Nụ cười ở khoé môi của Sở Thiên khiến Bố Xuyên Khốc Tử có chút hồi hộp nhưng cô không hề hoảng sợ, chân trái vẫn trong thế tiến lên. Sở Thiên chịu đựng nguy hiểm bị tấn công, tiến lên nửa bước để nắm lấy mắt cá chân của cô ta, gót chân của cô ta cũng dẫm lên cánh tay của Sở Thiên. Cảm giác đau đớn lên đến tận óc, nhưng Sở Thiên không buông tay, mà đợi cho cô ta kiệt sức mới nhấc cao mắt cá chân của cô lên.
Bố Xuyên Khốc Tử cảm thấy có gì đó là lạ, tay phải vội vàng nắm lấy cổ tay của Sở Thiên, nhưng bị chậm mất nửa nhịp, cả người cô bị Sở Thiên tung lên, sau khi bi quăng mấy vòng mới cảm nhận được cơ thể mình đang bị ném ra xa. Một tiếng bịch vang lên, thân thể mỹ miều bị đâm thẳng vào đỉnh khoang máy bay, thân mật tiếp xúc vài giây rồi rơi thẳng xuống mặt sàn.
Sở Thiên thừa thắng xông lên tiến công, khi Bố Xuyên Khốc Tử rơi xuống, đùi phải nâng đúng vào lưng của cô ta, khi cô cảm giác có vật gì cứng cứng đang ở sau lưng mình thì hai tay vội nắm chắt lấy, không chỉ khiến cho chiêu của Sở Thiên bị thất bại, mà còn dính luôn vào người hắn.
Khoảng cách gần chính là sở trường của Bố Xuyên Khốc Tử, cô chỉ cần lấy móng tay đâm vào đùi của Sở Thiên, hắn chắc chắn sẽ chết. Để Bố Xuyên Khốc Tử không có cơ hội xuât chiêu, Sở Thiên chỉ có cách rút lui và đá ra, mũi chân đá thật mạnh vào bụng cô ta, Bố Xuyên Khốc Tử đau đớn không thể nào chịu đựng nổi, la hét thảm thiết rồi buông hai tay ra.
Đánh chó mù đường! Sở Thiên như một bóng hình mờ ảo bước đến trước mặt cô ta, không để có cơ hội giằng co liền nắm lấy khớp cổ tay, rất nhẹ nhàng làm trật khớp tay cô ta, khiến cho móng tay tà độc của cô ta mất đi khả năng tấn công. Rồi lấy kăan giấy lau mồ hôi, nhìn vào khuôn mặt nhợt nhạt nói:
- Cô cũng thật khó đánh, vốn là muốn gần cô một chút, nhưng không có thời gian.
Bố Xuyên Khốc Tử tuy đau đớn khôn cùng nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào gương mặt tuấn tú coi trời bằng vung kia và nở một nụ cười mê hoặc:
- Cậu em, cậu thực sự cho rằng bản thân có thể san bằng tất cả mọi hiểm nguy gian khổ sao? Thời gian còn 40 phút nữa, cậu thực sự cho rằng sẽ xuất hiện kỳ tích ư? Thế giới này không có Thượng đế cũng chẳng có chú Jesus đâu.
Sở Thiên quay đầu đi về phía buồng lái, không them quay đầu lại mà ném choc ô một câu:
- Nhưng thế giới này có ông già nôen đấy.
Trước khoang hành khách VIP có không ít người đang đứng nhìn, thấy Sở Thiên bước tới đều lộ ra vẻ tuyệt vọng, chắc hẳn bọn họ đều biết là có chuyện gì đang xảy ra rồi. Nhưng vô số anh hùng khi đối diện với cái chết thì đều mất đi khả năng phán đoán thông thường. Cảm giác bi ai cũng đã lan truyền khắp khoang máy bay, thậm chí còn có người khóc lóc.
30 phút, đột nhiên thấy vô cùng ngắn ngủi.
Một tiếp viên hàng không đứng tuổi tiếp đón, hỏi một cách khô khốc:
- Cậu thanh niên, giờ chúng ta nên làm gì?
Sở Thiên nhìn đám người bi quan, cổ vũ tinh thần nói: Text được lấy tại http://truyenfull.xyz
- Khóc gì mà khóc? Còn chưa chết đã khóc, lẽ nào không thể nỗ lực một lần cuối hay sao. Bây giờ tất cả nghe theo mệnh lệnh của tôi, tiếp viên, các cô đi đến các khoang hành khách hỏi xem có vị khách nào hiểu về điều khiển máy bay. Những người đàn ông khoẻ mạnh, tất cả lấy vật dụng đập tan cửa của khoang lái. Những người còn lại yên tĩnh ngồi một chỗ.
Đám người tan rã nghe thấy có cách, còn có người phụ trách làm việc tự cứu bản thân trong phút cuối, tinh thần bỗng dưng hung phấn hơn, ai ai cũng đều bắt đầu hành động. Các tiếp viên hàng không đi đến các khoang hành khách hỏi, bảy tám người đàn ông tay cầm dụng cụ, lấy hết sức lực đập vào cửa thép dày của buồng lái, từng tiếng đập bùm bụp mang lại hy vọng.
Sở Thiên nhân dịp này nghỉ ngơi, và gọi tiếp viên mang đến một cốc nước lọc.
Ít phút sau, tiếp viên mang đến hai người đàn ông trung tuổi, khuôn mặt đầy vẻ hy vọng nói với Sở Thiên:
- Người anh em, vị này là phi hành viên của hãng hàng không Nam Phương đã nghỉ hưu, ông ấy có thể điều khiển máy bay.
Còn chưa nói hết thì vẻ mặt của cô tiếp viên sợ hãi, như nhìn thấy ma.
Sở Thiên có chút giật mình, quay đầu nhìn về phía sau, Bố Xuyên Khốc Tử bị thương nặng đã tiến sát chỉ còn cách đây 2m, đúng lúc Sở Thiên quay đầu lại, thì mũi chân bắn ra hai chiếc phi tiêu, Sở Thiên không có cách nào né tránh, bởi vì phía sau là tiếp viên, vì thế chiếc cốc bên tay phải bay ra.
Hai chiếc phi tiêu bay ra, nhưng tiếng hét thảm thiết vang lên.
Sở Thiên bình tĩnh nhìn, vị phi công nghỉ hưu đã nằm chết bất đắc kỳ tử trên mặt đất, trước ngực bị đâm hai chiếc phi tiêu. Hoá ra mục tiêu của Bố Xuyên Khốc Tử là muốn dương đông kích tây, dập tắt mọi hy vọng của Sở Thiên. Sở Thiên tức giận liền dùng chân đá Bố Xuyên Khốc Tử về chỗ cũ. Lần này sau khi la hét thảm thiết thì cô không thể ngóc dậy được nữa.
Xương sường ít nhất đã bị gãy ba cái.
Các tiếp viên hàng không ai ai cũng mặt mũi xám ngắt, hy vọng sống sót đã bị dập tắt ngay trước mắt. Sở Thiên liếc nhìn thời gian quát lớn:
- Mau đi tìm tiếp! Mau lên!
Lần này chẳng nhíc bước chân, các tiếp viên hàng không mếu máo lắc đầu, trả lời một cách tuyệt vọng:
- Không còn ai nữa, đã hỏi tất cả mọi người rồi, không còn ai có thể lái máy bay được nữa.
Thấy họ tỏ ra rất bi quan, Sở Thiên quyết định phải lấy lại niềm tin cho tất cả bọn họ, thì thào cười
- Đã không có ai khác, vậy để cho tôi lái cho.
Câu nói này tốt hơn tất cả những thứ khác, các tiếp viên hàng không bắt đầu có them hy vọng, hỏi lại lần nữa:
- Người anh em, cậu biết lái thật chứ?
Sở Thiên gật đầu ngượng ngùng, hắn cũng đã từng lái mày bay trực thăng nửa ngày rồi, so với loại máy bay chở khách thì đúng chẳng khác nào râu ông nọ cắm cằm bà kia, nhưng bây giờ thì không thể tự nói ra sự thật khiến mọi người hoảng loạn, vì thể đành miễn cưỡng vui vẻ trả lời:
- Biết lái chứ, còn tiếp đất thành công vài lần rồi ý chứ. Trong tình hình thực tại này thì tôi chỉ có thể tự bản thân mình thử xem thế nào.
Vì mong muốn sống sót nên các tiếp viên hàng không cũng không truy cứu hỏi kỹ lưỡng xem những gì Sở Thiên nói có phải là sự thật hay không, rốt cuộc thì trong lúc này bất cứ một niềm hy vọng nhỏ nhoi nào cũng được khuếch trương lên thật to lớn.
Cũng như thời kỳ kháng chiến chống Nhật, chỉ có vài tên lính mà cũng đủ để áp bức ép buộc vài trăm người đi chốn sống. Không phải bởi vì bọn họ không biết mình phải chết, cũng không phải bọn họ không biết chạy trốn, mà là chưa đến một giây cuối cùng thì chưa ai tin rằng cái chết đang chuẩn bị giáng xuống đầu mình, tất cả đều tình nguyện tin rằng mình đang bị áp giải đi làm công việc nặng nhọc gì đó.
Rầm, rầm rầm! Cuối cùng thì cánh cửa khoang lái đã được mở ra. Cái âm thanh này thật khiến lòng người nao nao, chính Sở Thiên cũng tỏ ra vô cùng phấn chấn. Đang định tiến về phía trước thì có một thanh niên to khoẻ chạy đến, thở hổn hển nói:
- Người anh em, cửa đã được đánh tung ra rồi, anh có thể đến xem xem.
Sở Thiên gật đầu, vỗ vai cậu ta rồi gọi các tiếp viên hàng không đến. Đến cửa khoang lái, thấy cảnh tượng máu me tanh hôi, các tiếp viên hàng không không chịu nổi đến muốn ói. Rồi lại nhìn thấy Thái Tâm nằm trên mặt đất, nghĩ rằng cô sắp nguy cấp lắm rồi, tình chị em khiến các cô nước mắt chảy dài.
Đột nhiên thân thể của Thái Tâm cử động, thấy cô ấy vẫn còn sống, Sở Thiên gọi mọi người đưa cô ấy ra ngoài rồi hét lớn:
- Nhanh, mấy thanh niên cao to mau đưa mấy cái xác chết này ra ngoài, hai cô tiếp viên hàng không thì theo tôi vào khoang lái, tôi sẽ tìm cách liên lạc với sân bay và đài điều khiển. 3 cô tiếp viên hàng không thì đi tìm bom, những người khác thì quay trở lại chỗ ngồi, thắt dây an toàn vào.
Rất nhanh, mọi người đã bắt đầu vào việc. Khoang lái nhỏ hẹp mà có tận 3 người, nhưng lại không hề chật chội. Hai cô tiếp viên cẩn thận lật dở khoang lái để tìm bom, còn Sở Thiên ngồi vào vị trí của người lái, nhìn thấy máy móc bị đập tan tành, anh ta cảm thấy vô cùng thất vọng.
Bố Xuyên Khốc Tử ra tay cũng thật tàn độc.
Nhưng Sở Thiên vẫn giả bộ phân biệt những máy móc, trong số đó chỉ có máy bộ đàm là bị cắt đứt dây, điều này khiến cho hắn có chút vui mừng. Anh ta vội nối dây lại bằng nhưng kiến thức sơ cấp về điện. Vừa nối xong thì nhận được tín hiệu, âm thanh vội vàng vang lên:
- Alo, alo, nghe được thì mau trả lời.
Nghe thấy âm thanh thì cô tiếp viên hàng không mừng ra mặt nói cậu này khá đấy.
Nếu họ biết rằng những gì mà Sở Thiên biết cũng chỉ có thế thôi thì có lẽ họ sẽ khóc chết ngất.
Sở Thiên vội cầm lấy cái mic đã bị vỡ làm đôi, có lẽ nó cũng chưa chắc đã còn dung được nhưng vẫn cố thử hét thật to:
- Nhận được, nhận được.
Âm thanh phát ra từ bộ đàm:
- Các cậu làm trò gì vậy? Tại sao lại bị chuyển về trạng thái tự động lái? Gọi các cậu 37 lần đều không thấy trả lời là sao?
Sở Thiên gượng cười, vội trả lời một cách nghiêm túc:
- Xin chú ý, xin chú ý, có sự việc đã xảy ra, hai phi hành gia gặp phải sự cố không may qua đời, mà nhiên liệu cũng sắp hết, bay được khoảng 20 phút nữa là không còn nhiên liệu nữa. Quan trọng hơn là tất cả các thiết bị trong khoang lái đều bị đập tan nát hết rồi.
Đúng lúc ấy, cô tiếp viên hàng không lo lắng lật tìm khắp mọi nơi mà không tìm thấy gì. Bàn tay nhỏ nhắn cuối cùng cũng lục tìm được ở bên dưới ghế của người phụ lái một chiếc đồng hồ báo thức đáng yêu, như là tìm được thành công và hét ầm lên.
Bọn họ phấn khích nói:
- Tìm thấy bom rồi, tìm thấy rồi.
Sở Thiên muốn xỉu, tìm được bom trên máy bay mà lại thích thú vui mừng đến thế, nhưng cũng không kịp nói gì, liền bảo tiếp viên hàng không mang bom đến cho mình xem xét.
Nhìn qua một lát phát hiện thời gian còn lại chỉ là 15 phút thôi.
Thế là vẫy tay gọi tiếp viên đến, nói thầm vào tai vài câu.
Hai cô tiếp viên nhìn nhau một lát, rồi cẩn thận cầm quả bom đi khỏi. Nỗi niềm phấn khích của việc tìm thấy bom đã bị thay thế bởi lý trí, nghĩ đến việc trên tay đang cầm một thứ có thể phát nổ bất cứ lúc nào, tâm trạng lại bất ổn không yên. Nhưng hiện tại tất cả những nỗi sợ hãi đều không có tác dụng, bắt buộc phải xử lý quả bom này theo lời của Sở Thiên.
Sở Thiên còn đưa cái bộ đàm đã vỡ cho cô tiếp viên còn lại, bảo cô giải thích với người điều hành máy bay. Còn mình thì cúi người xuống kiểm tra máy móc dây dẫn. Tuy hắn không hiểu nhiều về máy móc, nhưng nối lại dây rợ như cũ thì có lẽ làm được, vì thế chỉ vài phút sau là dây rợ đều được nối lại như cũ.
Mặc kệ có tác dụng hay không, làm còn hơn là ngồi im.
Cô tiếp viên nhanh chóng tường thuật lại sự việc một cách ngắn gọn, rồi đưa bộ đàm cho Sở Thiên.
Alo vài câu rồi bộ đàm phát ra âm thanh:
- Anh là ai?
Sở Thiên trả lời thản nhiên:
- Tôi là ai không quan trọng, bây giờ các ông nên nói cho chúng tôi biết chúng tôi nên làm gì.
Âm thanh trong phòng điều khiển trở nên ngiêm túc, bỗng đổi thành một người khác nói:
- Xin chào, tôi là Tăng Đại Hải, đội trưởng đội sân bay khẩn cấp Macao. Máy bay hiện giờ đã đi chệch đường bay, độ cao cũng bị xuống thấp 500 m, bây giờ anh phải bay cao lên. Sau đó bay về hướng đường bay số 13 của sân bay Macao hạ cánh, chúng tôi đã để trống vị trí đó rồi.
Nhiên liệu đã báo hiệu sắp hết rồi, chỉ có thể bay được 13 phút nữa.
Sở Thiên hét lên:
- Đã nói là máy móc đều bị đập nát rồi, còn 10 phút nữa.
Bộ đàm phát ra tiếng của Tăng Đại Hải:
- Đầu tiên kiểm tra nút ấn MCP, xem có dùng được nữa không. Anh có thể để ở dạng a/ T rồi dùng điều khiển bằng tay. Ro11 thì dung điều khiển hdgsel, dạng pitch thì dung V/s tăng lên.
Đầu tự nhiên đau như búa bổ, lại còn bao nhiêu là thuật ngữ, có khi để hiểu được thì cũng là lúc trên đường xuống gặp diêm vương rồi. Vì thế mà Sở Thiên ngắt lời Đại Hải không chút khách sáo:
- Tôi không biết lái máy bay, chỉ từng lái máy bay trực thăng. Bổ sung kiến thức lúc này cho tôi thì không kịp nữa rồi, chỉ cho tôi làm thế nào để khởi động vào chỉnh hướng lái.
Phòng điều khiển phát ra âm thanh:
- Trời ơi, anh đã lái loại mày bay gì cơ?
Sở Thiên chẳng muốn quan tâm đến sự khinh ngac của bọn họ nói to:
- Mau nói cho tôi, còn 12 phút nữa thôi.
Phòng điều khiển dưới mặt đất rất nhanh chong nói những điểm cần thiết cho Sở Thiên. Cũng may là bản chất Sở Thiên thông minh, tuy không thể nào nhớ nổi hết những gì bọn họ nói, nhưng cũng đủ để nắm vững những điểm quan trọng. Tự nói một mnhg rằng :
- Sang phải, sang trái là 3 gage. ồ, tìm thấy rồi.
Tăng Đại Hải thở phảo, bổ sung thêm:
- Đó là công tắc của ba máy tính điều khiển máy bay, anh có thể chọn một cái, chỉ khi ấn vào nút app sang lên, 3 máy fcc sẽ làm việc cùng lúc. Chỉ khi cả ba máy cùng làm việc bình thường thì mới có thể tự động, ba máy có còn dùng được không?
Sở Thiên vỗ vài phát rồi trả lời:
- Hình như đều làm việc được.
Đúng lúc đó, thân máy bay rung lên, mồ hôi nhỏ tử đầu mũi của Sở Thiên xuống
Nhiên liệu được phóng ra thì cũng làm cho cánh máy bay bị thương, máy bay đã bắt đầu tự rơi xuống. Sở Thiên từ cửa buông lái nhìn thấy cảnh phồn hoa của Macao. Người ở trong phòng điều khiển cũng bắt đầu hỏi:
- Điều chỉnh phương hướng, các cậu bắt buộc phải chuyển hướng bay sang đường bay số 13 của sân bay Macao.
Sở Thiên nắm lấy bánh lái hình chữ U, cố gắng giữ cân bằng, nói vào cái bộ đàm ở bên cạnh:
- Cánh may bay bị hỏng, nhiên liệu bị gió làm khô, cánh mở để hạ máy bay không mở được, chúng tôi không còn thời gian nữa, bắt buộc phải hạ cánh thôi, hạ cánh ngay lập tức, mong Thượng Đế phù hộ cho chúng tôi.
Lúc ấy, máy bay lại rung lên lần nữa.
Qua một lúc sau, hai cô tiếp viên chạy đến, run rẩy nói:
- Chúng tôi làm theo lời anh, vứt bom đi rồi.
Sở Thiên căng thẳng gật đầu, quay lại nói:
- Các cô nhanh chóng quay trở lại chỗ ngồi, máy bay sắp phải hạ cánh gấp, mọi người cùng cầu nguyện đi.
Mấy cô tiếp viên chạy ra ngoài, tất cả đều rất lo lắng sợ hãi.
Âm thanh hỗn tạp của bộ đàm cứ vang lên, rồi lại nghe thấy tiếng đáng ghét của Tăng Đại Hải:
- Các cậu phải điều chỉnh phương hướng, hướng mà các cậu hạ cánh là con đường đông đúc của Macao, nếu hạ cánh sẽ làm thiệt hại rất lớn đến kinh tế, xin chuyển sang đường bay khác, xin chuyển sang đường bay khác, nhận được thông tin mau trả lời, nhận được thông tin mau trả lời.
Sở Thiên đưa chân dẫm nát bộ đàm, sinh mệnh của bọn có tiền mới đáng giá sao? Ông mày có rơi máy bay cũng phải rơi xuống sòng bac. Để xem công trình thiết kế của sòng bạc cứng hay là sức nổ của máy bay lớn hơn.
Lúc ấy, mọi người trong khoang hành khách đều đã thắt dây an toàn, nghe theo chỉ dẫn của tiếp viên, cho tay ôm lấy đầu cúi xuống giữa hai chân, trong long đều thầm cầu nguyện. Trời ơi, nếu còn có thể sống sót thì cả đời này sẽ không bao giờ đi máy bay nữa.
Chỉ có duy nhất Bố Xuyên Khốc Tử ngồi ở khoang hạng nhất là lộ vẻ đắc ý.
Sở Thiên nắm lấy bánh lái hướng về phía đường phố song bạc mà gào thét. Lại lần nữa đối mặt với cái chết mà không thể khống chế được, hắn chỉ có thể trông chờ vào số mệnh và kỳ tích. Vẫn còn một nửa vòng lái, đã để tự động hạ cánh vào hệ thống số 6 nhưng không được đáng tin tưởng cho lắm.
Cánh máy bay hỏngbị kéo theo bên phía hông của máy bay, cho dù Sở Thiên có điều chỉnh thế nào thì cũng không thể nào giữ cân bằng được. Nhiên liệu thì chỉ còn 2 phút nữa là hết, hắn không còn thời gian để chậm chễ nữa rồi. Lao thẳng vào phố song bạc, cánh máy bay bay qua mấy toà nhà còn làm vỡ những cửa kính, cả bầu trời như toàn là kính vỡ.
Toàn bộ người của phố sòng bạc đều ngửa cổ nhìn chiếc mày bay lao tới, người đi bộ hoặc du khách đều chạy tản đi hết, những chiếc xe đang chạy trên đường cũng đột ngột dừng lại, vội vàng mở cửa lao ra khỏi xe. Bánh xe của máy bay áp xuống đất, những chiếc xe bị nghìền nát.
Những người ngồi trong khoang hành khách cứ va chạm vào nhau, hét ầm ĩ lên.
Mồ hôi của Sở Thiên rơi xuống như mưa.
Rầm! Rầm! Hai cánh máy bay đập vào đèn đường, không chút do dự đứt gãy làm đôi, nhiên liệu còn vương trên cánh máy bay toé lửa, đột nhiên bắt lửa, rồi cuộn lăn trên mặt đất, rồi rơi tan tác xuống bức tường có bao nhiêu người đứng xem. Có những người không kịp tránh đã bị đè nát, nằm im không dậy được.
Sau khi đâm mấy lần, máy bay chỉ còn đúng mỗi thân máy bay, Sở Thiên không còn khả năng khống chế chiếc máy bay, bánh lái bị hỏng. Thậm chí còn nhìn thấy lửa toé ra và khói đặc khi bánh xe máy bay ma sát với mặt đất. Trước mặt là một rừng đá điêu khắc, ai cũng có thể tưởng tượng được, máy bay mà lao vào đó chắc chắn sẽ nổ tung ra thành nhiều mảnh.
- A!
Sở Thiên la hét, dung hết chút sức lực cuối cùng để quay tay lái.
Với sức nặng gần 500 kg khiến cho bánh lái gãy ra làm đôi, nhưng nỗ lực cuối cùng cũng sẽ có kết quả đáp lại, máy bay lao về phía phố sòng bạc theo hướng 10 phút.
Khách đánh bạc tản ra khắp mọi phía, máy bay lao về phía những tấm kính không chút thương xót, tiếng vỡ kêu ầm ầm. Ngay cả tấm biển bằng vàng cũng bị tan tành và rơi xuống đất. Sở Thiên không chú ý, thậm chí còn không thở, buông lỏng dây an toàn, hắn muốn chạy trốn để giữ mạng sống.
Máy bay không chút kiêng nể gì xuyên vào sòng bạc Kim Thạch, gặp phật giết phật, gặp quỷ giết quỷ, nhưng đến kho bảo hiểm của sòng bạc thì dừng lại. Kho bảo hiểm kiên cố của sòng bạc đạn pháo khó mà có thể vào được, vì thế mà mức độ cứng rắn của nó hơn hẳn những chiếc tường bình thường, vì vậy mà sau khi lao vào được khoảng 2 m thì dừng lại.
Lúc ấy Sở Thiên đã chạy đến khoang hành khách, hét to với hành khách trên máy bay:
- Mau chạy, mau chạy khỏi máy bay.
Trong tiếng thét của Sở Thiên, tất cả mọi ngừoi đều hành động, chạy ra khỏi cửa khoang đã bị phá nát. Với sức lực của mấy người hợp lại mới có thể mở được cái khe của máy bay, ai ai cũng vội vàng chen chúc nhau chạy ra. Lúc này nói gì về truyền thống lễ phép có vẻ đều là dư thừa, ai gần thì chen được ra trước, nhường đi nhường lại thì thành ra tất cả đều chết.
Khoang máy bay trong chốc lát bốc cháy bùng bùng, đám lửa đã cuồn cuộn lao tới, Sở Thiên biết là không cầm cự được bao nhiêu phút nữa, vội nhìn xung quanh rồi cầm lấy chiếc búa đánh mạnh vào tấm kính bên cạnh. Loại kính của máy bay không dễ để đập vỡ, nên Sở Thiên phải đập đến hơn chục phát thì mới làm cho tấm kính có vết nứt, trong khi ấy thì ngọn lửa đã bùng đến gần anh ta, chỉ còn cách hắn khoảng 2m.
Mặc dù bức bách, nguy hiểm tiến gần nhưng Sở Thiên vẫn nỗ lực hết mình mà đập, đập thêm bảy tám lần nữa thì tấm kính cũng vỡ ra. Làn gió mát lạnh thổi vào trong khoang hành khách, định thần rồi đập cho khe hở đó rộng thêm một chút nữa, rồi hét to:
- Bên này cũng có thể chui ra, nhanh lên.
Nói xong, hắn liền ôm đầu nhảy ra ngoài, những mảnh nhọn của kính xuyên qua áo rồi xuyên cứa vào da thịt nhưng hắn không hề có chút đau đớn, thậm chí còn không thèm quan tâm đến những vết thương đó.
Trong đầu giờ đây chỉ còn niềm vui khi từ cõi chết trở về.
Nhưng khi hắn vừa đi ra đến ngoài cửa, dẫm vào biển hiệu, quay đầu lại nhìn không thể không cười một cách đau khổ.
Bốn chữ "Sòng bạc Kim Thạch" trên tấm biển hiệu vỡ vụn.