Đô Thị Thiếu Soái

Chương 619: Trận Chiến Khốc Liệt




Ba giờ sáng, trời mưa to.

Gió mang theo tiếng gào thét sắc nhọn, thổi quét qua mọi ngõ ngách. Cánh rừng rập rạm phía xa lay động dữ dội, đội cảnh sát xông vào mưa gió tiến lên phía trước mấy chục mét, ẩn nấp sau cửa chính của khu dân cư ngoại ô phía tây, phân ra một nửa rải rác canh giữ, số người còn lại đều xông lên trước tựa dưới chân tường.

Cách đó không xa còn có một chiếc xe không biển đang đỗ, Trương Vĩnh Quý ngồi bên trong xe, hai chân ngẫu hứng đung đưa, đi một đôi giày da được đánh sáng bóng, dáng vẻ ngồi rất nhàn nhã, nhưng lưng dựng thẳng đứng, mặt hơi ngẩng, tay trái kê trên bệ, ngón tay gõ xuống bàn theo một tiết tấu nào đó, phát ra những tiếng cộc cộc, nhỏ nhẹ rất khó nghe thấy, nhưng không biết tại sao vẫn khiến cho người ta cảm thấy được một mối nguy hiểm cực lớn.

Trong màn đêm, ẩn hiện bóng dáng đang ngồi cùng cái nhếch mép cười nhạt, kiểu cười đó còn hàm chứa một loại sắc bén không thể nói nên lời, khiến cho người ta phải sởn tóc gáy.

Mười năm phút sau, thuộc hạ đến thông báo mọi chuyển đã chuẩn bị thỏa đáng.

Trương Vĩnh Quý quay đầu nói với lão Tống:

- Trận này, giao cho cậu đấy!

Lão Tống gật đầu, mở cửa xe bước ra ngoài, nước mưa quất thẳng vào mặt anh ta, cũng thấm vào lớp áo chống đạn bên trong, nhằm để giảm bớt thương vong, Trương Vĩnh Quý cũng coi như đã đem toàn bộ gia sản của Cục cảnh sát ra, muốn diệt sạch đám người Đông Doanh, ngoại trừ công trạng thành tích, cũng có một chút ác ý.

Bố Xuyên Khốc Tử từ một thành viên ngoại tuyến của tổ Sơn Khẩu, lăn lộn đến vị Tiểu tổ trưởng của ngày hôm nay, hoàn toàn là dựa vào cảm giác được nuôi dưỡng bằng máu tanh chém giết đã nhiều năm. Đêm nay mưa gió rất phù hợp cho một giấc ngủ say, nhưng cô ta lại đột nhiên tỉnh dậy, mồ hôi túa ra đầy cổ.

Vẫn còn đang trong cơn nửa tỉnh nửa mê, tay cô ta theo bản năng tự giác thò xuống dưới gối, nắm chắc đuôi một khẩu súng lục, mở chốt an toàn, cảm giác lạnh toát của kim loại truyền vào lòng bàn tay, khiến cô ta hoàn toàn tỉnh khỏi cơn buồn ngủ, mơ hồ nghĩ đến Quy Điền Quân, nghĩ đến cái chân bị Sở Thiên cố ý làm gãy của gã.

Cô ta lần này dẫn quân tới chính là để loại trừ Sở Thiên, vì thế sau khi đến Thiên Triều đã nắm bắt động tĩnh của Sở Thiên, sau này Sở Thiên đột nhiên mất tích bí mật ở Kinh thành, khiến bọn chúng vô cùng sốt ruột, còn cô ta lại cực kỳ thông minh kết hợp các tình tiết trên mọi phương diện, đại khái đoán ra Sở Thiên đang ở Hàng Châu, vì thế nên đã cho người đến Hàng Châu thử vận may.

Sau trận quyết chiến ở Hàng Châu, hành tung của Sở Thiên lại trở nên rõ ràng, nhưng bởi vì cảnh sát giới nghiêm, cùng sự phòng hộ của Soái quân, căn bản không có cơ hội cho bọn họ ra tay. Sau đó thấy Sở Thiên tới Thượng Hải, lại phái hai tốp theo qua đó, tốp trước tiến vào Thượng Hải chờ thời cơ, tốp sau thì dừng ở xa hơn cũng nhằm chờ đợi thời cơ ra tay.

Bố Xuyên Khốc Tử trước nay luôn chú trọng đến nước cờ hiểm trong việc dùng binh, nên khi ở trong thành phố, bọn họ đã diễn vở “Tiên nhân khiêu” chính là muốn tìm cơ hội lấy đầu của Sở Thiên, nhưng ai ngờ rằng, không chỉ không loại bỏ được Sở Thiên mà ngay cả Quy Điền Quân, tên tham gia diễn kịch này cũng bị Sở Thiên làm gãy chân, khiến Bố Xuyên Khốc Tử hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Vốn dĩ định tối nay tiến công, nhưng nghĩ đến việc Sở Thiên vừa mới tới Thượng Hải nhất định sẽ cho phòng bị nghiêm mật, nên quyết định hoãn lại hai ngày.

Một cơn gió lớn thổi đến, mang theo tiếng bước chân cực nhỏ, cô ta lúc này giống như một con dã thú ngửi được mùi nguy hiểm, toàn thân toát mồ hôi dựng tóc gáy, trong bóng tối hai tròng mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào cửa sổ, cô ả mơ hồ nghe thấy tiếng thì thầm bên ngoài, chính vào lúc này cửa phòng bị đẩy ra không một tiếng động, tay phải cô ta đột ngột giơ lên, lòng súng hướng thẳng ra ngoài.

Nhờ có ánh đèn hành lang, cô ta nhận ra là thuộc hạ đắc lực Trạch Mộc Quân, vẻ mặt căng thẳng đang đứng trước cửa, tay phải của gã cũng đang bóp chặt một khẩu súng lục, cô ta lập tức thở ra nhẹ nhõm, lấy lại bình tĩnh, khẽ quát nói:

Trạch Mộc Quân, anh nửa đêm canh ba xông vào phòng tôi, còn cầm cả súng, muốn làm cái gì hả?

Trạch Mộc Quân có lòng mến mộ đối với Bố Xuyên Khốc Tử, nên khi thấy gã xông vào phòng mình, cho rằng gã muốn giở trò đồi bại, nên mới hỏi ra câu khiến Trạch Mộc Quân lúng túng, gã vội vàng đáp lại:

- Bố Xuyên Quân, tôi cảm thấy bên ngoài có gì đó không hợp lý, lo lắng cô xảy ra chuyện gì cho nên mới lỗ mãng sang xem cô một chút!

Lý do này có thể tạm chấp nhận, hơn nữa Bố Xuyên Khốc Tử cũng đã cảm nhận được nguy hiểm, vì thế mới đứng dậy ra khỏi giường, mặc nguyên cả quần áo ngủ đứng trước mặt Trạch Mộc Quân, để lộ ra khuôn ngực đầy dặn cùng vòng eo phẳng lì, sau đó với lấy bộ quần áo ngày thường mặc lên, đồng thời ra lệnh cho Trạch Mộc Quân:

- Đánh thức mọi người đi!

Trạch Mộc Quân cảm thấy cổ họng khô khốc, nhưng vẫn cố sức nhẫn lại, nghe thấy mệnh lệnh của Bố Xuyên Khốc Tử, vội cung kính đáp:

- Vâng, tôi lập tức đi làm!

Miệng thì đáp ứng, nhưng vẫn cố nán lại nhìn thêm vài cái rồi mới rời đi.

Nguy hiểm cận kề, Bố Xuyên Khốc Tử vọt đến cửa sổ, vén rèm cửa lên, dùng thiết bị quan sát ban đêm quét một vòng trên đường phố, quãng đường này cũng phải dài cả hơn trăm mét, vốn dĩ cứ cách mười mét lại có một bóng đèn đường, nhưng lúc này cả quãng đường lại chỉ có hai bóng đèn đang phát sáng yếu ớt trong mưa bão.

Ánh mắt cô ta lướt qua những bóng đen đang không ngừng ẩn hiện, trong lòng thầm thống kê, ước chừng cũng phải có đến sáu bảy mươi tên địch đang như hổ rình mồi, toàn bộ đều mai phục dọc con phố này đợi người xông ra, bóng tối nơi mọi thứ đang diễn ra cũng là nơi ẩn dấu mọi thứ, lúc này tràn ngập áp lực ngưng trệ nặng nề khiến cô ta đột nhiên cảm thấy vô cùng bức bối.

Trạch Mộc Quân cũng báo cáo lại tình hình xung quanh cho Bố Xuyên Khốc Tử, bọn họ đích thực dã bị bao vây, cô ta dưới áp lực nặng nề cũng có vài phần kinh ngạc, hành tung bọn họ cực kỳ bí mật. Khu dân cư ngoại ô phía Tây cũng là điểm dừng chân mới được quyết định vào chiều nay, tại sao lại bị người phát hiện? Hơn nữa đối phương là kẻ nào?

Chẳng lẽ là Sở Thiên? Cái tên đao phủ đó?

Trong mắt Bố Xuyên Khốc Tử ánh lên sát khí, lấy ra một khẩu súng lục tinh xảo nói:

- Đêm nay khó mà an toàn rút lui. Đoán chừng kẻ địch là Sở Thiên, nên chúng ta bắt buộc phải một mất một còn, Trạch Mộc Quân, anh đem hai người dùng hỏa lực áp chế kẻ địch, Phong Xuyên Quân, anh đem ba người đi lấy xe tải phía sau, những người còn lại theo tôi đi phản kích bọn chúng!

Đám thuộc hạ thấp giọng hô:

- Rõ!

Quy Điền Quân ôm chân bị thương chạy đến, nói:

- Bố Xuyên Quân, còn tôi thì sao?

Bố Xuyên Khốc Tử khẽ thở dài, chậm rãi đáp lại:

- Anh cùng Trạch Mộc Quân chiến đấu!

Quy Điền Quân lộ ra vẻ cảm kích, vội vàng trả lời:

- Rõ!

Bọn họ bắt đầu hành động, mặc dù từ Đông Doanh đến Triều Thiên là để giết Sở Thiên, nhưng bây giờ lại bị Sở Thiên bao vây nên tỏ ra có chút u uất, nhưng lăn lộn trong giang hồ đã lâu, sớm đã nhìn thấu sống chết, hôm nay chỉ có thể tìm được đường máu thoát thân báo thù Sở Thiên, bất luận là còn bao nhiêu người sống sót, nợ máu buộc phải trả bằng máu!

Lão Tống muốn hút thuốc trấn tĩnh, nhưng suy nghĩ một hồi lại vẫn thôi, tránh thu hút kẻ địch.

Khu dân cư ngoại ô phía Tây là một dãy nhà ba tầng, từng là một khu nhà ăn gia đình, đã bỏ hoang rất lâu không có người ở, cũng không biết đám người Đông Doanh làm sao lại tìm được, có điều cũng tốt, đỡ phải lo lắng về việc sơ tán cùng con tin, lúc bắn giết sẽ càng thuận tiện hơn.

Mọi việc ổn thỏa, lão Tống nói vào bộ đàm:

- Hành động!

Lập tức hơn mười chiếc xe cảnh sát cùng bật còi báo hiệu, từ bốn phương tám hướng chặn đứng mọi lối ra vào, mặc dù khoảng cách không xa, nhưng tiếng bước chân cùng đủ thứ tiếng hô hào vẫn làm chấn động không khí, căng thẳng đến mức khiến người ta cảm thấy khó thở, bọn họ gõ trống khua chiêng như vậy chính là nhằm di rời sự chú ý của kẻ địch.

Trương Vĩnh Quý hiển nhiên là muốn dùng phương thức có tính hủy diệt để dành được thắng lợi, nên sau khi Lão Tống ra lệnh hành động, hơn trăm khẩu súng lần lượt bắn phá khu dân cư ngoại ô phía tây, theo lời của Trương Vĩnh Quý không tiếc tiền đạn, do đó vô số viên đạn được bắn ra găm vào mỗi một tầng của khu nhà, liên tục không dứt.

Đầu đạn xuyên thủng lớp kính thủy tinh, bắn vào mỗi không gian có thể chứa đựng được nó, nên nói là, chiêu này thực sự có lực sát thương rất lớn, đám người Bố Xuyên Khốc Tử mặc dù đã ẩn nấp rất kỹ, nhưng dưới loạt đạn bắn xuyên ngang dọc, vẫn có năm sáu người bị thương trúng đạn, hai người trong số đó bị bắn vào cổ chết ngay tại chỗ.

Bố Xuyên Khốc Tử đừng nói là phản kích, ngay cả thò đầu ra cũng không thể, không khỏi thầm chửi thề.

Đạn bắn ra quả thật nhiều, tiếng súng nổ vang lên năm sáu phút mới dần dần dừng lại, cũng vào đúng lúc này, Trạch Mộc Quân dẫn theo ba người lao ra, bốn khẩu súng tự động gác lên cửa sổ quét bắn, hỏa lực đan xen lập tức áp chế cảnh sát.

Bên ngoài mưa rất lớn, đám người Trạch Mộc Quân không có cách nào nhìn rõ phương hướng địch đang đến, vì thế ba người mặc dù bắn cũng rất dũng mãnh, nhưng hiệu quả không lớn, gần như không gây ra sát thương gì.

Lão Tống thở ra mấy hơi, quân địch quả nhiên có hỏa lực rất mạnh, hắn hô lên:

- Tay súng bắn tỉa, áp chế!

Hơn mười tay súng bắn tỉa bắn ra những đường đạn cực kỳ chuẩn xác, mặc dù bọn người Trạch Mộc Quân đứng nấp trong góc chết không thể bắn trúng, nhưng bọn họ vẫn có thể ngắm theo ánh lửa phía dưới.

Pằng pằng pằng, mười mấy viên đạn bắn ra khỏi đầu súng, lực xung kích cực mạnh không chỉ làm chệch đi hoả lực của Trạch Mộc quân, mà còn khiến bọn chúng khiếp sợ không hiểu gì.

Nhân lúc bọn họ đang sục sôi khí thế, Bố Xuyên Khốc Tử dẫn người từ từ xuống đến tầng trệt, mặc dù cũng bị đánh đến tơi tả, nhưng cảnh sát không tiến vào, điều này đã khiến cho Bố Xuyên Khốc Tử có thêm vài tia hy vọng. Cử Phong Xuyên Quân đi tìm xe vận tải đã được dấu kín, đây chính là thói quen làm việc của bọn chúng, luôn luôn phải chuẩn bị đường lui.

Bố Xuyên Khốc Tử tuy biết đường xá đã bị phong toả, cho dù có lấy được xe vận tải cũng chưa chắc đã có thể toàn thân rút lui, nhưng có được phương tiện đi lại ít nhất cũng thêm được vài phần hi vọng, nếu muốn dựa vào đi bộ để vượt qua quãng phố cả mấy trăm mét, thì tuyệt đối là chuyện hoang tưởng cuồng vọng, chỉ e còn chưa chạy được mấy chục mét đã bị bắn chết.

Có điều Bố Xuyên Khốc Tử cũng cảm thấy nghi ngờ, tại sao dưới lầu lại không có một tên nào mai phục? Trực giác bẩm sinh khiến cô ta không hành động thiếu suy nghĩ, tuỳ tiện xuất kích sẽ chỉ khiến bản thân rơi vào tầm ngắm của kẻ khác. Là một sát thủ lăn lộn trên con đường sinh tử, không những phải bắn súng tài giỏi hơn người, mà còn phải biết nhẫn nhịn chờ thời cơ.

Phong Xuyên Quân rất nhanh đã tiến vào phòng bếp, kéo nắp cống nước ra, dẫn theo hai tên đồng bọn chui vào. Lộ trình của cống nước ngầm này không dài, chỉ khoảng hơn mười mét. Đầu bên kia là một cái ao nước phế thải, bên cạnh ao chính là nơi bọn chúng giấu xe tải. Yêu cầu thăm dò địa hình xung quanh đã cứu được không biết bao nhiêu người của tổ Sơn Khẩu.

Đến khi bọn chúng vào trong xe, thì mấy người Trạch Mộc Quân đã sắp hết đạn, cảnh sát cũng tăng cường tiến công, dưới sự yểm hộ của hoả lực, mười mấy quả lựu đạn thô sơ ném ra, vạch ra một vệt sáng trong màn đêm, nện trên khung kính cửa sổ, lọt vào trong toà nhà lăn qua lại trên mặt đất.

Trạch Mộc Quân theo bản năng cúi đầu nhìn đến, tinh thần tuyệt vọng thậm chí quên cả gào thét. Oành oành oành, vô số tiếng nổ vang lên, không chỉ mấy mấy người Trạch Mộc Quân bị nổ banh xác, mà ngay cả nóc nhà cũng bị tốc mất một nửa, một mảng ván nện trên xe tải, đám người Bố Xuyên Khốc Tử cũng bị rung chấn đến đầu óc trống rỗng.

Ngọn lửa bốc lên từ vụ nổ, chỉ trong có mười mấy giây ngắn ngủi mà giống như một cơn thuỷ triều cuồn cuộn dâng trào, không thể ức chế, mãnh liệt lan rộng ra bốn phía, ngay cả Lão Tống đang ngồi cách đấy cả trăm mét cũng có thể ngửi thấy mùi khói bụi, tựa như nghe được tiếng rên rỉ sợ hãi của toà nhà đang chìm trong biển lửa, ngọn lửa bốc cao đến mức ngay cả mưa bão cũng không thể dập tắt được.

Tiếng nổ oanh tạc cũng là tiếng động tiến công.

Những cảnh sát dựa vào chân tường nhanh chóng gác súng lên cửa sổ hoặc cửa chính, bắn quét bên trong không một chút lưu tình, họng súng tự động không ngừng phun nhả lửa, cũng chỉ trong thời gian ngắn ngủi, dường như vô số khung kính cửa sổ đang phóng pháo hoa rực rỡ, bắn phá đan xen thành một tấm lưới lửa dày dịt, không gian dưới lầu lập tức phủ đầy đầu đạn.

Bố Xuyên Khốc Tử bị đánh đến không kịp trở tay, bốn năm người nấp phía trước lập tức bị bắn chết, những thành viên vừa rồi còn khoẻ mạnh hăng hái, lúc này giống như bị một lưỡi hái lướt qua, thân thể phơi trong lưới lửa, bị điện kích đến co giật giãy nảy, máu tươi vẩy ra, phảng phất như điệu nhảy của cái chết.

Bố Xuyên Khốc Tử đau buồn phẫn nộ, chỉ còn cách mạo hiểm bắn tỉa lui vào trong bếp, may ra chui được vào trong xe tải thì mới còn cơ hội sống sót.

Mưa bão thổi quất che đi tầm nhìn.

Phong Xuyên Quân ngồi trong xe tải nuốt nước miếng, gã không dám khởi động xe lúc này, bởi gã tin rằng ở quanh đó chắc chắn có họng súng của cảnh sát, chỉ có điều tạm thời chưa phát hiện ra hành tung của gã nên mới giữ im lặng, nếu như xe vang lên tiếng khởi động mà chưa kịp rời khỏi, chắc chắn sẽ bị bắn tan xương nát thịt, vì thế nên gã mới có thể nhẫn nhịn chờ đợi trong căng thẳng.

Mấy người Bố Xuyên Khốc Tử bò ra bên ngoài, có một tên đồng bọn không cẩn thận gây ra tiếng động, cũng may bị tiếng mưa rơi át đi, nhưng một tia chớp ngay sau đó đã bán đứng bọn bọ, luồng sáng kia không chỉ chiếu vào mặt bọn họ, mà cũng chiếu đến những cảnh sát cách đó không xa, hai bên lập tức đều đồng loạt nổ súng.

Phong Xuyên Quân lập tức khởi động xe, đám người Bố Xuyên Khốc Tử vội vàng nhào đến cửa xe, nhưng những tay bắn tỉa cũng không cho bọn họ quá nhiều cơ hội, ngoại trừ Bố Xuyên Khốc Tử xông vào được bên trong, thì toàn bộ những tên khác đều bị bắn trúng, thân hình vặn vẹo đổ xuống rầm rầm, trong mắt đều là sự bất lực cùng không can tâm.

Phong Xuyên Quân thấp giọng hô hào:

- Yểm hộ!

Lời gã vừa dứt, chiếc xe liền lao thẳng ra, còn trong thùng hàng phía sau có ba thành viên đứng dậy, tạo thành hình tam giác, cùng ôm súng tự động bất chấp tất cả bắn quét điên cuồng. Họng súng tự động giống như một viên pháo hoa lộng lẫy nở rộ trong màn đêm, phụt ra những đầu đạn đáng sợ, tròng mắt bọn họ dường như cũng đang rỉ máu.

Khói thuốc súng bốc lên, ngay cả nước mưa cũng vì thế mà trở nên giòn tan.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, trên quãng đường dài hơn trăm mét, trải đầy đầu đạn sáng lóng lánh, vô số thân cây rạn nứt trong tiếng súng ầm ầm, thậm chí cũng có cảnh sát mai phục bị bắn trúng, kêu lên một tiếng rồi ngã lộn nhào từ nơi ẩn nấp bí mật xuống dưới, sau sự im lặng trong chốc lát, đường phố hai bên lại vang lên tiếng súng nổ giống như một bản hoà tấu. Phảng phất như tiếng của những sinh mệnh tuyệt vọng hát lên, ba thành viên tổ Sơn Khẩu cho dù thân trúng đầy đạn, cũng vẫn gắng gượng đến chút ý thức cuối cùng giữ vững họng súng đã hết đạn.

Chiếc xe tải xé tan màn mưa vọt tới cuối con phố, Phong Xuyên Quân đang cầm lái cũng đã trúng không biết bao nhiêu viên đạn, chiếc xe mất đi sự khống chế đâm trúng cột đèn đường bê tông, sau đó lộn ngược nhào xuống mương khe ven đường, bình xăng không ngừng chảy ra, chưa đầy mấy giây sau, một tiếng nổ lớn vang lên, cả chiếc xe bốc cháy dữ dội.

Không một ai phát hiện ra, trong mấy giây ngắn ngủi đó có một bóng người lao ra từ trong xe.

Mưa lớn đã che đi rất nhiều thứ.

Một lát sau, toàn bộ đèn đường lại được bật sáng, cảnh sát đang đến dọn dẹp hiện trường, lão Tống cuối cùng cùng châm một điếu thuốc, liên tiếp hít vào mấy hơi để ổn định thần trí.

Tổ Sơn Khẩu thật sự rất dũng mãnh, cũng may đêm nay điều động rất nhiều người, nếu không thật sự khó mà quét sạch bọn chúng.

Sau khi xác định đã an toàn, lão Tống mới gõ cửa xe Trương Vĩnh Quý.

Trương Vĩnh Quý chui ra khỏi xe, ngăn thuộc hạ mở ô, giọng nói cất lên nhàn nhạt:

- Chết hết rồi chứ?

Lão Tống cung kính đáp lại:

- Còn có mấy tên trọng thương.

Trương Vĩnh Quý lấy ra khẩu súng lục, thản nhiên nói:

- Dẫn tôi đi xem xem.

Rất nhanh liền tới khu dân cư đã trở thành toà nhà hoang phế, tầng trệt được ánh đèn pha chiếu rọi, những thi thể đủ mọi tư thế nằm đầy rẫy trên mặt đất, nơi đâu cũng là máu tươi bị vẩy bắn ra, từng người cảnh sát vẫn đang không ngừng tìm kiếm các ngõ ngách, còn đem cả những thi thể đang phơi ngoài trời mưa kéo vào bên trong.

Trương Vĩnh Quý tuần tra qua loa, sau đó bước đến một góc hẹp bên cạnh, nhìn chằm chằm vào hai tên địch bị thương đang rên rỉ đau đớn, vẫy tay gọi một cấp dưới hiểu biết về người Đông Doanh, nói với cậu ta:

- Hỏi xem bọn chúng có bao nhiêu tên đồng bọn, mục đích đến Triều Thiên là gì? Hay là ở Thượng Hải có còn hang ổ nào của bọn chúng hay không?

Nhân viên phiên dịch rất nhanh đã nói hết một lượt cho bọn chúng nghe, vừa mới nghe hết, tên địch bên phải đã lập tức giãy giụa, kết quả bị mấy người cảnh sát dáng người lực lưỡng đạp lên người, gã lập tức nhổ nước bọt về phía Trương Đại Hải, còn gầm rống lên:

- Lũ chó chết! Lũ chó chết!

Hai câu này, Trương Vĩnh Quý tất nhiên có thể nghe hiểu, vì vậy trên khuôn mặt lạnh lùng của anh ta ánh lên sát khí, hai khẩu súng chĩa vào đầu kẻ bị thương này, họng súng chợt loé lên tia lửa, chiếu vào hai mắt sắc lạnh như băng của hắn. Bàng bàng, tiếng súng vang lên làm mọi người khiếp sợ, óc não tên địch bị bắn văng ra ngoài, chết ngay tại chỗ.

Sắc mặt Trương Vĩnh Quý vẫn bình thản, chỉ vào tên địch bị thương bên trái nói:

- Còn mày?

Tên bên trái sợ đến sắc mặt trắng bệch, ánh mắt thoáng hiện lên sự đấu tranh sinh tồn.

Lúc này, mưa gió đang gào thét dữ dội ngoài khung cửa sổ, tăng thêm vài phần tình thú cho bóng đêm tĩnh mịch, Sở Thiên đang ôm hai chị em Tiêu gia nằm ngủ, da vùng thân dưới của các cô bị hắn chà đạp đến mức nổi nên những vết bầm tím giống như những bông hoa nhỏ li ti, khuôn mặt kiều mỹ vẫn còn lưu lại nét mê ly mơ màng, đó chính là biểu tượng của sự chinh phục hoàn toàn.

Bỗng nhiên, chiếc điện thoại trước nay hắn chưa bao giờ tắt máy vang lên, phá vỡ giấc mộng đẹp của ba người.

Tiêu Tư Nhu mở to đôi mắt xinh đẹp, cặp đùi trơn mềm quấn chặt lấy thắt lưng Sở Thiên, giọng nói đầy mê hoặc:

- Anh nuôi, không được phép rời khỏi lúc nửa đêm đâu đấy!

Vào lúc này mà còn gọi điện cho hắn, nhất định là có chuyện cực kỳ quan trọng, vì vậy Sở Thiên gỡ cặp đùi mê người của cô ra, bò qua người của Tiêu Niệm Nhu, với lấy điện thoại bấm nghe.

Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Trương Vĩnh Quý:

- Bố Xuyên Khốc Tử chạy rồi. Cậu nhất định phải cẩn thận!

Sở Thiên khẽ thở dài, thầm mắng Trương Vĩnh Quý làm việc sơ sẩy, luôn để lại mối hoạ cho hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.