Đô Thị Thiếu Soái

Chương 394: Ẩn dấu sát cơ:11



Sương mù dày đặc, sáng sớm lạnh, cây cối tàn lụi.

Sáng nay rõ ràng có sương mù.

Sương mù ở trên không khí, ở cây cối trong nội viện, ở lầu các của Chu Gia, càng quấn vào trong lòng Chu Long Kiếm.

Sương mù dày đặc trong ánh nắng buổi sáng sớm khẽ lưu động, cây cối trong màn sương mù dày đặc vân đứng thẳng tắp, sương mù ở trên lầu các dày đặc như khói.

Buổi sáng sớm thê lương, cây cối thê lương, khí trời thê lương.

Chu gia tiểu viện cũng thê lương như vậy.

Nhưng bữa sáng trên chiếc bàn vuông lại là tươi sốt vừa lấy từ trong lò ra, hơi nóng của bảy món điểm tâm tinh xảo không ngừng tản ra!

Hai cái ghế, hai bộ bát đũa! Rất hiển nhiên, Chu Long Kiếm đang đợi người! Hơn nữa lại đợi một cách vô cùng bình tĩnh, giống như ông ta biết rõ nhất định sẽ có người tới!

Chu Long Kiếm vắt tay sau lưng, đứng sừng sững ở lầu các, trong ánh trăng mờ của kinh thành không thể phân biệt được, không ai biết được ông ta ở đó nhìn cái gì, cũng không biết ông ta đang nghĩ cái gì!

 

Không khí buổi sáng sớm trong lành nhất hợp với con người nhất, sáng sớm khi mà vạn vật trên mặt đất chưa tỉnh ngủ là khoảnh khắc yên tĩnh nhất.

Chu Long Kiếm gần đây rất thích buổi sáng sớm, ông ta cho rằng sáng sớm là lúc mà suy nghĩ của con người minh mẫn nhất, ở thời điểm này xử lý sự việc và phán đoán là chính xác nhất hữu hiệu nhất, cho nên ông chọn buổi sáng sớm này để xử lý chuyện cực kỳ quan trọng!

Cửa lớn của Chu gia, từ rạng sáng đến bây giờ không hề đóng. Nói cách khác, Chu Long Kiếm đã đứng sáu tiếng rồi! Đã ở trong gió lạnh thấu sương đợi suốt sáu tiếng!

Cửa ra vào rốt cuộc cũng vang lên tiếng bước chân! Vững vàng, chắc chắn, còn khiến cho người ta cảm giác được sức lực và sự tự tin cường đại!

Người có tiếng bước chân này, đương nhiên chỉ có Sở Thiên!

Sở Thiên bước vào Chu gia tiểu viện, phong trần, mệt mỏi nhưng thần thái vẫn sáng láng như cũ, khóe miệng thủy chung vẫn là nụ cười nhạt!

Đối với hắn mà nói, bất cứ lúc nào cũng không thể biểu hiện vẻ mệt mỏi cho người ngoài thấy được, làm cho người ta không nắm bắt được mình mới có thể khiến cho chính mình sống lâu một chút.

Chu Long Kiếm nhẹ nhàng thở dài, phá vỡ màn sương mù, cũng phá vỡ sự yên lặng, nói:
- Thiếu soái, rốt cuộc cũng đã tới rồi?

Sở Thiên bước lên cầu thang, ngữ khí bình tĩnh trả lời:
- Tôi đến rồi! Bộ trưởng Chu đã đợi rất lâu rồi?

Mặt Chu Long Kiếm chìm trong sương mù, có chút nhìn không ra ánh mắt của ông, nói:
- Sáu tiếng!

Sở Thiên đã lên đến trên lầu, tự nhiên ngồi xuống cái bàn vuông, ngửi mùi thơm tinh tế của những món điểm tâm. Một lúc lâu mới nói:
- Để Bộ trưởng Chu đợi lâu rồi, cũng không có cách gì, Hàng Châu mưa to gió lớn, người lại nhiều, phải cần một chút thời gian để xử lý!

Chu Long Kiếm quay người trở lại, cũng kéo ghế ra ngồi xuống, nhẹ nhàng nói:
- Thiếu soái phản ứng như thần, khi lão phu bất chợt tỉnh giấc, Thiếu soái đã đem người của Yến Tử Lâu giết hết rồi, tôi đúng là đã già rồi, đã tin tưởng lời nói của Châu sư gia, cho rằng Thiếu soái và Đường gia đã hòa giải rồi.

Trong Lòng của Chu Long Kiếm cười khổ, hẳn là Châu sư gia đã tin tưởng lời nói của Sở Thiên!

 

Sở Thiên cầm lấy đôi đũa, gắp một cái bánh bao, dùng lực cắn một miếng, trong miệng tràn đầy mùi thơm của thịt, sau khi nuốt xuống, mới trả lời:
- Đường Đại Long đã diệt sạch thế lực của Soái quân ở Hàng Châu, tôi không làm chút chuyện thì sẽ rất khó ăn nói với các anh em!

Ánh mắt của Chu Long Kiếm mang một chút bi thương, nói:
- Trừ tận gốc, chó gà cũng không tha?

Sở Thiên gật đầu, không hề che dấu chút nào, nói:
- Thời buổi loạn lạc không thể sơ suất, huống chi tôi làm việc không bao giờ để cho người khác có cơ hội trả thù!

Ánh mắt Chu Long Kiếm không hề gợn sóng, ông ta biết rõ đây là tác phong và thủ đoạn của Sở Thiên, gió thu, thế mạnh như chẻ tre không hề nể tình, vì vậy lại nhẹ nhàng thở dài:
- Dù sao cũng quen biết đã lâu, ông ta có thể chết bình thản? Có còn nguyện vọng gì? Lão phu hi vọng Thiếu soái có thể an táng người đó trọng thể!

Ông ta, đương nhiên chính là để chỉ Đường Đại Long!

Sở Thiên gắp lên một cái bánh đậu đỏ ở trong mâm, cắn hết nửa cái nuốt vào rồi mới chậm rãi nói:
- Ông ta còn sống! Còn đang ở kinh thành! Nếu như đoán không sai, có lẽ hiện tại đang ở trong mộng đẹp rồi. Lão gia thích, lúc nào cũng có thể cùng ông ta tâm sự, đánh cờ, nghiên cứu đồ cổ!

 

Đôi đũa trong tay Chu Long Kiếm khẽ động, nhưng lại lập tức khôi phục bình tĩnh, ngữ khĩ có chút mừng rỡ, nói:
- Vẫn còn sống ư?

Sở Thiên miệng nhai bánh đậu đỏ, nhẹ nhàng gật đầu, cho Chu Long Kiến chút thể diện đúng lúc, nói một cách chân thành:
- Tôi đã từng nói với Đội trưởng Lý, nhận của Đường Đại Long hai trăm triệu, thì tuyệt đối sẽ không giết ông ta. Sở Thiên tuy làm việc vô tình nhưng vẫn luôn tuân thủ lời hứa!


Khuôn mặt già nua cứng ngắc của Chu Long Kiếm giãn ra. Sáng nay ông ta chính là nuốn thăm dò thái độ của Sở Thiên, xem có phải Sở Thiên vẫn nằm trong lòng bàn tay ông ta hay không, trong mắt có còn Chu Long Kiếm hắn hay không, lấy việc này để điều chỉnh phương châm đối với Sở Thiên!

Phải biết rằng, bất cứ kẻ thống trị nào sợ nhất chính là nô lệ có suy nghĩ, hơn nữa là nô lệ có ý nghĩ không nghe lời!

Hiện tại nghe xong lời của Sở Thiên, trong lòng ông ta cũng được trấn an, Sở Thiên giống như một thanh kiếm sắc bén, khi vung lên có thể cho kẻ địch một đòn trí mạng, cũng khó tránh khỏi sẽ làm cho người đó bị thương ở ngoài da, nhưng lại không lấy đi sinh mệnh của mình, có điểm mấu chốt này, vậy thì cái gì cũng có thể đàm phán!

Trên cái bàn đàn bằng hương gỗ, có đặt hai cái bình, bên ngoài bình vẽ hình long phụng, nước men hết sức tinh sảo, đường vân đẹp đẽ, ai cũng nhìn ra được, hai cái bình này có niên đại từ rất lâu, còn quý giá hơn giá trị của con người!

Chỉ là, ăn bữa sáng, hình như không dùng đến hai cái bình!

Bất kể bên trong đựng thịt bò hay là rượu mạnh!

Nhưng Sở Thiên không đưa ra bất kì nghi vấn nào, hắn vẫn thủy chung cúi đầu ăn bữa sáng!

Khóe miệng Chu Long Kiếm đã có dáng tươi cười, đưa tay ra cầm cái bình bên trái lên, sau đó đặt cái bình cạnh bát của Sở Thiên, rồi rót vào trong chén của Sở Thiên rượu dê, hương thơm tỏa ra tứ phía, ngay cả không khí cũng mang theo vị ngọt!

Chu Long Kiếm rót đầy chén sứ của Sở Thiên, lại rót vào chén của mình, thần sắc bình tĩnh một cách dị thường, nhàn nhạt nói:
- Thiếu soái, cậu rất biết thưởng thức, xem ra đã nghiên cứu không ít nghệ thuật thời Đế Vương cổ đại. Xem ra cậu chính là muốn đem Đường Đại Long nhốt ở kinh thành rồi!

Còn không phải cho lão già ông chút thể diện! Trong lòng Sở Thiên nhẹ nhàng than thở, sau đó đưa tay nâng chén rượu dê lên, ngửa đầu uống cạn, một mùi vị thật đậm đà thuần khiết lan tỏa trong khoang miệng, theo yết hầu chậm rãi chảy vào trong bụng, sau đó cả người như đang bay trên mây, toàn thân có cảm giác ấp áp, hắn không thể không tán thưởng, đây chính là rượu dê nguyên chất?

Bữa sáng này, Chu Long Kiếm đã phí hết tâm tư!

Nhưng ánh mắt của hắn thủy chung vẫn không nhìn qua cái bình ở bên phải! Coi sự tồn tại của nó như là thừa thãi!

Sau khi uống xong nửa chén rượu, Sở Thiên dùng khăn tay lau miệng, sau đó từ trong ngực lấy ra chi phiếu, cười nói:
- Lão gia, tôi sắp đi Vân Nam. Phải nhờ lão gia trông nom Đường Đại Long rồi. Đây là một trăm triệu, tôi nghĩ có thể cho ông ta hưởng thụ sung sướng đến hết đời, còn một trăm triệu còn lại, tôi đã dùng nó để lo hậu sự cho thủ hạ của Đường Đại Long ở Hàng Châu rồi!

Chu Long Kiếm nhẹ nhàng nở nụ cười, Sở Thiên này đúng là tâm cơ rất sâu, giao Đường Đại Long cho mình, cũng sẽ không sợ lão chạy mất, vì vậy liền cười nói:
- Thiếu soái tín nhiệm lão phu như vậy, thật khiên lão phu “Thụ sủng ngược kinh” (được sủng ái mà sợ), nhưng Long Kiếm phải nói trước, nếu không may Đường Đại Long chạy trốn khỏi kinh thành, thì tôi không có ai để trả lại cho cậu đâu.

Một nửa là trêu chọc, một nửa là thăm dò!

Sở Thiên sảng khoái nở nụ cười, tất nhiên biết rõ dụng ý của ông ta, nâng chén uống hết rượu trong chén, nhàn nhạt nói:
- Nếu như Đường Đại Long thật sự trốn khỏi kinh thành, Sở Thiên cũng hết cách, tận tình tận nghĩa đến thế thôi, chỉ có thể tiễn đưa ông ta đến đoạn đường cuối cùng, đành phải xin Bộ trưởng Chu tha lỗi cho.

 

Đây là sát cơ, sát cơ như gần lại như xa!

Chu Long Kiếm đã hiểu rõ hậu quả nếu Đường Đại Long bước ra khỏi kinh thành, trong lòng của ông ta than nhẹ, đời này Đường Đại Long cũng đừng mơ tưởng có thể quay về Hàng Châu rồi!

Chu Long kiếm biết Đường Đại Long không chết, trong lòng cũng đã vui vẻ, vì vậy chuyển chủ đề nói:
- Thiếu soái, có lẽ phần tử Đột Đột ở kinh thành đã bị cậu tiêu diệt sạch rồi, Thiếu soái định lúc nào sẽ đối phó với Nặc Đính vậy? Không, phải nói là dùng cách gì để đối phó với gã?

Sở Thiên nhìn về màn sương dày đặc phía trước, nhìn chằm chằm về phía nam xa xôi, bình tĩnh nói:
- Lão gia, tôi đã nhận được tin tức, ba ngày sau, Nặc Đính chọn tuyến đường đi Vân Nam, mang theo một số tiền lớn đến, phỏng chừng là muốn giao dịch thuốc phiện, tôi muốn đến để chặt đứt hành động đó!

Nét mặt Chu Long Kiếm biểu lộ vẻ mừng rỡ, không ngăn được hỏi:
- Tin tức có đáng tin cậy hay không? Bây giờ tôi sẽ đi bố trí, điều đội chống khủng bố đến điều tra, chỉ cần Nặc Đính xuất hiện ở Vân Nam, tôi tin tưởng là có thể tiêu diệt được hết bọn họ!

 

Trong lòng Sở Thiên có tính toán khác, đương nhiên sẽ không để cho Chu Long Kiếm bắt được Nặc Đính, vì vậy lắc đầu nói:
- Lão gia ngàn lần không được hành động thiếu suy nghĩ, Nặc Đính là lão hồ ly gian xảo, có bất cứ động tĩnh nhỏ nào, lão ta sẽ chuốn mất. Cho nên tôi muốn đích thân dẫn người đến, cho dù không thể bắt được ở Vân Nam, tôi cũng sẽ giết chết lão!

Sở Thiên tự mình đi Vân Nam chủ yếu là muốn tìm Oánh Tử Tử để lấy sổ tiết kiệm đặc chế và mật mã chìa khóa, về phần giết chết Nặc Đính cũng chỉ là lấy cớ thôi, chủ yếu là để cho mình có thể danh chính ngôn thuận mà đi, đi mà không phải lo lắng!

Chu Long Kiếm suy nghĩ một lát, gật gật đầu, Sở Thiên nói có lý. Nặc Đính có khả năng bất bại trong mọi tình huống, ngoại trừ thực lực bản thân, còn có nhân tố quan trọng nhất, đó chính là tin tức linh thông. Chu Long Kiếm tin rằng, Nặc Đính đã sắp xếp không ít người ở biên cảnh và ở thành phố.

Sở Thiên thấy Chu Long Kiếm gật đầu, trong lòng cười khẽ, nhưng trên mặt lại mang theo thần sắc ngưng trọng, chậm rãi nói:
- Tuy Sở Thiên nguyện ý đóng góp sức mình vì đất nước, không sợ nguy hiểm, nhưng trong trái tim này của tôi, lại không nỡ đi!

Chu Long Kiếm kỳ quái nhìn Sở Thiên, lập tức phản ứng kịp, cười nói:
- Cậu là lo lắng Đường gia?

 

Sở Thiên gật gật đầu, nét mặt biểu lộ thần sắc không biết làm thế nào, nói:
- Đúng là lo lắng về việc Đường gia, tôi vừa giết những thủ vệ giỏi ở kinh thành của Đường gia, còn làm cho Đường Thiên Ngạo và Tổng quản của Đường gia nhục nhã một trận, mà đường đến Vân Nam lại thuộc địa bàn của Đường gia, tôi tự mình tiến vào, đây không phải chính là “Dê vào miệng cọp”? Tất cả thế lực của Đường gia ở Vân Nam không đối phó với tôi mới lạ!

Vốn là Sở Thiên muốn nói cho Chu Long Kiếm việc Đường gia cho Nặc Đính vay mười triệu, nhưng sau khi suy nghĩ một hồi, quyết định vẫn là không nói thì tốt hơn, không có bằng chứng rõ ràng thì sẽ không dễ làm cho người khác tin tưởng, càng làm cho Đường gia có cớ để công kích chính mình!

Cho Long Kiếm cắt bánh ngọt móng ngựa thành bốn miếng, sau đó đưa vào trong miệng, ông ta dùng thời gian ăn bánh này để suy nghĩ sự việc.

Sương mù dày đặc đã trở nên mỏng hơn, ngay cả cái lạnh cũng giảm đi mấy phần!

Một lát sau, Chu Long Kiếm đã ăn xong bốn miếng bánh ngọt móng ngựa, ngẩng đầu, thần sắc trịnh trọng nói với Sở Thiên:
- Thiếu soái, cậu yên tâm, lão phu có thể cam đoan với cậu, sau khi tiến vào Vân Nam, thế lực của Đường gia sẽ không đụng đến một sợi tóc của cậu.

Chu Long Kiếm không muốn bị cuốn vào bên trong ân oán giữa Sở Thiên và Đường gia, nhưng hiện tại cần phải lợi dụng Sở Thiên để đối phó với Nặc Đính, sau khi suy xét kĩ, quyết định đánh bài chính trị với Đường gia, bảo bọn chúng tạm thời dẹp ân oán sang một bên.

 

Đáp án mà Sở Thiên đang đợi chính là đáp án này, vì vậy khóe miệng treo lên nụ cười, nhẹ nhàng nói:
- Vậy phải cảm ơn Bộ trưởng Chu rồi!
Sau đó trịnh trọng đề nghị với Chu Long Kiếm:
- Tôi hi vọng Bộ trưởng Chu sẽ không nói việc ta đi Vân Nam đối phó với Nặc Đính cho Đường gia, còn dùng lý do gì để nói với Đường gia thì đành phiền Bộ trưởng Chu suy nghĩ rồi!

Trong lòng Sở Thiên lo lắng, nhỡ đâu Đường gia có thông đồng với Nặc Đính? Thông đồng biểu hiện ở chỗ giữa bọ hắn có hiệp nghị, có lợi ích giống nhau. Nếu Đường gia biết mình đi đối phó với Nặc Đính, còn không âm thầm đem toàn lực để đối phó với mình? Đến lúc đó chỉ sợ chết càng nhanh hơn.

Chu Long Kiếm có chút sửng sốt, nhưng vẫn gật đầu, theo như lời của Sở Thiên thì hắn tất nhiên có lý do riêng của hắn, hơn nữa việc đối phó với Nặc Đính đúng là không thể để quá nhiều người biết, huống chi tìm lý do khác cũng không phải việc khó đối với mình!

Sở Thiên gắp hai cái bánh ngọt hoàng kim, không chút khách khí bắt đầu ăn, sự việc cũng đã giải quyết xong, giờ phải ăn cho no bụng đã.

Trong mắt Chu Long Kiếm mang theo một chút sầu lo, chuyển đề tài, chậm rãi nói:
- Có điều, Thiếu soái, lão phu cần phải nói cho cậu, tình huống phức tạp ở Vân Nam, các loại thế lực giống như răng cưa giao nhau, ngay cả thế lực của Đường gia ở Vân Nam cũng chỉ khống chế được mấy thành phố lớn, còn ở những nơi khác căn bản là ngoài tầm tay!

 

- Mấy thị trấn vắng vẻ đều do các thế lực khác nắm giữ, các sơn trại ở xa hơn là do các thế lực bưu hãn, với bọn hắn mà nói, giết vài người cũng không khác gì giết vài con chó, ngay cả cảnh sát đến phá án cũng dám bắn chết, cho nên Thiếu soái nhất định phải cẩn thận. Tuy Đường gia không có khả năng đánh Thiếu soái chính diện nhưng cũng khó đảm bảo là họ sẽ không mua chuộc các thế lực khác để đối phó với cậu!

Sở Thiên biết Chu Long Kiếm không phải là đang nói chuyện giật gân, vì vậy mang theo lòng biết ơn gật đầu, sau đó xoay người đi ra cửa Chu gia.

Chu Long Kiếm không đứng dậy tiễn, mà là cúi đầu uống rượu dê, ăn điểm tâm!

Ánh mắt của ông ta từ đầu đến cuối cũng không có nhìn qua chiếc bình ở bên phải!

Mãi đến khi ăn xong bữa sáng, uống xong rượu, ông ta mới cầm chiếc bình bên phải lên và ném thẳng xuống dưới lầu, rượu dê nóng bỏng rơi thẳng xuống dưới, rơi vào cái hồ nước của tòa nhà mang phong cách cổ xưa, cái hồ nước có nuôi hai con rùa, hai con rùa đã sống hai mươi năm!

Chu Long Kiếm nhẹ nhàng thở dài: Hai con rùa này sống thêm 3 năm, cũng đã đủ thọ rồi!

 

Bất cứ ai uống bình rượu dê này thì tuyệt đối sẽ sống không quá ba năm, nhưng cũng sẽ không chết trước ba năm!

Sương mù dày đặc rốt cục cũng tản đi, ánh mặt trời chiếu rọi khắp kinh thành!

Sở Thiên mở cửa chiếc xe Audi chống đạn, đạp vào một cái thật mạnh, cả người thở ra một hơi dài, xem ra mình không giết Đường Đại Long thật đúng là đã để lại cho mình một con đường lùi. Tối thiểu cũng đã làm tan biến cố kỵ của Chu Long Kiếm, còn có sát cơ. Không cần phải lo lắng ông ta dùng hành động gì mờ ám để đối phó với mình.

Sở Thiên lấy một cái ly và bình rượu đỏ từ trong tủ lạnh của chiếc xe!

Cần phải thả lỏng một lát! Đã mệt nhọc từ tối hôm qua đến nay rồi!

Ly rượu làm bằng thủy tinh, rượu màu đỏ nhạt.

Màu đỏ nhạt của rượu trong chén thoạt nhìn giống như bờ môi ướt át.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.