Đô Thị Thiếu Soái

Chương 488: Uy Bức Lợi Dụ



Sở Thiên nhẹ nhàng mỉm cười, dường như sớm đã nhìn thấu tâm tư của gã, bưng chén rượu lên trước mặt mình rồi nói:
- Tới đi, F ca, bất kể như thế nào đều nên uống chén rượu gặp mặt. Cho dù chết cũng phải làm một con quỷ no, không phải sao? Chúng ta là người lăn lộn trên giang hồ, sinh tử bất do kỷ, phải học được cách tận hưởng lạc thú trước mắt!

Lời nói cảm thông này với F ca, tuy rằng gã chưa mở miệng nói chuyện nhưng đã nâng chén rượu lên uống, rượu đỏ bây giờ mang đến cho gã sự giải khải. Anh Thành ở phía sau giậm chân giận dữ, sớm biết đã cho gã uống đầy nước lạnh ở phòng thẩm vấn, làm phí rượu tốt của Thiếu soái.

Hai ly rượu đỏ trôi vào dạ dày, trên mặt F ca trở nên hồng hào, ánh mắt cũng thêm vài phần lợi hại. Nhìn thấy Sở Thiên từ đầu tới cuối theo dõi gã, cuối cùng cũng mở miệng nói:
- Mày cười cái gì? Giết không được mày là xui xẻo của bọn tao, đúng như lời mày nói, ra ngoài lăn lộn sinh tử do trời định. Rơi vào tay mày, muốn chém giết róc thịt, mày cứ tự nhiên!

- Nhưng mày không nên dùng thủ đoạn tàn khốc tra tấn bọn tao, đây không phải là việc đàn ông nên làm!


Sở Thiên thấy F ca có vẻ giận dữ, từ chối cho ý kiến cười nói:
- Đàn ông cái gì? Phục kích ám sát thì là đàn ông? Từ xưa đến nay, tất cả lịch sử đều là do người thắng che hòm quan tài định luận. Tôi thắng, thì người phải chết là anh, anh chết rồi, phong cho anh liệt sĩ thì thế nào? Ngày trôi qua, còn không phải là một ly hoàng thổ!

F ca bắt đầu trầm mặc, gã không thể không thừa nhận Sở Thiên nói rất đúng. Nhiều khi, người sống lâu quan trọng hơn bất cứ cái gì, ít nhất có thể hưởng thụ rượu nguyên chất, mỹ nữ, còn có thể mang đến tiền vàng, cảm giác. Nếu như hôm nay mình chết ở chỗ này, đối với Đông Hưng hội mà nói thì chỉ là tổn thất một thiên vương, nhưng đối với gã mà nói thì chính là sinh mệnh.

Sở Thiên thấy gã như thoáng chút suy nghĩ, nắm nắm ngón tay dài, khớp xương ‘ba ba’ rung lên, lập tức mở rộng ra lên tiếng nói:
- F ca, các lão đại của anh có phải là có cừu oán gì với anh không?

F ca hơi sửng sốt, không ngăn được đáp lại:
- Có ý gì?

Sở Thiên kẹp bánh đậu đỏ lên, đặt trong tay F ca, đầy thâm ý cười nói:
- Nếu không có thù mà nói, sao lại có thể phái anh đến để đối phó tôi? Chẳng lẽ mấy người đó không biết, tổ Sơn Khẩu Đông Doanh và phần tử tổ chức Đột Đột chết trong tay tôi tính tới trăm nghìn người sao? Đây là nói bọn chúng vô năng hay là anh quá lợi hại đây?

F ca hiểu được ý của Sở Thiên, ngay cả tinh anh của hai tổ chức lớn này cũng chết trong tay hắn, thì Đông Hưng hội là cái gì. Dám để gã đối phó với Sở Thiên, rõ ràng là tự chịu chết, điều này làm cho trong lòng F ca sinh thêm vài phần gợn sóng, lão đại Triệu Bảo Khôn đúng là không nói cho gã biết những tài liệu này, chỉ căn dặn gã dẫn người đến Thủ đô tập kích Sở Thiên.

Sau này Triệu Bảo Khôn còn nói vì suy xét cho lâu dài của hội, dù sao ở Kinh thành động đao động thương cũng cực kỳ nguy hiểm, cho nên trong miệng những người hành động đều có thuốc độc. Nếu chẳng may bị cảnh sát bắt hoặc bị trọng thương thì lập tức uống thuốc độc tự sát vì sự an toàn của những người khác. Hơn nữa còn cam đoan, người nhà của những người bị chết đều sẽ được hội chiếu cố.

Nhìn thấy vẻ mặt do dự của F ca, Sở Thiên biết mình đã làm nhiễu động phòng tuyến của gã, đưa rượu đỏ lên miệng nhấp vài phần, rèn sắt khi còn nóng nói:
- Nghe nói anh là thiên vương của Đông Hưng hội, là người phụ trách Vượng Giác - Hongkong, nhưng sao anh lại tự mình đến Thủ đô? Không sợ khi mình đi rồi, vị trí liền tiện nghi đối thủ của anh sao? Ngàn vạn lần đừng nói anh không có đối thủ.

F ca có vẻ hơi phiền lòng, không hề đề phòng đáp lại:
- Đó là lão đại nghĩ cho tiền đồ của tôi, tôi có thể lĩnh công để thượng vị. Các thúc bá cùng anh em khác sẽ ủng hộ tôi từ đáy lòng, ít nhất sẽ không kiếm cớ phản đối. Như vậy vị trí của tôi ở Vượng Giác cũng được yên ổn!

Sở Thiên sang sảng cười vài tiếng, từ chối cho ý kiến nói:
- Lĩnh công thượng vị? Nhưng lão đại của anh ngay cả độc cho anh cũng đã chuẩn bị tốt, rõ ràng là muốn các anh thành tử sĩ. Nếu tôi đoán không lầm, anh hiện tại rơi vào tay tôi, chỉ sợ sớm đã có người mở Champagne chúc mừng rồi, thậm chí đang trù yểu mắng anh chết sớm!

F ca đang cắn bánh đậu đỏ lập tức ngừng lại, rồi lại dùng lực cắn mấy miếng nuốt vào, trên mặt mang theo vài phần kiên nghị:
- Không đâu, lão đại của chúng tôi không phải người vô tình vô nghĩa, anh ta sẽ không hại chúng tôi đâu!
Nói tới đây, trong mắt thậm chí còn lộ ra tia hy vọng:
- Nếu như lão đại biết tôi còn sống, anh ta nhất định sẽ đến cứu tôi!

Sở Thiên uống cạn rượu trong lu, để cái ly lại trên bàn, thản nhiên nói:
- Anh nghĩ xã hội này quá đẹp rồi, trước tiên không nói đến lão đại của anh có phần tâm tư này không, nếu như anh ta thật sự muốn nghĩ cách cứu anh, thì sẽ có cách gì có thể cứu được sao? Nơi này là thủ đô, lại là địa bàn của Soái quân, tôi búng tay một cái liền có mấy ngàn người bán mạng!

- Đông Hưng hội của anh ở Hongkong bất quá chỉ là nửa giang sơn, dựa vào cái gì mà khiêu chiến với tôi?
Sở Thiên cũng không sợ mà vạch trần, sâu không lường được nói:
- Nếu không lão đại của Đông Hưng hội sẽ không khiến các anh bất cứ lúc nào cũng có thể cắn thuốc độc rồi. Đây chính là lo lắng khi thua sẽ gặp phải phiền toái!

F ca cũng nâng ly rượu không yên lòng mà uống xuống, cuối cùng nói năng lộn xộn mở miệng:
- Anh, anh muốn tôi làm gì?

Sở Thiên lại rót cửa chén rượu đỏ cho gã, ngón tay nhẹ nhàng gõ vào cạnh bàn nói:
- Đi thẳng vào vấn đề, tôi muốn anh cải tà quy chính, bán mạng vì Soái quân. Chỉ cần anh đồng ý, để báo đáp lại, tôi sẽ đem toàn lực trợ giúp anh, cấp súng cấp tiền để anh phát triển anh toàn ở Hongkong, tiến tới thay thế các vị lão đại của anh.

- Sau khi chuyện thành công, anh muốn tôi làm những gì?
F ca cũng không phải người ngu, lạnh lùng nói:
- Muốn Đông Hưng hội quy thuận Soái quân?

Sở Thiên không trực tiếp trả lời, giơ tay cầm ly rượu đỏ nghe, chậm rãi nói:
- Về phần sau thế nào, tôi còn chưa nghĩ tới. Tuy nhiên, cho dù anh không chịu làm, tôi cũng sẽ tìm được những người khác bán mạng cho tôi, nghe nói tiền vàng có thể ở Hongkong ném ra Bán bích giang sơn, tôi không tin ném vài tỷ mà không có ai làm!

F ca suy xét một chút, mắt lộ ra chút khó hiểu nói:
- Sao anh phải dùng tiền để đối phó với lão đại của chúng tôi?

Sở Thiên cười khẩy, loạng choạng như rượu đỏ như máu, thản nhiên trả lời:
- Bởi vì lão đại của anh muốn xử lý tôi. Trong thế giới của tôi, hễ là người muốn giết tôi, tôi đều khiến cho người đó chết không được tử tế. F ca, kỳ thật anh không có lựa chọn khác, bán mạng cho tôi, kết quả xấu nhất bất quá cũng chỉ là mất mạng.

Nói tới đây, Sở Thiên chỉ vào anh Thành phía sau:
- Còn hơn là chết trong tay người kia gấp trăm lần!

F ca nhìn vẻ mặt tươi cười của anh Thành, trong lòng không ngừng run rẩy, lại nhìn tới Sở Thiên khí phách mà nói, trong lòng không ngờ lại sinh ra cảm giác buồn bã khó chịu, xem ra lần này tới Thủ đô tập kích, không chỉ mang đến cho cuộc đời mình ác mộng khó quên mà còn mang đến tai họa ngập đầu cho Đông Hưng hội.

Thở dài thật dài một hơi, F ca vẻ mặt phức tạp đến cực điểm, mâu thuẫn nói:
- Cho tôi chút thời gian suy nghĩ!

Sở Thiên gật đầu, đứng dậy rời ghế, vỗ vỗ bờ vai gã nói:
- Hy vọng không bắt tôi chờ quá lâu, miễn cho việc tôi có tân ứng cử viên khiến anh mất đi toàn bộ giá trị!
Lập tức quay đầu nói với anh Thành:
- Anh Thành, đưa F ca đi nghỉ, cho anh ta ăn ngon ngủ tốt, tốt nhất có thể khiến anh ta có giấc mơ đẹp!

F ca không ngừng cười khổ, lúc này mà mình còn có thể ngủ ngon, chỉ sợ sẽ thành thiên đại thần thoại.

Anh Thành nghiêng nửa người tránh ra, chờ sau khi Sở Thiên rời đi, liền phất tay để cho vài an hem Soái quân đưa F ca đi nghỉ ngơi. Đương nhiên cũng sắp xếp vài trạm canh gác ngầm, tránh để gã chạy thoát, bản thân thì bước nhanh đuổi theo Sở Thiên, thở hổn hển hỏi:
- Thiếu soái, hà tất phải như vậy? Trực tiếp đánh đến khi gã không làm việc cho chúng ta không được thì sao?

Sở Thiên chẳng nói đúng sai chỉ cười cười, giọng điệu bình tĩnh nói:
- Em không có hứng thứ chiêu hàng F ca, mà là thêm một chút tư tưởng chó điên! Trong khi F ca thống khổ em đã dẫn đường để giải phóng hội, em lại gieo vào lòng gã bất mãn của một thiên vương đối với Đông Hưng xã, ai sẽ đau đầu hơn đây?

Anh Thành ngây ngẩn cả người, có phần sâu sắc, lời nói huyền bí anh ta căn bản nghe không hiểu!

Sở Thiên bất đắc dĩ cười khổ, cho anh ta một cái ví dụ thỏa đáng:
- Anh Thành, lúc nhỏ nếu như anh đánh nhau thua, cha mẹ xuất phát từ các loại nguyên nhân không thay anh ra mặt mà kéo anh về nhà dàn xếp thậm chí dạy bảo, trong lòng anh có vui sướng không? Có phục không? Có hận người nhà anh không?

Anh Thành ngơ ngẩn trong chốc lát, nghiêng đầu nói:
- Đúng là có việc này, kết quả tôi bực tới mức hai ngày không ăn cơm!

Nói tới đây, anh Thành bừng tỉnh gật đầu, hung phấn nói:
- F ca mang người đến không chết thì bị thương, còn bị tôi tra tấn linh hoạt sắc bén, phần oán khí này không có cách phát ra trên người chúng ta, chỉ có thể oán hận Đông Hưng hội, thậm chí còn cảm thấy Đông Hưng hội nợ gã rất nhiều, nỗ lực có tư tưởng và oán khí là đáng sợ nhất, đúng không?

Bao nhiêu người có tâm tính phản xã hội chính là vì như vậy mà hình thành, Sở Thiên phất tay nói:
- Trông chừng gã kỹ vào cho em, chờ em tìm cơ hội thích hơn sẽ cho gã cơ hội quay về!

Anh Thành sợ hãi gật đầu.

Vừa mới bước vào cửa phòng, Phương Tình đã cầm quần áo đứng đợi. Nhìn thấy Sở Thiên về thì vội vàng tiếp đón, vô cùng dịu dàng nói:
- Thiếu soái, anh bận rộn cả nửa ngày, nên đi tắm một cái để thả lòng, em đã chuẩn bị nước nóng cho anh, quần áo cũng chuẩn bị xong rồi, đi vào hưởng thụ đi!

Sở Thiên duỗi lưng một cái, bỗng nhiên giơ tay bế Phương Tình lên, dùng mặt dụi dụi vào bộ ngực mềm mại của cô, rồi lập tức hôn lên cặp môi thơm, hai người quấn quýt giao hữu, răng môi hòa vào nhau làm ra âm thanh rất không minh bạch, càng làm cho không khí xuân tình tăng thêm một loại không khí làm cho lửa tình nguyên thủy kích động.

Hai mắt Phương Tình giống như một vũng xuân thủy dừng ở Sở Thiên, trong mắt tràn đầy ôn nhu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.