Trong phòng, tiếng nước chảy đều đều vang lên, xen lẫn vào đó là dăm ba câu nói chuyện cùng đôi lúc cười khúc khích của nhị nữ.
Diệp Phàm nhàm chán, khoanh chân ngồi trên sàn nhà, tìm hiểu tầng thứ nhất của Hồng Hoang Luyện Thể Quyết.
Luân Hồi Chân Kinh Diệp Phàm hiện tại chưa động tới, môn công pháp này yêu cầu tu sĩ đạt tới Ngưng Khí Cảnh mới có thể bắt đầu học tập.
Tuy là chủ ngộ, thế nhưng Luân Hồi Chân Kinh sẽ dưỡng dục ra một tia luân hồi chi lực, chỉ có kinh mạch đã trải qua cửu chuyển của Cửu Chuyển Âm Dương Quyết mới có thể chứa đựng mà không bị vỡ nát.
Hồng Hoang Luyện Thể Quyết là một bộ luyện thể công pháp từ đại năng thời hồng hoang sáng lập, tất là cực phẩm.
Một đời trước khi tu luyện, Diệp Phàm lúc mới đầu cũng luyện thể, nhưng rồi sau đó hắn liền bỏ dở.
Hắn hồi đó không căn cơ, thế lực hậu thuẫn, đã muốn nâng cao pháp lực, lại còn muốn đi tìm thiên tài địa bảo để rèn luyện thân thể liền tưởng cũng đừng tưởng.
Giữa pháp và thể, hắn thiên hướng pháp, sau đó hắn lại gặp được một số cơ duyên khiến tinh thần lực bạo chướng, vì vậy cho nên mới có Diệp Trường Sinh vấn đỉnh Tiên Đế.
Bất quá, một đời này trùng tu, hắn quyết tâm pháp thể song tu.
Đầu tiên, do hắn trong tay đang có một bản công pháp luyện thể có thể tu luyện một đường lên tới Thần Giới, thậm chí tại Thân Giới vẫn có đất dù, không cần lăn lộn đi tìmt kiếm cơ duyên.
Sau đó, hắn là có kiến thực rộng lớn của chính bản thân hắn suốt 90 vạn năm, lại còn kí ức truyền thừa, vì vậy muốn tìm kiếm thiên tài địa bảo trở nên đơn giản trông thấy.
Quan trọng nhất, đối thủ của hắn lúc này là tồn tại trên Thần Giới, hắn muốn phi thăng cần thiết nắm giữ tư bản vượt cấp khiêu chiến, tại Ngưng Mệnh Cảnh nắm giữ chiến lực vượt lên đại cảnh giới tiếp theo.
108 kinh mạch cùng âm dương chi lực chính là điều mà hắn dựa vào, ngoài ra còn pháp thể song tu.
Đến nỗi luân hồi chi lực, Diệp Phàm không biết trước được, ngộ ra luân hồi cũng không dễ như vậy.
Chìm đắm vào trong luyện thể công pháp không quá ba phút, Diệp Phàm liền héo.
Đây căn bản không phải luyện thể công pháp, mà là hố nhân a!
Muốn hoàn thành tầng thứ nhất của Hồng Hoang Luyện Thể Quyết, cần thiết phải thu thập được tinh huyết của 8 loại Thần thú, lại còn cần thiết phải phân chia ra làm tứ âm cùng tứ dương.
Để nhập môn, cần thiết sử dụng một giọt tinh huyết để bắt đầu thực hiện quý trình tôi thể.
Công pháp bên dưới có ghi rõ danh sách những tồn tại được gọi là Thần Thú. Mỗi cá nhân thuộc chủng tộc được nhắc đến trong này, thiên phú kém nhất cũng có thể tu luyện tới Thần Giới.
Diệp Phàm sau khi xem xét xong danh sách Thần Thú, có chút xúc động muốn tìm người sáng tạo ra bổn công pháp này mà lăng trì hắn.
Bạch Hổ, Bạch Tượng, Băng Phượng, Chu Tước, Chúc Long, Côn Bằng, Cùng Kỳ, Cửu Vĩ Ma Hồ, Hắc Kỳ Lân, Hình Thiên, Hỏa Phượng, Hỗn Đỗn, Huyền Vũ, Kim Ô, Kim Quy, Lạc Long, Ma Điêu, Ma Long, Tất Phương, Thanh Long, Thao Thiết, Thất sắc Kỳ Lân, Thiên Hồ, Tiên Cơ, Ứng Long,...
Đọc đến cái tên thứ hai mươi lăm, Diệp Phàm chỉ có một cảm nhận.
Gánh nặng đường xa a!
Hơn phân nửa danh tự trong này Diệp Phàm chưa từng nghe qua, phần còn lại đa số cũng chưa tiếp xúc qua.
Duy nhất có Băng Phượng tinh huyết, là hắn có một cơ hội nhỏ nhoi đạt được.
Tại Tiên Giới, hắn có một đoạn tình cảm mập mờ với một vị Yêu Đế, nàng bản thể chính xác là Băng Phượng.
Chỉ là, bây giờ hắn không còn là Tiên Đế a! Diệp Phàm khóc không ra nước mắt.
Dù cảm thấy bản công pháp này hố nhân không chịu được, hắn không thể không có chút chờ mong.
Tinh huyết của tám Thần Thú, mỗi tồn tại đều là nhân vật có thể leo lên được Thần Giới, thậm chí xa hơn... như vậy mới chỉ là tầng đầu của công pháp, Hồng Hoang Luyện Thể Quyết ngưu bức như thế nào có thể thấy được lốm đốm.
Biết rằng trong thời gian ngắn sắp tới, đừng hòng tu luyện bản công pháp này, Diệp Phàm đơn giản liền không đọc tiếp, mắt không thấy, tâm không phiền.
Chợt nhận ra tiếng nước đã ngừng từ lúc nào, Diệp Phàm bản năng hướng nhìn về phía nhà tắm.
Đã thấy nhị nữ kéo nhau ra từ nhà tắm, hai người quanh thân quấn lấy một cái khăn tắm, gương mặt còn ửng hồng, hơi nước từ da thịt còn nhè nhẹ bốc lên, đem theo hương thơm nhàn nhạt lan tỏa khắp phòng.
Diệp Phàm lúc này mới có thời gian ngắm nhìn vị tỷ tỷ tiện nghi của mình.
Diệp Vân Phi sở hửu cái đẹp của mỹ nữ Tây phương với tóc vàng mắt xanh, ngũ quan tinh xảo.
Nàng có thân hình khá nhỏ nhắn và thanh mảnh, giống với tiêu chuẩn mỹ nhân của Đông phương hơn.
Cộng thêm làn mi hơi cụp xuống, nàng đem đến một vẻ nhu nhược, u buồn, khiến người ta thật muốn mà bảo bọc, chăm sóc cho nàng.
Đương nhiên, Diệp Phàm biết đấy chỉ là tạo hình đem lại cảm giác, cũng không phản ánh chính xác tính cách của Diệp Vân Phi.
Hiện tại nàng quấn lên người có một chiếc khăn tắm thật đoản, khó khăn lắm mới che kín mông.
Khắn tắm quấn chặt khiến cho vóc dáng trước đột sau kiều của nàng hiện rõ, đặc biệt là cặp bạch thỏ quy mô lớn trước ngực như đang muốn leo ra khỏi vật cản mà giải phóng.
Đôi chân thon dài trắng nõn, đập vào thị giác đem lại cho người ta một loại mỹ cảm, cùng với một tia lửa nóng của dụ hoặc...
Thế rồi ánh nhìn nhược nhược yếu ớt khi nàng đang kín đáo quan sát ngược lại hắn, tựa như dục cự còn nghênh...
Dụ hoặc, cực hạn dụ hoặc!
Mặc dù so sánh với Cung Hàn Nguyệt, Cung Vô Song các nàng, quang mang của Diệp Vân Phi liền yếu đi một tia, thế nhưng không thể không nói, bề ngoài nhu nhược động lòng người của nàng lại càng khiến các nam nhân sinh ra ảo tưởng dễ dàng đuổi tới tay.
Quả thật là một cái vưu vật, chẳng trách lão sắc quỷ lại muốn thu nuôi nàng, Diệp Phàm nghĩ thầm.
Hắn hồn nhiên quên mất rằng, Diệp Phong thu Diệp Vân Phi rõ ràng là để chuẩn bị cho hắn, tuy nói là tỷ tỷ nhưng hai người lại không có huyết thống, đây rõ ràng là nuôi con dâu từ nhỏ nha!
"Đệ... Diệp Phàm, ta gọi ngươi là... đệ đệ... được không?" - Diệp Vân Phi nhỏ giọng mở miệng, lời nói có chút ngượng ngùng cùng cứng nhắc.
Cũng không biết do nàng đang lúng túng trước cái đệ đệ từ trên trời rơi xuống này, vẫn là chưa thoát khỏi bóng ma khủng bố vừa rồi Diệp Phàm tạo nên.
Diệp Phàm khẽ gật đầu.
Diệp Vân Phi xuất hiện một mạt sửng sốt, nàng chần chờ một giây, sau đó lại hỏi:
"Ta... từ sau liền đi theo ngươi có được không?"
Diệp Phàm ánh mắt di dời từ thân thể nàng hướng lên khuôn mặt kiều diễm của thiếu nữ, nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh biếc của nàng, vô biểu tình.
Thấy hắn như vậy, thiếu nữ còn tưởng hắn khó chịu, vội vã cúi gằm đầu, nói thêm:
"Sau này ngươi bảo ta làm gì ta liền làm đó, tuyệt không hai lời... Còn nếu ngươi thực sự thấy chướng mắt ta, vậy thì..."
Thiếu nữ ngạc nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn ngập không tưởng.
Diệp Phàm đạm đạm đứng lên, đặt hai tay lên bả vai nàng, giọng nói chân thật đáng tin:
"Ngươi là tỷ của ta, ngươi muốn đi theo ai liền đi theo ai, muốn làm gì liền làm, dưới gầm trời này còn không có ai ép được ngươi làm điều gì mình không thích.
Hắn gọi Diệp Vân Phi một tiếng tỷ hết sức nhẹ nhàng, phảng phất đó là thói quen hàng ngày.
Hắn nếu xác định nhận thân, liền sẽ không giãy giụa nội tâm hay mâu thuẫn, đơn giản liền chấp nhận nàng bước vào cuộc đời mình.
Rốt cục, một đời hắn ao ước tình thân ấm áp của gia đình, bây giờ được đến, có lý do gì để bỏ qua, để không chấp nhận cơ chứ?
"Ngươi, thực sự nhận ta cái này tỷ tỷ?" - Diệp Vân Phi cảm nhận hết thảy là không chân thật - "Không phải vừa rồi ngươi còn định giết ta sao?"
Trong cảm nhận của Diệp Vân Phi, Diệp Phàm là một cái gia hỏa máu lạnh vô tình, sát nhân cuồng ma. Chỉ việc nhìn hắn sát hai đồng bạn của nàng như sát gà, cũng không có ý định thương hương tiếc ngọc lại định xuống tay với nàng là đủ thấy.
Mà hết thảy, nàng đến giờ vẫn chưa biết nguyên do vì sao.
Cứ việc nàng đoán già đoán non, thế nhưng cảm giác thực nghẹn khuất.
Tuy cuối cùng giữ lại được một cái mạng, thế nhưng Diệp Vân Phi chỉ cho rằng, Diệp Phàm không giết nàng, là vì hóa ra hai người có chung một cái gia gia, thế thôi.
Nếu không phải gia gia đã dạy nàng, hiện tại nàng cũng không có nơi nào để đi, nàng khẳng định sẽ không nghĩ đi theo Diệp Phàm.
Diệp Vân Phi không biết nội tâm của nàng lúc này đã bị ánh mắt nàng bán đứng toàn bộ.
Diệp Phàm là lão quái thành tinh, hắn liếc mắt một cái lập tức đoán ra được hình tượng của hắn trong mắt nàng là người như thế nào.
Tuy vậy, Diệp Phàm không nghĩ đi giải thích, cũng không cảm thấy cần thiết phải giải thích.
Hắn hiện tại mới chỉ nhận nàng là tỷ tỷ, không hơn.
"Ngươi nếu không muốn có thể rời đi, ta cam đoan sẽ không tìm tới ngươi" - hắn buông vai nàng ra, thả mình xuống một cái ghế, nhẹ nhàng nói.
Hắn, đang cho nàng cơ hội.
Lựa chọn, chung quy phải từ chính nàng tuyển.
Cung Hàn Nguyệt nãy giờ vẫn không nói chuyện nghe thấy vậy liền trợn mắt lườm Diệp Phàm một cái.
"Tỷ, ngươi vẫn theo chúng ta đi thôi. Ta tưởng hiện tại, ngươi cũng làm gì có nơi nào để đi đúng không?"
Cung Hàn Nguyệt nhìn ra được, nàng tin chắc Diệp Phàm cũng nhận ra được, Diệp Vân Phi khẳng định là không muốn trở về Quang Minh Hội, nếu không cũng sẽ không nói ra những lời vừa rồi.
Mà lần này Quang Minh Hội phái ra ba người, chỉ có nàng còn tồn tại, nếu như không trở về kia khẳng định sẽ bị đuổi bắt.
Với sức chiến đấu của nàng, cơ hội chạy ra sinh lộ cơ hồ bằng không
Nếu như vậy, thà ngốc bên người Diệp Phàm, tuy có chút trái với nội tâm, ít ra còn có thể vừa được tự do vừa được an toàn.
Diệp Phàm đối mặt với cái lườm của Cung Hàn Nguyệt, chỉ cười cho qua chuyện.
Hắn xác thực nhìn ra được điều đó.
Thế nhưng hắn muốn biết lựa chọn của Diệp Vân Phi là tuân theo cảm tính rời đi hắn vẫn là lý tính mà ở lại.
Nếu nàng muốn theo sau hắn, sớm muộn cũng sẽ tiếp xúc với tu tiên giới, mà tại đó, đối mặt với bất kì điều gì đều cần lý tính, vậy mới có thể tồn tại
Nếu nàng không muốn, vậy tùy nàng muốn đi đâu liền đi, đương nhiên duyên phân hai người cũng chỉ liền đến đây.
Hắn sẽ không cần, cũng không thể bảo bọc được một con người tuân theo cảm tính để làm việc, cho dù việc đó có ảnh hưởng đến sinh mạng của mình.