Đô Thị Thiếu Soái

Chương 475: Bốn Phía Nổi Chiến Tranh



Mặt trời mới mọc, gió sớm say lòng người.

Khi Sa Khôn mơ mơ màng màng tỉnh dậy thì đã qua giữa trưa, việc này đối với ông ta mà nói là chưa từng có, mỗi một người thành công đều có thói quen sinh hoạt tốt đẹp,cho dù người đó là người tốt hay kẻ xấu, mà thói quen tốt của Sa Khôn lại là dậy sớm xử lí công việc, bởi vì đó là lúc đầu óc tỉnh táo nhất, tư duy rõ ràng nhất

Vừa mới ngồi dậy, Phương Như Như liền mang bữa sáng đến, một bát cháo trắng, một đĩa củ cải khô, hai miếng thịt bò, thanh đạm nhưng không vô vị, đều còn nóng, nhất thời khiến cho tinh thần Sa Khôn hưng phấn lên, ngay lập tức đứng dậy đi đánh răng rửa mặt, trên mặt còn hiện lên vẻ dịu dàng chưa từng có mười mấy năm nay, ông một lần nữa tìm thấy cảm giác gia đình. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Phương Như Như khéo hiểu lòng người giúp ông bóp kem đánh răng đưa cho Sa Khôn, sau đó cười nói:

- Sáng sớm dậy làm chút đồ ăn, vốn nghĩ muốn yên lặng làm để tránh làm phiền làm anh và những người khác nghỉ ngơi, ai ngờ, quay người liền chạm mặt mấy vị đại hán, em sợ đến mức tưởng bọn họ là lưu manh.

Sa Khôn vừa rửa mặt vừa đáp lời:

- Đó đều là những vệ sĩ anh bỏ số tiền lớn ra thuê, phụ trách việc âm thầm bảo vệ anh, đất Tam Giác Vàng này, cẩn thận bao nhiêu an toàn bấy nhiêu, ăn sáng xong anh sẽ giới thiệu bọn họ cho em làm quen, tránh cho lần sau bọn họ lại kinh động đến em, đến lúc dọa đến hai mẹ con em thì thật không tốt.

Phương Như Như ngượng ngùng xoay người, trên mặt có chút ửng hồng nhỏ giọng nói:

- Mẹ con gì chứ, đâu có nhanh như vậy, anh bắt nạt người ta.

Sa Khôn cười sảng khoái, sau đó lấy khăn mặt lau mặt.

Mà Sở Thiên lúc này lại đang vươn vai, chọn một nơi tắm nắng, trong miệng ngậm một gọng cỏ non không biết nhổ ở đâu, cỏ non có vị chua chua, hơi thở ánh mặt trời ấm áp, khiến hắn cảm thấy thật hưởng thụ khoảnh khác này, hắn biết đây là tranh thủ lúc rảnh rỗi, phơi nắng ngắn ngủi lúc này xong không biết lúc nào mới có thể tiếp tục nghỉ ngơi.

Xa xa, một người sĩ quan phụ ta vội vội vàng vạng chạy đến phía Sở Thiên, thấy khoảnh khắc thanh thản của hắn thì bước chân hơi chậm lại , sau khi đến gần, cúi người xuống, nhẹ giọng nói:

- Tư lệnh, tình báo khẩn cấp, Trú quân và Quốc Minh Đảng đã điều binh khiển tướng, trận địa tuyến đầu, mấy nghìn sĩ binh, tất cả các loại hỏa lực lớn đều được sử dụng hết.

Sở Thiên nhẹ nhàng mỉn cười, không có bất cứ biểu hiện nào nói:

- Quốc Minh Đảng không phải chỉ có hai nghìn người sao? Dám chiến với Trú quân sao? Đó không phải là tự hủy diệt mình sao?

Sĩ quan phụ tá lắc đầu cười khổ, dùng giọng nói mà đến ngay cả mình cũng không thể tin nổi nói:

- Cho dù là Sa quân hay Trú quân đều đã đánh giá thấp tâm cơ của Trương Lâm, bền ngoài anh ta chỉ có hơn hai nghìn hậu duệ sĩ binh Quốc Minh Đảng nhưng trên thưc tến còn có hơn hai nghìn lão binh thu nạp từ các nước khác như Việt Nam, Afghanistan, Iraq và những sĩ binh đánh lâu năm rồi.

Lúc này Sở Thiên mới "ồ" một tiếng, không ngờ Trương Lâm có thể giấu nhiều binh lính cường hãn như vậy mà không bị các tổ chức tình báo biết, xem ra đã tốn nhiều công sức, nên nói là, anh ta đã có mưu đồ từ lâu đối với vị trí bá chủ ở Tam Giác Vàng, nếu như lúc đầu thật sự để anh ta có được ván thép, e rằng Tam Giác Vàng thật sự sẽ đổi chủ rồi.

Sĩ quan phụ tá không nhìn ra được thái độ của Sở Thiên, cuối cùng đành phải hỏi:

- Tư lệnh, bây giờ chúng ta nên làm thế nào, ngồi trên núi xem hổ đánh nhau hay là hành động một chút.

Sở Thiên nhổ ngọn cỏ trong miệng ra, ánh mắt trở nên sắc bén, ngón tay chỉ về hướng Trú quân, bình tĩnh mà kiên quyết nói:

- Thay quân, để cho bộ đội ở tuyến đầu được nghỉ ngơi.

Sĩ quan phụ tá hơi sửng sốt, lúc này còn thay quân? Lẽ nào không sợ Trú quân nhân cơ hội thay quân đến tấn công sao? Dù sao hai bên cũng chưa chính thức tuyên cáo đàm phán, bất cứ lúc nào cũng có thể khai chiến, mặc dù Trú quân và Quốc Minh Đảng đánh khí thế ngất trời nhưng bọn họ hoàn toàn có thực lực ra tay đối phó với Sa quân.

Cho dù trong lòng sĩ quan phụ tá có biện pháp nhưng vẫn nhỏ giọng hỏi:

- Đổi đội nào lên thay?

Trên mặt Sở Thiên hiện lên nụ cười thâm sâu khó đoán, cả người ngồi dậy, bình tĩnh nói:

- Điện báo cho Tướng quân Sa, bộ đội tuyến đầu bởi vì ngày đêm chiến đấu kịch liệt nên vô cùng mệt mỏi, nhân lúc tiền tuyến không có chiến sự điều về nghỉ ngơi, trận địa dành cho ông ta, đến lúc ông ta nên làm việc gì đó cho Sa gia rồi, nhanh chóng phái hai nghìn sĩ binh thay quân cho Thị trấn Văn Tinh.

Sĩ quan bừng tỉnh gật gật đầu, thì ra Sở Thiên muốn mượn cơ hội này gây sức ép cho thế lực của Sa Thành, trong lòng anh ta đương nhiển hiểu rõ hai thế lực của Sa gia đang tranh đoạt nhau, mà Sở Thiên lại là người của Sa Cầm Tú, đối phó với Sa Thành là chuyện không có gì lạ cả. Chỉ là bây giờ điều binh lực của Sa Thành lên, kết quả cuộc chiến này sẽ thấp hơn so với lúc đầu.

Nhưng những điều này không phải là những điều mà sĩ quan phụ tá suy nghĩ, suy nghĩ trong chốc lát nhỏ giọng nói:

- Yêu cầu người của Tướng quân Sa đổi lên tuyến đầu e rằng ông ấy sẽ không đồng ý.

Sở Thiên phất tay, thản nhiên nói:

- Cứ thông báo với ông ta đi.

Sĩ quan phụ tá chần chừ gật gật đầu sau đó xoay người rời đi.

Sau khi sĩ quan phụ tá rời đi Sở Thiên mới đứng hẳn lên, hắn tin rằng Sa Thành nhất định sẽ xuất binh, dù sao, đối với Sa Thành mà nói hôm nay là ngày vô cùng quan trọng, nói không chừng giờ này ngày mai, ông ta đã trở thành Thống soái cao nhất của Sa quân, vì vậy ông ta tuyệt đối sẽ không gây thêm phiền toái, tránh làm rối loạn kế hoạch của ông ta.

Oành!

Tiền tuyến cuối cùng cũng vang lên tiếng pháo nổ, nổ liên tiếp mấy chục phút, kèm theo còn có cả tiếng máy bay ném bom pháo cao xạ phản kích lại, những sĩ quân Sa gia không ngừng nghỉ chinh chiến đợt trước sớm đã nhận được mệnh lệnh phòng thủ nghiêm ngặt trận địa, chờ đợi thay quân nghỉ ngơi, sau khi trải qua những cuộc chiến đấu sinh tử, niềm vui lớn nhất không có gì hơn ngoài nhìn đối thủ bị thua tàn tạ.

Sở Thiên vừa đi vừa huýt sáo, trong đầu lại hiện lên thân ảnh của Phương Như Như, không tự chủ được mà mỉm cười, người phụ nữ này, hi vọng giữ thân trong sạch, nếu không thì chưa kịp mơ mộng hão huyền đã bị mất mạng rồi, các sĩ binh cảnh giới xung quanh liên tục cúi chào, thái độ cực kỳ cung kính, dường như bọn họ đều biết hắn đêm nay sẽ chính thức trở thành Tổng tư lệnh.

Lúc này, Thượng tướng Lai Ôn đang đối diện với phóng viên và ủy viên tổ chức phòng chống ma túy, đem việc khai chiến với Quốc Minh Đảng trở thành phản kích tự vệ và trừng phạt phần tử buôn bán ma túy, còn nói một cách chính xác xưởng sản xuất thuốc phiện của phòng khu Trú quân là kết tinh của Quốc Minh Đảng và Long Thái, hiện giờ bởi vì bị vạch trần và điều tra, vì muốn bảo vệ lợi ích nên khai chiến với Trú quân.

Sau khi họp báo xong, Lai Ôn trả lời mang tính tượng trưng mấy câu hỏi rồi chạy tới Bộ tư lệnh Trú quân ngồi, chân vừa bước tới cửa, Vạn Thọ Giang liền có vẻ mặt nặng nề báo cáo với ông ta, đem chiến báo cung kính đưa đến tay Lai Ôn, nói:

- Thượng tướng, khai chiến nửa giờ rồi, tuyến đầu bên ta bị phá bỏ rồi.

Trong mắt Lai Ôn xẹt qua sát khí, lạnh lùng nói:

- Gần ba vạn Trú quân không đánh thắng được hai nghìn quân của Trương Lâm sao? Ông chỉ huy kiểu gì vậy, vậy mà tôi còn muốn báo cáo sự tận chức của ông, để ông chính thức đảm nhận chức vụ Tư lệnh Trú quân, bây giờ bản báo cáo này bảo tôi thuyết phục lãnh đạo của bộ Thống soái thế nào đây?

Vạn Thọ Giang ngượng ngùng lắc đầu, sau đó đau khổ trả lời:

- Thượng tướng, Quốc Minh Đảng bố trí trận địa tuyến đầu không phải là hai nghìn quân trẻ mà là những lão binh mà Trương Lâm thuê tới, cho dù đánh đơn hay đánh đồng đội, năng lực đều cao hơn quân ta, vì thế khi đánh nhau khó tránh khỏi bị thua.

Trong mắt Lai Ôn hiện lên vẻ khó hiểu, sau khi khôi phục lại bình tĩnh mới hỏi:

- Lính đánh thuê? Anh ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Dựa vào vài mẫu cây thuốc phiện có thể nuôi nổi số người đó sao? Hơn nữa còn có hai mấy máy bay ném bom, binh cường ngựa khỏe, lẽ nào anh ta đào được mỏ vàng? Hoặc là, có người âm thầm viện trợ anh ta?

Vạn Thọ Giang gật gật đầu, tră lời chắn chắn:

- Tôi nghĩ tuyệt đối là có người âm thầm viện trợ, nếu không anh ta không có khả năng trong mấy năm ngắn ngủi có thể nổi như thế, còn về người âm thầm viện trợ cho anh ta có hai nguyên nhân, thứ nhất chính là vì địa vị bá chủ Tam Giác Vàng, cũng chính là số thuốc phiện nắm trong tay, thứ hai là sau khi khống chế được Tam Giác Vàng, lợi dụng địa hình này làm bàn đạp.

Nói tới đây, ngón tay Vạn Thọ Giang chỉ về hướng Thiên Triều, nhỏ giọng nói:

- Nói thế nào thì Trương Lâm cũng là hậu duệ Quốc Minh Đảng, khó mà không đảm nhận sứ mệnh gì đó.

Thượng tướng Lai Ôn không nói gì, nhưng ai cũng hiểu là ông ta đang trầm tư.

Lát sau, trong mắt Lai Ôn hiện lên tia sáng, nói chắn như đinh đóng cột:

- Tư lệnh Vạn, triệu tập binh lực cướp lại trận địa, hiện tại có nhiều phóng viên và thành viên tổ chức phòng chống ma túy theo dõi chúng ta như vậy, nếu như chúng ta không thắng lợi, những gièm pha và chiến tranh sẽ khiến cho chính phủ Thái Lan rơi vào tình trạng vạn kiếp bất phục, cũng sẽ nhân cơ hội này gây rối.

- Nếu như chúng ta lại một lần nữa bị mọi người chỉ trách sách lược không phù hợp, chỉ huy không hiệu quả, e rằng chúng ta sẽ phải từ chức, ngài cũng biết, hai bên chịu đựng lẫn nhau đến bước này là không dễ dàng gì, tôi không muốn từ bỏ, tôi nghĩ ngài cũng không muốn từ bỏ, vì vậy vẫn mong Tư lệnh Vạn để tâm nhiều hơn, đồng thời, tôi cũng muốn bộ Thống soái sẽ liên kết với chính phủ Thiên Triều, hy vọng có thể sắm thêm được một lô vũ khí đạn dược mới.

"Ba" một tiếng, Vạn Thọ Giang cúi chào, sau đó đi bố trí chiến đấu.

Khóe miệng Thượng tướng Lai Ôn giương lên mỉm cười, đối với bộ Thống soái và ông ta mà nói, phản kích phòng vệ không phải là mục đích chính, tiêu diệt Quốc Minh Đảng lấy lại ván thép mới là tâm nguyện lớn nhất, sở dĩ chiến đấu bị mất lợi thế, ngoài binh hùng tướng mạnh của Quốc Minh Đảng thì còn có liên quan đến việc bố trí của ông ta, ông ta cố tình lộ ra sơ hở để cho Quốc Minh Đảng giành được thắng lợi cục bộ.

Mục đích làm như vậy ngoài việc tạo chứng cứ giả cho phóng viên và thành viên của tổ chức phòng chống ma túy về việc Quốc Minh Đảng công kích Trú quân, còn có thể tìm được lí do cho việc về sau ông ta sẽ điên cuồng phản công trở lại.

Chiến tranh, nhiều khi không phải là chỉ hạn chế trong quân sự còn có cả về chính trị.

Như Sở Thiên dự đoán, mặc dù Sa Thành khó chịu, mặc dù nổi trận lôi đình nhưng vẫn sai người mang hai nghìn sĩ binh tiến vào Thị trấn Văn Tinh để đổi quân, ông ta không muốn có thêm phiền toán, tất cả mọi kế hoạch đều đang tiến triển theo hướng ông ta dự định, tất cả mọi kết cục sẽ xuất hiện vào đêm nay, thắng làm vua, thua làm giặc.

Phòng VIP khách sạn Vượng Lai.

Bầu không khí nặng nề.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.