Phòng vệ sinh nam xuất hiện một đống người, có giáo viên bộ dáng lo lắng, có bảo vệ gấp rút, còn có nhiều nhất chính là đám học sinh hóng hớt.
"Ai.. Là ai đang đánh nhau."
"Mau dừng tay."
"Trường học không phải là nơi các em dở thói côn đồ."
Người còn chưa đến, các loại âm thanh ầm ĩ đã vang lên.
Trương Tuấn thong thả bước ra, cười nói.
"Chào các thầy cô, có gì mà ầm ĩ vậy ạ."
Một tên thầy giáo trung niên, đầu hơi hói, là hiệu phó trong trường đi vào nhìn kỹ bên trong, cau mày hỏi Trương Tuấn.
"Em học sinh này, nghe nói em và người khác đánh nhau, bạn học kia đâu?"
"Thầy nói gì vậy, em không hiểu? Làm gì có ai đánh nhau ở đây."
Trương Tuấn gãi đầu, ngây ngô hỏi ngược lại.
Phạm Quốc Vĩ ngồi trong buồng vệ sinh nghe rõ, vô cùng căm tức, nhưng nhìn xem thương tật trên người đều đã bị kỳ lạ chữa khỏi, trong lòng tương đối kinh ngạc.
Hắn chưa nghe qua thứ gì, có thể ngay tức khắc chữa trị rất nhiều thương thế một lúc như vậy a.
Vốn định lao ra tố cáo, nhưng nghĩ đến làm thế sẽ rất mất mặt, chứng cứ thì không đầy đủ, vớ vẩn chọc tên kia nổi điên chính mình lại ăn đau khổ. Hơn nữa, bắt Trương Tuấn vào đồn cảnh sát, lòi ra số tiền lớn kia, chính mình không biết khai báo ra sao, chi bằng để hắn ở bên ngoài, thuận tiện xử lý.
Mặc dù tràn đầy lửa giận, Phạm Quốc Vĩ vẫn phủi bụi trên người đẩy cửa buồng vệ sinh đi ra, miễn cưỡng cười nói.
"Chào các thầy, chuyện gì vậy?"
"Có học sinh tố giác ở đây có đánh nhau, chuyện này đúng không?"
"Làm gì có, chắc thằng kia lầm rồi."
Phạm Quốc Vĩ xua tay nói, đoạn liếc mắt nhìn qua đám đàn em đang chen chúc đứng xem ở ngoài, trong lòng dâng lên chán ghét.
Một lũ vô dụng, lúc cần thiết thì chạy như chó không thấy đâu, việc đã xong rồi mới kéo người đến xem tao xấu mặt.
Trương Tuấn cũng kinh ngạc gật gù, tên kia vậy mà biết điều như vậy.
"Đúng vậy, thầy xem, chỉ là hiểu lầm."
Tên thầy hiệu phó kia nghi hoặc đi vào kiểm tra một lát, phát hiện bên trong không còn người nào khác, lại nhìn hai học sinh trước mắt cả người hoàn hảo, nơi nào có dấu hiệu đánh nhau.
Hắn buồn bực gãi đầu, nói lớn.
"Tốt rồi, không có gì hết, mọi người giải tán đi. Mấy em học sinh kia, một lát lên văn phòng gặp tôi."
Ánh mắt hắn nhìn vào mấy tên tóc xanh đỏ tím vàng bảy sắc cầu vồng đang ngơ ngác, bên trong lóe lên hung ác.
Một đám hư hỏng, suốt ngày bày trò trêu chọc, quấy rối trong trường, không cho chút màu sắc chúng nó còn tưởng như thế là hay.
Trương Tuấn vui vẻ đi trở lại phòng học, Phạm Quốc Vĩ thì cúi gằm mặt đi ra khỏi trường.
Thùy Linh bộ dáng thấp thỏm không yên, đứng ở bên ngoài phòng vệ sinh, thấy Trương Tuấn liền hấp tấp hỏi han.
"Cậu không sao chứ, nghe nói cậu đánh nhau với tên Vĩ."
"Làm gì có. Ai nói."
Trương Tuấn nhanh chóng phủ nhận.
Thùy Linh không tin, cẩn thận nhìn kỹ, gương mặt hắn quả nhiên vẫn bình thường, thậm chí còn vô cùng vui vẻ.
Khụ, không vui vẻ không được, nhìn xem trong điện thoại số tiền tài khoản 10 số, Trương Tuấn lúc này đang lâng lâng, kém chút cười ra tiếng.
"Phù, may quá, cứ tưởng hai người đánh nhau."
"Hì hì, sao cậu lo lắng thế, sợ tớ bị người ta đánh à."
"Hừ, ai lo cho cậu chứ."
"Vậy sao cậu chạy đến tận đây"
"Tôi.. tôi đến hóng hớt.."
"Ui, thì ra là như vậy. Vậy mà tớ cứ tưởng lớp trưởng xinh đẹp vì tớ mà chạy đến, xem ra là tớ nghĩ nhiều. Hic, lớp trưởng xinh đẹp không lo cho tớ, tớ rất thương tâm.."
Thùy Linh hờn dỗi nhìn tên trước mắt lại bắt đầu ba hoa, trong lòng bất an cũng đã hạ xuống.
Hai người sóng vai mà đi trở lại lớp, trên đường Trương Tuấn tận lực va chạm, kích thích Thùy Linh, trên miệng liến thoắng không ngừng, trêu cho cô nàng xấu hổ đỏ mặt liên tục.
Phạm Quốc Vĩ lầm lũi trở về nhà, trong bụng nghẹn lấy một đống lửa giận. Hắn hung hăng đập phá đồ đạc trong phòng, muốn lấy đó phát tiết.
"Dừng lại."
Ngoài cửa bỗng nhiên vang lên một âm thanh lạnh lùng.
"Thằng ngu này, mày nổi điên cái gì."
Phạm Quốc Vĩ buông ra cái đèn bàn, có chút sợ hãi quay đầu nhìn lại.
Người đến là cha hắn, Phạm Vũ Dũng, một người đàn ông trung niên béo mập. Lúc này hắn mặc mỗi một cái áo ba lỗ, quần đùi ngắn, dưới chân đi dép lê, nhìn qua rất dễ khiến cho người khác khinh thị.
Tuy nhiên, đừng vì thế mà lầm, nếu nói đến sự hung tàn bạo ngược của hắn, chính con trai hắn là Phạm Quốc Vĩ cũng sẽ không kìm được run rẩy.
Hắn là đại ca băng Hồng Thịnh, kinh doanh băng đảng này hoạt động ở cái đất Hà Nội mấy chục năm, hắc bạch hai giới đều có rất nhiều mối quan hệ.
Kẻ nào đối địch rơi vào tay hắn, chỉ có hai cái kết cục, một là bị phanh thây cho chó ăn, hai là bị chôn sống dưới đất, để lộ mỗi cái đầu ra cho kiến bu vào làm tổ.
Tên này, là một con ác quỷ.
Phạm Vũ Dũng cau mày nhìn tên con trai duy nhất của mình, có chút rèn sắt không thành thép hỏi.
"Nói, có việc gì."
"Cha, ở trường..."
"Làm sao, thằng thầy giáo nào làm khó dễ mày à?"
"Không, cha.. Cha nhớ việc hai ngày trước không, là cái thằng biết võ kia."
"Sao, nó chết rồi à?"
"Nó còn sống, hôm nay nó trấn lột con."
"Cái gì, thằng ngu vô dụng."
Phạm Vũ Dũng đột ngột hét lên, một tát vả tới gương mặt Phạm Quốc Vĩ, khiến hắn ngã ra, ôm mặt đau đớn ủy khuất mà không dám nói gì.
Cảm thấy chưa đủ, hắn nhặt lên một mảnh gạch vụn, trong ánh mắt sợ hãi của con trai mình, hung hăng đập xuống.
Bốp bốp.
"Mẹ mày, không bắn chết nó thì cũng thôi đi, còn để nó bắt nạt. Mày đéo phải con tao."
"Cha cha, con sai rồi."
Bốp bốp bốp.
"Ra đường bị ức hiếp, về nhà mới lồng lộn lên. Tao dạy mày thế à. "
" A. a. cha.. con con biết lỗi rồi. Bây giờ con đi chém nó."
Phạm Quốc Vĩ lăn lộn tránh né kêu thảm, nhưng vẫn bị dính từng cú đau đớn, quần áo rách nát lộ ra tia máu.
Một hồi đánh đủ, Phạm Vũ Dũng thu tay, đi lại một cái ghế sofa ngồi xuống, chán ghét nói ra.
"Thằng đó ở đâu."
Phạm Quốc Vĩ chật vật đứng dậy, khép nép khoanh tay ở bên cạnh trả lời.
"Giờ nó đang ở trường ạ."
"Không có bối cảnh?"
"Không thưa cha, nó chỉ là một thằng tỉnh lẻ, ở nhà trọ thuê."
""Tốt, tao cho mày hai mươi thằng, mang theo hàng lạnh và hàng nóng. Tối nay không vác xác nó về đây cho tao, thì mày liệu hồn."
Phạm Quốc Vĩ nghe rõ hớn hở, quên đi đau đớn, trong mắt lóe lên hung quang.