Diệp Phàm quay đầu lại, mặt treo biểu tình ác thú vị mà nói chuyện.
Dạ Yêu rụt cổ, hai tay không tự chủ được ôm lấy mông càng thêm khẩn, trên đôi má thanh lãnh hiện ra hai luồng đỏ ửng, cổ trắng muốt cũng nhiều thêm một tia phấn hồng.
Đừng nhìn nàng ăn mặc câu dẫn như vậy, đến tận bây giờ mới chỉ có một cái nam tử trước mặt đây là chạm được vào thân thể nàng mà vẫn hoàn hảo nhảy nhót mà thôi.
Những kẻ khác, đừng nói thực hiện, đến chỉ có ý định thôi, nấm mộ đã mọc cỏ um tùm rồi.
Diệp Phàm bị nàng chọc cười, hắn không nghĩ tới Dạ Yêu sẽ toát ra phản ứng đáng yêu như vậy.
Chỉ là, hắn cũng không có lại đi trêu chọc Dạ Yêu, không phải hắn không nghĩ, mà là Diệp Phàm cảm giác được tia tử khí - vốn tồn tại trong cơ thể Cung Thiên Vũ ban nãy hắn hấp thụ - đã bắt đầu có dấu hiệu tàn phá sinh cơ bên trong thân thể của hắn.
Dù chỉ là một tia, vậy nhưng không thể coi thường, tử khí đối với tu sĩ phía dưới Lập Giới Cảnh có thể nói là chí mạng, bởi lẽ bọn họ cảnh giới không đủ để áp dụng bất cứ thủ đoạn luyện hóa nào, chỉ có thể trơ mắt ra nhìn chúng tàn phá cơ thể, dần dần đoạn sinh cơ.
Đương nhiên, không phải nói tu sĩ chỉ cần đạt tới Lập Giới Cảnh liền không sợ tử khí, chỉ là tới thời điểm đó, tử khí không phải là vô giải nan đề nữa mà thôi.
Nếu không phải Diệp Phàm lần này trùng tu thay đổi công pháp là Cửu Chuyển Âm Dương Quyết, có thể luyện hóa trên thế gian vạn vật, hắn cũng sẽ không dám tại thời điểm này thu tử khí để làm lớn mạnh bản thân, căn bản quá nguy hiểm.
Cho nên, việc trước mặt là kiếm một chỗ đả tọa, nhanh chóng luyện hóa.
Nhìn thoáng qua Dạ Yêu, Diệp Phàm vươn ra một lóng tay, khẽ điểm...
...
"Cái này hỗn đản"
Dạ Yêu tức bực dậm chân, thần thức buông ra; nàng vừa mới lấy lại được khả năng hành động.
Thế nhưng lúc này còn đâu bóng dáng của Diệp Phàm.
Đáng chết hỗn đản, dám dùng không gian pháp tắc giam cầm nàng!
Dạ Yêu cắn răng thầm nghĩ.
Nàng cực kỳ muốn tấu hắn một trận, nề hà nàng đánh không lại.
Ngẫm lại, nàng nhận thấy bản thân cũng thật may mắn, hai lần liền trêu chọc lên đầu Tiên Đế, vậy mà đến bây giờ vẫn còn tồn tại.
Nghĩ tới Diệp Phàm, Dạ Yêu mới nhớ ra, ban nãy hắn là tới chuyển lời của Cung Hàn Nguyệt tới cho nàng.
Ân!?
Không đúng!
Từ khi nào quan hệ của hai người này lại trở nên tốt như vậy?
Dạ Yêu trong lòng một trận hoảng hốt, không phải đây lại là mưu kế gì của đối phương đi?
Mặc dù thật sự nàng không liên hệ được một chuyện nhờ vả nho nhỏ kia tới bất luận một cái quỷ quái âm mưu gì, vậy nhưng ai biết đâu, tên hỗn đản kia vốn quỷ kế đa đoan, tâm cơ thâm trầm, lệnh người đoán không ra.
Hít một hơi thật sâu, Dạ Yêu cố gắng bình phục tâm thần, vấn đề đầu tiên là cần đảm bảo Cung Hàn Nguyệt vẫn còn an toàn đã.
Cảnh giới của cung chủ không hiểu vì sao chỉ còn có Thông Mạch Cảnh, cái này mới là điều làm Dạ Yêu lo lắng.
Thông Mạch Cảnh, đặt tại tu tiên giới, đến sức bảo vệ bản thân còn không có.
Hay... đấy là tác phẩm của tên hỗn đản kia?
Tâm loạn như ma, Dạ Yêu lần theo đường cũ trở về phòng bệnh của Cung Thiên Vũ.
Tuy cảm thấy không gian bốn phía có khá khá nhiều điều không đúng, Dạ Yêu cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, chỉ biết âm thầm cầu nguyện cung chủ bình an vô sự.
Đến tận khi nhìn thấy bóng dáng Cung Hàn Nguyệt qua cửa kính phòng bệnh, Dạ Yêu mới tùng một hơi, huyền tâm buông xuống.
Nàng vươn tay gõ cửa phòng bệnh.
"Đệ đệ, ngươi đã..."
Diệp Vân Phi là người mở cửa, nàng cứ tưởng Diệp Phàm quay lại, nói đến một nửa mới nhận ra trước mặt mình là một mỹ nữ lạ mặt, chứ không phải hắn.
"Xin hỏi, ngươi là ai? Gõ cửa có việc gì?"
Nàng vừa hỏi, bên trong Cung gia tỷ muội cũng liền nghi hoặc ngó đầu ra.
"Ta đến tìm cung..." - Dạ Yêu thấy nữ tử trước mặt mình tuy yếu ớt bất kham, vậy nhưng có lại có thể ngang hàng cùng ngồi với Cung Hàn Nguyệt, nội tâm rất nghi hoặc, bất quá trên mặt vẫn rất có lễ phép trả lời.
Chỉ là nàng còn chưa kịp nói hoàn thiện từ "cung chủ", liền bị Cung Hàn Nguyệt cướp lời:
"Nàng là một cái khuê mật của ta khi ta ở nước ngoài nha! Vừa rồi nàng báo với ta nàng đã về nước, hỏi xem hiện tại ta ở đâu, ta liền báo ra địa chỉ nơi đây"
Nàng nói dối tim không nhảy mắt không nháy, một bên truyền âm cho Dạ Yêu:
"Yêu Yêu, không phải ta bảo ngươi không cần đột ngột xuất hiện tại đây rồi sao?"
Cung Hàn Nguyệt vẫn trong trạng thái ngây ngốc, nàng đúng thật không nghĩ ra Diệp Phàm thì có liên quan gì ở đây.
Chả lẽ Dạ Yêu lỡ tay giết chết vị Cung gia Tông Sư kia trước khi Diệp Phàm kịp đuổi tới?
"Tiểu Nguyệt, nếu bằng hữu của ngươi đã tới, vậy ngươi ra nói chuyện với nàng đi thôi, đợi khi nào gia gia tỉnh lại ta sẽ thông báo" - Cung Vô Song khóe miệng nổi lên một tia nhợt nhạt ý cười, gật đầu chào hỏi với Dạ Yêu.
"Đã rõ, tỷ tỷ" - Cung Hàn Nguyệt mỉm cười gật đầu, sau đó lôi kéo Dạ Yêu vẫn còn đang không hiểu mô tê gì ra ngoài.
Hai người im lặng thẳng tới khi đi ra ngoài sân lớn, Cung Hàn Nguyệt mới chỉ vào một băng ghế đá.
"Ngồi đi"
Nói rồi, thiếu nữ tự mình ngồi xuống, biểu tình lười nhác.
Trước mặt Dạ Yêu, nàng không cần phải giữ hình tượng cung chủ tôn nghiêm giống như đối mặt với những cấp dưới khác, người trước cũng không cần phải câu nệ; điều này đã trở thành một thói quen nho nhỏ của hai nàng từ nhiều vạn năm.
Dạ Yêu nhìn quanh, cảm thấy khung cảnh xung quanh thập phần mới lạ, từ nhà cửa, rồi đến mấy cái đồ vật có bốn bánh kia, nàng đều chưa gặp bao giờ.
Như đoán được nỗi băn khoăn của Dạ Yêu, Cung Hàn Nguyệt mỉm cười nói thêm:
"Đừng thất thần ra đó nữa, nơi này không phải là Ma Cung, cũng không còn là thượng thiên, mà ta cũng không phải là cung chủ nữa rồi"
Dạ Yêu lại ngốc, nơi này không phải thượng thiên? Chả nhẽ là Thần giới?
Cơ mà sau khi cẩn thận cảm thụ lại, nàng thấy được nơi này không khí thực sự ô trọc, thiên địa chi khí thiếu đến đáng thương, khả năng là một tinh cầu cấp thấp nào đó.
Đặt mông ngồi xuống bên cạnh Cung Hàn Nguyệt, nàng ôm lấy một bên tay người sau, đáng thương hề hề mà nói:
"Nguyệt Nguyệt, ngươi nhưng hù chết nhân gia nha!"
"Ngươi bình tĩnh nói xem chuyện gì đã xảy ra? Vì cái gì ngươi vội vã tới mức quên cả việc dùng thần thức để giao lưu? Còn Diệp Phàm hắn làm sao? - Cung Hàn Nguyệt bất đắc dĩ để nàng lăn lộn, hỏi chuyện.
"Diệp Phàm? Ngươi là nói đến tên hỗn đản Diệp Trường Sinh?" - Dạ Yêu hỏi lại.
Cung Hàn Nguyệt gật đầu.
"Diệp Phàm là tên thật của hắn"
"Nga!" - Dạ Yêu ngạc nhiên, tính bát quái của thiếu nữ bất chợt nổi lên - "Từ khi nào quan hệ của hai người trở nên tốt như vậy?"
"Không nói liền tính, đúng là hảo tâm không có hảo báo, bạch công ta lo lắng hắn sẽ gây hại cho ngươi!" - Dạ Yêu bĩu môi nhỏ, quay đầu sang một bên, giả vờ giận dỗi.
Nhìn cái khuê mật của mình hứng thú bừng bừng mà hỏi, nàng thực sự muốn tấu Cung Hàn Nguyệt một trận.
Nề hà, người này nàng cũng không đánh lại.
Chợt, Dạ Yêu cảm thấy mình ủy khuất cực kỳ, rốt cục có thật là khuê mật hay không a? Cánh tay chưa gì đã quải ra bên ngoài.
Bĩu bĩu môi, Dạ Yêu buồn bực kể lại đầu đuôi sự việc, đương nhiên nàng một câu cũng không nhắc đến việc Diệp Phàm dọa đánh mông nàng, nếu không không biết Cung Hàn Nguyệt còn muốn trêu chọc nàng như thế nào nữa.
"Chỉ vì hắn giam cầm ngươi, ngươi liền cho rằng hắn tính toán mưu đồ bất lợi với ta?"
Vốn tưởng có đại sự gì, hóa ra tất cả chỉ là Dạ Yêu trí tưởng tượng phong phú mà thôi.
"Ai bảo hắn thình lình xuất hiện ở đây nha! Vốn dĩ Tiên Ma lưỡng phe đối lập, thủy hỏa bất dung, hắn mưu đồ hãm hại ngươi mới là bình thường sao? Đối lại bất kỳ một ai khác đều sẽ nghĩ vậy" - Dạ Yêu đô đô cái miệng nhỏ, nói.
"Thế nhưng hắn vốn dĩ không giống với các Tiên Đế khác nha. Nếu không trước đây hắn liên không thả ngươi đi" - Cung Hàn Nguyệt cười đáp.
Đâu chỉ có vậy, Cung Hàn Nguyệt khi còn ở Ma Cung không thiếu thu thập tình báo về Diệp Phàm, biết rõ hắn không thiếu trấn áp các thành phần Tiên Đế hiếu chiến, rắp tâm khơi mào Tiên - Yêu - Ma chiến; hắn cũng cấm đệ tử tùy ý sát phạt yêu tộc cùng ma tộc một cách vô căn cứ, không giống như một số Tiên Đế khác luôn quan niệm không phải tộc ta, cần thiết tru diệt.
Dạ Yêu nghe khuê mật của mình nhắc đến sự kiện xấu hổ kia, mặt nhỏ không cấm đỏ lên, chỗ nào đó không tự chủ được ngọ nguậy tại chỗ một cách mất tự nhiên.
Nàng vội vã đánh trống lảng:
"Tới phiên ngươi, ta muốn đươc minh bạch hết thảy"
Cung Hàn Nguyệt gật đầu, lọc ra những kí ức cần thiết, một lòng tay điểm vào trán Dạ Yêu...
...
Không trung huyền bí, hạo nguyệt treo cao, sao trời lập loè.
Ánh trăng bàng bạc từ bên trong không trung, chiếu vào trong lòng một tòa sân thanh tịnh tại Cung gia phủ đệ.
Cung Vô Song mặc lên trên người một bộ váy ngủ bằng lụa màu trắng, an an tĩnh tĩnh ngồi trên một băng ghế dài.
Kiểu nguyệt quang huy chảy dài trên người nàng, càng làm nàng giống như băng tuyết tinh linh, thuần tịnh tuyệt mỹ, dung mạo thanh nhã vô song, không chỉ vô tạp chất, còn toát ra một tia thánh khiết hương vị.
Lúc này, Diệp Phàm lại không chút khách khí gối Cung Vô Song chân dài, an nhàn nhắm mắt.
Mấy ngày gần đây, nói chính xác là kể từ khi mở ra thời không chi môn, bước lên thời không chi lộ để về tới đây, hắn bận muốn chết rồi.
Tuy đều không phải đại sự, thế nhưng luân phiên trải qua suốt cả một tuần, hắn tinh thần cũng là có chút mệt mỏi.
Da thịt mát lạnh cùng mềm mại, thêm vào xử nữ thanh hương, đối với việc giảm bớt mệt mỏi cho hắn có cực lớn hiệu quả.
Mà Cung Vô Song, vốn luôn luôn lạnh băng cùng cự người ngàn dặm, lúc này hiếm thấy không có đẩy Diệp Phàm ra, nàng nhìn thiếu niên đang gối trên chân mình, bên trong ánh mắt chưa nhiều loại cảm xúc đan xen, đáng nói là đã bắt đầu xuất hiện một tia tình tố mờ nhạt.
Điều này đến bản thân nàng cũng không nhận ra, chỉ đơn thuần cho rằng đây là tấm lòng cảm kích của mình đối với hắn mà thôi.
Cho hắn nằm lên đùi của mình, tại nàng đọc được, đây là một trong những điều các cặp đôi khi luyến ái sẽ làm.
Tùy tay mở ra điện thoại, Cung Vô Song chọn vài bản nhạc nhẹ, bật lên, tuy tĩnh lặng bị phá vỡ, vậy nhưng âm nhạc hợp khung cảnh lại càng làm cho tâm hồn hai người thêm an tĩnh.