Đô Thị Thiếu Soái

Chương 500: Không Ăn Khớp



Tống Cương vừa mới nhận lấy nhìn qua sắc mặt đã đại biến, thiếu chút nữa là cho bộ hạ hai cái tát. Toàn là người không có đầu óc, không có thân phận bối cảnh lớn ai có thể cầm thẻ đỏ của Trung Nam Hải, hơn nữa thẻ đỏ được chế tác tinh tế, dấu chạm nổi thì càng không có cách nào làm giả. Huống hồ ai lại đi làm giả thứ này thì thật là ngu xuẩn, là tự chịu diệt vong.

Sở Thiên cười cười, bình thản nói:
- Xử phạt bọn họ hay không không cần thiết nữa rồi, tránh để người khác nói tôi ức hiếp người. Nhưng tôi hy vọng ông có thể giáo dục bọn họ không nên phân nặng nhẹ, lại càng không nên tự cho là đúng. Đại Lục bây giờ không lạc hậu giống như trong trí tưởng tượng của mọi người, người Đại Lục cũng không xấu xa như các người tưởng tưởng. Chủ nhiệm Tống, tôi có thể đi rồi chứ?

Tống Cương không chút do dự gật đầu, vội trả thẻ đỏ Trung Nam Hải lại cho Sở Thiên, còn cung kính nói:
- Có thể, tiểu huynh đệ, đi bên này, tự tôi đưa cậu ra ngoài.

Sở Thiên mỉm cười xoay người, đi về hướng cửa lớn. Tống Cương chần chừ một lát rồi không đi bên cạnh mà đi chậm nửa nhịp về đằng sau.

Không khí căng thẳng trong đại sảnh kiểm soát cho đến khi bọn Sở Thiên đi ra ngoài mới chậm lại, nhân viên chỗ nhập cảnh mặt đều có chút không được tự nhiên, giọng điệu trở nên khách khí. Người Đại Lục đang bị kiểm tra lại ưỡn ngực lên, nghĩ lại lúc ủ rũ đi vào, Sở Thiên tìm lại cho bọn họ vài phần mặt mũi, làm họ tìm về được tự tin đã mất.

Tống Cương đi ở phía sau, bọn Sở Thiên thuận lợi qua cửa.

Hongkong là đô thị phồn hoa châu á, là một trong những khu vực tài chính kinh tế của quốc tế, lại là một thiên đường mua sắm. Ở đây còn có công viên Disneyland nổi tiếng thế giới, bất kể là ban ngày hay ban đêm đều cho thấy sự phồn hoa phi thường của nó. Đối với người Đại Lục mà nói, Hongkong đã từng là thiên đường xinh đẹp, là thế giới mộng ảo, rất nhiều người nhập cư trái phép đã rơi vào họng súng của bộ đội biên phòng.

Nhưng sau năm 97, thần thoại dần dần tan biến, bộ đội Trú cảng dũng mãnh tiến vào, Đại Lục vẫn luôn để cao phát triển kinh tế, không chỉ rút ngắn khoảng cách hai bên mà cũng lấy lại

Từ biệt Tống Cương, Sở Thiên trong lúc vô ý hỏi:
- Có thể đổi đô la Hongkong ở đâu?
Tống Cương không nói hai lời liền cầm lấy mấy ngàn nhân dân tệ của Sở Thiên rồi đem mấy ngàn đô la Hongkong trên người nhét vào ngực Sở Thiên, còn giải thích nói:
- Hiện tại đang là giờ cao điểm nghiệp vụ ngân hàng, phải xếp hàng đến mấy giờ.

Sở Thiên bất đắc dĩ cầm cả vạn đô la Hongkong, thầm nghĩ chỉ sợ tỷ lệ đổi là 2:1, nhưng khi muốn nhét lại vào tay Tống Cương thì ông ta đã chạy về chỗ nhập cảnh giáo huấn bộ hạ. Sau khi suy nghĩ vẫn là cầm lấy, cũng không thể trước mặt mọi người trả lại tiền cho ông ta, khó tránh khỏi ông ta sẽ bị văn phòng trong sạch hóa Bộ máy chính trị gọi đi uống café.

Người đi trên đường khi đi qua Sở Thiên đều dùng ánh mắt khinh miệt nhìn. Quần áo bọn Sở Thiên mặc tuy rằng thượng thừa, nhưng huyết chiến tối qua khiến chúng nổi lên nếp nhăn. Phong cách ăn mặc này không hợp với đô thị như Hongkong, nếu không phải bọn Sở Thiên còn có mấy phần khí chất, thì sẽ bị đãi ngộ giống như công nhân ngắn hạn đến Hongkong làm công.

Sở Thiên dẫn bọn Thiên Dưỡng Sinh dựa vào quán café bên cạnh, không chút để ý nhìn quét con đường phồn hoa. Nhìn không bao lâu thì một chiếc xe chuyên dụng màu đen lặng lẽ đi tới, cửa kính xe chậm rãi hạ xuống. Tô Dung Dung khuôn mặc cực kỳ hung phấn, ôn nhu vui mừng hô:
- Sở Thiên, đợi bao lâu rồi? Lên xe đi.

Sở Thiên không do dự lên xe, sau khi lên xe mới phát hiện bên trong còn có ba người, lái xe là một thanh niên trẻ tuổi ước chừng hai mươi tuổi, thần tình thản nhiên, ánh mắt xéo qua Sở Thiên vài lần. Ngồi ở ghế phụ là một người phụ nữ đang dùng con mắt sâu nhìn Sở Thiên.

Ngồi giữa là Tô Dung Dung và Liễu Yên, vẻ mặt hai người đều có vài phần vui sướng.

Sở Thiên sau khi thấy được vị trí đã sắp xếp liền ngồi lên, Lão Yêu và Thiên Dưỡng Sinh cũng theo sau, bộ ghế da mềm mại mang đến thoải mái lớn khiến Sở Thiên than nhẹ, trách không được các minh tinh đều thích xe loại xe này, ngoại trừ không gian thoải mái đủ khiến cho người ta có thể nấu cơm, còn có thể hưởng thụ thả lỏng một lát sau khi mệt nhọc.

Sau khi ngồi xuống, Sở Thiên vẫn không nói gì, cô gái ngồi ở ghế lái phụ trên mặt mang theo vẻ vô cùng thất vọng, không chút lưu tình mà mở miệng:
- Chị Dung Dung, người cùng xem pháo hoa với chị này chẳng đẹp trai tẹo nào, còn có mấy phần ngờ nghệch và dáng vẻ quê mùa. Con mắt của chị bị lệch rồi, nếu không, em giúp chị tìm một người đẹp trai để cùng xem pháo hoa.

Tô Dung Dung vô cùng xấu hổ, quay đầu thấy bộ dạng chẳng hề để ý gì của Sở Thiên, mới nhẹ nhàng thở dài nói:
- Phi Phi, em nói bậy bạ gì thế, không biết lớn nhỏ, anh ấy tên là Sở Thiên, em mau chóng gọi anh cho chị.
Sau đó lại lập tức rất có lỗi giới thiệu với Sở Thiên:
- Cô ấy là Lâm Phi, anh gọi là Phi Phi thì được rồi, người kia là Tống Minh, bạn trai của Phi Phi.

Sở Thiên trong lòng thoáng kinh ngạc, Lâm Phi? Em họ Tô Dung Dung là con của tứ đại quyền quý Lâm gia? Lập tức càng thêm nhiều phần khẳng định, lấy gia thế hiển hách của Tô gia rất chú ý phong tục môn đăng hộ đối, Lâm Nguyệt Như có thể gả vào Tô gia tự nhiên sẽ có bối cảnh thâm hậu, sinh ra trong gia đình hào môn.

Tống Minh đạp chân ga, chiếc xe MPV chạy nhanh về phía trwóc.

Liễu Yên nhìn Lâm Phi u Yên trong lòng hơi vui mừng, nhưng vẻ mặt lại bình tĩnh đáp:
- Cuộc sống đại học, dưỡng nhan sắc!

Sở Thiên có mấy phần không quen với sự yên lặng của cô, lúc muốn nói gì đó Tô Dung Dung đã xoay đầu qua, rạng rỡ cười, lớn tiếng dọa người:
- Sở Thiên, cách anh đợi lâu rồi, đã ăn cơm chưa? Thật ngại quá, xe xảy ra chút trục trặc, đón anh muộn mất nửa giờ.

Lâm Phi có vài phần khinh thường Tô Dung Dung, phụ nữ để đàn ông chờ là chuyện bình thường, căn bản không cần phải vì thế mà xin lỗi, bạn trai của chị họ cũng quá kiêu căng rồi. Hôm nào phải dạy cho chị ấy một khóa: Người phụ nữ quá nhân nhượng với đàn ông đều không có kết cục gì tốt.

Sở Thiên nhẹ nhàng lắc đầu, thầm than Tô Dung Dung thiện lương, trên đời không biết bao nhiêu lần ngoái đầu nhìn lại mới thấy tư thủ bây giờ, thấy cô vẻ mặt áy náy vội trấn an:
- Không có gì, bọn anh cũng vừa mới qua cửa, bởi vì bị đại sảnh nhập cảnh của Hongkong kiểm tra, tốn không ít thời gian mới qua được.

Lâm Phi đang nhắm mắt dưỡng thần bỗng nhiên lên tiếng nói:
- Không phải tại mấy người rất lén lút nên bị tạm giữ để điều tra à? Anh sớm gọi điện thoại một chút cho bọn em thì tốt rồi, cha của Tống Minh là Chủ nhiệm sự vụ ở chỗ nhập cảnh, để anh ấy lên tiếng giúp các anh thì có thể dễ dàng qua cửa rồi, dù sao các anh cũng không phải người xấu.

Trong thế giới của Lâm Phi, người xấu đều khí phách mười phần, dương cương hung mãnh, khí thế của bọn Sở Thiên cũng không được như thế, nếu không bị mình chế nhạo đã không có nửa điểm cáu kỉnh rồi, bọn họ thật sự là người xấu, không, chính xác là người xã hội đen.

Trên mặt Tống Minh hiện lên cảm giác ưu việt, khách khí nói:
- Chỗ nhập cảnh đều giải quyết việc chung, chỉ cần thủ tục đầy đủ là có thể thuận lợi đi qua, nếu không ai nhờ vả cũng vô dụng thôi. Anh từng gặp một người Cục trưởng ở Đại Lục bị mất chứng minh thư, muốn dàn xếp ổn thỏa nhưng đều bị cha đưa trở về.

Lâm Phi cười phụ họa:
- Đó là đương nhiên, không có chứng minh thư thần tiên cũng không qua được.

Tô Dung Dung gật gật đầu, nhìn Sở Thiên nói:
- Sở Thiên, anh vì sao lại bị kiểm tra?

Sở Thiên ha hả cười, chần chừ một lát trả lời:
- Cái này, không cần thiết chứ?

Hiếu kỳ của con gái đều kinh người, càng giấu diếm càng có hứng thú muốn biết, nếu không cũng sẽ không xuất hiện nhiều chuyện bát quái như vậy rồi. Lâm Phi thậm chí nóng nảy dùng phép khích tướng, khinh thường nói:
- Có phải trên người mang theo thứ gì bất lương không? Nếu không có thì có gì mà không phải nói, huống chi anh hiện tại cũng ra được rồi.

Liễu Yên trong lòng khẽ động, không tự chủ được nói:
- Có phải anh không mang chứng minh thư?

Sở Thiên gật gật đầu, mấy phần xấu hổ nói:
- Đi vội quá, không mang theo thứ đó.

Lam Phi không tin nhìn Sở Thiên, bản thân vừa nói không có chứng minh thư thần tiên cũng khó qua được, người này sao lại thật sự không có chứng minh thư?

Tống Minh phản xạ có điều kiện hỏi:
- Vậy sao anh qua được?

Sở Thiên thần tình chậm chạp, lâu sau mới phun ra vài chữ:
- Chủ nhiệm Tống Cương đưa tôi qua cửa!

Chiếc xe MPV dừng lại, thân hình mọi người nghiêng về phía trước, Tống Minh đang lái xe vội xin lỗi giải thích:
- Thật có lỗi, bánh xe hơi trơn.
Rồi lập tức thông qua kính chiếu hậu nhìn Sở Thiên vài lần, khó tin nói:
- Anh, anh nói cha em đưa các anh qua? Điều này sao có thể?

Lâm Phi cũng vô cùng khó tin, tuy rằng cô biết Tô Dung Dung là người có gia thế hoành hành trời đất cũng không sợ, nhưng Sở Thiên này thoạt nhìn không phải là người có bối cảnh, hắn dựa vào cái gì mà có thể thong dong qua cửa? Còn được Chủ nhiệm sự vụ khu nhập cảnh tự mình hộ tống, cô có chút đau đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.