Đô Thị Thiếu Soái

Chương 445: Khách Sạn Vượng Lai (II)



Mồ hôi của Đồ Long Hổ lập tức toát ra. Cô Kiếm dũng mãnh như thế nào gã đương nhiên đã biết. Gã không khỏi thắc mắc:

- Anh ta nói vậy thật chứ?

Quan sát phản ứng của Đồ Long Hổ, Sở Thiên có thể hoàn toàn khẳng định gã đã làm việc có lỗi với Cô Kiếm. Đồng thời hắn hiểu rằng, cần phải mơi gã để có thêm những thông tin có giá trị hơn. Vì thế, hắn không trả lời Đồ Long Hổ, kéo Phương Như Như ngồi trên đùi mình, cầm nước trên bàn lên thưởng thức.

Đồ Long Hổ thấy Phương Như Như bị khống chế mới sực tỉnh, chĩa súng vào Sở Thiên nói:
- Bỏ vũ khí xuống! Đầu hàng ngay!

Sở Thiên lấy từ trong ngực ra một cái điều khiển to bằng bàn tay, trên bề mặt có những nút ấn số giống với điện thoại, nhàn nhạt nói:
- Người đẹp, chúng ta làm một bài thi trắc nghiệm có được không?

Phương Như Như liên tục giãy dụa đều không thành công liền từ bỏ ý định phản kháng. Tay trái Sở Thiên từ nãy tới giờ vẫn như cái vòng sắt khóa chặt cô ta. Vì thế, nghe lời Sở Thiên nói, cô ta đành cúi đầu cười khổ nói:
- Ngươi muốn làm gì? Làm trắc nghiệm gì?

Sở Thiên sờ sờ mũi, thấy cô ta không giãy dụa nữa bèn khẽ thả lỏng cánh tay.

Sau đó, hắn chỉ vào mười mấy cây cột trụ tại sảnh khách sạn, giọng nói cực kỳ bình thản và nhẹ nhàng, hỏi:
- Người đẹp, tại đại sảnh này có mười mấy cây cột trụ, nhưng cô có biết có bao nhiêu cây là cây trụ chính không? Nghĩa là những trụ chống đỡ toàn bộ trọng lượng khung khách sạn ấy.

Phương Như Như dù đã làm ở khách sạn gần hai năm. Nhưng vấn đề này cô ta hoàn toàn không biết. Bị Sở Thiên đưa ra câu hỏi như vậy, cô ta vô cùng sửng sốt, đưa mắt nhìn quanh, thấy các cột trụ đều to nhỏ như nhau, rất khó nhận biết. Mãi lâu sau, cô ta mới đoán:
- Khoảng chừng mười cây.

Sở Thiên lắc đầu, khẽ thở dài:
- Không phải!

Đồ Long Hổ bỗng nhiên mở miệng:
- Bảy cây! Trái phải ba cây. Ở giữa một cây. Kết cấu khung ba đứng hai nằm.

Sở Thiên giơ ngón cái lên, khen:
- Đồ Long Hổ, anh nói rất đúng! Bảy cây, hoàn toàn chính xác!

Phương Như Như và Đồ Long Hổ gần như cùng lúc đặt câu hỏi:
- Rốt cục anh muốn làm gì?

Lúc này, Sở Thiên cầm cái điều khiển từ xa trên bàn, thản nhiên nói:
- Trên này có tám con số. Mỗi một con số là hiện thân của một trái bom, cũng chính là số cột trụ của khách sạn. Chỉ cần tôi khẽ nhấn nút. “Bùm”, từng cây cột sẽ đổ xuống ầm ầm.

Nghe thấy nói là kíp nổ của bom, toàn bộ đám binh sĩ đều rối rít lui về phía sau. Phương Như Như và Đồ Long Hổ sắc mặt cũng trắng bệch. Chẳng ngờ Sở Thiên đã có chuẩn bị từ trước. Hơn nữa thủ đoạn lại độc ác như vậy. Nếu cây cột trụ chính bị nổ gãy, toàn bộ khách sạn cũng sẽ sập.

Sở Thiên dùng điều khiển từ xa vuốt ve hai má Phương Như Như, dịu dàng thì thầm vào tai cô ta:
- Người đẹp, bây giờ chỉ còn hai mươi phút. Hai việc kia cô nhất định phải làm xong cho tôi. Nếu không, thân hình đẹp như ma quỷ của cô đành phải chôn dưới đống đất đá rồi. Bây giờ hãy gọi ngay cho Sa Thành đi!
Phương Như Như bất đắc dĩ gật đầu. Người thanh niên trước mắt này mới chính là ma quỷ.

Gió thổi hiu hiu nhè nhẹ.

Sa Thành đang cùng bọn Nặc Đính dùng cơm trưa. Rượu mạnh còn chưa nhấp được hai ngụm thì đã nhận được báo cáo khẩn cấp từ Khách sạn Vượng Lai. Nghe nói Sở Thiên đặt bom để ép lão tới gặp mặt, không khỏi giận tím mặt, hận không thể tự tay dùng Rốc-két bắn tan xác Sở Thiên ở khách sạn. Chỉ có vậy mới có thể nguôi nỗi hận trong lòng.

Tuy rằng Sa Thành rất tức giận, nhưng lão không để mất lý trí. Lão ngoảnh đầu nhìn Nặc Đính nói:
- Ông em, em cho rằng bọn Sở Thiên xuất hiện lần này có ý gì? Hơn nữa chỉ mặt gọi tên muốn tôi qua đó. Lẽ nào muốn tìm cơ hội giết tôi?

Thiên Kiều suy nghĩ một lát, kiên quyết lắc đầu:
- Tôi nghĩ, Sở Thiên cũng không phải vì Tướng quân Sa mà đến. Nếu không hắn đã trực tiếp lẻn vào đây để ám sát ngài. Như vậy có phải hơn là đặt bom ở Khách sạn Vượng Lai để đối phó với ngài không! Nếu tôi đoán không nhầm, hắn muốn nhằm vào bọn tôi.
Sa Thành vỗ mạnh vào đầu:
- Có kế sách đối phó không?

Nặc Đính vừa mới nghe nói Sở Thiên chạy đến Phòng khu của Sa Thành để gây rối cũng giật mình. Chẳng ngờ tên Sở Thiên này dám cả gan làm loạn như vậy. Nhưng lão lập tức mừng rỡ như điên, rung rung đống mỡ trên cơ thể, đề nghị:
- Tướng quân Sa, việc này không nên chậm trễ. Hãy phái trọng binh ra vây bắt hắn. Sau đó, chôn hắn tại Khách sạn Vượng Lai.
Sa Thành khẽ nhíu mày:
- Như vậy thì Khách sạn của anh chẳng phải cũng tan thành mây khói?

Nặc Đính sang sảng cười lớn, vô cùng hào phóng nói:
- Nổ thì nổ! Chỉ cần giết được Sở Thiên, emsẽ xây cho Tướng quân Sa một tòa khác tốt hơn Khách sạn Vượng Lai.

Sa Thành kiên quyết lắc đầu, gạt đi:
- Anh phải đầu tư vào Khách sạn Vượng Lai ba mươi triệu đô la Mỹ mới xây xong, vừa mới bắt đầu đi vào kinh doanh. Thế mà đã phải chôn vùi theo Sở Thiên. Thật sự rất đáng tiếc! Quan trọng hơn là có không ít những nhân vật quan trọng đang ở đó. Không khéo sẽ ảnh hưởng tới danh dự của anh. Thôi nghĩ cách khác đi.

Nặc Đính biết Sa Thành xót tiền, đành phải bất đắc dĩ nhìn sang Thiên Kiều đang trầm tư:
- Em có đối sách sao?

Thiên kiều hiển nhiên đã có đối sách trong lòng, cười cười nói:
- Sở Thiên quả là một kẻ thông minh. Nhưng trọng tình trọng nghĩa cũng chính là yếu điểm của hắn. Tướng quân Sa cứ việc đi gặp Sở Thiên, xem hắn định giở trò gì. Tôi sẽ qua đó sau ngài một lát. Có tôi đây, Tướng quân Sa không cần lo lắng Sở Thiên sẽ nhấn kíp nổ.

Sa Thành nhìn vẻ mặt tự tin của Thiên Kiều, nghiêm túc gật đầu.

Khách trong Khách sạn Vượng Lai đều túm tụm trên lan can trên tầng nhìn ra dò xét. Mặc dù không biết đang xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy các binh lính đang súng vác vai, đạn lên nòng thì đều biết rằng đang có xung đột gì đó nghiêm trọng. Nếu không, Khách sạn sẽ không phải vận dụng tới binh lính của Sa Thành mà đã trực tiếp đuổi bọn Sở Thiên ra ngoài.

Sở Thiên bưng đĩa cơm rang tóp mỡ mà khách sạn vừa làm, dùng thìa xúc một chút đưa tới bên miệng Phương Như Như, thản nhiên nói:
- Người đẹp họ Phương, thời gian chỉ còn không đầy năm phút, nhưng cũng đủ cho cô và tôi ăn hết đĩa cơm rang này đấy. Nào, thưởng thức tài nghệ của đầu bếp Khách sạn các người đi. Không lẽ cô cho là đã bị hạ độc?

Khả năng hạ độc đương nhiên rất thấp. Bởi vì cơm chiên được làm ngay trước mắt Sở Thiên. Đầu bếp nếu có âm mưu quỷ kế sẽ không thể qua mắt được hắn. Nhưng cẩn trọng luôn là điều tốt. Cho nên Sở Thiên vẫn cứ lấy Phương Như Như làm vật thí nghiệm.

Phương Như Như bất đắc dĩ nuốt cơm rang, lập tức hai hàng nước mắt chảy ra. Điều này làm cho Sở Thiên hơi không kịp trở tay, cười khổ hỏi:
- Người đẹp họ Phương, sao tự nhiên cô lại khóc thế này? Cơm rang không ngon à? Hay là đầu bếp cho ớt làm cô cay?

Phương Như Như cứ khóc mặc cho ai nói gì:
- Sao anh lại bắt tôi làm con tin? Sao anh lại chọn tôi? Tôi không muốn chết, không muốn chết! Tôi là chiêu bài của Khách sạn thì đã làm sao? Tôi còn có cách nào khác đâu. Sao đàn ông các người chỉ biết bắt nạt những nữ nhi yếu đuối như bọn tôi?

Sở Thiên có thể giết người, có thể không sợ máu, nhưng lại không thể nhìn phụ nữ khóc. Thấy Phương Như Như khóc, hắn vội cầm khăn tay lau nước mắt cho cô ta. Hắn cũng cho rằng không nên khống chế cô ta để áp chế Sa Thành. Vì vậy buông cánh tay đang ôm cô ta, đẩy cô ta ra, nói:
- Cô đi đi!

Phương Như Như lau nước mắt, nhìn Sở Thiên bằng ánh mắt phức tạp, rồi bước ra cửa chính.

Đồ Long Hổ nhìn đồng hồ. Mồ hôi trên trán toát ra. Gã đương nhiên cũng muốn chạy trốn. Nhưng Sa Thành còn chưa tới mà đã chạy mất sẽ bị cho là có phần tham sống sợ chết. Như vậy cũng sẽ tổn hại đến danh dự và địa vị của gã. Vì vậy, gã gằn giọng nói:
- Sở Thiên, ngươi đừng có làm bậy!

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân. Sa Thành mặc quân phục từ đầu tới chân đang được mấy viên sĩ quan phụ tá bảo vệ tiến vào khách sạn. Ánh mắt lập tức dán vào bọn Sở Thiên, cũng không kiêng kỵ gì, sải bước hùng hổ về phía hắn, miệng hét lớn:
- Mẹ kiếp! Sở Thiên, mày rốt cuộc có ý gì?

Sở Thiên chỉ chiếc ghế trước mặt, thản nhiên nói:
- Tướng quân Sa, tôi không có ác ý, chỉ đến ăn với ông bữa cơm rang thôi mà. Nhưng bộ hạ của ông quá bừa bãi, đổ bừa tội danh đòi giết tôi. Tôi chẳng cách nào khác, đành mời Tướng quân Sa tới đây gặp mặt một lát. Thông cảm nhé!

Sa Thành sờ đầu, nheo mắt nói:
- Chỉ đơn giản như vậy?

Sở Thiên sang sảng cười to, nghịch ngợm chiếc điều khiển từ xa nói:
- Muốn Tướng quân Sa giao Thiên Kiều ra đây!

Sa Thành chỉ cười cười:
- Nếu ta không giao thì sao?

Sở Thiên nhún nhún vai, thản nhiên nói:
- Vậy thì mời Tướng quân Sa xây dựng lại Khách sạn Vượng Lai vậy. Đừng vọng tưởng nhân cơ hội này bắn chết tôi. Ông không có chứng cớ là tôi đã đặt bom. Hơn nữa, tôi đến đây cũng chưa giết một ai. Nên đừng nghĩ đổ bừa một tội danh mà giết tôi. Nếu không Sa Cầm Tú sẽ cùng ông cá chết lưới rách đấy!

Sa Thành vỗ mạnh tay xuống bàn, giận tím mặt quát:
- Mẹ kiếp! Uy hiếp ta à? Lúc lão tử ta vào sinh ra tử trên sa trường, ngươi còn không biết đang ở đâu nữa kìa. Dùng mấy trái mìn mà định giải quyết ta ư? Có bản lĩnh thì cho nổ đi! Nổ ngay bây giờ cho ta xem đi!

Tay trái đang nghịch điều khiển từ xa của Sở Thiên lập tức ngừng lại. Ngón cái nhanh chóng nhấn số một.

- Đợt một chút!
Sa Thành vốn chỉ muốn dọa dọa Sở Thiên, không ngờ hắn dám nhấn kíp nổ thật, khiến ông ta kinh hãi toát cả mồ hôi. Không dám ra oai nữa, thái độ của ông ta quay ngoắt một trăm tám mươi độ, lên tiếng ngăn cản nói:
- Người anh em, có chuyện gì cứ từ từ nói, phải cho tôi chút thời gian suy nghĩ chứ.

- Tướng quân Sa không cần phải suy nghĩ nữa, cứ để hắn nhấn kíp nổ đi!
Từ cửa vang lên tiếng Thiên Kiều.

Vẫn che mặt như cũ, thong dong đi tới ghế Sở Thiên đã dành sẵn cho ả, ả bình tĩnh nói:
- Sở Thiên, ngươi đường đường tới tìm Tướng quân Sa, ẩn ý là muốn tìm tôi tính sổ đây phải không? Tuy nhiên, liệu ngươi có hơi vội vàng một chút không?

Ánh mắt Sở Thiên lướt qua Thiên Kiều, rồi rơi vào mười mấy binh lính của Sa Thành sau lưng ả. Giữa những binh lính này có mười mấy đứa trẻ con chưa vị thành niên, trên người mặc quân phục giống các binh lính kia, trên ngực trái có mấy chữ: “Học Viện Sa Khát”. Hiển nhiên, những đứa trẻ này đều là đồng tử quân của học viện Sa Khát.

Sở Thiên hơi suy nghĩ một chút liền hiểu ra dụng ý độc ác của Thiên Kiều.

Thiên Kiều ngồi xuống, dùng ánh mắt lạnh lùng, cao ngạo nhìn Sở Thiên, khiêu khích nói:
- Sở Thiên, cho nổ đi! Sao không cho nổ? Vừa rồi chẳng phải nói rất hùng hổ đó sao?
Sở Thiên khẽ thở dài, lắc đầu nói:
- Thiên Kiều, ngươi vô liêm sỉ quá rồi! Còn dùng cả trẻ con ra đánh cược nữa.

Thiên Kiều cười duyên dáng, ngón tay chậm rãi gõ nhẹ trên mép bàn, chậm rãi nói:
- Tự biết mình sai ở chỗ nào chưa? Tự cho rằng có tình có nghĩa, lại không biết đó chính là nhược điểm chí mạng của ngươi.

Sở Thiên chẳng nói đúng sai, chỉ cười cười. Khi có các quan điểm khác nhau thì tự khắc sẽ có kẻ tự cho mình là đúng như Thiên Kiều. Hắn cũng chẳng thèm cải chính làm gì, chỉ vuốt vuốt cái điều khiển từ xa rồi khẽ thở dài:
- Xem ra lần này không đấu nổi với ngươi rồi. Hay thật! Mong rằng chúng ta lại có cơ hội đọ sức.

Ánh mắt Thiên Kiều từ đầu đến cuối không thèm nhìn cái điều khiển, vẻ mặt đắc ý, chậm rãi nói:
- Yên tâm, nhất định sẽ có cơ hội!

Sở Thiên nhìn đồng hồ, đứng dậy, phủi quần áo hơi nhàu trên người, nói:
- Ta nghĩ, các chuyên gia gỡ mìn của các người chắc cũng đã gỡ gần hết rồi nhỉ? Nếu ta không nhanh chóng rời khỏi Khách sạn Vượng Lai, đến khi không còn sự giúp đỡ của mấy quả mìn cuối cùng, e rằng sẽ bị đạn lạc của các người bắn chết mất!

Thiên Kiều khẽ thở dài, chẳng ngờ tên tiểu tử này tính toán thời gian quá chuẩn. Thông tin về tình hình gỡ bom vừa được truyền tới tai nghe của Thiên Kiều. Chỉ còn ba quả bom là chưa được gỡ. Ả ta là chuyên gia đạn dược vũ khí và thuốc nổ nên trong đầu hòan toàn nắm rõ về sức công phá của bom. Nếu hai quả bom có thể khiến Khách sạn Vượng Lai lắc lư sắp đổ thì quả bom cuối cùng sẽ được xem là cọng cỏ cuối đè chết lạc đà. Nghĩ vậy, ả bất đắc dĩ cười nói:
- Các ngươi có thể đi bất cứ lúc nào!

Kẻ cẩu thả là Sa Thành thấy Sở Thiên không dám nhấn kíp nổ, được voi lại còn đòi tiên, bản tính lưu manh trỗi dậy, lão đập bàn quát:
- Tiểu tử, ngươi xem đây là đâu mà muốn đến thì đến, muốn đi thì đi. Lão tử nói cho mà biết, muốn bước chân ra khỏi cửa lớn khách sạn này thì để lại đây một tay một chân. Bằng không, cho dù Sa Cầm Tú có đến đi chăng nữa, ta cũng không để ngươi đi.

Đồ Long Hổ nghe lệnh của Tướng quân Sa, lập tức sai bọn lính xông tới, bao quanh.

Sở Thiên ngửa mặt lên trời cười lớn. Ánh mắt lợi hại quét qua bọn thuộc hạ của Đồ Long Hổ, sau đó chống hai tay lên bàn mà nói:
- Tướng quân Sa, phải chăng ông vừa ngồi nhầm vị trí hả? Chỗ của ông bây giờ chính là chỗ mà tôi để dành cho Thiên Kiều. Vậy nên, tốt nhất là ông nên biết điều đừng lộn xộn. Nếu không lại hại mọi người cũng chết theo đấy.

Nghe xong lời Sở Thiên, Sa Thành có vẻ vẫn chưa hiểu rõ, không hiểu được ý của Sở Thiên là gì. Thiên Kiều nghe xong thì biến sắc mặt, cúi xuống vén đệm ghế lên xem. Hai quả bom nằm giữa chân Sa Thành lập tức đập vào mắt ả. Ả vội hét lên:
- Tướng quân Sa, không được cử động. Dưỡi ghế có hai quả bom.

Sở Thiên vê vê mũi, uống nốt nửa tách trà còn dở. Uống xong tươi cười ra vẻ chân thành nói:
- Tướng quân Sa, phải cận thận sức nặng đấy. Phía dưới chính là hai quả bom trọng lượng. Không được có bất kỳ thay đổi nào vượt quá năm trăm khắc. Nếu không, “ầm” một cái, toàn bộ khách sạn sẽ bị san phẳng.

Sa Thành mặc dù đã tham gia chiến trận từ rất lâu tại Tam Giác Vàng này. Tuy nhiên phần lớn lão ta chỉ ngồi chỉ huy. Tự tay cầm súng ra chiến trường chẳng có mấy lần. Có lần ra tiền tuyến trinh sát còn bị bọn lính đánh cho mất cả nửa ngón tay. Vậy nên, khi nghe dưới chân mình có hai qua bom thì chân tay rụng rời, mặt trắng bệch thảm hại, lão gầm lên:
- Đồ chó hoang Sở Thiên. Mày đúng là đồ thâm hiểm!

Sở Thiên vặn eo, bẻ cổ, cười theo kiểu như chiêu bài đã bị bắt thóp, sờ sờ lên miệng rồi nói:
- Toàn bộ đều là học của Thiên Kiều đấy! Tiện đây cũng nói cho ông biết, tất cả các kíp nổ đều được đặt trên người ba chúng ta cả đấy. Nếu như Tướng quân Sa quyết định hy sinh cho tổ quốc thì cứ việc ra lệnh cho thuộc hạ nổ súng. Số mà may mắn thì chục phát đạn cũng chả trúng được kíp nổ nào. Ngược lại, số đen đủi thì chỉ cần một phát súng thôi là tiêu toàn bộ.

Quai hàm Sa Thành cứ phồng lên xẹp xuống. Trong lòng tuy rất phẫn nộ và mâu thuẫn, nhưng cũng không dám mạo hiểm. Dù sao, đồ sứ với vại đất cũng không nhất thiết phải đụng chạm nhau làm gì. Nghĩ vậy, lão bèn vẫy tay gọi Đồ Long Hổ, ra hiệu cho bọn thuộc hạ tránh đường cho Sở Thiên đi qua.

Sở Thiên giữ phép lịch sự gật đầu, nhìn Thiên Kiều đang liếc tròng mắt quay tròn suy nghĩ, thản nhiên nói:
- Loại bom này chắc hẳn chẳng làm khó được ngươi. Tự tay tháo nó cho Tướng quân Sa đi. Khoảng chừng trong vòng mười phút là có thể gỡ ra thôi. Trong trường hợp không muốn mạo hiểm hoặc là không chắc chắn, khi đó hãy gọi điện thoại cho ta. Ta sẽ bảo ngươi phải cắt dây đỏ hay dây xanh.

Thiên Kiều nét mặt âm u bất định. Sau đó nhìn mấy chục học sinh học viện Sa Khát, trong mắt ánh lên sự độc ác, giọng oán hận nói:
- Ngươi yên tâm, ta sẽ một lòng làm bạn với những người này cho đến khi Tướng quân Sa bọn họ an toàn. Nếu như phát nổ thật thì được nhiều quân Đồng Tử cùng chôn thế này cũng là một việc hay.

Sở Thiên không kìm được lắc đầu, lại gần Thiên Kiều nói:
- Có một vài việc ngươi dường như vẫn chưa hiểu rõ. Đành rằng ta không đành lòng tự mình giật kíp nổ giết những kẻ vô tội này. Tuy nhiên, nếu có kẻ khác làm nổ giết bọn họ thì ta sẽ không cảm thấy áy náy hay bất an gì, chỉ than tiếc đồng cảm cho bọn họ, thậm chí còn vì bọn họ mà đi báo thù.

Nói dứt lời, Sở Thiên cũng không thèm quay lại nhìn vẻ mặt của Thiên Kiều, cùng với Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh nghênh ngang xuyên qua bọn lính đi ra. Đồ Long Hổ muốn ra tay nhưng cuối cùng cũng chẳng dám làm gì. Vẻ mặt trấn tĩnh thản nhiên quá độ của Sở Thiên lại đưa hồi ức của gã trở về đêm ở Thủy Tạ Hoa Đô.

Thiên Kiều vì sự an toàn của Sa Thành nên quyết định tự tay gỡ quả bom. Đang định ngồi xổm xuống thì ánh mắt chợt hướng về phía cửa nhìn thấy Phương Như Như vừa mới bước tới. Khóe miệng ả nở nụ cười gian giảo, quát lên với Đồ Long Hổ:
- Đội trưởng Đồ, có một nhiệm vụ quan trọng giao cho anh, bắt Phương Như Như lại, đem về doanh trại làm kỹ nữ.

Vì sự sơ suất của cô ta hôm nay, cô ta phải trả giá!

Đồ Long Hổ ngẩn người ra, không hiểu tại sao Thiên Kiều lại có thể nghĩ ra được cái mệnh lệnh như thế. Phải biết rằng biến cố xảy ra ngày hôm nay cũng chẳng phải là chuyện của Phương Như Như. Huống chi Phương Như Như lại là cái cây hái ra tiền của Sa Thành. Thế nên mang cô ta đến doanh trại làm kỹ nữ thì thật là đáng tiếc. Nghĩ vậy nên gã hướng ánh mắt về phía Sa Thành, đợi mệnh lệnh của lão.

Sa Thành cũng hơi sửng sốt. Sau đó lại nhìn thấy ánh mắt của Thiên Kiều hướng đến lão đầy dụng ý, liền ra lệnh cho Đồ Long Hổ:
- Lời của cô ta cũng giống như lời của ta. Đưa Phương Như Như đến tặng cho anh em chơi vài ngày. Nếu như giao cho cô ta khách sạn to mà làm không ra gì, để có người xông vào trong này ngang ngược càn rỡ gây chuyện thì cũng phải phạt cho biết.

Phương Như Như nghe rất rõ cuộc hội thoại của bọn Thiên Kiều, biến sắc mặt. Không ngờ bản thân vừa thoát được khỏi tay Sở Thiên thì lại bị chính người của mình đưa đến doanh trại để làm kỹ nữ, lại biết rõ đó là nơi mà sống còn không bằng chết. Vì thế, dùng ánh mắt đáng thương quay sang nhìn Sa Thành:
- Tướng quân, Phương Như Như không làm gì sai cả, tại sao lại phạt tôi?

Sa Thành tuy rằng trong tâm không đành lòng nhưng vẫn kiên quyết:
- Đội trưởng Đồ, mang cô ta đi.

Đồ Long Hổ bất đắc dĩ phải gật đầu, bước tới vài bước nắm lấy tay Phương Như Như.

Phương Như Như lập tức quỳ xuống khóc như kẻ tâm thần:
- Tướng quân, xin tha mạng!
Sa Thành không để tâm chút nào:
- Mang đi!

Phương Như Như lúc này mặt mũi trắng bệch. Cô ta một mực trung thành và tận tâm với Sa Thành. Ngoài việc Sa Thành toàn tâm giữ cho cô ta trong sạch còn bởi vì trong lòng Sa Thành, cô hẳn cũng có vị trí tương đối quan trọng, Phương Như Như không thể nghĩ rằng chỉ vì lời nói của Thiên Kiều mà lão đem cô làm đồ chơi cho binh sĩ. Cái cảm giác này giống như từ trên trời rơi xuống địa ngục, giống như là chết đi vậy.

Đến giờ cô ta mới hiểu, chẳng qua mình cũng chỉ là con chó của Sa Thành thôi.

Sở Thiên vẫn chưa đi khỏi, thấy vậy liền cười khổ, biết rõ Thiên Kiều lại là vì hắn mà làm thế. Việc đem Phương Như Như đến doanh trại làm kỹ nữ cũng sẽ khiến bản thân hắn cảm thấy hối hận vì hành động lỗ mãng của hắn đã làm liên lụy đến người vô tội. Tiếp một bước là đánh vào lương tâm và cảnh cáo hắn.

Và hơn thế nữa, nếu hắn đứng ra cứu Phương Như Như, rất có thể sẽ vuột mất cơ hội an toàn rời khỏi đây. Thiên Kiều đã cúi người xuống và bắt đầu xử lý quả bom. Tin rằng phía tầng dưới, việc tháo bom ở cây cột trụ cũng sắp xong. Chỉ cần bọn chúng kéo dài thời gian để phá hủy quả bom một khắc thôi, thì sự tình sẽ trở nên rất phiền toái.

- Mẹ kiếp!
Sở Thiên không kìm được bèn chửi một tiếng, quay người lao về phía Đồ Long Hổ. Thân hình hắn như ánh sao băng xẹt qua phía chân trời, chớp mắt đã đến bên cạnh Đồ Long Hổ. Tay trái hắn lao mạnh đến bóp lấy cổ gã. Tay phải giật lấy cổ áo Phương Như Như kéo đi.

Đồ Long Hổ không lường được Sở Thiên sẽ ra tay nhưng điều đó không có nghĩa là phản ứng của hắn không đủ nhanh. Cao thủ thì vẫn cứ là cao thủ. Tay Sở Thiên chưa kịp với tới cổ họng gã thì gã đã kịp thông minh kéo Phương Như Như ra làm lá chắn, cản lại sự tấn công của Sở Thiên. Đồng thời giơ chân lên đá về phía Sở Thiên hai cước.

Tấn công không thành, Sở Thiên lập tức bước chân trái bước lên trước, tay phải thu thành quyền, đấm thẳng về phía Đồ Long Hổ.

Toàn bộ người đang quan sát tại khách sạn há mồm, trợn mắt. Hai người rõ ràng đứng cách xa nhau ba, bốn mét. Rõ ràng Sở Thiên cũng chỉ bước lên có một bước. Về lý mà nói chỉ di động khoảng chừng ba bốn thước. Vậy mà nắm đấm đã ở ngay trước mặt Đồ Long Hổ. Xem cứ như là ảo thuật vậy.

Trong mắt của Đồ Long Hổ thì Sở Thiên lợi dụng đà bước tới trước, kéo cả người tiến lên phía trước. Nhìn thì giống như là bước một bước, nhưng kỳ thực đã tiến lên những ba mét rồi, tạo nên ảo giác về Súc Địa Thành Thốn. Cách bước chân như thế thì Đồ Long Hổ mới thấy lần đầu, trong lòng gã thầm khiếp sợ. Chẳng ngờ thân thủ của Sở Thiên so với khi còn ở Thủy Tạ Hoa Đô bấy giờ đã tinh vi gấp mấy lần.

Đồ Long Hổ không dám khinh thường, dốc toàn sức đẩy Phương Như Như về phía trước nửa bước, làm lá chắn để cản đòn của Sở Thiên. Đồng thời lùi lại phía sau vài bước, giữ lại cho mình một nước để đối phó với Sở Thiên. Chẳng dè quyền pháp của Sở Thiên linh càng thêm linh hoạt sắc bén. Mặc dù chỉ đánh vào ngực Đồ Long Hổ, nhưng chỉ riêng điểm đó cũng đã đủ bao phủ toàn bộ thân Đồ Long Hổ.

Cảm giác áp lực đè nén khiến gã cảm thấy như bất kể gã có né sang bên nào thì dưới lực hút của khí cơ, cú đấm của Sở Thiên cũng như đi theo như sói đói ngửi được mùi máu tanh, cứ bám riết không tha. Quyền cước tinh tế đến cực điểm. Bất kể ai cũng không thể tưởng tượng được trên đời này lại có một người dũng mãnh đến thế.

Thời gian hết sức cấp bách nên Sở Thiên không thể không dốc toàn lực.

Đồ Long Hổ giơ tay đỡ đòn, Sở Thiên bỗng nhiên thét lên:
- Cô Kiếm!

Tiếng thét của Sở Thiên khiến đầu óc Đồ Long Hổ ngừng suy nghĩ. Tay chân gã bỗng chậm chạp hẳn đi. Sở Thiên nắm ngay lấy cơ hội gã không phòng vệ, tay phải ra quyền chính xác vào bờ vai của gã, khiến gã đau đớn buông lỏng Phương Như Như. Ngay lúc đó, nhanh như cắt, tay trái Sở Thiên chụp ngay lấy Phương Như Như kéo về phía mình rồi lùi về phía sau cực nhanh.

Đồ Long Hổ bị đánh lùi lại phía sau, giận quá hóa rồ muốn xông lên. Bọn lính cũng nhao nhao đưa súng lên ngắm bắn. Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh tiến lên phía trước vài bước, lôi ra hai trái lựu đạn. Đám binh lính liền kinh sợ lùi lại phía sau.

Sa Thành lúc này trán thấm đẫm mồ hôi, không khỏi thầm mắng:
- Mấy đứa tiểu tử này, chả hiểu sao mà lắm bom thế chứ? Chắc chắn là do bọn Sa Cầm Tú tìm cho bọn hắn. Xem ra muốn làm sạch sẽ thì phải xử lý ngay cái đứa cháu gái ngỗ ngược kia mới được. Không rồi có ngày không khéo chết trong tay nó.

Sở Thiên đem theo Phương Như Như lúc này vẫn đang kinh hồn khiếp vía tiến về phía cửa định đi. Lúc sắp sửa bước khỏi cửa, hắn dừng lại, quay lại nhìn sắc mặt khó coi của Đồ Long Hổ, cười lạnh lùng và thâm thúy nói:
- Đồ Long Hổ, thời gian cũng chẳng còn nhiều nữa, cứ vui vẻ mà hưởng thụ đi.

Câu nói tung hỏa mù đó của Sở Thiên đến chính hắn cũng chẳng hiểu lắm. Nhưng đối với Đồ Long Hổ thì như sấm nổ bên tai. Mồ hôi gã túa ra. Thật ra, gã cũng không nên lo lắng. Chí ít, hiện nay gã là tên bộ hạ rất được Sa Thành trọng dụng, dưới trướng có đến mấy trăm tên thuộc hạ được vũ trang đầy đủ. Nhưng cứ nghĩ đến uy mãnh của Cô Kiếm là gã lại thấy run. Cái đó vượt ra ngoài sức tưởng tượng của người thường.

Nói dứt câu, Sở Thiên bèn lôi Phương Như Như ra khỏi khách sạn. Ánh mắt nhạy bén của hắn quét nhìn xung quanh, xem xem có tay súng bắn tỉa nào mai phục hay không. Đồng thời, lợi dụng địa hình và vật thể để tránh. Phía sau, Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh áp lưng vào nhau lùi dần, đề phòng bọn lính đang có đầy đủ vũ trang bắn lén.

Ở cửa khách sạn có không ít xe, lại còn có mấy cái xe Jeep trên có không ít binh lính, có cả mấy cây súng máy hạng nặng, đều đợi mệnh lệnh của Sa Thành để nổ súng hoặc truy kích.

Sở Thiên đưa mắt nhìn mấy cái xe Jeep lái đến nhưng không đụng vào, ôm lấy Phương Như Như, thì thầm vào tai cô ta:
- Người đẹp họ Phương, cô đẹp thế này ắt hẳn là phải có xe. Xe đỗ ở chỗ nào vậy?

Ngày hôm nay Phương Như Như liên tục gặp mấy cú sốc liền nên đến bây giờ vẫn còn chưa tỉnh táo, nghe Sở Thiên hỏi bèn giật mình, vội vàng ngẩng lên nhìn thấy nụ cười như thiên thần của hắn, chỉ vào chiếc xe mui trần có che màu đỏ đằng xa trả lời:
- Có, ở bên kia. Anh muốn làm gì?

Sở Thiên hào phóng khéo léo ôm cô ta vào lòng, lấy khăn tay lau giọt nước mắt còn lưu lại trên mi, nhẹ nhàng nói:
- Lái xe của cô. Chúng ta cùng đi khỏi đây. Nếu như cô không muốn đi thì cũng có thể ở lại làm kỹ nữ.

- A!
Phương Như Như kêu lên một tiếng theo phản xạ, quay lại nhìn đám binh sỹ như hổ như sói đằng sau thì toàn thân thấy rụng rời, lo lắng bội phần, vội vàng trả lời:
- Xin đừng vứt bỏ tôi. Tôi lái! Tôi cùng các anh đi.

Ánh nắng nhẹ nhàng chiếu khắp Tam Giác Vàng. Ngay cả chiếc xe màu đỏ cũng được phủ một màu vàng kim.

Mây bay trên trời, xe băng băng dưới đất.

Bọn Sở Thiên vừa rời đi được vài phút thì Thiên Kiều liền bỏ con dao xuống, mò được hai sợi dây đã bị cắt của quả bom ném lên bàn, quét mắt nhìn xung quanh, biết đây là thứ bom thường sử dụng của bộ đội Thiên Triều, lẩm bẩm nói:
- Quả là đối thủ!

Sa Thành thở phảo một tiếng, sau đó cảm thấy hơi bực bội:
- Mẹ kiếp! Bị tên Sở Thiên ức hiếp đến nỗi này ngay trên địa bàn của mình. Hỏi có còn đạo trời nữa hay không? Nỗi ấm ức này không thể nhịn được, lão đang nghĩ xem có nên đem quân đi đòi lại công lý hay không.

Thiên Kiều dường như đọc được suy nghĩ của lão, cười trấn an:
- Tướng quân Sa, cần gì phải gấp gáp lấy mạng tên tiểu tử đó làm gì. Chúng ta chỉ việc làm theo đúng kế hoạch, chẳng cần đến nửa tháng, đến lúc đó toàn bộ Tam Giác Vàng đều là của tướng quân rồi. Đừng nói đến mạng của Sở Thiên, ngay cả đến Sa Cầm Tú ngài cũng có thể giết.

Sa Thành nghe Thiên Kiều nói xong thì tâm trạng trở nên thư thái sung sướng hơn. Trong lòng đã bắt đầu khao khát đến những ngày tốt đẹp đó. Lão quay đầu nhìn hai quả bom trên bàn mà rùng mình, tự nhủ trong lòng:
- Khi mà chưa ngồi được lên ghế bá chủ thì sau này tốt nhất cứ ngồi trong doanh trại tốt hơn. Ít nhất cũng được an toàn.

Phương Như Như chở bọn Sở Thiên chạy về phía doanh trại. Sau một thời gian ngắn tiếp xúc, cô ta thấy rằng Sở Thiên không phải là một kẻ ác hay người xấu, vì thế nên mới hỏi:
- Vì sao anh vừa hại vừa cứu tôi? Lại còn muốn tôi đưa các ngươi rời khỏi đó? Các anh chẳng phải đã có xe của Sa tiểu thư?

Sở Thiên dựa lưng vào ghế ngồi, mắt nhìn chăm chú về phía trước, điệu bộ lười biếng nói:
- Quả thật là chúng tôi có xe, nhưng trên xe chắc chắn có cài đặt bom. Lão già Sa Thành với Thiên Kiều đều là những con cáo già, buông đòn sát thủ tấn công liên tục. Cài bom trên xe quả là cơ hội tốt để giết chúng ta mà chúng không thể bỏ qua!

Phương Như Như ngẩn cả người, không thể tưởng tượng tên tiểu tử này lại suy nghĩ thấu đáo đến thế. Chẳng trách hắn dám làm loạn trong khu vực của Sa Thành. Đến Sa Thành cũng không thể làm gì khác đành bó tay. Sau đó, lại nghe lời hắn mắng Sa Thành và Thiên Kiều thì không nhịn được cười. Trong lòng cũng cảm giác nguôi ngoai được vài phần.

Sở Thiên sờ sờ mũi, nhìn vẻ mặt khi khóc khi cười của Phương Như Như thì bật cười nói:
- Người đẹp, chúng ta hại cô bị mất việc, lại còn thiếu chút nữa thì liên lụy cô phải đi làm kỹ nữ. Cô xem, chúng tôi dao có thể đành lòng? Huống chi cô lại đẹp như vậy. Nếu có bị đưa đến doanh trại làm kỹ nữ thì cũng phải đến quân Cận Vệ của Sa gia chứ!

Phương Như Như cầm hộp giấy trên xe ném Sở Thiên, thở phì phì mắng:
- Anh mới là tên ranh khốn khiếp!

Phong Vô Tình coi như không nhìn thấy bọn Sở Thiên đang liếc mắt đưa tình, khẽ thở dài:
- Chẳng ngờ ả Thiên Kiều nắm chúng ta rõ như lòng bàn tay. Ả dám dùng cả quân Đồng Tử của Học viện Sa Khát tới làm khó chúng ta. Không thể không công nhận, hành động của ả tuy đê tiện vô liêm sỉ, nhưng lại rất hiệu quả khi đối phó với chúng ta.

Sở Thiên lấy thuốc lá nữ trên xe Phương Như Như ra hít ngửi. Mùi thuốc lá thơm nhè nhẹ lọt vào mũi hắn khiến hắn tỉnh táo. Tiếp đó, hắn nghe tiếng Phong Vô Tình thở dài, khóe miệng nhếch lên cười cười, nói:
- Thực ra, lần này chúng ta tới khách sạn Vượng Lai để phát huy tác dụng cảnh cáo, thăm dò phản ứng của Sa Thành và Thiên Kiều. Thiên Kiều tự cho là lần đọ sức này ả đã thắng, nhưng không hề biết đây chính là Waterloo của ả.

- Waterloo?
Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh nhìn Sở Thiên. Đến Phương Như Như cũng vểnh tai lên nghe.

Sở Thiên mở miệng không hề kiêng kị:
- Vì sao chúng ta còn chưa giết Thiên Kiều? Là vì ả còn có Sa Thành đỡ lưng phía sau. Tại sao ta không đối phó với Sa Thành? Không phải vì ta không có năng lực và thủ đoạn, mà là vì Sa tiên sinh không muốn nhìn thấy kết cục bi thảm của em trai ông nên mới do dự mãi việc có nên đối phó với Sa Thành hay không.

Nhiếp Vô Danh tiếp lời:
- Ngày nào Sa tiên sinh còn chưa đủ quyết tâm, ngày đó chúng ta còn chưa thể động tới Sa Thành.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.