Đô Thị Vô Địch Tiên Đế

Chương 52: Nghi vấn cùng suy đoán



Khôi lỗi mất đi sinh cơ, lập tức cánh cổng phía cuối bên đối diện từ từ mở ra, hiển nhiên báo hiệu Diệp Phàm đã thành công thông qua đạo khảo nghiệm thứ hai, có thể đi tiếp.

Diệp Kinh Mộng nhìn thấy Diệp Phàm vậy nhưng chiến thắng bán bộ Kim Đan khôi lỗi, hai mắt không chớp, tràn đầy biểu tình sùng bái cùng không thể tưởng tượng được.

Quan trọng nhất là, nàng nhìn ra được tu vi của Diệp Phàm biểu hiện ra, chỉ có Luyện Khí kỳ viên mãn, tuy là từ khí thể bộc phát ra mạnh hơn rất nhiều, thế nhưng chưa bước vào phạm trù Trúc Cơ kỳ.

Một cái Luyện Khí kỳ viên mãn, vậy nhưng có thể vượt qua một cái đại cảnh giới, chiến bán bộ Kim Đan, còn thắng?

Mà từ đầu đến cuối, nàng rõ ràng, Diệp Phàm ngoại trừ thổ một ngụm huyết cùng quần áo trông hơi tán loạn, không có chút dấu hiệu suy yếu nào. 

Rốt cục cái chủ nhân này của nàng, thần bí đến mức nào?

Nàng không rõ hắn dùng biện pháp gì chữa trị nàng, thế nhưng hiển nhiên sự thật chứng minh, hắn có khả năng nghịch đảo khôi lỗi hóa, cái này không dám nói hậu lai vô giả, nhưng tuyệt đối là tiền cổ vô nhân.

Sau đó là chiến lực nghịch thiên, lấy Luyện Khí kỳ viên mãn lực áp bán bộ Kim Đan.

Đâu mới là giới hạn của hắn, còn việc gì hắn không làm được sao?

Quan trọng nhất, là hắn tuổi thật trẻ a, nhìn qua nhiều nhất 20.

Nếu là lão quái trú nhan thì khẳng định tu vi không thể thấp thế kia, do vậy đây là dung nhan chân thật.

Cho dù so sánh với thiên chi kiều tử ở nơi của nàng, cũng chỉ hơn không kém...

Vẩn vơ nghĩ tới chuyện của bản thân, Diệp Kinh Mộng ánh mắt một mảnh ảm đạm cùng mệt mỏi.

Nàng hơi lắc đầu, gạt bỏ những ý nghĩ rối rắm của mình, tiến lên võ đài, dừng lại cạnh Diệp Phàm, một đôi mắt đẹp cong lại hai mảnh trăng non, dịu dàng nói:

"Chúc mừng chủ nhân thuận lợi chiến thắng"

"Ân"

Diệp Phàm gật gật đầu, bận bịu thu gom mảnh vỡ của Huyền Thiết Kiếm lại thành một đống.

"Chủ nhân, ngươi có thể nói cho ta làm thế nào khi khôi lỗi biến mất ngươi có thể biết được hắn đang ở vị trí nào sao?" 

Diệp Kinh Mộng nghĩ nghĩ, lệch cái đầu nhỏ hỏi thăm. 

Nàng nhìn thấy rõ ràng, ban nãy Diệp Phàm đối diện trước việc đối phương hư không tiêu thất, từ đầu đến cuối không nhúc nhích chân lấy một ly, chỉ hơi nâng đao lên chờ khôi lỗi vọt tới, hiển nhiên đó là thôi diễn ra được điểm va chạm của hai người, từ đó có hành động trước.

Diệp Phàm cắm Diệt Tiên Đao vào giữa đống mảnh vỡ, nhàn nhạt nói:

"Tiểu Long, cắn nuốt đi"

Xong xuôi, hắn xoay người đối diện với Diệp Kinh Mộng, cười:

"Thế nào, chẳng nhẽ ngươi cái gì cũng không nhìn ra?"

Nữ nhân lúc lắc mái tóc:

"Ta chỉ thấy hắn hư không tiêu thất, sau đó..."

"Ngươi chưa đản sinh ra thần thức?"

Diệp Phàm ngạc nhiên ngắt lời nàng. Chỉ là lập tức sau đó hắn vỗ trán:

"Ta quên mất, ngươi hiện tại mới chỉ là Ngưng Khí Cảnh."

Thần thức là tiêu chí của Sinh Đan Cảnh, chỉ có cái ngoại lệ như hắn cùng Cung Hàn Nguyệt do trùng tu mới có thể tại Thông Mạch Cảnh đã có.

Diệp Kinh Mộng cái hiểu cái không, ngơ ngác nhìn Diệp Phàm, thắc mắc:

"Thần thức? Không phải là chỉ có Kim Đan kỳ tu sĩ mới có thể đản sinh ra thần thức sao? Lại còn Ngưng Khí Cảnh là cảnh giới gì, ta chẳng phải là Trúc Cơ kỳ hay sao?"

Diệp Phàm ngắn gọn giải thích:

"Ngươi chỉ cần biết rằng Ngưng Khí Cảnh cùng Trúc Cơ kỳ của ngươi không sai biệt lắm giống nhau là được, cụ thể như thế nào ta sẽ nói sau..."

Nói đến đấy, hắn chợt ngẩn người, rồi rơi vào trầm tư, bởi lẽ hắn nghĩ đến một chuyện.

Diệp Kinh Mộng vừa nói, Kim Đan kỳ mới sở hữu thần thức.

Vậy cơ hồ hắn có thể khẳng định đến chín thành, hai đạo khảo nghiệm vừa rồi được dựng lên nhằm vào tu sĩ phía dưới Kim Đan kỳ.

Ngẫm lại cũng có chút đạo lý, tại đạo khảo nghiệm vừa rồi, không phải thân pháp của bán bộ Kim Đan khôi lỗi rác rưởi, mà chả qua do hắn có thần thức, nếu không cũng có nhãn lực của Tiên Đế, muốn né tránh cực kỳ đơn giản.

Đổi lại một cái tu sĩ bất kỳ, cho dù cảnh giới giống khôi lỗi vô hạn tiếp cận Kim Đan, chưa chắc đã trốn được một đòn lúc ấy.

Đương nhiên, ngược lại nếu là một cái Kim Đan kỳ tu sĩ, có đứng yên ngạnh sinh ăn một kiếm của khôi lỗi cũng sẽ không gây ra quá nhiều thương tích, không có tính khảo nghiệm đáng nói.

Tại đạo khảo nghiệm thứ nhất, lực công kích cùng tốc độ của phi đao cũng rõ ràng để khảo nghiệm phản xạ cùng khả năng né tránh của Trúc Cơ kỳ mà thôi.

Còn lý do tại sao toàn bộ phi đao lại dùng Ngưng Thần Thạch làm tài liệu, Diệp Phàm thiên hướng cho rằng đây là một cái trùng hợp.

Không phải, Diệp Phong cũng đã để lại đánh giá trước cửa đạo khảo nghiệm thứ hai, đó là vượt qua hết bậc thang thứ 200, tu vi phải đạt đến Trúc Cơ sơ kỳ, hoặc là luyện thể đến đao thương bất nhập hay sao?

Hình như đâu còn nói cái gì mà đặt tại Địa Cầu, nếu làm được như vậy là có kỳ ngộ...

...Vấn đề ở đây là, Diệp Phàm phát hiện ra phía dưới nấm mộ không có xác của gia gia hắn, mà chỉ đặt một cái hộp, đó là do hắn có thần thức mới thấy được.

Mà từ những gì hắn vừa trải qua, khẳng định Diệp Phong không cho rằng hắn đã đản sinh ra thần thức.

Nếu hắn không có thần thức, làm sao hắn đang không tự dưng đào tung nấm mộ lên để rồi biết được cái chết của gia gia hắn là giả?

Thế rồi, tại sao trên dòng chữ khắc tại nhà thờ đá, Diệp Phong đã khẳng định qua, nếu hắn đến được đấy, biết được bí mật dưới mộ, thì hắn đã là một cái người tu tiên?

Câu trả lời chỉ có thể có một, đó là Diệp Phong đã để lại một manh mối khác, thậm chí là vài manh mối khác, để từ từ dẫn dắt hắn đến với sự thật, cùng biến hắn thành một cái tu sĩ.

Thế nhưng, tại sao suốt cả một đời trước, hắn không hề tìm ra những manh mối đó? Cũng không có ai tìm đến hắn?

Nếu không phải Diệp Phàm tình cờ trở về quá khứ, sau đó lại tình cờ muốn đến thăm mộ, càng tình cờ hơn quét thần thức xuống dưới nấm mộ, chỉ sợ hắn mãi mãi cũng không bao giờ biết được Diệp Phong bản thân là một cái tu sĩ đi.

Hết thảy những điều này là Diệp Phàm suy đoán, thế nhưng hắn khá tự tin suy đoán của mình phải đúng tám chín phần.

Chỉ để hắn vô ngữ đó là, không phải là tu cái tiên sao? Tại sao cần thiết phải khúc chiết cùng bày ra không biết bao nhiêu là cục mới để hắn biết được?

Lại còn gia thế nữa...

Không khéo cái kỳ ngộ mà Diệp Phong nhắc đến phía trước cửa khảo nghiệm thứ hai cũng do bản thân hắn tự bố trí cho tôn tử của mình đi...

...

"Chủ nhân"

Diệp Kinh Mộng quơ quơ bàn tay nhỏ trước mắt nam nhân, lo lắng lên tiếng gọi.

Hắn mới giây trước còn nói chuyện với nàng, vậy mà giây sau đã không hiểu sao mà thần người ra, nàng gọi mấy câu vẫn chưa phản ứng

Khẽ cắn môi, Diệp Kinh Mộng vươn một bàn tay áp vào trán Diệp Phàm.

Cứ việc nàng biết hành động chả đem lại cái gì hiệu quả, thế nhưng nàng căn bản không biết phải làm thế nào mới tốt a!

"A!"

Diệp Kinh Mộng chỉ vừa đụng vào trán Diệp Phàm, vội vã hoảng sợ lùi lại.

Nàng thấy hắn không biết từ lúc nào đôi mắt tràn đấy ý cười nhìn nàng.

"Tiểu thị nữ, ngươi đây là đang làm gì?"

"A, không, ta không... Đừng trừng phạt ta! Ta không làm gì, thật, ta không..."

Diệp Kinh Mộng hoảng sợ lùi lại mấy bước liền, đầu cúi gằm, không dám ngẩng lên nhìn Diệp Phàm.

Diệp Phàm vô ngữ, hai cái thị nữ của hắn đều phản xạ cùng một kiểu, làm như hắn là cái ác ma khoái lấy việc hành hạ người khác làm thú vui vậy.

"Lại đây" - Diệp Phàm vẫy vẫy tay với nàng.

Thấy vậy, Diệp Kinh Mộng có chút chần trừ.

Rốt cục trước đó bị Diệp Phàm trừng phạt một hồi đáng sợ như thế nào, tuy nàng lúc ấy phương hướng suy nghĩ còn mờ mịt, thế nhưng cảm giác đau đớn vẫn rõ như in.

Thế nhưng ngẫm lại, nếu hắn muốn, chỉ cần một ý niệm là có thể kích phát đồ vật trong linh hồn nàng, cùng khoảng cách xa gần không có quan hệ.

Vì vậy, chung quy Diệp Kinh Mộng vẫn rụt rè đi tới trước mặt Diệp Phàm, thấp thỏm không thôi.

Diệp Phàm suy nghĩ chừng hai giây, sau đó nhàn nhạt ra lệnh: 

"Cởi quần áo"

"Hả?" - Diệp Kinh Mộng chưa kịp phản ứng lại đây, ngơ ngác hỏi.

Một giây trôi qua, nàng mặt đỏ bừng, xoắn suýt không thôi:

"Chủ nhân, không cần..."

"Cởi!" - Diệp Phàm nhắc lại, âm thanh có chút lãnh.

Diệp Kinh Mộng cảm nhận được hàn ý phát ra từ hắn, cả người run lên, tuy vậy vẫn kiên quyết không có hành động gì.

"Xem ra ngươi vẫn là mong muốn được tận hưởng lại tư vị tiêu hồn thực cốt vừa rồi"

Diệp Phàm đạm mạc nói, đến nỗi cụm từ "tiêu hồn thực cốt" được hắn nhấn nhá thật trọng.

Diệp Kinh Mộng mắt đẹp lúc này đã đỏ hồng, nước mắt đảo quanh, nàng ngước lên, căm giận nhìn hắn.

"Làm sao, hối hận? Hối hận ban nãy không ra tay kết liễu ta?"

Diệp Phàm khóe miệng nhếch lên một nụ cười tà, chăm chú nhìn nữ nhân.

Diệp Kinh Mộng nở ra một nụ cười giễu, thế nhưng không trả lời hắn, ngược lại hỏi:

"Ngươi thực sự ham muốn cơ thể ta đến như vậy?"

"Thực sắc tính dã, huống hồ ngươi tính mệnh là do môt tay ta cứu, có lấy thân báo đáp cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa"

Diệp Phàm mặt không đỏ, một bộ đúng lý hợp tình mà nói.

Diệp Kinh Mộng nở nụ cười bi thương, cũng đúng, làm sao nàng lại có thể thiên chân nghĩ rằng hắn cứu mình chỉ là tiện tay, sau đó thu cái thị nữ mà thôi.

Hẳn là từ đầu, hắn đã có ý định nhằm vào cơ thể nàng đi.

Thôi thôi, dẫu sao cũng chỉ là một bộ túi da, đến chết nàng cũng đã chết qua một lần, còn gì là không làm được đâu.

Nở nụ cười tự giễu, nàng nhưng không đủ can đảm để tìm đến cái chết một lần nữa, nàng mới chỉ sống lại có nửa ngày thôi, còn chưa có đủ đâu.

Diệp Kinh Mộng lúc này trên người mặc là đồ cổ trang, một bộ váy dài màu lam nhạt làm bằng tơ lụa.

Nực cười chính là, bộ đồ này vẫn là của Diệp Phàm đưa cho, lúc trước khi nàng tỉnh dậy đã thấy bộ đồ ngay ngắn đặt bên cạnh mình, mục đích để làm gì không cần hỏi cũng rõ.

Diệp Kinh Mộng từ từ rút đi đai buộc ở hông, một thân váy từ từ trượt xuống, để lộ ra làn da trắng nõn cùng vóc người no đủ của mình.

Cơ thể nàng lúc này không sai biệt lắm liền trần trụi với thiên nhiên, chỉ còn vài điểm nhạy cảm là có đồ lót màu trắng che đi.

Diệp Phàm đăm đăm nhìn vào nàng, chỉ là hắn thủy chung một loại biểu tình, đến cả ánh mắt từ đầu đến cuối cũng không có một chút giao động, cực kỳ đạm mạc.

Như thể mọi chuyện xảy ra không liên quan đến mình.

Thoát xong lớp váy ngoài, Diệp Kinh Mộng không hiểu sao chợt cảm thấy lạnh, không biết là lạnh tại bên ngoài, vẫn là lạnh trong tâm.

Có quan trọng sao? 

Nàng tự hỏi bản thân mình, cảm thấy thật nực cười khi bộ não bỗng nhiên lại có suy nghĩ này.

Nhắm chặt hai mắt, bàn tay run rẩy vươn lên sau lưng, Diệp Kinh Mộng sờ vào dây buộc áo lót, từ từ kéo ra.

"Được rồi, dừng lại" - đột nhiên, âm thanh của Diệp Phàm mang theo một tia ý cười nhẹ nhàng vọng tới.

A!

Diệp Kinh Mộng ngốc, đứng đơ ra đấy.

Vậy là sao?

Chả nhẽ, hắn muốn tự tay cởi?

(Chương xong)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.