Đô Thị Vô Địch Tiên Đế

Chương 74: Dạ Yêu



"Diệp Thần Y, để ta ra ngoài giải quyết người này!"

Mạc Kình Thiên sốt ruột, cũng có chút sinh khí.

Đám người này muốn Cung lão gia tử một hai phải chết đây mà!

Diệp Phàm không vội phản ứng hắn, liếc mắt về phía Cung Hàn Nguyệt.

Cung Hàn Nguyệt một tay vung lên, tạo ra một cái huyễn trận nho nhỏ tạm thời, không có bất kì thứ gì làm năng lượng duy trì, chỉ một chút thời gian liền sẽ biến mất.

Mục đích, chính là không muốn mọi người nhìn đến một màn sắp tới đây.

Tâm niệm vừa động, Cung Hàn Nguyệt trên đầu ngón tay xuất hiện một ngọn lửa tử sắc nhìn đầy yêu dị.

Nàng búng ngón tay một chút, ngọn lửa rời khỏi tay nàng, rơi xuống mặt đất.

Tử diễm vừa chạm mặt đất, liền huyễn hóa thành một nữ nhân xinh đẹp, dáng người ma quỷ, da dẻ trắng nõn; một chút cũng không kém Cung gia tỷ muội, hàng thật giá thật mỹ nhân một cái.

Điều đáng nói là, cách nàng ăn mặc khiến người nhìn máu nóng sôi sục.

Một thân nội y màu đen mỏng, khoác thêm bên ngoài là bộ váy dài tử sắc bán trong suốt, váy bó sát lấy dáng hình man diệu của nàng.

Chất lụa mỏng tới mức không thể che đi nổi tầng nội y phía trong, mà chỉ làm chúng trở nên thêm mông lung, ẩn ẩn hiện hiện, lệnh người mơ màng, dụ hoặc tới cực điểm

Trang phục nửa kín nửa hở như vậy, so với hoàn toàn khỏa thân, càng thêm có lực đánh vào thị giác, càng thêm muốn mạng người.

"Nữ vương" - yêu diễm nữ tử vừa thấy được Cung Hàn Nguyệt, vội vã quỳ một chân, cung kính ôm tay chào hỏi.

"Dạ Yêu, ngươi thay ta ngoài, giáo huấn con kiến đang kêu gào kia một chút, đừng nháo ra mạng người là được" - Cung Hàn Nguyệt vẫy vẫy tay, bâng quơ ra lệnh.

Diệp Phàm nhìn đến Dạ Yêu, lại nhìn về phía Cung Hàn Nguyệt, trong lòng một trận vô ngữ.

Ngươi gọi thuộc hạ ra để giáo huấn người, chứ không phải để câu dẫn người, triệu hồi ra cái nữ mị ma ăn mặc khiêu gợi như vậy để làm cái mao?

Lấy định lực của hắn lúc này, chỉ nhìn Dạ Yêu thôi đã có một tia thần trí bị mê hoặc, dục hỏa nơi hạ thân liền thiếu chút nữa bị thắp lên.

Đương nhiên, đây là do Diệp Phàm đạo tâm bị hủy mười phần không còn một, lại không chủ động áp chế dục vọng nên mới có thể bị ảnh hưởng; ở hắn khách quan nhận xét, mị thuật của Dạ Yêu so với Cung Hàn Nguyệt còn kém xa.

Tuy là vậy, đó cũng không phải là thứ kẻ hèn một giới Địa Cầu có thể chống cự, cho dù có là Tông Sư hay Đại Tông Sư cũng thế.

Diệp Phàm không muốn rước lấy những phiền toái không cần thiết, hắn chỉ nghĩ yên yên tĩnh tĩnh bồi Cung Vô Song đi qua một quãng thời gian tại thế tục giới, để đền bù những tiếc nuối năm xưa chưa làm được.

Cung Hàn Nguyệt dường như cũng nhận ra Dạ Yêu ăn mặc như thế này sẽ chuốc lấy vô tận phiền toái, rốt cục đây là tại Địa Cầu, chứ không phải Ma Cung của nàng.

"Từ từ, ngươi đổi một bộ trang phục khác đi" - nàng biểu tình bất đắc dĩ nói.

Dạ Yêu trên danh nghĩa là thuộc hạ của nàng, thực tế nói là khuê mật cũng không quá.

Thời điểm vừa tới Ma Giới, Dạ Yêu là người đầu tiên Cung Hàn Nguyệt gặp, có thể coi là nửa cái sư phụ, nửa cái ân nhân của nàng; sau đó lại thành tỷ muội một đường cùng nàng trưởng thành, có thể nói là vào sinh ra tử cùng nhau không biết bao lần.

Do vậy, khi Cung Hàn Nguyệt đăng đỉnh Ma giới, trở thành Ma nữ Tử Nguyệt, lập ra Ma Cung, Dạ Yêu liền thuận lý thành chương tiếp nhận chức phó Cung chủ.

Không những thế, do thiên phú của Dạ Yêu có hạn, Cung Hàn Nguyệt còn lăn lội đi tìm kiếm biện pháp tăng lên cảnh giới cho nàng, cuối cùng tìm được một loại khế ước vô danh từ thời xa xăm, làm cho Dạ Yêu luôn bảo trì được 9 thành chiến lực của Cung Hàn Nguyệt.

Khế ước này còn khiến cho Cung Hàn Nguyệt có thể triệu hồi Dạ Yêu tới bên cạnh mình bất kể ngăn cản về không gian, thời gian.

Dạ Yêu nhờ vậy tại Ma giới sở hữu chiến lực thuộc thành phần đỉnh Kim Tự Tháp, bất kỳ ai mơ nhúng chàm nàng phần mộ đều đã có cỏ mọc cao bằng đầu người.

Chỉ tội, cái tiểu yêu tinh này rất ái chỉnh người, trước giờ vẫn luôn yêu thích ăn mặc trang phục dụ hoặc, làm không biết bao nhiêu cái nhị thế tổ ngu ngốc nổi lên sắc dục, cuối cùng liên lụy cả gia tộc bị diệt mãn môn.

Nếu bây giờ vẫn là Ma giới, là nơi dùng vũ lực nói chuyện, khôn sống mống chết, Cung Hàn Nguyệt cũng để nàng ái làm gì thì làm.

Bất quá chung ý nghĩ với Diệp Phàm, tại Địa Cầu, Cung Hàn Nguyệt muốn an an ổn ổn tận hưởng cuộc sống của thiếu nữ tuổi mười chín mà 90 vạn năm trước nàng bị mất đi, do vậy điệu thấp vẫn là chính đạo.

...

"Nguyệt Nguyệt, nhân gia thích mặc như vậy mới đẹp nha ~"

Dạ Yêu nghe được mệnh lệnh từ Cung Hàn Nguyệt, mặt đẹp lập tức thu hồi vẻ nghiêm túc, bĩu môi nhỏ nói.

Nàng lao tới ôm lấy cánh tay người sau, biểu tình đáng thương hề hề, mắt đẹp chớp chớp như sắp khóc.

Cung Hàn Nguyệt lấy tay đỡ trán, nàng đã đoán trước được phản ứng của cái tiểu yêu tinh này.

"Yêu Yêu, không phải lúc đùa nghịch, lo chính sự trước!" - nàng nghiêm giọng nói.

Dạ Yêu thấy Cung Hàn Nguyệt mỹ dung hiện liên một tia nghiêm túc, biết lúc này không phải thời điểm thích hợp đùa giỡn.

Nàng thu hồi vẻ làm nũng bán manh của mình, búng tay cái tách.

"Ân?" - Dạ Yêu thấy trang phục của mình không có sự thay đổi, cảm nhận một chút, sắc mặt chợt biến.

Nàng nhìn qua Cung Hàn Nguyệt, toát lên một vẻ nghi hoặc, - "Nguyệt Nguyệt, đây là đâu? Cảnh giới của ngươi..."

"Chuyện nói ra thì dài" - người sau khẽ cười - " Ngươi liền đảm đương bên ngoài trước, đợi xong xuôi ta liền nói cho ngươi. Tuy chiến lực bây giờ ngươi vạn phần không còn một, bất quá thu thập tên ngoài kia bất quá là một bữa ăn sáng"

"Được rồi"

Dạ Yêu cũng không dây dưa dài dòng, từ trong trữ vật của mình lấy ra một bộ váy dài màu đen, không chút kiêng kị tại chỗ thay đồ.

Diệp Phàm một trán hắc tuyến, Cung Hàn Nguyệt kiến tạo huyễn trận Dạ Yêu khẳng định nhìn ra, nàng mới dám lớn mật như vậy.

Chỉ là, người khác không thấy, hắn thấy a!

Trong lòng một trận ngứa ngáy, vậy nhưng định lực của Diệp Phàm vẫn cực cao, hắn bất động thanh sắc mà nói với Mạc Kình Thiên:

"Ngươi khỏi cần bận tâm bên ngoài, không phải ngươi muốn xem ta thi châm trị bệnh cho Cung gia gia hay sao? Ta liền bắt đầu"

Mạc Kình Thiên nghe Diệp Phàm nói vậy, chung quy vẫn có chút lo lắng:

"Vậy nhưng khi thi châm, kiêng kị nhất là bị đánh gãy..."

"Bên ngoài ta đã cho người đi xử lý" - Diệp Phàm nhàn nhạt ngắt lời hắn.

Mạc Kình Thiên tuy kinh ngạc, không biết Diệp Phàm là lúc nào gọi người, bất quá người sau không cần hắn nói hết liền hiểu ý, hiển nhiên có nắm chắc.

Hắn liếc mắt một vòng quanh phòng, ra lệnh cho nhóm bác sĩ:

"Trừ bỏ Bạch Mộng Hàm, còn lại cút đi!"

"Nhớ đóng cửa ~" - Cung Hàn Nguyệt đột nhiên nhảy ra cười hì hì bồi thêm một câu.

...

Lâm Quang Minh là một vị võ đạo Tông Sư, do Cung Khải tiêu thật nhiều tiền mời về, danh nghĩa là góp một phần vào lực lượng Cung gia, trên thực tế là thế lực hắn bồi dưỡng ngầm.

Hôm nay, Lâm Quang Minh đang nằm dài ngoài sân, lim dim hưởng thụ thị nữ hai bên mát xa, bất chợt Cung Ngọc hớt hải chạy tới:

"Lâm lão, không xong, đại ca ta đang bị người đánh!"

Lâm Quang Minh đang tận mải tận hưởng thì bị người phá vỡ, cực kỳ khó chịu, chỉ là đối phương dù sao cũng là Cung gia dòng chính, không tiện phát tác, buồn bực nói:

"Bảo tiêu đâu, sao hắn không đem theo?"

Cung Ngọc lắc đầu, thần sắc buồn bực:

"Hắn bị người đánh ngay tại phòng bệnh của phụ thân ta. Phía bên trong cách âm, ta chỉ có thể từ cửa sổ bên ngoài chứng kiến, cũng không rõ ràng, thế nhưng bảo tiêu không một cái nào động đậy, trơ mắt nhìn người đánh hắn, ta không biết làm sao, chỉ có thể nhờ đến ngài"

Đương nhiên, nàng không dám nói, nàng không đi vào, đơn giản bởi vì Diệp Phàm để lại bóng ma cho nàng, nàng không dám trực tiếp đối diện hắn.

"Tất cả là tại cái tiện loại Cung Vô Song cùng với dã hôn phu của nàng"

Cung Ngọc oán độc nói thêm, trong lòng đang tính toán mượn đao giết người.

"Nga, là cái tiểu nữ oa con gái của Cung Vấn Thiên? Chỉ là một giới nữ lưu, lại còn trẻ, không lật được ra cái bọt sóng gì" - Lâm Quang Minh nhàn nhạt nói, thần sắc cao ngạo, không để ai vào mắt.

Nói vậy, thế nhưng hắn xem ở việc Cung Khải luôn không keo kiệt mà cung ứng tiền bạc cùng tài nguyên phân thượng, vẫn quyết định nhúng tay.

Hắn hưởng thụ quen rồi, không nghĩ tốn công đi tìm một nhà khác để đầu nhập vào.

Hắn phất tay bảo thị nữ đi sang một bên.

"Đi thôi, xem rốt cục đang diễn ra chuyện gì" - Lâm Quang Minh bối một tay sau lưng, tay còn lại vuốt chút râu trắng của mình, tự cảm giác bản thân xứng với bốn từ "tiên phong, đạo cốt".

Cung Ngọc thấy hắn dứt khoát đứng dậy, trong hoan hỉ.

Nàng không tiếp xúc tới tầng lớp võ giả, không biết Lâm Quang Minh là võ đạo Tông Sư.

Thế nhưng nàng tận mắt chứng kiến đối phương cường đại vượt lẽ thường, từng dùng một quyền đấm chết một con gấu.

Nàng cũng biết đến, tuy mọi ngày muốn đối phương động thân ra mặt khó khăn cực lớn, bất quá trước giờ không có việc gì hắn chưa giải quyết được, đôi khi chỉ cần báo cái danh là có thể ép yên mọi chuyện.

Trong mắt Cung Ngọc, có Lâm Quang Minh khẳng định là cao nhân, có hắn chống lưng, liền mặc cho Diệp Phàm có tà hồ như thế nào, thân phận thần bí ra sao cũng không đáng sợ.

Nàng đã âm thầm tính toán tốt, lợi dụng lần này, đả kích Cung Vô Song một chút, để người sau bỏ đi tâm tư nhòm ngó Cung gia gia sản, tốt nhất là nôn ra cổ phần của Thiên Vũ tập đoàn.

...

Hai người một đường nhanh chóng đi tới.

Cung Ngọc trong đầu đã không đợi được mường tượng ra cảnh Cung Vô Song cùng Diệp Phàm như chó nhà có tang mà cút đi, Cung Khải cũng không dám coi khinh nàng nữa, thay vào đó là vẻ mặt cảm kích.

Nàng biết đại ca mình vẫn luôn đánh tâm nhãn coi thường mình, chả qua bản thân nàng biết mình cũng không tài hoa như hắn, vì vậy không tiện phát tác.

Chỉ là đương nhiên nếu có cơ hội, nàng không ngại vô hình mà vả mặt đại ca mình một chút.

"Ân, mọi người đâu?"

Cung Ngọc nhìn khu vực trống trơn phía trước phòng bệnh của Cung Thiên Vũ, nơi chỉ mới trước đó một lúc còn tụ tập một loạt bác sĩ cùng y tá đứng làm quần chúng xem biến bên trong.

"Cung Khải đâu?"

Lâm Quang Minh cũng lạnh lùng hỏi, hắn nhìn thoáng qua bên trong phòng bệnh, nào có bóng dáng của Cung Khải cùng bảo tiêu, chỉ có một nhóm bác sĩ đang đứng một bên, một cái lão giả mà hắn nhận ra là Mạc Kình Thiên, cùng với một hội thiếu niên nhất nam tam nữ, trong đó có Cung gia tỷ muội.

Lúc này, cái thiếu niên trong phòng tay đang giơ lên kim châm, có vẻ như định thực hiện trị liệu cho Cung Thiên Vũ.

"Lâm lão, ngươi mau ngăn hắn lại, hắn chính là cái kia hôn phu của Cung Vô Song. Ta đã cho người tra xét, hắn bất quá một cái tiểu tử nghèo làm công sống qua ngày, nào có thời gian học tập y thuật. Hắn đây là đang lừa mình dối người, âm mưu hại chết phụ thân ta mà thôi!" - Cung Ngọc nội tâm cười lạnh, bên ngoài lại tỏ vẻ sốt ruột, bộ dạng giống như thiếu điều liền phá cửa mà lao vào.

Lâm Quang Minh nhíu mày, cảm giác Cung Ngọc nói có đạo lý. Hắn mang tiếng là cung phụng tại Cung gia, nếu lúc này có mặt mà không ra tay ngăn chặn, ngộ nhỡ Cung Thiên Vũ có mệnh hệ gì, hắn liền sẽ mang tai tiếng.

Bất quá, hắn cảm giác mọi chuyện đang diễn ra có chút không đúng.

Nói thế nào... cảm giác như Cung Ngọc đang giấu hắn điều gì.

Vậy nhưng, hắn không có thời gian suy nghĩ nhiều; mắt thấy thiếu niên kia hạ châm xuống, hắn vội quát lớn một tiếng:

"Dừng tay"

Câu này hắn sử dụng tới nội lực để nói chuyện, vậy nên phòng cách âm đối với hắn bất quá thùng rỗng kêu to mà thôi.

Dứt lời, hắn vươn tay ra, chạm vào nắm đấm cửa.

Chỉ là, hắn vừa định mở cửa ra, sắc mặt thình lình tái mét, toàn thân như bị người thi triển định thân thuật. Từ trên trán, từng giọt mồ hôi lớn chảy xuống.

Cường giả!

(Chương xong)

Tái bút: Tử Yên xin lỗi mọi người, mấy hôm trước vừa vào viện mổ đau ruột thừa, không có thời gian cùng tinh lực viết truyện, chứ không phải mình drop.

Chương này cùng chương trước hơi tạp văn một chút, mong mọi người thông cảm. Đến tháng tới, mình sẽ cố gắng quay về lịch ngày ít nhất 1 chương, cũng sẽ khống chế không để bị tạp văn. Mong mọi người tiếp tục ủng hộ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.