Đô Thị Vô Địch Tiên Đế

Chương 66: Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha



Cung Thành, dòng chính Cung gia, Cung Khải nhi tử.

Năm đó Cung Thiên Vũ có được ba người con, hai nam cùng một nữ, phân biệt là Cung Khải, Cung Vấn Thiên cùng Cung Ngọc.

Trong ba đứa con của mình, Cung Thiên Vũ thương yêu nhất là đứa thứ hai, Cung Vấn Thiên, cũng là phụ thân của Cung Vô Song.

Do vậy, khi tuổi đã xuống núi, cảm giác mình không còn đủ sức lực để bận tâm quá nhiều tới Cung gia, Cung Thiên Vũ truyền ngôi gia chủ cho Cung Vấn Thiên.

Cung Vấn Thiên sau khi lên ngôi gia chủ, dưới sự kiểm soát của hắn, bên cạnh lại có vị thê tử tài sắc như yêu hỗ trợ, khiến cho Cung gia phất lên như diều gặp gió.

Cung gia vào ngày đó có thể nói là chân chính đỉnh cấp gia tộc, cho dù có ném tới thủ đô Thăng Long cũng có thể xếp hạng trước năm.

Thế rồi, cách đây 14 năm, Cung gia liền xảy ra biến cố.

Cụ thể biến cố ra sao, Cung gia cũng chỉ có vài nhân vật cao tầng rõ ràng.

Thế nhưng tất cả mọi người đều biết, sau biến cố đó, vị thê tử của Cung gia gia chủ đương thời tử vong.

Cũng từ đó, Cung Vấn Thiên suy sụp, không buồn quản lý gia tộc, chôn mình trong phòng, rượu chè say tí bỉ từ ngày này qua ngày khác.

Cung gia từ một gia tộc đỉnh cấp rơi xuống chỉ còn có thể xưng bá trong thành phố Nam Phong, mà đó là phải chia sẻ cũng hai gia tộc khác là Quý gia cùng Âu Dương gia.

Cung Khải cùng Cung Ngọc hai nhà liên tiếp nhiều năm qua vẫn luôn không phục Cung Vấn Thiên, trong tối ngoài sáng không thiếu động tay chân.

Tranh thủ cơ hội Cung Vấn Thiên suy sụp, hai người liền cấu kết với nhau xin Cung Thiên Vũ bãi miễn chức vị gia chủ của người trước, chỉ là Cung Thiên Vũ vẫn mãi không đồng ý.

Hắn vốn đã lui mình, cuối cùng sau biến cố lúc đó đã không thể không tận mình lại đi lên quản lý Cung gia, thẳng cho tới tận ngày hôm nay.

Lần này Cung Thiên Vũ tao ngộ truyện dữ, khoan hãy nói có phải là hành động nhân vi, đối với Cung Khải cùng Cung Ngọc bọn người mà nói, là một cơ hội tốt không thể tốt hơn.

Cung gia lão gia tử bệnh đến đột ngột, vẫn chưa viết ra di chúc.

Thế nên, một khi Cung lão gia tử mất, tài sản cùng quyền thế trong Cung gia phân chia như thế nào còn không do bọn họ định đoạt.

Pháp luật đương thời ảnh hưởng tới nhưng thành phần quyền quý trong xã hội cũng liền không giống với người thường.

Nếu chỉ là những vấn đề không ảnh hướng nội bộ như phân chia tài sản, bọn họ không cần thiết tuân theo pháp luật an bài.

Trừ khi Cung Thiên Vũ đã lập di chúc từ trước, nếu là như vậy, Cung Khải cùng Cung Ngọc cũng chỉ có thể làm những cái hảo công dân.

Chính vì vậy, hiện tại bọn họ đương nhiên sẽ ước gì Cung Thiên Vũ chết sơm sớm, nếu không để hắn tỉnh lại một lần nữa, không khéo sẽ lấy sức tàn lập ra cái di chúc, vậy công sức bọn họ liền thành công dã tràng.

Đến nỗi vì sao phải chặn Cung Vô Song tỷ muội ở ngoài cổng, rất đơn giản.

Cung Khải và Cung Ngọc từ đầu cấu kết với nhau đã phân chia tốt, quyền gia chủ để Cung Khải cầm, Cung Ngọc chỉ cần tài sản cùng tiền tài mà thôi.

Đến nỗi Cung Vấn Thiên, bọn họ liền không đề cập tới, cũng mưu tính loại bỏ hay tỷ muội Cung Vô Song ở bên ngoài.

Chỉ là Cung Vấn Thiên đã là cái sâu rượu, Cung Hàn Nguyệt tạm thời du học ở nước ngoài không tính... vậy nhưng Cung Vô Song lại không dễ đối phó.

Nàng hiện tại trên thực tế chưởng khống Thiên Vũ tập đoàn, tương đương với có thể vận dụng một phần ba tài sản Cung gia, mà bản thân nàng nắm trong tay 40% cổ phần của tập đoàn, ý nghĩa có một phần tám tài sản Cung gia là đồ trong túi của nàng (cái này hắn được nghe từ Cung Ngọc).

Bản thân nàng trí tuệ thừa hưởng từ mẫu thân mình, cũng cực kỳ yêu nghiệt, vì vậy Cung Khải cảm giác cần thiết phải loại bỏ nàng, không những bởi vì số tiền trong tay nàng có, mà còn vì hắn sợ nàng cũng sẽ có tham vọng nhằm lấy chiếc ghế gia chủ.

Dự tính lúc đầu của hai người là sử dụng nàng để thực hiện một vụ hôn nhân chính trị, ôm lấy cánh đùi của gia tộc lớn hơn nào đó, tựa như trước mắt Quý gia đang có xu hướng phát triển không ngừng chẳng hạn.

Chỉ là vài hôm trước, Cung Ngọc tức giận tím mặt về tới Cung gia báo tin cho Cung khải, rằng Cung Vô Song hiện tại đã có một cái nam nhân, hư thật chính là vị hôn phu mà Cung Thiên Vũ lập ra từ hồi còn nhỏ cho nàng.

Tà hồ là, nam nhân này thân phận bí ẩn thế nào mà Quý gia cũng có vẻ sợ hãi hắn.

Có một việc nàng không biết, đó là hiện giờ ngoại trừ cổ phần trong tay nàng cùng Tô Hàn là không nắm lấy, còn lại toàn bộ hơn 90% cổ phần một mình Cung Vô Song cầm giữ.

Chỉ là như vậy thôi, Cung Khải đã thầm hô không tốt, tự thân cho người đi kiểm tra lai lịch người này.

Tới lúc tìm được, hắn thở phào một hồi, ra là cái dã tiểu tử không quyền không thế.

Cung Khải người này có chút tâm trí, thế nhưng làm người kiêu ngạo, hắn chỉ tin vào những gì mình điều tra, vì vậy lập tức coi nhẹ lời kể của Cung Ngọc về việc Diệp Phàm có thể làm cho Quý gia cúi đầu.

Trong lòng hắn, trước giờ vẫn luôn nghĩ muội muội mình ngu ngốc cùng hồ nháo, không làm được chuyện chính sự.

Đương nhiên, hắn thấy thế cũng mừng, nếu không hắn sẽ không thể có được vị trí gia chủ một nhẹ nhàng sau khi Cung Thiên Vũ mất.



Dù sao, trước mắt xem ra phải dùng kế hoạch khác để đối phó với Cung Vô Song.

Sau một hồi suy tính, cuối cùng hắn lập ra được kế hoạch đúng như ở phía trước Diệp Phàm nói trắng ra với Cung Thành.

Về mặt làm sao để hai người cùng đến, nếu không phải Cung Thiên Vũ hôm nay bệnh tình chuyển biến xấu, hắn cũng sẽ lấy danh nghĩa là gia tộc tụ hội để mời.

Chỉ cần để mọi người thấy được Diệp Phàm vô năng, từ đó hắn có quyền nghi ngờ cùng chèn ép Cung Vô Song,

Kế đến là một loạt minh tranh ám đấu, để yêu cầu nàng giao ra cổ quyền, hơn một bước là khiến nàng không thể không từ bỏ quyền thừa hưởng tài sản từ Cung gia.

Còn có một điều làm hắn hơi lo lắng, đó là theo như hắn tìm được, gia gia của Diệp Phàm chính là kẻ thần bí có y thuật cao minh hồi xưa đã cứu Cung Thiên Vũ một mạng.

Hắn không dám khẳng định, rốt cục Diệp Phàm có được năng lực giống như gia gia của hắn hay không?

Bất luận Diệp Phàm có năng lực cứu lão gia tử hay không, chỉ cần không cho hắn đi vào, không cho hắn có cơ hội cứu trị, không thể nghi ngờ là an toàn nhất!

...

"Cung Thành, ngươi không cần tự làm mình mất mặt ở đây"

Cung Hàn Nguyệt cười ngâm ngâm mà nhìn Cung Thành.

Nàng vãn trụ lấy một bên tay của Diệp Phàm, cực kỳ thân mật mà dán vào người hắn.

"Tỷ phu năng lực không phải ngươi có thể so sánh, ngươi cho rằng bằng chút công phu mèo quào của ngươi là có thể năng lại hắn sao. Ta khuyên ngươi một câu, đừng đứng tại đây rước nhục vào thân, rảnh chỗ nào liền cút qua chỗ ấy đi"

"Cung Hàn Nguyệt, đó là thái độ của ngươi nói chuyện với bậc huynh trưởng hay sao?"

Cung Thành giận tím mặt, ánh mắt nhìn Diệp Phàm đã mang theo một mạt sát khí.

"Ngươi đừng tại đây người lừa ta gạt, ta rõ ràng Diệp Phàm trước đây hai tuần vẫn là cái công nhân đi dọn gạch đi? Nếu là một cái cao thủ, dùng năng lực của hắn còn không có tiền hay sao? Cần gì phải đi làm công vất vả như vậy?"

Tuy cảm thấy Diệp Phàm vừa rồi trắng trợn nói xuyên qua kế hoạch của phụ thân hắn có chút tà hồ, thế nhưng Cung Thành nhìn qua Diệp Phàm, thế nào cũng chỉ thấy một cái thiếu niên trói gà không chặt.

Lại nói, một cái tiểu từ nghèo đi làm công còn không đủ ăn mặc, kiếm đâu ra tiền để đi tập võ?

"Không cần nhiều lời nữa"

Cung Thành không kiên nhẫn vẫy vẫy tay, khiêu khích nhìn Diệp Phàm.

"Ta gần nhất mới thăng cấp Karate lên đai đen tam đẳng, cũng muốn thỉnh giáo xem vị muội phu này công phu có bao nhiêu thâm"

Diệp Phàm trực tiếp lờ đi Cung Thành, vươn hai ngón tay ra búng lấy cái trán nhỏ của Cung Hàn Nguyệt.

"Tiểu ma nữ, thiếu gây thù chuốc oán cho ta."

Hắn làm sao không nhìn ra được, Cung Hàn Nguyệt là muốn mượn tay hắn trừng trị Cung Thành ban nãy có cái nhìn khinh nhờn nàng.

Nàng biết rõ Cung Thành tham lam cơ thể nàng, vì vậy ôm lấy cánh tay của Diệp Phàm, kích thích tấm lòng ghen tị của Cung Thành, để hắn ra tay là sát chiêu.

Từ đó, Diệp Phàm có đánh tàn hắn cũng chỉ có thể coi là hành động tự vệ, không ai có thể nói gì.

Cung Hàn Nguyệt ôm trán, ủy khuất nhìn Diệp Phàm, điềm đạm đáng yêu.

"Tỷ phu, ta chỉ là nói sự thật sao?"

Cung Vô Song từ phía sau nhìn thấy một màn vừa rồi, lông mày khẽ nhíu, có chút suy tư...

"Đi tìm chết!"

Chính xác như đã nói, Cung Thành nhìn thấy Diệp Phàm cùng Cung Hàn Nguyệt thân mật thế kia, lòng ghen tị bùng nổ.

Hắn hét lớn, một quyền vung ra.

Chỉ là hắn đến tay còn không kịp giơ, Diệp Phàm đã ném ra hai cây kim châm, mỗi cây đều mang theo một đạo tiên khí.

Hai cây kim châm phân biệt rơi vào ấn đường cùng giữa cổ họng của Cung Thành, làm hắn đau đớn kêu lên, lùi lại một bước.

"Ngươi... ngươi vừa làm cái gì?"

Hắn sợ hãi sờ lên cổ họng cùng trán của mình, thấy được hai cây kim châm đang cắm chặt, sợ hãi mở miệng.

"Nể tình ngươi mang trong mình Cung gia huyết, ta tha cho ngươi một cái mạng"

Diệp Phàm nhàn nhạt nói.

Không đợi Cung Thành thở ra một hơi, hắn lại tiếp tục.

"Bất quá tội chết có thể miễn, tội sống khó tha. Ta lấy danh nghĩa Diệp Trường Sinh tuyên bố, tước bỏ giác mạc cùng thanh quản của người. Từ giờ phút này ngươi không thể thấy, cũng không thể nói chuyện"

Thanh âm của Diệp Phàm leng keng hữu lực, không dung người phản đối.

Cung Thành không tin tà, rút ra hai cây kim châm trên người mình, lại không thấy bản thân có biến đổi gì, cuồng tiếu

"..."

Bất quá lập tức, ngay khi hắn vừa định mở miệng nói hai từ "xàm ngôn", liền nhận ra thanh âm của mình không thể thoát ra ngoài.

Kế tiếp, tầm nhìn của hắn biến thành một mảnh đen kịt, không còn chút ánh sáng.

...

Diệp Phàm bốn người thoát khỏi Cung Thành, hướng tới căn phòng phía đông Cung Thiên Vũ đang nằm tiến tới.

Cung Vô Song quay qua đằng sau, nhìn thấy được Cung Thành đang hoảng loạn quờ quạng tay mà há to mồm, hiển nhiên là gào thét, chỉ là không có thanh âm ra mà thôi.

"Ngươi nói đều là thật?"

Nàng đối với Diệp Phàm hỏi.

"Là!" - Diệp Phàm gật đầu khẳng định - "Lão bà ngươi không nỡ?"

Cung Vô Song nhẹ nhàng lắc đầu.

Nàng đối với Cung Thành không có chút tình cảm đang nói, sẽ không vì hắn mà cầu tình.

Hơn nữa, hắn vừa mở miệng châm chọc cùng xỉ nhục Diệp Phàm, nàng hiện tại mà vì hắn cầu tình, liền ngang với việc âm thầm nhận đồng những gì hắn nói.

Cung Vô Song không biết là, Diệp Phàm phế đi khả năng nhìn cùng nói của Cung Thành, đảo cũng không phải do hắn xúc phạm gì đến Diệp Phàm.

Trong mắt Diệp Phàm, một con voi chả nhẽ còn cần tức giận vì một con kiến cố gắng đốt nó một phát sao?

Dẫm chết một phát đó là!

Diệp Phàm trừng phạt như vậy, là vì những Cung Thành kiếp trước không thiếu nhục mạ cùng khinh nhờn Cung Vô Song, cũng vì cái nhìn vừa rồi của hắn đối với Cung Hàn Nguyệt.

Không đương trường giết chết hắn, chỉ là nể tình Cung Thiên Vũ mà thôi.

Bất quá Cung Thành hiện tại là cái phế nhân, mắt không thấy miệng không thể nói, cùng người chết không sai biệt lắm.

"Diệp Trường Sinh là ai?"

Diệp Vân Phi vẫn luôn yên lặng, đến lúc này mới mở miệng nói chuyện.

"Một cái danh thế nhân gọi ta mà thôi" - Diệp Phàm cười đáp.

...

Một đường tiến vào, không còn ai khác ngăn cản đoàn người của Diệp Phàm, căn bản bọn họ đa số đều là hạ nhân, nhìn thấy Cung gia nhị vị tiểu thư đều ở, sẽ không dám giống như Cung Thành tiến lên xằng bậy.

Chả mấy chốc, bốn người tới nơi.

Đúng lúc này, phía bên trong, có tiếng hô lớn.

"Lão gia tử tình huống có chuyển biến"

(Chương xong)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.