Trương Lâm và Thượng tướng Lai Ôn đều mong chờ thái độ của Sở Thiên, điều này có liên quan trực tiếp đến vận mệnh sau này của bọn họ, đối với bọn họ mà nói, ai nắm được ván thép của đối phương người đó có thể thành lập thế lực cường mạnh, không chỉ có thể xưng bá ở Tam Giác Vàng mà còn trở thành chúa tể trên thế giới.
Còn sống, không phải là muốn tạo dựng sự nghiệp sao? Trong đó tiêu chuẩn lớn nhất chính là tiền bạc, mà hai tấm ván thép này vừa hay lại có thể sản sinh ra vô số tiền của, dùng mãi không hết.
Sở dĩ Sở Thiên dám đem hai tấm ván thép cho bọn họ, ngoài việc bản thân hắn có con chip, không để ý tới ván thép thì hắn cũng có thể nhìn thấu được bọn họ sẽ vì tấm ván mà trở mặt thành thù, đừng nói hợp tác đối phó với Sa gia, ngay cả việc hai bên có thể áp chế hỏa khí không khai chiến cũng khó, vì vậy hai tấm ván thép vĩnh viễn cũng không có khả năng kết hợp lại.
Sở Thiên cười bước lên trước mấy bước, chén trà bên tay trái hơi hơi nghiêng, nước trà theo mép chén chầm chậm rơi xuống, tạo thành một đường chảy xuống, còn chưa kịp rơi xuống đất đã bị gió lạnh thổi tan ra trong gió, biến thành những hạt nước nhỏ đọng trong vườn, dung hợp với bụi đất ẩm ướt máu tươi, tan đi.
Nước trà chầm chậm chảy xuống lại làm cho tất cả nọi người trở nên im lặng, thân hình của Sở Thiên thẳng như cây lao, trên người toát ra khí thế bức người khiến cho người ta có cảm giác hít thở không thông, Trương Lâm và Lai Ôn lúc này mới phát hiện ra bản thân không có cách nào nhìn thấu được người thanh niên trước mắt này, lúc thì hết sức lông bông, lúc thì lãnh khốc, có lúc lại trầm mặc.
Nước trong chén cạn hết, Sở Thiên nhẹ nhàng phun ra hai chữ:
- Tiễn khách.
Không có bất cứ câu trả lời nào, không có sự vui mừng hiện lên trên mặt, hai chữ đơn giản này hoàn toàn ngoài sức tưởng tượng của Trương Lâm và Lai Ôn, vốn dĩ tưởng rằng sau khi Sở Thiên nghĩ xong sẽ chọn hợp tác cùng bọn họ để thu lợi ích càng lớn hơn, nhưng không ngờ cái gì hắn cũng không cần, ngay cả lời hứa "bảo vệ lợi ích" của Lai Ôn cũng không thèm để ý.
Trong lòng Bạch Vô Hạ run rẩy, tên tiểu tử này vô cùng âm trầm.
Đám người A Trát Nhi chia thành hai nhóm, chia nhau đi hai con đường, đưa Thượng tướng Lai Ôn và Tướng quân Trương Lâm trở về phòng khu của bọn họ. Trong lòng đều biết rõ, nếu không có sự áp giải bảo hộ của họ, có thể hai nhóm người này đi đến giữa đường sẽ bị giết hoặc liều mạng chiến đấu một mất một còn, mặc dù A Trát Nhĩ không biết thứ gì khiến cho bọn họ chuyện bé xé ra to như vậy.
Nhưng biết, người chết là vì tiền bạc.
Đợi sau khi bọn họ rời đi, trên mặt Sở Thiên mới nở ra nụ cười, bỗng nhiên cánh cửa bên cạnh nhẹ nhàng được mở ra, Trương Tiêu Tuyền và Sa Khôn bước ra, vẻ mặt hai người cũng vui sướng dị thường, không nén được niềm vui trong lòng. Sa Khôn bước đến, vỗ mạnh vào vai Sở Thiên, cười nói:
- Sở Thiên, kế ly gián của cháu rất rõ ràng, rất thành công.
Sở Thiên không để cho Sa Khôn và Trương Tiêu Tuyền tham dự hội nghị, nhưng để cho bọn họ có thể yên tâm, cũng muốn tỏ rõ với bọn họ rằng bản thân hắn không tham tiền bạc nên đã để cho bọn họ ở phòng bên cạnh theo dõi cuộc nói chuyện này, nói thế nào đi nữa thì quyết sách của hắn cũng là tương lai của Sa gia, vạn nhất có gì bất trắc cũng có thể khiến họ kịp thời xuất hiện hoàn hoãn tấn công.
Nghe thấy lời nói của Sa Khôn, Sở Thiên khiêm tốn cười cười, bình tĩnh nói:
- Sa tiên sinh quá khen rồi, Sở Thiên chẳng qua chỉ là lợi dụng bản tính tham lam của người thường, bản thân mình không gặm xương thì ném nó đi là có thể xem trò hay được rồi, tại sao lại không vui cơ chứ?
Sa Khôn gật gật đầu, ngay lập tức hỏi:
- Vậy hai tấm ván thép kia kia độ giống nhau có cao không?
Trước đây, Sở Thiên từ đầu tới cuối đều không để lộ tin tức về hai tấm ván thép cho đến hôm nay mới lấy ra làm tuyệt chiêu kế ly gián, vì thế, Sa Khôn không khỏi cảm thấy tò mò.
Sở Thiên quay đầu lại nhìn Sa Khôn và Trương Tiêu Tuyền, bình tĩnh nói:
- Một trăm phần trăm.
Trương Tiêu Tuyền nói nhỏ:
- Vậy thì chính là ván thép thật rồi?
Sở Thiên trịnh trọng gật đầu, sau đó bổ sung:
- Là ván thép thật do phần tử phi pháp tạo ra.
Trên mặt Sa Khôn thoáng hiện lên vẻ thương tiếc, nói một cách tiếc nuối:
- Thật đáng tiếc, thật đáng tiếc.
Sở Thiên hiểu ý của ông, nếu giữ lấy hai tấm ván, Sa gia tạo nên dây chuyền sản xuất, vậy thì sự cường mạnh của Sa gia sẽ nắm trong tầm tay.
Sở Thiên mỉm cười, trấn an nói:
- Sa tiên sinh, mang ngọc mắc tội! Vạn nhất tin đồn bị lộ, chỉ sợ sẽ dãn lửa thiêu thân, không bằng đem chúng phát đi, để cho chính phủ Thái Lan và Quốc Minh Đảng ngầm đấu nhau, Sa gia sẽ lợi dụng điều này nghỉ ngơi dưỡng sức, đợi đến khi bọn chúng liều mạng một sống một còn chúng ta sẽ đến ngư ông đắc lợi.
Sa Khôn suy nghĩ chốc lát, cảm thấy Sở Thiên nói có lý vì thế trong lòng liền cảm thấy thư thái hơn.
Trương Tiêu Tuyền chần chừ trong chốc lát, cuối cùng vẫn mở miệng:
- Mặc dù ván thép chia cho bọn họ nhưng cậu không sợ Trương Lâm và Lai Ôn sẽ hợp tác với nhau sao? Nếu không có được gì không bằng hai nhà hợp lại làm dây chuyền sản xuất, tài nguyên cuồn cuộn, đến lúc đó vẫn có thể khiến cho chúng ta nát đầu.
Sở Thiên nhẹ nhàng lắc đầu, tự tin nói:
- Nếu như là thứ khác thì bọn họ sẽ lựa chọn hợp tác nhưng mà là ván thép thì sẽ không có khả năng đó, đầu tiên chưa nói đến đến việc xung đột hôm nay sẽ để lại ám ảnh, lợi ích cực lớn có thể sản sinh trước mắt cũng không thể qua nổi thử nghiệm, nếu như vi phạm hiệp nghị có thể mang lại vô số tiền bạc, bọn họ chẳng lẽ không động lòng?
- Cho nên, bọn họ quyết không hợp tác với nhau, vĩnh viễn cũng không!
Trương Tiêu Tuyền và Sa Khôn đều gật đầu, có lý.
Sa Khôn nhìn bầu trời sắp đổ mưa, trong lòng thoải mái dị thường, nói:
- Sở Thiên, tiếp theo nên làm thế nào? Chúng ta có nên lợi dụng điểm yếu này uy hiếp Trú quân chấp nhận điều kiện đàm phán? Hoặc là tăng thêm một vài yêu cầu bức bọn họ phải chấp nhận?
Sở Thiên khoát khoát tay, khóe miệng giương lên, nói:
- Chúng ta bây giờ không cần phải làm gì cả, nghỉ ngơi dưỡng sức mới là nhiệm vụ cấp bách, nếu như cháu đoán không sai, Quốc Minh Đảng rất nhanh sẽ khai chiến với Trú quân, đến lúc đó đợi cho bọn họ đánh nhau, Lai Ôn sẽ đến xin cúng ta chấp nhận điều kiện đàm phán, bởi vì bọn chúng phải tránh nỗi lo về sau.
Ánh mắt Sa Khôn sáng lên, giơ ngón tay cái lên khen ngợi:
- Cao chiêu, đến lúc đó quyền chủ động vào tay chúng ta, thằng nhóc Lai Ôn chỉ có thể chấp nhận tất cả điều kiện của chúng ta, dù sao đối với việc xử lý Quốc Minh Đảng, lấy được ván thép mà nói, lợi ích của việc đàm phán chỉ là lợi ích nhỏ, hơn nữa sau khi xử lý Quốc Minh Đảng lại có thể đến đối phó với chúng ta.
Sở Thiên gật gật đầu, sờ sờ mũi nói:
- Đích thực là như thế, tôi nghĩ, trận đánh này của Quốc Minh Đảng và Trú quân ít nhất cũng phải đánh nửa năm, đợi khi bọn họ đánh nhau tương đối rồi chúng ta sẽ tùy tiện tìm một lý do nào đó cắn thật mạnh Trú quân vài miếng, để cho Quốc Minh Đảng nghỉ ngơi là có thể cho bọn họ tiếp tục giày vò, đánh nhau không phải là mục đích, tiêu hao năng lực của bọn chúng mới là vương đạo
Trương Tiêu Tuyền nhẹ thở dài, nhìn Sa Khôn nói:
- Ông bạn già, tôi thật sự có thể nghỉ hưu rồi, mặt khác, tôi nghĩ đêm mai có thể mở tiệc ăn mừng, tụ họp tướng sĩ rồi.
Sa Khôn cười khẽ, bình thản nói:
- Ông vĩnh viễn là anh em tốt của Sa Khôn.
Sau đó phân phó với sĩ quan phụ tá:
- Truyền lệnh, chuẩn bị rượu tiệc, đêm mai khao thưởng tướng sĩ ba quân.
Sở Thiên cũng cảm thấy trở nên nhẹ nhõm hơn, mưa bom bão đạn nhiều ngày liên tiếp cũng khiến cho thần kinh hắn vô cùng căng thẳng, nhưng hắn cũng biết, sự xâm lược của nước ngoài đã biến mất, loạn trong nước lại mới chỉ bắt dầu, để báo thù cho Phi Dương, để nhanh chóng kết thúc nguy hiểm hiện tại, nhất định phải nhanh chóng kết thúc ân oán nội bộ Sa gia, còn phải giết chết bọn Nặc Đính.
Đúng vào lúc này, ngoài cửa vọng lại tiếng tắt xe ô tô, sau đó vang lên tiếng ồn ào náo động, Sở Thiên hơi nhíu mày, chưa kịp mở miệng hỏi, một tên sĩ binh đã chạy vào, cúi chào rồi báo cáo:
- Tư lệnh, có vị tiểu thư Phương Như Như muốn gặp, cô ấy nói muốn đích thân cảm ơn ngài.
Phương Như Như? Sở Thiên có chút kinh ngạc, tại sao cô ấy lại tới đây? Vì thế liền vung tay ra hiệu cho sĩ binh để cô ấy vào, chốc lát sau, Sở Thiên ngẩng đầu liền đối diện với Giám đốc Phương Như Như của khách sạn Vượng Lai ngày trước hay lui tới đang chầm chậm bước tới, còn chưa kịp nói gì , Phương Như Như liền nói trước, giọng nói dịu dàng:
- Tiểu nữ chào Sa tiên sinh, Tham mưu trưởng Trương và Tư lệnh Sở.
Nói xong còn cúi người chào, động tác đơn giản mà không tầm thường biểu hiện sự tiết chế của Phương Như Như, ánh mắt Sa Khôn không kìm được lộ ra ý thưởng thức, ông tôn sùng văn hóa Nho gia, cũng tuân theo lễ nghĩ Thiên Triều, chính ông thường dạy thuộc hạ và Cầm Tú, lễ nghĩa làm nhiều, trong lòng cũn thấy thanh tịnh nhiều.
Sở Thiên cảm thấy có vài phần quỷ dị nhưng lại không nói ra, vì thế nhàn nhạt trả lời:
- Phương tiểu thư không phải là đi bồi dưỡng nhân tài sao? Sao lại có thời gian rảnh rỗi tới Bộ tư lệnh thăm tôi vậy? Hơn nữa đây lại là vùng đất quân sự trọng yếu, cô tùy tiện xông vào dường như không ổn lắm? Hy vọng có thể nói cho tôi một lí do đến đây.
Sa Khôn thay Phương Như Như giải vây, cười sang sảng nói:
- Sở Thiên, đừng ức hiếp Phương tiểu thư như thế, cháu nên học cách thương hoa tiếc ngọc.
Sở Thiên bất đắ dĩ gật đầu, giọng nói cũng nhỏ đi nhiều:
- Được, Phương tiểu thư, tìm tôi có việc gì?
Lông mi dài của Phương Như Như che trên mí mắt, hai gò má lộ ra hai lúm đồng tiền thật sâu, nhẹ nhàng nói:
- Mấy ngày gần đây luân phiên có tiếng súng tiếng pháo, tôi thật không quen, chuẩn bị rời khỏi Tam Giác Vàng tìm nơi an toàn để sinh sống, anh đã từng cứu tôi, vì thế tôi muốn trước khi đi, qua đây nói với anh câu cảm ơn và tạm biệt, tôi ra vào Bộ tư lệnh không phải là tự tiện xông vào vùng quân sự trọng địa, tôi có giấy thông hành của Sa tiểu thư.
Một tờ giấy thông hành tạm thời để trước mặt Sở Thiên, sự nghi ngờ của Sở Thiên mới dần dần giảm đi.
Sở Thiên quét mắt nhìn, gật đầu nói:
- Được, tôi trách nhầm cô rồi, tôi xin lỗi.
Phương Như Như nhẹ nhàng gật đầu, dịu dàng nói:
- Tư lệnh bận trăm công nghìn việc, ngay cả thắng mấy trận liên tiếp vẫn có thể cảnh giác như vậy, thật sự là phúc phận của Sa gia, Như Như bái phục từ tận sau trong lòng, hôm nay rời đi, hi vọng một ngày nào đó lại có thể thấy được thần uy của Tư lệnh, Như Như một lần nữa cảm ơn tư lệnh, mong quân bảo trọng.
Tại sao cô gái nhỏ này lại trở nên nho nhã như vậy chứ? Sở Thiên lại sinh ra nghi ngờ nhưng cũng không nói gì, thậm chí cũng không hỏi cô ta đi đâu, nói:
- Vậy thì chúc Phương tiểu thư thuận buồm xuôi gió.
Sa Khôn đang trầm mặc bỗng nhiên mở lời, nửa có nửa không hỏi:
- Phương tiểu thư định đi đâu?
Phương Như Như đang định xoay người đi lại quay lại, hai cái lúm đồng tiền vô cùng mê gười lại hiện lên, nói:
- Thưa Sa tiên sinh, Phương Như Như là người không có người thân, không có phương hướng, không có mục tiêu, chỉ có thể tùy tiện tìm một sống, không ngừng đi, đến khi nào mệt rồi mới tìm một nơi nào đó nghỉ ngơi.
Sa Khôn bắt tay sau lưng mỉm cười, bình thản nói:
- Bây giờ trận chiến đánh xong rồi, Sa gia ít nhất có thể bình an gần một năm, Phương tiểu thư cần gì phải lang thang? Không bằng ở lại Tam Giác Vàng, mặc dù phòng khu Sa gia không lớn lắm, nhưng muốn chứa đựng ước mơ của một người vẫn có thể được, huống hồ giờ cô rời đi, đặc công cũng sẽ chú ý tới cô.
Hội phòng chống ma túy vô cùng chú ý tới Tam Giác Vàng, những người không ngừng phát triển từ trong này ra hoặc dụ dỗ bọn họ nói ra tình hình thực tế hòng đả kích nặng những phần tử buôn bán ma túy.
Trên mặt Phương Như Như thoáng hiện vẻ vui mừng, mang thêm vài phần kích động nói:
- Thật sự không đánh nhau nữa sao? Vầy thì quá tốt rồi, nói thực, đến Tam Giác Vàng hơn nửa năm, tôi thật sự thích từng tấc đất của Tam Giác Vàng rồi, bởi vì đây là vùng đất có mị lực có mạo hiểm, điều này làm cho cuộc sống trôi qua không quá nhạt nhẽo, không ly kỳ.
Sa Khôn dùng phương thức đặc biệt ra tín hiệu cho Trương Tiêu Tuyền, Trương Tiêu Tuyền cười cười ngầm hiểu, thờ ơ hỏi:
- Phương tiểu thư là người ở đâu? Tại sao lại không ở bên cạnh bố mẹ, một thân một mình đến Tam Giác Vàng? Một cô gái trẻ tuổi như cô nên làm nũng bên cạnh bố mẹ chứ không phải là lang thang bốn biển như thế này?
Phương Như Như nhẹ nhàng lắc đầu, trong mắt mang theo vài phần do dự, trả lời:
- Phương Như Như là người Đại Lý - Thiên Triều, bố từng là giáo sư đại học, mẹ là thành viên hội hòa giải dân tộc, tiếc rằng đã mất trong trận động đất mấy năm trước, để lại một mình Phương Như Như học xong dại học, sau khi tốt nghiệp không muốn ở lại vùng đất thương tâm đó nên đến Tam Giác Vàng.
Trương Tiêu Tuyền than nhẹ, nói:
- Phương tiểu thư, xin bỏ qua cho tôi nhắc đến chuyện thương tâm của cô, nhưng mà tất cả đều qua rồi, mong cô tích cực đối diện với cuộc sống, gia thế của cô không tệ, tính tình cũng tốt, tương lai có con thì nhất định sẽ trở thành một người mẹ tốt.
Phương Như Như không chỉ đẹp mà còn yểu điệu, yểu điệu giống như một đóa hoa chưa nở, nghe thấy những lời không có logic của Trương Tiêu Tuyền cười nói:
- Tham mưu trưởng nghĩ nhiều rồi, Như Như sớm đã nhìn thấu mọi chuyện phiền lo trên thế gian này, chuyện cũ đã qua đi, như ông nói, sau này tôi còn phải lập gia đình, phải sinh con, làm một người mẹ tốt.
Vẻ mặt của Sa Khôn trong nháy mắt thay đổi, trên mặt bỗng nhiên phát ra ánh sáng.
Ông ta là một người cố chấp, từ sau khi mẹ của Sa Cầm Tú mất liền đem tất cả sự quan tâm và nhớ nhung đặt lên Sa Cầm Tú, mặc dù có người khuyên ông tìm một người phụ nữ khác, thậm chí cả Trương Tiêu Tuyền cũng hào phóng giật dây, nhưng ông lo Sa Cầm Tú sẽ vì thế mà buồn, đối với ông mà nói, tình thân mới là duy nhất.
Nhưng mấy năm gần đây, Sa Cầm Tú đã trưởng thành, lại trở thành trụ cột kiên cường quyết đoán của Sa gia, lại thêm cô đơn nhiều năm và áp lực, nội tâm của ông dần dần khát vọng tìm một người phụ nữ, đương nhiên, ông sẽ không tùy tiện tìm một bình hoa hoặc là người phụ nữ không có giáo dục về tiêu khiển, đầu năm nay, được chú trọng là thưởng thức và duyên phận.
Mà Phương Như Như hôm nay dường như phù hợp với cả hai điều kiện đó, quan trọng hơn là, cô ấy có thể sinh con, đối với một người già vừa có tiền lại cô đơn mà nói, trên đời còn có việc gì đáng vui hơn là có con chứ? Còn về năng lực, ông không lo lắng, lão già tám mươi tuổi còn có thể sinh con, huống chi ông ta mới có hơn sáu mươi tuổi?
Trong chốc lát, Sa Khôn vui sướng cười thành tiếng, nhìn kỹ người phụ nữ mỹ lệ trước mắt, ánh mắt không chút kiêng kỵ, nói:
- Phương tiểu thư, biệt thự Thiên Trì của tôi còn thiếu một người quản gia, không biết cô có hứng với việc này không? Sa mỗ rất mong được cùng Phương tiểu thư thảo luận nghiên cứu quá khứ của Tam Giác Vàng, bây giờ và tương lai.
Khóe miệng Sở Thiên giương lên cười, giờ hắn mới hiểu được hai câu cuối cùng của Trương Tiêu Tuyền vừa rồi là nói cho Sa Khôn nghe, cũng giờ mới biết Sa Khôn nhìn trúng Phương Như Như, trong lòng than nhẹ nhưng không có cảm xúc gì bất ngờ, dù sao Sa Khôn cũng là đàn ông, cũng là người đàn ông tràn đầy tinh lực, cần đàn bà là chuyện rất bình thường.
Nhưng Phương Như Như có tiếp nhận lời mời đầy ám muội này không? Sở Thiên vừa nghĩ ra suy nghĩ này thì lại phủ định ngay lập tức, cô ấy trẻ đẹp như thế, cho dù có tham tiền địa vị của Sa Khôn cũng không đáng để làm như vậy, có Sa Thành và Sa Cầm Tú hai thế lực lớn ở đó, cô ta có thể đợi đến khi Sa Khôn chết được chia một nửa tài sản sao? Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.xyz
Ai ngờ, nghe xong Sa Khôn nói, Phương Như Như bước lên trước mấy bước dìu Sa Khôn, trên mặt mang theo vài phần tươi cười, hé đôi môi đỏ mọng:
- Sa tiên sinh, Phương Như Như có thể nghe dạy bảo của ngài, vui còn không kịp nữa tại sao có thể từ chối chứ? Tôi đảm bảo sẽ làm cho biệt thự Thiên Trì được quản lí gọn gàng.
Sa Khôn tiếp xúc với bàn tay mềm mại của Phương Như Như, còn có cả hương thơm nhẹ nhàng, trong lòng ông ta bỗng nhiên dâng lên một loại cảm giác kỳ lạ, ông ta đã nhiều năm không có cái cảm giác này rồi, ông từng này tuổi rồi đáng ra không nên có loại kích động này, nhưng khi nhìn thấy Phương Như Như liền cảm thấy khó có thể áp chế lại, thậm chí lửa cháy hừng hực.
Trong lòng Sở Thiên có nghi ngờ nhưng sắc mặt vẫn bình thường, thuận nước đẩy thuyền nói:
- Sa tiên sinh, Phương tiểu thư, hai người đều là những người thông minh tài giỏi, cháu nên chúc mừng ngài tìm được một người quản gia đắc lực thế này, cháu dám đảm bảo cô ấy nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cuộc sống sinh hoạt thường ngày của ngài.
Sa Khôn vui như hoa nở, vội vàng gật đầu, trên mặt có chút hồng hồng, cho dù là ai thì cũng có thể nhìn ra được ông ta đã động lòng rồi.
Sở Thiên không phải là người đa nghi nhưng lại là người cẩn thận, thoáng qua nụ cười, ý vị sâu xa nói:
- Sa tiên sinh, Sở Thiên nhớ lại những lời Tham mưu trưởng đã nói dưới gốc cây mấy hôm trước, không hiểu tại sao, trong lòng vốn tĩnh lặng như hồ nước nay lại có cảm giác như sóng lớn mãnh liệt, đột nhiên cháu muốn thử vị trí lãnh đạo.
Thân thể Phương Như Như hơi run run nhưng rất nhanh lại khôi phục lại bình thường.
Trên mặt Sa Khôn và Trương Tiêu Tuyền đầu tiên là kinh ngạc, sau đó thì cười tươi, dường như điều này là đáp án mà bọn họ mong đợi từ lâu, ban đầu Sở Thien cự tuyệt bọn họ khiến bọn họ thất vọng vô cùng, hôm nay lại chủ động nhắc đến không chỉ không cảm thấy đường đột mà ngược lại lại cảm thấy được sự chân thành của Sở Thiên.
Sa Khôn khẽ gật đầu, mở miệng trước:
- Sở Thiên, ta rất vui, tiệc rượu chúc mừng đêm mai ta sẽ chính thức bổ nhiệm cháu làm Tổng tư lệnh, đến khi nào cháu quen thuộc toàn bộ phòng khu, tiếp tục lập chiến công, ta sẽ chọn ngày tốt bổ nhiệm cậu trở thành người lãnh đạo mới của Bang Thiện Quốc, lãnh đạo mọi người đi lên phồn vinh giàu mạnh.
Trương Tiêu Tuyền đi tới vỗ vai Sở Thiên, cười nói:
- Cháu dũng cảm hơn ta nhiều.
Một câu mang hai nghĩa này chỉ có Sở Thiên nghe mới hiểu.
Bỗng nhiên Phương Như Như cười khẽ, nụ cười trong trẻo ngọt ngào, vô cùng quan tâm nói:
- Sa tiên sinh, ở đây gió lớn bụi nhiều, không bằng sớm về nghỉ ngơi, dù sao cũng có Tư lệnh Sở thông minh hơn người và Tham mưu trưởng Trương túc trí đa mưu ở đây rồi, tôi nghĩ sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.
Sa Khôn gật đầu, nói với Sở Thiên và Trương Tiêu Tuyền:
- Hai vị, ở đây xin nhờ hai người vậy, tôi xin cáo từ trước, tiệc mừng tối mai lại gặp.
Sở Thiên và Trương Tiêu Tuyền nhìn nhau cười, đích thân tiễn hai người họ ra tận cửa, thân tín của Sa Khôn cũng theo sau, đứng so le nhau hộ tống Sa Khôn trở về biệt thự Thiên Trì.
Đợi khi đoàn xe rời đi, Trương Tiêu Tuyền mới than nhẹ:
- Thật không ngờ ông bạn già lại là một bảo đao chưa già, một đống tuổi rồi còn muốn sinh con.
Sở Thiên sớm đã đoán ra được tâm tư của Sở Thiên, bất đắc dĩ cười khổ:
- Cháu hi vọng ông ấy được như mong muốn, ít nhất cũng để cho ông được hi vọng và khát khao.
Nhưng trong lòng Sở Thiên lại lạnh lẽo đến cực điểm.
Sau khi trở lại phòng họp, Sở Thiên đóng cửa lại, mở cửa sổ ra, đối diện với rừng cây mênh mông, ánh mắt thâm thúy xa xôi, đến khi đầu óc tỉnh táo lại, quay người gọi điện cho Sa Cầm Tú, nhàn nhạt hỏi:
- Cầm Tú, em có đem chuyện Khách sạn Vượng Lai trước kia nói cho cha em không?
Đó là tấm bài sinh tử của Sở Thiên, đó là để cho Cầm Tú tăng thêm lợi thế trong lòng Sa Khôn.
Sa Cầm Tú hơi sửng sốt, chốc lát sau mới trả lời:
- Sở Thiên, em đã từng nói với cha, còn muốn đưa Phương Như Như đi làm giấy chứng nhận, nhưng Phương tiểu thư đi đến nửa đường lại nói với em, nếu như đi báo cáo không có bằng chứng gì, không chỉ không làm cho Sa tiên sinh tin tưởng, ngược lại có thể dẫn đến việc ông ấy sẽ đoán bừa.
- Lúc đó em nghĩ lời của cô ấy rất đúng, vì thế muốn đợi đến khi thu thập được ít chứng cứ sẽ báo lại với cha, ai ngờ, sau này, gặp chuyện Tư lệnh Long Thái chết cùng với việc liên quân bao vây công kích làm cho em quên mất chuyện này, nếu như không phải hôm nay anh nhắc đến e rằng em đã quên mất rồi, hay là, bây giờ em nói chuyện này với cha em nhé?
Sở Thiên khẽ thở dài, lúc này nói thì không có ý nghĩa gì nữa rồi, không có sự rung động lúc đó đương nhiên sẽ không có cách nào để lại ấn tượng trong lòng Sa Khôn, huống hồ có khi còn bị Sa Khôn tưởng rằng Sa Cầm Tú thích lôi lại nợ cũ, nghĩ đến đây, Sở Thiên kiên quyết lắc đầu:
- Không cần nữa, việc đã qua rồi thì thôi vậy.
Gác điện thoại, Sở Thiên nhìn lên bầu trời, sự việc đã đến nước này, vậy thì đợi đến đem mai đi.
Sở Thiên tin rằng, Sa Thành và Nặc Đính tuyệt đối sẽ không để hắn ngồi vào vị trí Tổng tư lệnh, vì thế tiệc rượu đêm mai nhất định sẽ có hành động, thậm chí có thể trở thành chiến tranh.
Ánh tà dương làm ẩn đi ánh nắng cuối cùng, đêm tối đang dần đến.
Không còn ánh mặt trời, tất cả chin vào trong đêm tối, sát nhân, giao hoan, giao dịch, ái muội, tất cả đều từ hộp Pandona ra, không thể khống chế khiến cho người ta trở nên đơn thuần, cũng trở nên tham lam, tính cách con người luôn luôn trần đầy mâu thuẫn.
Trong phòng ngủ chính của biệt thự Thiên Trì, trên chiếc giường lớn mềm mại, chiếc chăn nhung mềm mại ấm áp quấn lấy hai thân hình, động tác không ngừng nhấp nhô. Phương Như Như xinh đẹp ngượng ngùng, hơn nữa lại mảnh mai, mảnh mai giống như một bông hoa chưa nở, hai đùi thon dài của cô ta lại vô cùng mạnh mẽ.
Sa Khôn nằm trên người cô ta, mồ hôi chảy ra.
Ông ta thật sự hy vọng có được một đứa con.
Cô ta cũng không hề né tránh, chỉ có thể nhắm mắt hưởng thụ, vẻ thống khổ trên mặt cô ta cũng dần dần giảm đi, bắt đầu có cảm giác vui sướng.
Cuối cùng, Sa Khôn gé vào người cô ta, không nhúc nhích gì, rất lâu sau mới thở ra một hơi, nói:
- Sau đêm nay, anh sẽ tìm một vài bảo mẫu có kinh nghiệm chăm sóc em, đợi đến khi em sinh xong, em có thể lựa chọn ở lại, cũng có thể lựa chọn mang theo tiền bạc rời đi, dù sao, anh đã từng này tuổi rồi muốn đáp ứng em bảo vệ cho em, điều này không thực tế lắm.
Phương Như Như rúc vào trong chăn, nhẹ nhàng lắc đầu:
- Không, em không đi đâu cả, em muốn ở lại Tam Giác Vàng, có thể trước đây anh và em không có tình yêu nhưng có thể dần dần bồi dưỡng mà, có thể tìm thấy một người đàn ông yêu em thương em như này, em cảm thấy thỏa mãn rồi, huống hồ anh lại là Sa tiên sinh đại danh lẫy lừng.
Nói xong, bàn tay ngọc ngà của cô thò ra, cầm lấy chiếc ly thủy tinh trên giường, đưa đén bên miện Sa Khôn, dịu dàng nói:
- Nào, uống chút nước bổ sung thể lực.
Sa Khôn không chút do dự uống hết, Phương Như Như cười cười để chiếc ly lại chỗ cũ, sau đó ngay lập tức triền miên che lại miệng của Sa Khôn, chiếc lưỡi mềm mại ngọt ngào giống như con rắn luồn vào trong, hai chiếc đùi trơn bóng cũng kẹp lấy, tận hết sức lực nhẹ nhàng cọ sát, khiêu khích, dục hỏa của Sa Khôn dần dần dâng lên, thân hình không thể xung phong ra sa trường lại một lần nữa lại bắt đầu cuồng phong trên giường.
Trong khoảnh khắc tiến vào, Sa Khôn có chút hoảng hốt, ông ta thật sự là ông già sáu mươi tuổi sao?