Đô Thị Thiếu Soái

Chương 443: Tướng Mạo Giống Hệt



Dương Phi Dương đã được tiêm thuốc gây mê và ngủ thiếp đi. Mặc dù trông cô rất tiều tụy với gương mặt mệt mỏi, nhưng nụ cười nơi khóe miệng lại rất rõ nét. Khả Nhi nói với Sở Thiên, lúc sắp thiếp đi, Phi Dương bảo cô chuyển lời tới Sở Thiên, cô ấy nhất định sẽ cố gắng vượt qua, bất luận thuốc phiện kia có mạnh thế nào.

Sở Thiên khẽ thở dài, cũng cảm thấy vui mừng.
Sa Cầm Tú cũng đi từ ngoài vào, nhìn Dương Phi Dương vài cái, khẽ nói:
- Bác sĩ xét nghiệm ra Dương Phi Dương đã tiêm một lượng Heroin với nồng độ quá cao vào người. Thời gian vào khoảng ba ngày trước, mọi người đều như hình với bóng, sao cô ấy lại có thể bị dính thuốc phiện được? Chuyện này rốt cục là tại sao?
Sở Thiên khẽ cười khổ, sau đó đem sự tình kể tóm tắt cho mọi người nghe, chầm chậm nói:
- Dương Phi Dương vô tình bị tiêm thuốc chống viêm, cũng chính là Heroin. Nếu Khả Nhi không vì sợ tiêm, e cũng đã không thể may mắn thoát được.
Khả Nhi nhớ tới buổi tối hôm mới đến Trúc Lầu, không khỏi run lên từng hồi vì sợ. Cô đột nhiên rút từ trong ngực ra một cây súng lục, phẫn nộ nói:
- Ả Thiên Kiều này đáng ghét quá! Thủ đoạn đều đê hèn như vậy. Ả hại Dương Phi Dương ra nông nỗi này, Em phải ra ngoài giết ả.

Sở Thiên nhanh tay nhanh mắt giữ lại, nhàn nhạt nói:
- Giờ không tiện giết ả. Nếu không sẽ tự cho Sa Thành lý do tới đối phó với chúng ta. Trước khi mọi thứ được sắp xếp thỏa đáng, không được hành động thiếu suy nghĩ. Điều đó không chỉ gây phiền toái cho Sa Cầm Tú, cũng có thể khiến ta mất mạng. Anh không thể để bất kỳ chuyện gì xảy ra với bọn em thêm nữa.

Sa Cầm Tú cảm thấy hơi áy náy, không ngờ chẳng những không thể bảo vệ Sở Thiên cẩn thận, ngược lại còn khiến bọn họ liên tục gặp phải những mối nguy hiểm chết người. Cô nghĩ một lát, vẫy tay gọi Minh Nhi lại gần, nói thầm vào tai Minh Nhi:
- Bắt hết bọn bác sĩ Vương tới đây! Nhớ là phải bắt sống.
Minh Nhi gật gật đầu, lĩnh mệnh dẫn người đi ra ngoài.
Sở Thiên nhìn Minh Nhi đang rời đi, lắc đầu nói:
- Nếu anh đoán không nhầm, bọn bác sĩ Vương chắc đều đã bị giết để bịt miệng rồi. Với sự nham hiểm và cẩn thận của Thiên Kiều, ả sao có thể để lại chứng cứ?
Ánh mắt Sa Cầm Tú trở nên ảm đạm, đau khổ nói:
- Sở Thiên, thật sự là rất xin lỗi.
Sở Thiên tiến tới, vỗ vỗ vai nàng, trấn an nói:
- Cầm Tú, phái vài binh lính tin cậy theo Khả Nhi về doanh trại. Anh cần bọn họ bảo vệ Dương Phi Dương hai tư trên hai tư giờ. Ngoài ra, chính em cũng phải cẩn thận. Những việc Thiên Kiều làm tuy là nhằm vào anh, nhưng ả ta lại thích ra tay với những người bên cạnh anh

Sa Cầm Tú gật gật đầu, nói:
- Yên tâm, em biết tự chăm sóc mình.
Sở Thiên thở mạnh một hơi, nhìn Khả Nhi bắt đầu trở nên trầm mặc, nhẹ nhàng nói:
- Phi Dương giao cho em bảo vệ. Trước khi anh giết chết Thiên Kiều, nhất định không được rời cô ấy nửa bước. Lúc này Phi Dương đang rất suy nhược, đừng nói là sát thủ, đến một đứa trẻ con cũng có thể giết chết cô ấy.
Sở Thiên sở dĩ để cô ấy bảo vệ Dương Phi Dương chính vì sợ cô gái nhỏ này lại nổi sát tâm, lẻn vào Phòng khu của Sa Thành để ám sát Nặc Đính. Mặc dù lúc trước cô ấy đã không ám sát được Thiên Lang, còn vô tình giải thoát cho toàn bộ người dân trại Cáp Nhĩ, nhưng vận may như vậy không phải là lúc nào cũng có.
Càng quan trọng hơn là những người dựa dẫm vào cơ may thường dễ bị chết.
Những lời này cũng ứng với khi ở trên võ đài. Khi Sở Thiên một lần nữa trở lại bên cạnh anh Húc, toàn bộ võ đài thi đấu đã có sự biến đổi long trời lở đất. Những lão đại ban đầu muốn chiến thắng đều vội rụt cổ lại. Nếu không phải là thua trận đầu thì cũng là thắng rồi lại cố tình thua trận sau.
Gần mười vị lão đại đều thắng rồi thua trận sau để bảo toàn tiền cược, chỉ lên võ đài khua khua múa múa vài vòng. Duy chỉ có người Việt Nam và anh Húc là thắng liền hai trận. Số thuốc phiện dùng để đặt cược đã biến thành 6. Chưa thua trận nào trong lượt đấu này chỉ có Sở Thiên, anh Húc và người Việt Nam. Theo quy định, họ đấu hai trận nữa là kết thúc.
Đây là lượt đấu thứ tư rồi, theo thứ tự bắt thăm thì tới lượt người Việt Nam lên võ đài. Sở Thiên vốn cho là anh ta sẽ chọn anh Húc thách đấu. Dù sao, khí thế và thủ đoạn khi hắn giải quyết người Đồng Sáo đều bày cả ra đó. Nào ngờ anh ta lại nhìn Sở Thiên. Ánh mắt sắc bén quét vài đường, chậm rãi nói:
- Soái quân!
Đây là quyết định của toàn bộ tập thể Việt Nam. So với việc xử anh Húc rồi thách đấu Sở Thiên, chẳng bằng ngược lại thách đấu kẻ lợi hại nhất là Sở Thiên. Nếu may mắn thắng lợi, đến lúc đó anh Húc nhất định sẽ sợ hãi. Có thể không cần đánh mà vẫn thắng. Đối với những trận chiến xa luân mà nói, đây chính là phương án chính xác nhất khỏi cần phải nghi ngờ. Trong giây phút này, Chủ Nghĩa Xã Hội đã thể hiện sinh lực hùng hậu của nó.
Sở Thiên suy nghĩ một lát liền hiểu ý định của bọn họ, cũng không cự tuyệt mà đưa ra hai tấn hàng, thong dong trèo lên lên võ đài. Nhìn thấy máu tươi còn chưa khô trên mặt thảm võ đài, hắn bèn bước vài bước tới chỗ sạch hơn ở giữa võ đài rồi đứng vững, vừa vặn đối mặt với người Việt Nam đang đứng gần đó.

Nhìn người Việt Nam, Sở Thiên không khỏi bàng hoàng. Bởi vì người này có gương mặt giống hệt Hồng Diệp. Đặc biệt là sống mũi cao thẳng và đôi môi mỏng thì giống y như đúc. Lẽ nào anh ta có quan hệ máu mủ với Hồng Diệp? Trong lòng Sở Thiên chợt nảy sinh một ý tưởng hoang đường.

Tiếng còi của trọng tài vang lên.
Sau tiếng còi chói tai, người Việt Nam đã tung cú đấm thật mạnh về phía hắn. Anh ta đã không còn sử dụng chiến thuật tử thủ như mấy trận trước. Uy lực nắm đấm của anh ta tuy không được như người Đồng Sáo, nhưng độ nhanh nhẹn và tốc độ thì khiến người ta không dám xem thường. Lúc này Sở Thiên mới hoàn toàn tin anh ta quả thật có thể quật ngã mấy vị FBI.
Sở Thiên bình tĩnh, chăm chú quan sát người Việt Nam đang tiếp cận hắn mà không hề có bất kỳ phản ứng nào. Dáng người thẳng tắp không hề nhúc nhích, nhưng khí thế khiến người ta khiếp sợ thì đang dần lan tỏa. Chẳng hiểu nguồn trực giác nào đã ma xui quỷ khiến Sở Thiên cất giọng hỏi:
- Người Việt Nam, anh có quen Hồng Diệp không?

Thế công kích linh hoạt, sắc bén của người Việt Nam lập tức bị chậm lại, sau đó ngẩn ra, thận trọng suy nghĩ về lời nói của Sở Thiên, băn khoăn hỏi:
- Cái gì Hồng Diệp? Tôi chưa từng được nghe. Chẳng lẽ vì thể lực chưa được hồi phục nên anh mượn cái thứ khỉ gió đó để kéo dài thời gian ư?
Sở Thiên cười khổ xoa xoa đầu, tự cho là đã quá đường đột.
Hồng Diệp tuy cũng là phụ nữ Việt Nam, nhưng tên của cô đã bị đổi thành “Hồng Diệp” bằng tiếng Trung rồi. Cho dù cô ấy có quan hệ huyết thống với người Việt Nam này thật, anh ta cũng không thể hiểu cái tên “Hồng Diệp” là chỉ ai.
Vì thế, Sở Thiên thay đổi cách đặt câu hỏi:
- Anh có chị hoặc em gái không?
Người Việt Nam cũng không bực bội mất kiên nhẫn, thản nhiên nói:
- Đây là vấn đề riêng tư, tôi không muốn trả lời.
Sở Thiên mỉm cười. Ánh mắt lập tức liếc về phía bọn Nặc Đính đang khiêng người Đồng Sáo đi. Trong lòng lo lắng Thiên Kiều lại giở âm mưu quỷ kế gì, hắn bèn ngoắc ngoắc ngón tay gọi người Việt Nam lại, thản nhiên nói:
- Người Việt Nam, chúng ta đánh cuộc nhé. Nếu nội trong vòng hai chiêu tôi đánh bại anh, anh sẽ cho tôi biết câu trả lời. Nếu không thì coi như là anh thắng.
Khiêm tốn mà lại ngông cuồng!

Các vị lão đại ngồi dưới đều dừng mọi động tác lại. Hai chiêu giải quyết xong người Việt Nam ư? Tuy rằng sau chiến thắng của Sở Thiên trước người Đồng Sáo, trong lòng bọn họ đều nghiêng về kết quả Sở Thiên sẽ vô địch, nhưng hai chiêu thì ngông cuồng quá! Dù sao thực lực của người Việt Nam cũng không phải là được đồn thổi mà có. Mọi người đều đã được chứng kiến tận mắt.
Người Việt Nam cắn môi. Tuy điều này gần như sỉ nhục anh ta, nhưng tinh thần tập thể của Xã Hội Chủ Nghĩa mách bảo, tất cả đều phải lấy đại cục làm trọng. Vì thế, anh ta ngẩng đầu lên nhìn Sở Thiên chằm chằm, gằn từng tiếng trả lời:
- Tôi đồng ý! Nhưng để cho công bằng, tôi sẽ để anh nghỉ ngơi thêm ba phút.
Sở Thiên cũng không cự tuyệt, gật đầu. Sau đó tiếp tục quan sát tướng mạo của người Việt Nam.

Tư lệnh Long Thái khẽ lắc đầu, tuổi trẻ ngông cuồng! Ông ta quay đầu nhìn Sa Khôn từ đầu tới cuối vẫn bình lặng như nước, cười đầy thâm ý,
- Sa tiên sinh, trận đấu sắp chấm dứt rồi. Chúng ta cũng chơi tí trò gì cho vui đi. Hay là chúng ta đặt cược cho hai người trẻ tuổi này? Coi như là để mọi người giải trí.

Sa Khôn hơi chần chừ, Trương Tiêu Tuyền đã tiếp lời, sang sảng mà cười cười nói:
- Tư lệnh Long, Sa tiên sinh sao có thể không biết thẹn mà đánh cược với ngài được chứ. Dù sao những vị lão đại này năm nào cũng tới Tam Giác Vàng, thực lực thế nào ông ấy đều nắm rất rõ. Như vậy có phải là hơi bất công cho ngài không? Hay để kẻ già này cùng tiêu khiển với ngài, cũng giúp tôi kiếm chút tiền sinh hoạt phí.
Sa Khôn khẽ thở phào, thầm cảm kích người bộ hạ và cũng là người bạn nối khố này đã giải vây cho mình. Nếu đánh cược với Tư lệnh Long Thái, với tính cách của tên cáo già này, có lẽ lão sẽ mượn cớ để cược cả địa bàn, cả nhà xưởng. Nếu như thắng cũng chẳng tiện đòi của lão. Nếu thua thì tổn thất sẽ rất lớn.
Long Thái hơi sửng sốt, biết gian kế của lão đã bị Trương Tiêu Tuyền nhìn thấu. Nhưng cũng là một kẻ gian giảo, lão lập tức cười châm biếm, nói:
- Tham mưu trưởng Trương nói cũng đúng. Thôi được, chúng ta sẽ cược tí cho vui. Ván này chúng ta đặt cược cho hai thanh niên trên võ đài. Hai bọn họ cược lớn, chúng ta chỉ cược cho vui thôi.
Trương Tiêu Tuyền bưng trà lên, thổi cho lá trà tản ra, hớp hai ngụm, nói bóng gió:
- Tư lệnh, chúng ta hãy nói một chút về tiền đặt cược trước. Nếu chẳng may Trương Tiêu Tuyền tôi thua mà không trả nổi hoặc không đủ tiền đặt cược thì ngài sẽ chê cười tôi mất. Như vậy cũng phí công chúng ta bàn bạc ở đây.
Long Thái suy nghĩ một lát, lấy từ trong ngực ra một tờ Séc, vỗ độp lên mặt bàn, sảng khoái nói:
- Tham mưu trưởng Trương thật cẩn thận quá! Thế này đi, nếu ông thắng, ông có thể cầm năm mươi triệu Bạt Thái này của tôi đi. Nếu tôi thắng, phiền Tham mưu trưởng Trương nhường lại biệt thự Vạn Thái của ông cho tôi. Thế nào?

Lời nói này có bẫy ngầm bên trong, biệt thự Vạn Thái là phúc lợi khi về hưu của Sa Khôn tặng cho Trương Tiêu Tuyền, nằm ở vị trí trọng yếu tại Phòng khu số hai của Sa gia, thông với những con đường chủ chốt giữa các doanh trại trong Phòng khu. Nếu Long Thái lấy được khu biệt thự này, chỉ cần sắp xếp vài tên do thám là có thể nắm được việc điều động lực lượng binh lính Sa gia.
Tuy rằng hiện tại Sa Khôn đã ký hiệp định cam kết không xâm phạm lẫn nhau với chính phủ, nhưng ai cũng biết đó chỉ là cái cớ để âm thầm xây dựng lực lượng. Đợi tới khi chính phủ Tam Giác Vàng đã chuẩn bị xong xuôi, nhận đầy đủ viện trợ của Mỹ, thế nào cũng tìm cớ tấn công. Vì vậy, việc cá cược thoạt nhìn rất tự nhiên của Long Thái thực ra lại là một âm mưu vô cùng thâm hiểm.

Trương Tiêu Tuyền đương nhiên biết rõ, cười ha ha vài tiếng, gãi đầu nói:
- Tư lệnh Long nể mặt tôi quá! Ngài đã mở miệng thì tôi phải theo thôi. Nhưng nếu tôi thắng thì không cần năm mươi triệu Bạt nữa, chỉ cần năm trăm khẩu súng trường của Mỹ vừa được vận chuyển tới là được.
Trên mặt Sa Khôn thoáng nét cười, quả không hổ danh là Tham mưu trưởng!
Long Thái lại ngẩn ra, chẳng ngờ tin tình báo của Trương Tiêu Tuyền lại chuẩn xác đến vậy. Cả việc chính phủ vừa phát cho lão một ngàn khẩu súng trường mới họ cũng biết. Xem ra đúng là không đơn giản. Lão định cự tuyệt thì lại nghĩ tiếc con dê thì không bắt được sói, vì thế khẽ cắn môi nói:
- Được! Tham mưu trưởng Trương phải giữ lời đấy nhé!
Trương Tiêu Tuyền khẽ mỉm cười, không để cho Long Thái cơ hội nghỉ ngơi, móc chiếc chìa khóa vàng rực vứt lên bàn, đầy thâm ý cười nói:
- Tư lệnh Long, đây là chìa khóa của biệt thự Vạn Thái. Nếu ông thắng, sau khi trận đấu chấm dứt là ông có thể cầm chiếc chìa khóa này đi. Đêm nay là có thể vào ở.

Các cáo già so chiêu đương nhiên là chiêu nào ra chiêu đó. Trương Tiêu Tuyền ném chìa khóa ra trước chính là muốn ép Long Thái chuyển súng đến. Nếu không, khi mọi người ra về, Long Thái nham hiểm chắc chắn sẽ giở trò mất trí nhớ có chọn lọc. Đến lúc đó cũng chẳng làm gì được lão. Vì thế, phải bắt lão nhả vật cược ra trước công chúng mới được.
Long Thái biết ý định của Trương Tiêu Tuyền, vừa tức giận vì bị dồn ép, lại thầm than ông khôn khéo, trong đầu không ngừng suy tính. Sao lão già này không hồ đồ đi một tí nhỉ! Sau đó đành bắt đắc dĩ rút điện thoại ra,:
- Liên đội trưởng Vương, chở năm trăm khẩu súng trường M16A3 đến Sa gia. Đúng! Ngay bây giờ!
Trương Tiêu Tuyền đặt chén trà xuống, chuyển sang đề tài khác:
- Tư lệnh Long, tiền đặt cược đã có rồi. Bây giờ ta hãy nói luật chơi đi. Ta cược bọn họ thắng thua, hay là cược thời gian dài ngắn?
Tư lệnh Long Thái nhìn Sở Thiên và người Việt Nam trên võ đài, cười âm hiểm, nói:
- Mua thắng thua và thời gian thì vẫn chưa hay. Chúng ta hãy đặt cược theo sự ngông cuồng tự đại của tên tiểu tử kia. Nếu hắn có thể đánh bại người Việt Nam bằng một chiêu thật, năm trăm cây súng trường lập tức sẽ thuộc về ông.
Tên này nham hiểm thật! Trương Tiêu Tuyền trong lòng thầm chửi Long Thái. Lão ta chuyên môn chọn tỷ lệ thắng lớn nhất mà cược, nhưng ông lại không tiện vạch trần lão. Nhìn Sở Thiên trên võ đài, lại bắt gặp Sa Khôn gật đầu ra hiệu, vì thế ông cười nói:
- Được! Tôi cược! Sa tiên sinh và Tướng quân Sa cùng làm chứng nhé.
Thời gian ba phút đã hết.
Người Việt Nam cũng không lập tức ra đòn, anh ta cảm thấy hơi bối rối, Sở Thiên tùy ý bày ra một tư thế khiến anh ta cảm thấy tức thở. Muốn đấm một cú mà lại không biết phải đấm vào đâu, lòng nóng như lửa đốt. Anh ta như một con sói hoang đói khát đang vây bắt một con nhím mình đầy gai nhọn. Nôn nóng còn khiến anh ta cảm thấy áp lực nặng nề.
Sở Thiên vẫn mang nụ cười thân thiện như cũ, thấy anh ta bối rối liền bước nửa bước sang bên cạnh.
Người Việt Nam lập tức nhận ra đó là một lỗ hổng hiếm có, co người xông lên. Như một mũi tên rời cung, đòn đánh mạnh mẽ tạo cho anh ta một sức ép kỳ lạ của trường khí vô hình. Anh ta xuất thân là bá vương đường phố, sức chịu đựng và thể lực đều vượt ngoài sức tưởng tượng của người thường. Sức bộc phát còn kinh khủng hơn thế nữa.
Quyền trái đã tung ra hung hãn, trên mặt người Việt Nam lộ vẻ vui mừng. Bởi vì anh ta cảm thấy như đã đánh trúng vào cơ thể chắc nịch của Sở Thiên, một cú đấm nặng trăm cân dường như sắp đánh trúng vào Sở Thiên vẫn đứng tủm tỉm cười. Đúng lúc này, những người có con mắt tinh tường đã nhìn thấy một chưởng mờ mờ quét qua giữa quyền ảnh đầy trời.
Quyền ảnh lập tức biến mất. Người Việt Nam quỳ rạp trên mặt đất, không kêu rên, nhưng cũng không thể đứng lên. Bộ mặt xám như tro cho thấy nỗi đau đớn trong nội tâm anh ta. Chưởng chém vừa rồi của Sở Thiên có độ mạnh vừa phải, chém vào phần cổ yếu ớt của anh ta. Trọng lượng ngàn cân khiến động tác của anh ta dừng hẳn, rồi ngã ra đất.

Đúng là thắng bằng một chiêu thật!
Rất nhiều người không hiểu được chuyện gì đã xảy ra, tròn mắt ngạc nhiên. Sau khi ngây người ra, phản ứng đầu tiên của Tư lệnh Long Thái là nhổ trái nho trong miệng ra, đạp cô gái bên cạnh, dụi dụi hai mắt như hai cái chiêng đồng. Cảnh tượng vừa rồi rất mơi hồ, lão ta thậm chí tưởng mình hoa mắt.
Bên cạnh, Sa Thành cũng trợn mắt há hốc mồm, miệng lão há tròn xoe. Nếu nói rằng Sở Thiên đánh bại người Đồng Sáo là khó tin nổi thì đánh cho người Việt Nam kia nằm sấp xuống đất phải nói là tài nghệ như thần.
Thắng bại đã định, con số của Sở Thiên biến thành sáu tấn, còn của người Việt Nam trở về bốn tấn, anh Húc tán dương giơ ngón tay cái với Sở Thiên. Về phần trận đối chiến tiếp đó giữa chính anh ta và Sở Thiên, anh ta đã nghĩ kỹ rồi, quyết định từ bỏ quyền thi đấu. Dù sao có được hai tấn hàng cũng là đã đủ để ăn nói với các anh em.
Trương Tiêu Tuyền quay đầu nhìn Long Thái, khiêm tốn cười nói:
- Tôi cảm ơn súng của Tư lệnh nhé!
Sau đó liền gọi phụ tá, bảo anh ta đi nhận năm trăm khẩu súng trường.
Trận đấu đã chấm dứt, anh Húc trực tiếp bỏ quyền thi đấu khiến số hàng của Sở Thiên tăng lên tám tấn. Thêm vào mười tấn Sa Khôn cho hắn dự phòng, hắn gần như chiếm được tới bốn phần hàng của năm nay. Nhìn từ góc độ của Sa Khôn, Sở Thiên lần này đã kiếm đầy chậu đầy túi. Nếu bán lại, ít nhất cũng được bảy tỷ.
Tư lệnh Long Thái nhìn Sở Thiên bằng ánh mắt phức tạp.
Sa Khôn biết trong lòng lão tức giận liền lập tức đi tới giảng hòa:
- Tư lệnh Long, hôm nay thành thực cám ơn anh đã dành thời gian đến đây làm công chứng viên. Cho phép tôi lấy danh nghĩa chủ nhà mời anh ở lại ăn bữa cơm nhạt rồi hẵng về. Sa mỗ tôi còn có phần quà muốn tặng cho anh nữa.
Nghe nói có quà, Long Thái lại tươi cười trở lại
Sở Thiên cuối cùng vẫn đích thân hộ tống Dương Phi Dương về doanh trại. Sa Cầm Tú cũng phái ra năm mươi thân tín tuyệt đối trung thành tới doanh trại của bọn Sở Thiên canh phòng cẩn mật. Thậm chí còn cho hai chiếc xe thiết giáp sẵn sàng đợi lệnh bất cứ lúc nào. Kết hợp với binh lính trong doanh trại, có thể nói là tường đồng vách sắt.
Trời chiều ngả về tây, võ trường đã người đi lầu trống, trở lại tĩnh lặng như lúc ban đầu.

Trong phòng VIP của khách sạn Vượng Lai, mười mấy món nhậu đẹp mắt được bày trên tấm bàn cẩm thạch đắt tiền.
Bất kể là màu sắc hay hương vị đều phải gọi là thượng hảo hạng. Lại còn có cả hai chai Vodka cực kỳ thơm ngon và đậm đặc.
Rượu ngon, thức ăn ngon là vậy, nhưng Nặc Đính lại chẳng có lòng dạ nào thưởng thức.
Lão tựa lưng vào chiếc ghế khắc rồng bực bội. Không phải vì người Đồng Sáo bị trọng thương mà vì hai tấn thuốc phiện kia. Lần này tới Tam Giác Vàng, không những không kiếm được tiền, ngược lại còn bị mất cho Sở Thiên cả tỷ tiền hàng. Giờ có vay của Đường gia thêm mười tỷ cũng chả đủ mà xoay xở. Huống hồ, đã hứa với Đường gia bán cho họ nửa tấn thuốc phiện.

Nay lại không có hàng, tiền cũng mất, lấy cái gì mà đưa cho người ta?

Sa Thành thì ngược lại rất ung dung, vừa hút xì gà vừa nói:
- Ông em Nặc Đính, sao phải tức giận kia chứ? Chỉ là hai tấn thuốc phiện thôi mà. Có cơ hội tìm đại ca xin thêm hai tấn là xong. Tuy ông ta lớn tiếng nói chia cho các vị lão đại theo thỏa thuận, nhưng nếu anh ra mặt thì vẫn có thể san cho anh một ít.
Nặc Đính nghe Sa Thành nói vậy mới hơi yên lòng. Trong lòng lão biết rõ, chỉ cần mua được hai tấn hàng chuyển về, dù cho điều đó đồng nghĩa với việc chi phí tăng gấp bội nhưng bán lại cũng phải được hơn một tỷ. Trừ đi gần hai trăm triệu tiền chi phí, đương nhiên vẫn kiếm được không ít. Đây chính là ưu điểm lợi nhuận kếch sù của thuốc phiện.
Thiên Kiều nhìn Nặc Đính bằng ánh mắt áy náy, không khỏi tự trách nói:
- Đại ca, đều là do Thiên Kiều vô dụng, đánh giá thấp tên tiểu tử Sở Thiên. Tuy nhiên, xin mọi người cứ yên tâm. Em tất nhiên sẽ khiến hắn phải trả giá thê thảm, dùng máu tươi của chính hắn để bù lại cho tất cả những gì chúng ta đã mất.
Nặc Đính gật gật đầu, sờ sờ chiếc nhẫn trên tay không nói gì.

Sa Thành tưởng Nặc Đính còn đang tức giận, dập điếu xì gà vào gạt tàn, cười nói:
- Ông em Nặc Đính, đừng nóng giận! Kỳ thật. Thiên Kiều đã làm không tồi. Tuy rằng người Đồng Sáo bị bóp nát xương trở thành phế nhân, nhưng Thiên Kiều cũng đã khiến người phụ nữ của Sở Thiên bị nghiện. Cái thứ đó không dễ cai đâu. Có lẽ người này cũng phải phế thôi.
Nặc Đính bưng trà trên mặt bàn lên uống. Ánh mắt đã khôi phục bình thường. Sau đó đặt cốc xuống nói:
- Tôi không tức giận. Tướng quân Sa giúp tôi giải quyết vấn đề nguồn hàng, tôi đang nghĩ phải trả ơn Tướng quân Sa như thế nào. Vừa rồi, tôi đang mải nghĩ phải làm sao để anh sớm ngồi được lên ghế Bá chủ Tam Giác Vàng.
Sa Thành hiển nhiên cực kỳ có hứng thú với đề tài này. Lão vội kéo ghế lại gần, thân mật ôm vai Nặc Đính, nói:
- Ông em có kế sách gì hay không?
Nặc Đính suy nghĩ một lát, liền mở miệng phân tích:
- Ám sát, hạ độc, đặt bom những thứ này đều không thể thực hiện được. Ngoài việc bên cạnh Sa Khôn có canh phòng cẩn mật, càng quan trọng hơn là những mánh khóe này dễ dàng bị bộ hạ trung thành của lão ta tra ra. Nếu binh biến, thực lực của Tướng quân Sa lại chưa đủ, sẽ rất mạo hiểm!
Sa Thành gãi đầu đồng cảm, than thở nói:
- Đúng vậy! Như tính tôi đây, chỉ muốn trực tiếp dẫn quân vào cung gây áp lực bắt lão nhượng quyền. Đáng tiếc là quân số kém hẳn một nửa. Vũ khí cũng không chiếm ưu thế. Nếu Chu Triệu Sâm của hội Hắc Long không chết trong tay chính phủ, có cậu ta chu cấp vũ khí cao cấp cho tôi thì còn nắm được vài phần thắng.
Thiên Kiều hơi ngập ngừng một lát, quyết định nói xen vào:
- Tướng quân Sa không biết chứ, theo thông tin tình báo của Thiên Kiều, Chu Triệu Sâm không phải bị chính phủ tiêu diệt, mà là bị Soái quân tiêu diệt, cũng chính là bị bọn Sở Thiên giết. Điều này cũng khiến tổ chúng Đột Đột của bọn tôi tổn hao không ít tinh anh.
Nghĩ đến Sở Thiên ba phen bốn bận làm hỏng việc đại sự của lão, Sa Thành đập mạnh tay xuống bàn, hung hãn mắng:
- Mẹ nó chứ! Lại là cái thằng nhãi ranh này. Hôm nào nó rơi vào tay tôi, tôi phải hành hạ nó ba ngày ba đêm mới xong. Sau đó lại lôi nó ra bắn mười lần tám lần mới đủ hả giận!

Bỗng nhiên, Thiên Kiều nở nụ cười ma quái. Ả ta đã nghĩ ra một kế chắc chắc có thể thực hiện được, vì thế hạ giọng nói:
- Thiên Kiều có một biện pháp. Mặc dù nghe hơi khiếp, nhưng lại hết sức khả thi.

Nghe nói có thượng sách, Sa Thành và Nặc Đính đều đổ dồn mắt về phía Thiên Kiều. Thiên Kiều cười bí hiểm:
- Loạn, tìm thắng trong loạn lạc. Trong loạn lạc làm suy yếu lực lượng của Sa Khôn, thậm chí có thể bị quân của ta thay thế.
Trời chiều đã ngả về tây. Tại doanh trại phía tây
Trong lúc bọn Nặc Đính đang thưởng thức cơm và rượu ngon tại khách sạn Vượng Lai, Sở Thiên cũng đang dùng cơm. Trong nhà bếp của một doanh trại nhỏ chỉ có một ngọn đèn leo lét, hắn tự tay xào cơm rang với hành lá, mỡ lợn và hai quả trứng, trên đĩa cơm còn có vài miếng tóp mỡ.
Minh Nhi kinh ngạc nhìn những nguyên liệu thừa đó bị biến thành một bát cơm rang ngon lành. Khi ăn thử vài miếng, rốt cục cô đã hiểu thế nào là biến mục nát thành thần kỳ. Điều đó cũng khiến cô hiểu ra, một người dù có bình thường tới đâu, khi được đặt đúng chỗ cũng có thể phát ra hào quang chói lọi.
Sở Thiên đang cầm bát cơm này, ngồi xổm trước cổng doanh trại, và từng miếng cơm lớn vào miệng.
Lúc ăn cơm, hắn thường nhớ tới rất nhiều sự việc và rất nhiều vấn đề.
Ai chẳng phải ăn cơm, dù cho có muốn hay không. Bởi vì không ăn sẽ chết.
Rất nhiều việc trên đời này là thế đó. Mặc ta có muốn hay không cũng vẫn phải làm.
Lúc trời sẩm tối, Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh liền trở về trên chiếc xe Jeep, nhìn thấy Dương Phi Dương đều không khỏi giật mình. Vẻ mặt họ đều rất phẫn nộ. Những ngày vào sinh ra tử gần đây đã khiến bọn họ trở nên thân thiết như anh em. Giờ họ lần lượt bị Thiên Kiều đánh lén, có là Phật thì cũng phải nổi giận.
Phong Vô Tình ngồi bệt dưới đất, ngẩng đầu nhìn cái miệng đang nhồm nhoàm cơm rang của Sở Thiên, nói đầy sát khí :
- Thiếu soái, Thiên Kiều thật đáng hận quá! Hay là đêm nay chúng ta lẻn vào phòng khu của Sa Thành giết chết ả? Sau này ả khỏi giở âm mưu quỷ kế ra hại chúng ta.
Nhiếp Vô Danh cũng phụ họa nói:
- Ngày nào kẻ này chưa chết thì chúng ta ăn không ngon ngủ không yên.
Sở Thiên khẽ lắc đầu, nhai vài cái rồi nuốt cơm vào bụng mới mở miệng nói:
- Thiên Kiều là kẻ suy tính rất tỉ mỉ, em lại khiến người Đồng Sáo trọng thương tàn phế, ả nhất định sẽ càng cẩn thận hơn. Chúng ta không nhất thiết phải mạo hiểm, huống chi ả thích chơi trò mèo vờn chuột, em sẽ cho ả được thỏa mãn. Trước tiên, phải vùi dập tâm trí ả, khiến ả bối rối hoảng loạn.
Đến lúc này, sai lầm có nghĩa là thất bại, thậm chí là chết.

Nhiếp Vô Danh và Phong Vô Tình gật gật đầu, trong lòng hiểu rõ Sở Thiên ắt đã có sắp xếp, vì thế vội báo cáo tình hình nhiệm vụ của mình:
- Thiếu soái, việc cũng đã làm xong. Sau đây chúng ta nên làm gì?
Sở Thiên mỉm cười, duỗi lưng một cái, nhìn về phía khách sạn Vượng Lai, thản nhiên nói:
- Tốt lắm! Đêm nay mọi người hãy chuẩn bị đồ đi. Trưa mai chúng ta sẽ tới khách sạn Vượng Lai nếm món ăn cao cấp của đầu bếp nổi tiếng. Hy vọng sẽ không kém cỏi so với đĩa cơm rang tóp mỡ của em.
Đúng lúc này, Sa Cầm Tú mang theo hai nữ binh, lái xe Jeep đi tới. Vẻ mặt tuy có phần mệt mỏi, nhưng động tác cử chỉ vẫn rất gọn gàng linh hoạt. Nữ binh còn chưa cho xe dừng hẳn, Sa Cầm Tú đã tung người nhảy tới bên cạnh Sở Thiên, cười khổ nói:
- Thiếu soái, bị anh đoán trúng rồi, bọn bác sĩ Vương đều đã bị diệt khẩu.
Sở Thiên chỉ cười cười. Đây là một kết cục đã được tính toán từ trước.
Sa Cầm Tú vừa nghe Sở Thiên nói muốn ra ngoài liền tò mò hỏi:
- Sở Thiên, vừa rồi anh nói muốn ra ngoài, các anh định đi đâu? Thắng được nhiều hàng như vậy, chặn đường làm ăn của bao nhiều người, không chỉ có Thiên Kiều muốn giết anh cho hả giận, ngay cả các lão đại xã hội đen đều muốn rục rịch.

Sở Thiên cúi đầu ăn một miếng tóp mỡ không hề ngấy, nhai và nuốt xong mới chỉ tay về phương xa, nói mơ hồ:
- Bọn anh muốn tới Khách sạn Vượng Lai thăm Sa Thành và Nặc Đính, tiện thể gõ đầu chúng vài cái. Chúng ta không nên cứ ngồi chờ bị đánh, tấn công luôn là biện pháp phòng thủ tốt nhất.
Sa Cầm Tú hơi sửng sốt, không khỏi nhắc lại:
- Khách sạn Vượng Lai? Đó là phòng khu của Sa Thành, xung quanh có năm trăm binh lính, bọn anh tới đó chẳng khác nào tự tìm đến cái chết. Sa Thành hoàn toàn có thể gán cho mọi người một tội danh và bắn chết. Phải biết rằng, chân lý vĩnh viễn nằm trong tầm bắn của đại pháo.
Sở Thiên lấy hết tự tin, thản nhiên nói:
- Từ hôm nay trở đi, Sa Thành bắt đầu phải đau đầu rồi!
Tuy rằng sự tự tin mãnh liệt bẩm sinh của Sở Thiên có phần trấn an được Sa Cầm Tú, nhưng cô vẫn hơi lo lắng, chậm rãi nói:
- Ngày mai em sẽ đi với bọn anh.
Sở Thiên khoát tay, bình tĩnh đáp lại:
- Cầm Tú, em không được đi, bọn anh có cách thoát thân. Quan trọng hơn là, nếu bọn anh xảy ra chuyện thật, em sẽ là cái đai giảm xóc để cứu bọn anh ra. Nếu em cũng đi, không chừng sẽ cá chết lưới rách.
Sa Cầm Tú bất đắc dĩ gật đầu, nhưng vẫn đặt câu hỏi:
- Vậy mọi người tới Khách sạn Vượng Lai làm gì thì cũng nên nói cho em biết chứ.
Sở Thiên cười cười, dùng chiếc đũa gõ gõ miệng bát cơm:
- Đi ăn cơm chiên tóp mỡ.
Sa Cầm Tú sửng sốt!

Giữa trưa, mặt trời rực rỡ.

Xe của Sa Cầm Tú ngang nhiên lái vào Khách sạn Vượng Lai. Nhưng trên xe lại là ba người đàn ông. Việc bất hòa giữa Sa Cầm Tú và Sa Thành dường như là một bí mật được công khai tại Sa gia. Vì thế, khi bảo vệ nhìn thấy xe của Sa Cầm Tú thì đều không khỏi giật mình, rồi lại nhìn thấy khí thế của bọn Sở Thiên nên càng thêm phần cảnh giác.

Sở Thiên xoay người nhảy ra khỏi xe Jeep, phủi phủi quần áo, đi về phía Khách sạn Vượng Lai. Giám đốc trực ban là một cô gái xinh đẹp, nghệ danh là Phương Như Như. Bất luận ở đâu, phụ nữ luôn có tác dụng không thể đánh giá hết được. Đặc biệt ở những nơi như khách sạn, phụ nữ càng tạo nên không khí lãng mạn, càng khiến đàn ông vung tiền như nước.
Nhìn thấy Sở Thiên bọn họ tiến vào, Phương Như Như cũng không õng ẹo. Đối phó với những cậu thanh niên như thế này, cô ta tự tin sức hấp dẫn của một phụ nữ thành thục đủ để chinh phục và trói buộc hắn. Ở đời này, đàn ông già thích phụ nữ trẻ, đàn ông trẻ thích phụ nữ chín chắn. Cũng chính vì sự điên đảo này mà cuộc sống mới càng muôn màu muôn vẻ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.