Đô Thị Thiếu Soái

Chương 436: Mười Tấn Ma Túy Bay Tới



Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Sa Cẩm Tú và Sa Thành gần như đứng lên cùng lúc với nét mặt cung kính, Sở Thiên đoán là Sa Khôn đã xuất hiện, ở chỗ của người khác thì không thể thất lễ nên cũng đứng lên nhìn về phía cửa, ánh mắt lạc trong hào quang của người lớn tuổi.

Có vài sĩ quan hăm hở từ cửa bước vào, đáng chú ý nhất giữa đám đông là người đàn ông trạc tuổi sáu mươi. Khuôn mặt anh tuấn mang đậm nét Phương Đông, thân người cao trên mét bảy, khuôn mặt chữ điền, lông mày nhạt, mắt hai mí, đôi mắt có thần, mũi to, môi dày, tai lớn, người hơi mập, hiện rõ nét cường tráng, dáng vẻ hiên ngang.

Người tướng ưỡn bụng, chống gậy với khí thế dâng cao hướng về phía hội nghị, tuy đi rất chậm nhưng rất mạnh mẽ, từ động tác và nét mặt có thể cảm nhận được người này sẽ không bao giờ nhận là mình già, cho dù cái tuổi này vẫn có thể truyền được nhiệt huyết chốn giang hồ cho người khác.

Sa Thành khẽ hô:

- Đại ca

Sa Cẩm Tú cũng hô lên:

- Cha

Rồi cô ra kéo ghế cho ông ngồi và rót chén trà đặt lên bàn.

Sở Thiên nở nụ cười, từ thái độ của mọi người có thể đoán được người này chính là người đứng đầu - Sa Khôn, hắn không ngờ bản thân mình lại có thể tiếp xúc ở khoảng cách gần đến thế với vị vua của thuốc phiện như lời truyền, cùng lúc nghĩ tới việc mình sẽ xử trí việc hôm nay thế nào.

Sa Khôn ngồi ở vị trí chủ nhà rồi uống hai ngụm trà, Sa Thành muốn lên tiếng thì bị ông ngăn lại rồi thản nhiên nói:

- Sự việc ta đã hiểu rõ, ai cũng có lỗi của mình, Trung đội trưởng mập không nên đưa người đến Trúc Lâu bao vây ân nhân cứu mạng của Cầm Tú, Sở Thiên cũng không nên khiến họ chết ở Trúc Lâu, còn như ai là người xa lạ với Sa gia thì không quan trọng, chỉ cần không tổn hại lợi ích của Sa gia thì cũng không cần phải lo chuyện thiên hạ.

Sở Thiên thầm khen lời ông vừa nói thật lợi hại, một sự việc vô cùng phức tạp đã tốn không ít lời qua lại nay sáng tỏ một cách đơn giản, hai bên đều bị đánh năm mươi roi, vấn đề cốt lõi là đưa ra lập trường đối với người lạ khiến Sa Thành không thể nói gì thêm.

Mặt Sa Thành biến sắc, đương nhiên không chấp nhận kết luận này nên chỉ vào Sở Thiên hô:

- Đại ca, trước tiên mặc kệ việc hắn là người lạ hay không, việc một mình hắn giết mấy chục người Sa gia ta là đã phải kéo hắn ra ngoài xử bắn rồi, việc này không chỉ làm mất mặt của em mà còn mất thể diện của anh đó.

Sa Cầm Tú nhếch miệng nhìn ngay Sa Thành rồi nói:

- Chú ơi, Trung đội trưởng mập cuối cùng cũng không biết là do ai giết, nhịn một chút mà nói, cho dù Sở Thiên là kẻ giết người thì cũng anh ấy tự tìm đến cái nhục này, đổi lại nếu Sở Thiên đưa người đến bao vây thì chú sẽ phản ứng ra sao?

Sở Thiên thấy nhẹ nhàng trong lòng, mỗi người của Sa gia đều không đơn giản, lời nói của Sa Cầm Tú ẩn ý đạo lý, nếu Sa Thành nói giết mình chính là khẳng định mình giết Trung đội trưởng mập, nếu Sa Thành theo lý mà tranh cãi, e rằng Sa Cầm Tú đêm nay sẽ khiến mình bao vây Sa Thành.

Sa Thành không phải người ngu nên tự biết ý đồ của Sa Cầm Tú, vừa định đốt lửa thì Sa Khôn khua tay ngăn lại, với ánh mắt hòa nhã như trước rồi thản nhiên nói:

- Ta đã nói tất cả đều sai, cái chết của Trung đội trưởng mập coi như trừng phạt sai lầm của nó, Sở Thiên đang sống còn chưa bù đắp lỗi lầm, Cầm Tú à, Sở Thiên lại là khách của chúng ta, vậy tiền mai táng và tiền cho gia đình Trung đội trưởng mập sẽ do cậu ta trả, hiểu chưa?

Sa Cầm Tú gật gật đầu, cung kính trả lời:

- Vâng!

Mặt Sa Thành u ám:

- Đại ca, em không phục.

Sa Cầm Tú cũng lạnh lùng như dao:

- Chú, chú muốn sao?

Mặt Sa Khôn hiện vài nét buồn, vươn tay ngăn bọn họ cãi vã:

- Xem ra lời của anh đã vô dụng rồi, Sa Thành, cậu không phải đã nén những lời nói ác ý này sao? Muốn trả thù cho Trung đội trưởng béo và lấy lại sĩ diện thì anh có một cách, hai bên đến sàn thi đấu sống chết để giải quyết vấn đề, cậu thấy thế nào?

Mặt Sa Thành hiện lên vẻ vui mừng, sợ Sa Khôn đổi ý vội trả lời:

- Vậy thì tốt, nể mặt đại ca và Cầm Tú nên em để cho hắn cơ hội sống, em sẽ phái đệ tử đánh nhau với hắn, mặc kệ thắng thua đều không truy cứu sự việc hôm nay nữa, nhưng điều kiện tiên quyết là hắn phải đích thân ra thi đấu.

Sở Thiên sờ mũi, không chút do dự nói:

- Tốt lắm, tôi đồng ý với ông.

Sa Cầm Tú sau khi suy nghĩ cũng thấy phải như thế thì Sa Thành mới tâm phục khẩu phục, nếu không thì không biết ông ta sẽ lén lút mưu tính gì với Sở Thiên, về việc chiến thắng tối nay cô không phải lo lắng vì Sở Thiên đến cả đạn còn có thể chống lại thì đâu sợ quyền thủ của Sa Thành.

Sa Khôn thấy hai bên đầu đồng ý nên gật đầu nói:

- Đều là con cháu của Sa gia, anh hi vọng ở các người về sau chú cháu không phải gặp mặt lại ngang ngược với nhau, sau khi thi đấu có thể xảy ra chuyện rắc rối, đừng trách anh vô tình, anh nhất định đưa hắn đi Châu Phi tiếp quản công việc, các người có nghe hết chưa?

Nghe thấy được đi Châu Phi tiếp quản công việc, Sa Thành và Sa Cầm Tú đều giật mình, gần đây Sa gia đang muốn kinh doanh ở Châu Phi nên cần gấp một số người đi hỗ trợ, nghĩ đến người dân bản địa, nắng chói chang, bệnh tật cùng với sinh vật nguyên thủy tùm lum là đã tự nhiên run rẩy rồi cùng lúc gật đầu.

Sa Khôn quay đầu nhìn Sở Thiên, nói thản nhiên:

- Không ngờ Sa Thành đã chỉ đích danh Sở Thiên ra thi đấu, thế thì thời gian và địa điểm sẽ do Sở Thiên chọn vậy.

Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn Sở Thiên, đâu ngờ Sở Thiên nâng chén lên uống mấy ngụm trà rồi cười ngạo nghễ:

- Chi bằng bây giờ, nếu Tướng quân Sa không có gì khó khăn về địa điểm, vậy thì bây giờ có thể thi đấu, nhưng nếu cần thời gian mời người giỏi thì cháu có thể thay đổi thời gian.

Mọi người xung quanh đều sửng sốt, Sở Thiên có phải đã quá tự phụ rồi không? Bọn họ vốn thấy rằng Sở Thiên sẽ không thể thắng, trẻ như vậy thì có bản lĩnh gì được? Đến cả thời gian để chuẩn bị hắn cũng không muốn, lên sàn đấu ngay bây giờ không phải tự tìm đến cái chết sao? Tuổi trẻ phù phiếm quá.

Sa Khôn vẫn không khỏi thầm khen Sở thiên nói chuyện lão luyện, thi đấu bây giờ là ít nguy hiểm nhất, Sa Thành không thể để mất thể diện phải chấp nhận, như vậy tránh được việc ông ta dung số tiền lớn thuê các võ sĩ bên ngoài, mặc dù phía sau Sa Thành có bảy tám người dưới quyền, nhưng bản lĩnh không được cao lắm.

San Thành không hề kinh sợ mà ngược lại thoáng mỉm cười, sao mà lại không vui cho được? Hôm qua ông ta thu nạp được một gã đã liên tục thắng bốn mươi chín trận cao thủ quyền Thái, mà hôm nay người đó cũng ở đây nên hắn cười nói:

- Tốt lắm, thi đấu bây giờ đi.

Sau đó khua tay về phía sau nói:

- A Nặc, bước ra đi.

A Nặc vụt ra, dáng người lực lưỡng cao một mét tám, dưới lớp quần áo bỗng nổi lên vô số cơ bắp rắn chắc, bước chân di chuyển của gã có phần cứng nhắc nhưng lại mang khí thế khiến người khác khó mở miệng, Sở Thiên hơi kinh ngạc vì không ngờ bên cạnh Sa Thành còn có một tay đấm như thế.

A Nặc xoay cổ cho gân cốt hoạt động, các khớp xương rung như pháo nổ rốp rốp, cơ bắp trên cánh tay cứng như sắt thép, khởi động xong liền ngoắc ngón tay về hướng Sở Thiên, Sở Thiên khẽ mỉm cười, đứng lên đi đến chỗ cách hắn hai mét, thản nhiên nói:

- Bắt đầu đi.

Hai chân A Nặc di chuyển giống như đạn pháo tiến tới, chắc cũng vì thế được Sa Thành thu nạp.

Người gã tự nhiên có vài phần trọng lượng, đến gần Sở Thiên khoảng một mét, thân người ngừng một chút, chân phải đạp đất, cơ thể lợi dụng thế xoay vòng qua trái một cách mãnh liệt, nắm tay phải hướng thẳng tới phía trước.

Sở Thiên thầm kinh ngạc, không ngờ A Nặc ra tay tinh xảo như thế, thế tay mang tinh túy của quyền Thái, chưa gì nắm đấm đã ra tới. Vai trái Sở Thiên khẽ nhúc nhích, trong nháy mắt đã nắm chặt tay A Nặc, lúc gã giảm hơn một nửa sức lực thì xoay sang trái và thoát được thế tấn công.

A Nặc nhìn thấy Sở Thiên tránh được liền kinh động tấn công, không hề hoảng loạn, không bằng dùng hết chiêu thức, thân người xoay vòng bên phải đồng thời lấy bàn chân trái làm trục, gót chân xoáy khiến cho quyền trái hiệu lực như roi quất, giống viên đạn bắn ra hướng sở Thiên.

Sở Thiên dịch bước tránh khỏi, nắm đấm của A Nặc thế tựa ngàn cân đánh vào bức tường, trên tường lập tức xuất hiện một lỗ sâu, gạch đá vỡ vụn rơi xuống đất, những người xung quanh đều giật mình, A Nặc quả là ngang ngược, nắm đấm này mà lên người thì làm sao mà không tan xương nát thịt?

Sở Thiên biết mình không thể chống chọi với nắm đấm lợi hại của A Nặc, vì thế toàn thân trở nên thất thường, người chuyển động đối phó theo quyền khiến cho nắm đấm của A Nặc xém nửa tấc là đã trúng hắn, sau vài hiệp, A Nặc bắt đầu táo bạo nhấc chân phải quét ngang qua. Sở Thiên nhìn thấy vai phải của hắn đưa ra liền vượt lên nửa bước tấn công.

Chân phải A Nặc vừa mới quét ra, lúc chưa phát huy sức lực thì tay trái Sở Thiên đã đưa lên, tay phải cũng áp vào bụng hắn, khí lực toàn thân đẩy vào lòng bàn tay, sức mạnh bên trong trào ra, A Nặc giống như viên đạn bị ném ra, liền lộn nhào mấy cái, lăn trên vách tường rồi mới dừng lại.

Tuy A Nặc rơi rất nặng nhưng hoàn toàn không sao, tay phải chống xuống đất, người liền nhảy lên, tiếp đó hướng về Sở Thiên lao tới lần nữa, Sở Thiên quyết định tấn công để phòng thủ vì vậy vút lên không trung đá thẳng đỉnh đầu A Nặc, gã liền lấy tay đỡ nhưng nhất thời lại để lộ ra yếu điểm.

Sở Thiên tức thì nhân dịp này lấy sức mạnh khuỷu tay thẳng đánh điểm yếu của A Nặc, nhưng gã khỏe mạnh như trâu chỉ là thân mình hơi hướng lên ngửa ra phía sau, dĩ nhiên không có ai là giống nhau. Sở Thiên thấy gã muốn phản kích liền nhanh chóng thu chân phía dưới về, tiếp đó đạp thẳng vào gót chân đối thủ.

A Nặc không tránh được chiêu này tức khắc thấy một cơn đau toàn thân lập tức giận dữ. Tiếp theo gã dùng khuỷu tay hướng đầu Sở Thiên đánh tới nhưng đánh ngay vào bẫy của Sở Thiên, bởi A Nặc lại lộ ra điểm yếu, Sở Thiên thấy thế liền đá ra ba cú đá nghiêm trọng liên tục vào bụng, mặt và huyệt thái dương của A Nặc, đánh thật mạnh khiến gã ngã xuống đất.

.

Lần này A Nặc ngã xuống liền gục trên mặt đất thở dốc và không còn sức lực ngồi dậy, Sở Thiên cũng đổ mồ hôi toàn thân, sức lực tiêu hao hơn một nửa, gặp phải loại đối thủ cứng đầu cứng cổ này quả là khó đối phó, thầm nghĩ nếu như gặp vài người như vậy không chừng sẽ phải dùng dao mà chém.

Thắng thua đã định! Sa Khôn phất tay khiến người ta đỡ A Nặc dậy, rồi thản nhiên nói:

- Tốt, trận thi đấu đã chấm dứt, sự việc Trúc Lâu dừng ở đây, đừng ai nhắc đến nữa.

Sa Thành nhìn A Nặc với ánh mắt âm u, thấp giọng mắng:

- Đồ vô dụng.

Sa Cầm Tú nhàn nhã uống trà, tất cả đều như dự đoán của cô.

Sa Khôn nhìn sang đồng hồ treo tường, mặt khôi phục nụ cười, giọng nói cũng trở nên chậm lại khiến mọi người đợi chờ:

- Sự việc cứ để lắng xuống như vậy đi, Sa Thành, bây giờ gần mười hai giờ rồi, chúng ta cùng ăn cơm đi, còn phải tham gia hội nghị phân chia nữa mà, đi về qua khu vực phòng thủ cũng tốn nhiều thời gian đó.

Sa Thành dịch chuyển thân thể cao lớn, lắc đầu đứng lên, không nhịn được nhìn Sở Thiên, trả lời:

- Không ăn đâu, chứng kiến tiểu tử này còn sống, em không còn tâm trí ăn cơm, huống hồ nhà em có mấy người khách cần chiêu đãi, ngày mai em tới cùng ăn cơm vậy.

Nói xong ông ta nghênh ngang đi tới hướng cửa, bảy tám hộ vệ phía sau mau chóng chạy theo, Sa Khôn nhẹ nhàng thở dài, khuôn mặt thoáng chút cô đơn, rõ ràng đối với việc của em trai có chút bất lực, người càng đến tuổi già sẽ càng coi trọng tình thân.

Sau khi Sa Thành dẫn người rời khỏi, phòng họp lớn càng trở nên vắng vẻ, Sa Khôn quay đầu hướng về phía mấy vị quan lớn nói:

- Mọi người đi làm việc của mình đi, mười lăm phút trước khi diễn ra hội nghị phân thành nhớ kiểm tra hội trường lần nữa sao cho không có chuyện gì xảy ra, mặt khác tăng cường cảnh giác.

Mấy vị quan quân gật đầu rời khỏi.

Sa Cầm tú chờ bọn họ đi rồi đứng lên đến phía sau Sa Khôn, nhẹ nhàng xoa bóp vai người rồi xin lỗi:

- Cha, lại để người không vui nữa rồi, đều là lỗi của Cầm Tú, không nên tranh cãi cùng chú, hôm nào con sẽ tự nói xin lỗi chú, sau đó mọi người cùng ăn bữa cơm đoàn viên nhé.

Sa Khôn biết rõ tính khí con gái, muốn cô xin lỗi Sa Thành chỉ sợ cả đời không được, nhưng ông không nói ra, dù sao con gái cũng đang an ủi mình, vì vậy ông vỗ vỗ tay con gái, nói:

- Cầm Tú, Sở Thiên ở lại ăn cơm, con tự đi chuẩn bị một chút thức ăn đi để khách không phải chờ.

Sa Cầm Tú chần chừ một chút, hiểu rõ là cha mình muốn cùng Sở Thiên nói chuyện một mình nên gật đầu đồng ý và nháy mắt ra dấu với Sở Thiên với ý muốn hắn tới gần, vừa nãy lúc đi đường, Sa Cầm Tú liền dặn dò Sở Thiên ngàn lần không được nói là đến để giết Nặc Đính, chẳng khác nào khiêu chiến, huống chi chính cô báo với Sa Khôn là Sở Thiên đến đầu hàng.

Sở Thiên dùng mắt trả lời Sa Cầm Thú để cô yên tâm, vì vậy Sa Cầm Tú vẫy tay về phía các cô gái rót trà, vô tình bọn họ cũng đã đi nhanh ra ngoài và nhẹ đóng cửa, một lát sau, phòng họp chỉ còn lại Sa Khôn và Sở Thiên, không khí tức thì trở nên nặng nề.

Sa Khôn đặt chén trà xuống, ánh mắt hiền lành bỗng phát ra vầng hào quang, Sở Thiên bị đôi mắt này liếc nhìn nhưng cuối cùng không thấy gì nên tay chân lúng túng đứng lên, Sa Khôn thấy vậy nhẹ cười, bình tĩnh nói:

- Sở Thiên, cháu dùng dao phá hư chiếc bàn đá cẩm thạch đắt tiền của ta, cháu không thấy mình thô lỗ sao?

Sở Thiên cúi người nói:

- Tiểu tử trẻ dại khinh cuồng, mong người thứ tội.

Sa Khôn ngưng lại một chút rồi mới chậm rãi nói:

- Hai mươi năm nay, cháu là người đầu tiên dám to gan giết người ở khu vực của Sa gia, hơn nữa thủ đoạn nham hiểm mà không để lại chứng cứ, làm được những việc này chắc không phải người bình thường, nên không cần khách sáo, cứ ngồi xuống uống trà trước đã xem thế nào?

Sở Thiên tự biết không thể che dấu hành động của mình trước người sáng suốt, nhưng thấy Sa Khôn biết mình là người giết bao nhiêu mạng của Sa giamà còn bình tĩnh thế này, trong lòng không ngừng ca ngợi, đồng thời quyết định thẳng thắn chân thực nói ra:

- Tình thế hết sức nguy hiểm, kính xin Sa tiên sinh thứ lỗi.

Sa Khôn và Sở Thiên sau khi ngồi xuống cười nói:

- Cháu biết tại sao ta không giết cháu không?

Sở Thiên suy nghĩ chút xíu đã thấy rõ quan hệ trong đó, cười khổ:

- Đối với Cầm Tú thì cháu là người quan trọng, từ lâu giữa Cầm Tú cùng Tướng quân Sa đã có mâu thuẫn, nếu cháu bị bắn chết, chắc rằng hai người sẽ trở mặt thành kẻ thù, đến lúc đó ông sẽ giúp con gái hay em trai?

Sa Khôn hướng về phía Sở Thiên giơ thẳng ngón tay cái, khen chân thành:

- Chính xác! Trước kia nghe Cầm Tú kể rất nhiều về cháu, nào là ngươi đã làm mưa làm gió thế nào, ta cứ tưởng con bé mê muội, nhưng hôm nay thấy quyền cước và suy nghĩ của cháu, thật không phải người tầm thường.

Sở Thiên khiêm tốn lắc đầu, trả lời khách sáo:

- Sa tiên sinh đã quá khen, là người trong giang hồ nên tiểu tử chẳng qua chỉ muốn mình sống được lâu một chút, mới liều mạng để tồn tại, cho nên hôm nay đánh chết binh sĩ của Sa Thành, một nửa vì Cầm Tú, một nửa vì mình thôi.

Binh sĩ của Sa Thành? Sa Khôn hơi ngẩn ra liền hiểu được ý của Sở Thiên cười khổ nói không dứt:

- Chẳng lẽ bọn họ không thể chung sống hòa bình sao? Đều là người trong nhà sao lại thành chiến tranh với nhau như thế này? Đời này ta không sợ giết người, cũng không sợ bị người giết, chỉ sợ người nhà giết nhau.

Sở Thiên cũng nhẹ thở dài, bất đắc dĩ nói:

- Sa tiên sinh hẳn hiểu được quan hệ bên trong, Tướng quân Sa muốn vị trí của ông, Cầm Tú muốn bảo vệ cha, nên nhất định không thể chung sống hòa bình được, dù cho ông có đem vị trí của mình giao cho Tướng quân Sa đi nữa, thì với cách làm người của gã và oán thù trước nay của hai bên, Cầm Tú phải chết là điều không thể nghi ngờ.

Sa Khôn im lặng thật lâu sau đó thở dài một tiếng:

- Cháu cũng vô cùng thấu triệt, đó cũng là lý do ta đến giờ chưa về hưu, ta không muốn Cầm Tú bị bất cứ tổn thương nào, dĩ nhiên cũng không muốn thấy lão Nhị xảy ra chuyện gì, dù sao phần tài sản này đều dựa vào cậu ấy và các huynh đệ chém giết mà có được.

Sở Thiên quay sang mỉm cười vài tiếng đầy ẩn ý nói:

- Có một biện pháp Sa tiên sinh có thể tham khảo, chính là Sa tiên sinh và Tướng quân Sa cùng lúc về hưu, Sa Cầm Tú chủ trì đại cục, như vậy đều không có hại cho hai bên, ít nhất Sa gia sẽ không phải huynh đệ tương tàn.

Sa Khôn gật đầu rồi lại lắc đầu:< Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL/p>

- Lão Nhị là người có dã tâm lớn, làm sao cam tâm từ chức ở ẩn chứ? Thêm nữa, cho dù cậu tacó đồng ý, thuộc hạ nhiều năm của cũng không chịu, đến lúc đó có một vị "khoác hoàng bào" bức bách tạo phản, sẽ lại phải lâm vào chiến tranh nữa rồi.

Sở Thiên đứng lên, tới bên Sa Khôn, cúi xuống hạ giọng nói:

- Đảo Hoàng Long sau khi do Tướng quân Sa kiểm soát, bộ hạ của ông ấy có bao nhiêu người là trung thành? Tạo phản không phải là vì quan to lộc nhiều sao? Cho phép tất cả cũng đủ làm tan rã lực lượng của hắn, Sa tiên sinh có thể nghĩ lại, một bên là danh chính ngôn thuận quan to lộc nhiều, một bên là tạo phản liều chết để được quan to lộc nhiều, ai mà bỏ dễ tìm khó bao giờ?

Sa Không không nói gì, trầm tư một lát cười ha ha nói sang chuyện khác:

- Sở Thiên, cháu đọc không ít sách nhỉ?

Sở Thiên gãi đầu trả lời thành thật:

- Là tân sinh viên của Đại học Thiên Tân, tuy không dám nói là đọc vạn cuốn nhưng đọc của tác giả nổi tiếng cũng có.

Sa Khôn gật đầu chậm rãi nói:

- Ta tôn trọng người đọc sách nhất, bởi vì đầu óc của họ luôn trật tự rõ ràng, có thể thấy được cái mà người khác không phát hiện ra, hôm nào ta sẽ giới thiệu Tham mưu trưởng của Sa gia để cháu làm quen, cũng là người Thiên Triều, ta có được thành tựu ngày hôm nay hơn nửa đều là công lao của người ấy.

Trong lòng Sở Thiên chợt nao núng, chẳng lẽ là "Tiểu Gia Cát" Trương Tiêu Tuyền trong truyền thuyết? Nghe nói người này giỏi giang và nhiều mưu trí hơn người, nhiều năm trước, chính phủ dụ dỗ Sa Khôn đi xa để họp, rút cuộc lại đem Sa Khôn bắt giam, lại còn lên núi bao vây người Sa gia, chính là Trương Tiêu Tuyền ra tay tập hợp tàn quân phản kích đồng thời xắp đặt cứu Sa Khôn ra, từ đó về sau trở thành cố vấn quân sự.

Không ngờ Sa Khôn muốn giới thiệu cho mình với Trương Tiêu Tuyền quen biết, vậy chính là đánh giá cao mình và có thiện chí, có vẻ Sa Khôn đã thuận theo những lời nói của mình, trên mặt Sở Thiên nở nụ cười vui mừng, vốn ý định của hắn là tới Tam Giác Vàng xử lý Nặc Đính, bỗng giờ có ý tưởng mới là giúp Sa Cầm Tú ngồi lên vị trí của Sa Khôn một cách thuận lợi, ít nhất là sau này ở Thiên Triều bị đả kích còn có thể dựa vào thế lực của Tam Giác Vàng.

Sa Khôn nhẹ nhàng thổi trà và uống hết hai ngụm trà đặc, dường như nghĩ về việc gì đó:

- Sở Thiên, cháu muốn bao nhiêu hàng?

Sở Thiên đến Tam Giác Vàng với mục đích là để giết Nặc Đính, mua ma túy thực chất là lý do Sa Cầm Tú giúp hắn che dấu nên chưa từng nghĩ tới vấn đề này, bây giờ nghe Sa Khôn hỏi số lượng, vì không thể tạo phiền phức Sa Cầm Tú nên hắn đưa hai ngón tay một cách quyết đoán nói:

- Ít nhất hai phần.

Sắc mặt Sa Khôn giật mình, nói ra con số khiến Sở Thiên té xỉu:

- Cháu muốn mười tấn hả?

Sản lượng thuốc phiện mỗi năm của khu vực phòng thủ của Sa gia gần ngàn tấn, thuốc phiện chế thành ma túy là một so với mười, cho nên Sa Khôn hàng năm đều có thể tiêu thụ hơn trăm tấn ma túy, năm nay sản lượng đã giảm một nửa do mưa, chế thành "Số bốn" chỉ khoảng sáu mươi tấn nên hai phần của Sở Thiên xấp xỉ mười tấn.

Sở Thiên nghe thấy câu này sợ đến mức dúi đầu vào chén trà, nuốt cả nước trà và lá trà, trong lòng run rẩy mãnh liệt, choáng quá, hai phần là mười tấn sao? Sản lượng gì mà nhiều vậy, quan trọng hơn là bán như thế nào hắn còn chưa suy xét, còn nữa, mười tấn cần tới bao nhiêu tiền hả?

Tuy trong lòng nghi hoặc nhưng Sở Thiên vẫn kiên định bình tĩnh trả lời tự nhiên:

- Vâng, mười tấn.

Sa Khôn rơi vào suy tư nội tâm, Sở Thiên hi vọng ông sẽ nói lô hàng bị một ông lớn khác đặt rồi hoặc là bây giờ chỉ còn lại mấy ký, ai biết được, Sa Khôn đứng lên đi vài vòng, nhìn qua Sở Thiên chờ mong ánh mắt không đồng ý, khẽ cắn môi nói:

- Tốt lắm, ta sẽ cố gắng xuất cho cháu mười tấn.

Trong lòng Sở Thiên thầm hô đừng xuất hàng, ngoài miệng lại thiện chí cười nói:

- Sa tiên sinh, cháu biết năm nay cây thuốc phiện thu hoạch không tốt, nếu nguồn hàng không đủ coi như thôi vậy, sang năm cháu lại đến mua bán với Sa tiên sinh là được rồi, tránh cho người cùng với những thương nhân lớn khác mất hòa khí.

Sa Khôn cười to sang sảng vài tiếng rồi chậm rãi nói:

- Không sao, hàng là của ta, ta muốn cho ai thì cho, thậm chí Hắc lão đại ta còn không để tâm đến, chọc giận ta thì ta mãi mãi không bán cho, về phần cháu muốn mười tấn, ta sẽ ép số lượng của những người Việt Nam, Hàn Quốc và Nhật bản cho ngươi, ai bảo cháu là bạn của Cầm Tú chứ.

Sở Thiên cứng ngắc tươi cười gật đầu, hận không thể giơ tay vả miệng mình, Sa Khôn đã chiếu cố mình như thế, nói là ưu tiên cho mình, xem ra không thể không mua, liền gọi Phương Tình nhanh chóng đem tiền tới, để đến lúc đó không có tiền trả thì mất mặt.

Sa Khôn nhìn thời gian rồi nhiệt tình nói:

- Đi ăn cơm nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.