long sửng sốt, không tin nhìn Sở Thiên, nói:
- Vì mạng sống của tôi? Có ý gì?

Sở Thiên nhàn nhạt nhìn Đường Đại Long, trong mắt tràn đầy hàm nghĩa phức tạp, trả lời:
- Đêm nay tôi công kích, chỉ là muốn xóa bỏ tất cả địa bàn và thế lực của ông, sau đó thành lập Soái quân mới, nhưng mà tôi cũng sẽ không giết ông! Tôi muốn đưa ông trở lại kinh thành, cho ông cơm ngon áo đẹp sống hết quãng đời còn lại. Tôi nghĩ, hai trăm triệu chắc là đủ cho ông tiêu xài?

 

Sở Thiên làm điều này cũng là có chút bất đắc dĩ, đánh chó phải ngó mặt chủ, hắn cũng phải cho Chu Long Kiếm chút mặt mũi. Nhưng không giết Đường Đại Long, để lão ta ở Hàng Châu, hắn bất cứ lúc nào cũng có thể Đông Sơn tái khởi, sau khi suy nghĩ, chỉ có để Đường Đại Long ở kinh thành để quản chế, mới khiến cho ông ta không cách nào gây sóng gió, đây mới là biện pháp tốt nhất!

Đường Đại Long đương nhiên hiểu rõ dụng ý của Sở Thiên, cười khổ, nhịn không được nói:
- Biện pháp đối phó với kẻ địch này của cậu, tựa hồ rất tốt!

Sở Thiên gật đầu, không chút che dấu nói:
- Cái này đúng là học của các đế vương thời cổ đại, quả thực có chỗ có thể áp dụng!
Sau đó cười nói:
- Đường gia, mời! Có lẽ hai tiếng sau, là có thể uống rượu nghỉ ngơi ở kinh thành rồi, thậm chí là ngắm mỹ nữ nữa!


Đường Đại Long suy nghĩ một lát, nhìn hơn chục quân tinh nhuệ thân tín bên cạnh, hỏi dò:
- Nếu như tôi không đi?

Trên mặt Sở Thiên hiện lên sát ý, nhưng lập tức khôi phục lại bình tĩnh, nói một cách khẳng định:
- Đường gia, nếu ông đi, tôi có thể cam đoan sẽ đối xử tử tế với thi thể của các anh em Đường gia, cũng sẽ chôn cất đàng hoàng, còn làm cho người nhà bọn họ có một cuộc sống vô lo. Ông cũng biết, Sở Thiên tôi một lời đáng giá ngàn vàng!

Lời nói của Sở Thiên làm tan rã hoàn toàn quyết tâm của Đường Đại Long. Giờ khắc này, Đường Đại Long thật sự cảm thấy mình già rồi!

Trên mặt Đường Đại Long lộ ra thần sắc đành chịu, sau đó đi về phía cửa thành, trên mặt mang theo vẻ cô đơn tiều tụy, nhưng lão lại nhịn xuống không quay lại xem Yến Tử Lâu và mười mấy anh em trung thành, thậm chí không nhìn xác Châu Vinh trên mặt đất!

Rượu và thức ăn trong bữa tiệc chúc mừng ở Yến Tử Lâu còn chưa nguội lạnh, lại bắt đầu thương xót cho đời người!

Đường Đại Long và Đường Sơn Phong rời đi, hoàn toàn là hai loại tính chất khác nhau, người phía trước là vì để các anh em có thể toàn thây, người nhà của thủ hạ có thể được bảo hộ, còn người phía sau là vô tình vô nghĩa, vứt bỏ anh em.

Sở Thiên đi cùng ở phía sau Đường Đại Long, sau đó tay phải vung nhẹ.

Hơn chục anh em Soái quân lập tức ngồi xổm trên mặt đất, trong mắt lấp lánh nước mắt, dùng nỏ nhắm vào hơn chục cao thủ ở Yến Tử Lâu!

Hơn chục cao thủ không hề phản kháng, cứ lẳng lặng như thế nhìn Đường Đại Long, sau đó quỳ xuống, cùng hô lên:
- Đường gia! Tạm biệt!

Tất cả anh em Soái quân đều cúi đầu xuống, ngay cả ngón tay bắn tên cũng run nhè nhẹ!

Giết chết kẻ địch, bọn họ không hề sợ hãi, nhưng giết chết kẻ địch không muốn phản kháng, trong lòng của ai cũng đều thấy không đành lòng!

Nước mắt của Đường Đại Long chảy xuống, trong lòng Sở Thiên cũng trở nên cực kì khó chịu!

Nhưng đây chính là giang hồ! Chính vì bọn họ trung thành, nên bọn họ phải chết!

- Phóng!

Gần hai trăm mũi tên từ trong nỏ bắn ra xuyên qua màn mưa, bắn về phía hơn chục cao thủ ở Yến Tử Lâu!

Gió, bỗng nhiên trở nên to hơn, mưa cũng trở nên mãnh liệt hơn, không ai nhìn rõ trong mắt họ là nước mắt hay là nước mưa!

Nhưng trong lòng anh em Soái quân lại là đau xót!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.