Đô Thị Thiếu Soái

Chương 516: Thay Đổi Cầu Sinh (I)



Lúc đó Lâm gia cũng giăng đầy mây đen, phòng khách toàn là đội ngũ của hai bang, bên trái là mẹ con Lâm Nguyệt Như và cha con Địa sản Thịnh Thế Lâm Thiếu Khôn, bên phải là Lâm Vũ Địch và các tinh anh Lâm gia. Những người bên trái ủng hộ Sở Thiên tới Lâm gia ẩn trốn còn những người bên phải thì có ý kiến phản đối kịch liệt cho rằng vì bao che cho Sở Thiên mà có thể sẽ khiến Lâm gia rơi vào nơi vạn kiếp bất phục.

Mà người ngồi ngay ngắn ở giữa chính là bà Lan, khuôn mặt đầy nết nhăn không hề để lộ chút cảm xúc nào của bà, ánh mắt thậm chí yên lặng như nước giếng, bà trước sau vẫn không cho thấy rõ thái độ, một người già đã chứng kiến những thăng trầm của nước cộng hòa thì tất cả mọi chuyện đối với bà đều chỉ là thoáng qua như mây khói.

Lâm Vũ Địch lấy điếu thuốc ra nhưng lại không hề châm lửa, nhưng giọng lại giống như ăn phải thuốc nổ:

- Con nhất quyết không đồng ý cho Sở Thiên vào Lâm gia, lẽ nào mọi người không biết điều này sẽ dẫn tới cục diện như thế nào à? Hoắc gia, Hội lập pháp và cả Cảnh vụ. Tuy chúng ta không sợ họ nhưng nếu họ mà hợp tác lại thì Lâm gia về sau nửa bước cũng khó đi.

Mấy vị tinh anh phản đối Sở Thiên vào Lâm gia khác cũng gật đầu, Lâm Diệu Khiếu thân là Cảnh sát cấp cao cũng buồn bã thở dài trong mắt lộ vẻ lo âu dường như có thể đón được sau khi Sở Thiên vào Lâm gia sẽ đem lại cho ông ta những phiền phức gì, tuy không đến mức khiến ông ta bị mất chức nhưng con đường làm quan chắc chắn đi đời.

Lâm Nguyệt Như tao nhã bưng chén nước ấm lên uống ánh mắt kiên quyết quét sạch những nhu ngược ngày thường của ba, tuy tin tức được phát lúc sáng khiến bà kinh hãi nhưng bà không tin Sở Thiên lại làm xằng làm bậy, không tin con rể tương lai lại có thủ đoạn tàn nhẫn nhưng cũng không cho thấy hắn không có chừng mực, hiếu sát thành ma, nếu không Tô lão gia cũng không xem trọng hắn rồi.

Nghĩ tới đây Lâm Nguyệt Như dặt chén nước xuống bàn, như đinh đóng cột nói:

- Bất luận thế nào em trước sau vẫn tán thành cho Sở Thiên tới Lâm gia, trong lúc bất ổn này thì chỉ có Lâm gia mới có thể che chở cho nó, để nó không bị mọi người khắp nơi đuổi giết và truy nã, huống hồ nó lại là con rể tương lai của em và cũng là người thân của mọi người.

Lâm Nguyệt Như cũng là người thông minh, ít nhiều cũng ảnh hưởng tới sự khôn khéo trên mặt trận chính trị của Tô lão gia. Lời nói đúng chỗ, ba không nói câu nói có thể chữa khỏi bệnh liệt nửa người của bà Lan của Sở Thiên ra đó có vẻ như báo ân sẽ khiến cho bà Lan phản cảm rồi đóng cửa không cho Sở Thiên vào Lâm gia mà đánh ra con bài tình cảm này thì nắm chắc phần thắng.

Lâm Thiếu Khôn chuyển động chiếc nhẫn dắt tiền nhìm chằm chằm anh chị em xung quanh rồi lại nhìn vẻ mặt kiên quyết của mẹ con Lâm Nguyệt Như, đầy thâm ý thở dài:

- Tôi tán thành ý kiến của Nguyệt Như, mọi người đều là người một nhà không cầu mong cùng hưởng vinh hoa nhưng trong lúc nguy nan đưa tay gúp đỡ là trách nhiệm không thể đùn đẩy!

Đương nhiên Lâm Thiếu Khôn không thể vô duyên vô cớ đứng về phía Lâm Nguyệt Như, ngoài việc trong lòng ông ta biết rõ nhà chồng Lâm Nguyệt Như cũng đủ giúp Sơ Thiên làm xong việc này, quan trọng hơn là bất động sản Thịnh Thế của ông ta gần đây đang có giá thấp trong thị trường chứng khoán, và cạnh tranh một mất một còn với bất động sản Quang Huy của Hoắc gia, người trong ngành đều biết thời gian tới sẽ thu mua theo phong trào.

Ông ta muốn tìm chỗ dựa vững chắc! Mà chỗ dựa đó chính là bà Lan và Tô gia, nhiều năm như vậy ông ta đã biết rõ tính cách của bà Lan, biết cuối cùng bà Lan nhất đinh sẽ tán thành cho Sở Thiên vào Lâm gia, nên đứng đúng đội ngũ nếu thật sự khiến bà Lan và Lâm Nguyệt Như vui thì đến lúc đó họ sẽ giúp đỡ cuộc chiến mua bán của mình thì có thể nắm thêm được vài phần thắng.

Trong lòng Lâm Phi cũng tán thành cho Sở Thiên vào Lâm gia không phải vì trong lòng cô có suy nghĩ gì không nên với Sở Thiên mà là vì nghe thấy Sở thiên giáo huấn Hoắc Vô Túy thì trong lòng cảm thấy sảng khoái lạ thường, Hoắc Vô Túy và cô đều là tân sinh viên của Đại học Hongkong hai người đều là người tư bản kiêu ngạo đương nhiên có chút va chạm nhưng lần nào cũng là cô bị thua.

Cô không phục nên vẫn luôn muốn lật ngược thế cờ.

Sắc mặt bọ Lâm Vũ Địch trầm xuống, lại bắt đầu trình các lý do ra, đợi khi ông ta nói ra "đó là con rể của cô liên quan gì tới tôi" thì bà Lan trước sau im lặng lườm một cái với ánh mắt sắc lạnh, nhìm chằm chằm Lâm Vũ Địch lạnh lùng nói:

- Ta quyết định cho Sở Thiên vào, nếu thấy sẽ liên lụy tới cháu thì cháu có thể rời khỏi Lâm gia.

Lâm Vũ Địch lập tức im miệng, ông ta biết mình đã nói sai, lão Thái thái hận nhất là những kiểu lời nói gây mất đòan kết này. Xem ra mình đụng phải họng súng rồi, ông ta đương nhiên không thể rời khỏi Lâm gia, tuy Sở Thiên có thể liên lụy tới Lâm gia nhưng so với rời khỏi Lâm gia trở thành trắng tay thì vẫn tốt gấp trăm lần.

Đừng ỷ ông ta là Hội trưởng danh dự của Hiệp hội y học mà không cần sự che chắn của bà Lan, nếu không có nó thì không chừng ngay ngày mai sẽ thất nghiệp.

Bên ngoài vọng tới tiếng xe ôtô một lát sau một chiếc xe màu đen có rèm che từ từ tiến vào hoa viên Lâm gia, không chút kiêng nể dừng ngay trước cửa, ngay sau đó ba người chui ra Sở Thiên duỗi lưng một cái đón mặt trời rồi đưa tay phủi bụi rồi tiến về phía đại sảnh.

Thiên Dưỡng Sinh và Lão Yêu cảnh giác hai bên.

Khi Sở Thiên bước chân vào hoa viên Lâm gia thì mấy chiếc xe bám đuôi cũng lập tức gọi điện báo cáo, không lâu sau cửa hoa viên đã giăng ra những cảnh giới tuyến chói mắt, cả đoạn đường bị phong tỏa khẩn cấp, tiếp đó hơn mười chiếc xe xung phong và xe phòng bạo lực gào thét chạy tới, hàng loạt cảnh sát từ trên xe nhảy xuống sẵn sàng đón tiếp quân địch.

Vài tên cảnh sát bên ngoài sơ tán đám đông tò mò, một tên cảnh sát trẻ tuổi có chút buồn bực vội tranh thủ lúc rảnh rỗi thăm dò tên cảnh sát bên cạnh:

- Sếp, các thành viên của tổ trọng án không phải xác đinh là hung thủ trong vụ án ở khách sạn đang ở trong à? Sao không xông vào bắt người chứ, còn cần cảnh giới cái gì, không phải là điều thừa sao?

Cảnh sát trưởng vỗ vai anh ta thản nhiên nói:

- Chú em à, chú đúng là qua trẻ tuổi rồi, đây là hoa viên của Lâm gia một trong tứ đại gia tộc của HongKong, ngoài việc người ta có thể dùng tiền đập chết chúng ta mà quan trọng hơn là là bên trong còn có một nhân vật có cấp bậc quan trọng là Lan bà bà trong truyền thuyết, đến Cảng đốc mới nhậm chức cũng phải tới thăm hỏi bà trước.

Khóe miệng tên cảnh sát trẻ tuổi khẽ động, lão thái bà có mạnh đến thế không?

Có mạnh hay không thì cũng mau chóng thể hiện ra thôi, người hầu gái Lâm gia mở cửa bước ra không chút sợ hãi nói:

- Lan bà bà nói rồi, các người bố trí phòng bị cũng được nhưng nhất định phải cách Lâm gia ba mét để tránh tắc nghẽn cửa làm mất đi phong thủy, nếu các người không làm chủ được thì báo cáo cho cấp trên, bà bà đợi câu trả lời.

Tổ trưởng Tổ trọng án chần chừ trong giây lát, cuối cùng nhấc điện thoại gọi cho Hàn Kỳ Phong.

Trong lúc tên cảnh sát trẻ tuổi đang còn kinh ngạc thì Tổ trưởng Tổ trọng án nuốt nước miếng, sau khi cúp điện thoại nói:

- Rút lui ba mét!

Tất cả cảnh sát công việc bắt đầu bù lu lên, vẻ mặt người hầu Lâm gia vẫn bình tĩnh quay người đi vào trong.

Lúc đó Sở Thiên đang khiêm tốn ngồi đối diện với bà Lan, trong lòng vô cùng tĩnh lặng, ồn ào bên ngoài lặp đi lặp lại tạo ra cảnh giới tiếng ve của Lâm gia yên tĩnh, cầm lấy chén trà nổi tiếng do Tô Dung Dung pha rồi khẽ thưởng thức, đợi sau khi nước trà nóng trôi vào tới cổ họng ấm tới dạ dày mới mở miệng nói:

- Đúng là trà ngon!

Bốn chữ này lập tức khiến bà Lan lộ ra vẻ khen ngợi, tên nhóc này mới tiến vào không hề kêu oan hoặc cầu cứu mà cũng không đòi báo đáp ân cũ quả là một thanh niên anh tài hiếm có, chỉ với người anh hùng dù núi Thái Sơn có đổ ngay trước mặt thì sự điềm tĩnh cũng không thay đổi này thì người trong Lâm gia không ai sánh nổi, duy chỉ có Tô lão gia ở Thủ đô xa xôi mới có thể sánh ngang.

Nhưng Tô lão gia cũng là mấy chục năm lăn lộn mới tạo nên thành tựu khí thế vương giả của mình, tiểu tử trước mắt còn chưa tới hai mươi tuổi đã có thành tựu thì thật sự không biết cuộc đời hắn làm sao mà đạt được, nghĩ tới đây bà Lan vươn nửa người không bị liệt nói vọng ra phía ngoài:

- Có cần giúp cháu giải quyết không?

Tuy tinh anh Lâm gia không có cách nào chống cự lại với Hoắc gia và Hội lập pháp nhưng bà Lan cũng đủ để đối phó với những việc nhỏ này.

Lâm gia không ai nói gì, họ biết bà Lan mà quyết đinh việc gì thì không ai có thể thay đổi nên Lâm Vũ Địch sắc mặt tuy có trầm xuống như mây đen nhưng lại không dám nói ra bát cứ lời phản đối nào vì sợ bà Lan đuổi khỏi Lâm gia, chỉ có thể nhìn tên tiểu tử ngông cuồng đã đem vận đen tới cho Lâm gia.

Uống hai ngụm trà, ánh mắt Sở Thiên có vẻ bình tĩnh, nói khiến người khác kinh ngạc:

- Không cần đâu!

Vẻ mặt mấy người Lâm Nguyệt Như biến sắc, đám người Lâm Vũ Địch trước là kinh ngạc sau thì vui mừng.

Bà Lan vẫn bình tĩnh như trước, tinh khiết và tường hòa giống như lão tăng ngồi thiền, đối với câu trả lời của Sở Thiên bà không hề cảm thấy bất ngờ, nó mà có thể làm ra sự việc động trời tất nhiên sẽ có cách giải quyết, trước kia nghe Lâm Nguyệt Như khen nhiều về Sở Thiên nên trong lòng cũng hiểu đôi chút về tính cách của nó.

Lâm Vũ Địch sợ Sở Thiên đổi ý, ở thế lợi khóa luôn lời nói của Sở Thiên:

- Tốt lắm, có khí phách có chí khí, tiểu tử là cháu nói không cần Lâm gia giúp cháu giải quyết việc này, cháu nhất định không được hối hận đâu đấy, đừng để ta xem thường cháu, đã có gan như vậy thì phiền cháu nhanh chóng rời khỏi Lâm gia, cảm ơn cháu!

Lâm Nguyệt Như suy nghĩ phức tạp, muốn nói gì đó nhưng lại không mở miệng.

Tô Dung Dung và Lâm Phi ánh mắt phức tạp nhìn Sở Thiên, tâm tư của mỗi người chỉ chính họ mới biết.

Sở Thiên không hề để ý tơi Lâm Vũ Địch mà đặt trà xuống nhẹ nhàng nói:

- Bà Lan, để cháu xem tay của bà xem có chuyển biến tốt không?

Bà Lan gật đầu, dưới sự giúp đỡ của Lâm Nguyệt Như đưa tay cho Sở Thiên, Sở Thiên đưa ngón tay khẽ năm cảm thấy có tiến triến so với ngày trước xem ra điều trị của mình có hiệu quả, lập tức cười nói:

- Bà Lan, kinh mạch của bà đã có chuyển biến tốt rồi, hôm nay cháu lại giúp bà khơi thông thêm chút nữa, ít nhất trong vòng nửa tháng không thể tái bệnh.

Bà Lan cười thản nhiên nói:

- Đến đây nào!

Sở Thiên vận khí đan điền ngưng tụ chân khí chầm chậm từ trong ngón tay chuyền vào mạch của Lan bà bà, Lan bà lập tức cảm thấy toàn thân khẽ chấn động vài luống khí ấm từ từ lưu đông từ cổ tay truyền khắp cánh taty đồng thời nhạp vào khắp người, tuy không tê dại như tối qua nhưng lại có cảm giác sảng khoái hơn nhiều.

Vài phút sau Sở Thiên thu tay về vẫn dùng giấy lau mồ hôi.

- Cám ơn cháu!

Lan bà khẽ thở dài, lộ vẻ lo lắng:

- Sở Thiên, có nắm chắc đẩy lui được địch không?

Sau khi suy nghĩ Sở thiên thành tực nói:

- Tạm thời là chưa. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Lâm Nguyên Như vốn cho rằng trong lòng Sở Thiên đã có tính toán, giờ nghe thấy không có thì lập tức lo lắng:

- Sở Thiên, cháu không có cách để giải quyết sự việc này sao lại không để bà giúp cháu? Cần gì phải đẩy mình vào thế bí chứ? Cháu có biết số người muốn lấy mạng cháu của hai bên Hắc Bặch là bao nhiêu không?

- Không sao đâu, cháu có thể ứng phó mà!

Sở Thiên không hề sợ hãi, tấm gương khí thế to lớn này ảnh hưởng tới tính tình của mọi người xung quanh, bưng trà, rót xuống, dòng nước chầm chậm chảy xuống, đầy thâm ý nói:

- Không trải qua mưa gió thì làm sao thấy cầu vồng được chứ? Nếu dựa vào uy thế của Lan bà áp chế sự việc này thì sẽ ảnh hưởng tới uy vong của bà và cả lợi ích của Lâm gia.

Hành động này trong mắt Lâm Vũ Địch trở lên nực cười:

- Cháu tự ứng phó! Cháu ứng phó thế nào đây? Cho dù cháu là Sử Thái Long thì cũng không thể đánh ra ngoài bên ngoài ít nhất mấy trăm cảnh sát giăng sẵn lưới chờ cháu

Bèn hừ mạnh một tiếng, chậm rãi nói:

- Đã vậy, sao cháu vẫn không ra ngoài dọa lùi bọn cảnh sát chứ?

Ánh mát bà Lan quét qua Lâm Vũ Địch, sau khi uy hiếp hắn dừng ngay lời nói quái gở mới hỏi:

- Sở Thiên, bây giờ định làm thế nào?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.