Độ Tươi

Chương 35



Lần đầu tiên Phó Nhất Tuệ nghe thấy Hà Tê gọi tên mình, cô ta đã sợ đến mức vã mồ hôi hột. 

Cô ta buộc phải rời mắt khỏi Vưu Tự, quay sang nhìn Hà Tê. 

Cô ta ghen tị với sự điềm tĩnh và dí dỏm của Hà Tê, những đặc điểm như vậy nửa là trời sinh, nửa là do rèn luyện, nên tạm thời cô ta không thể sở hữu được. 

Lúc này, Hà Tê ngà say híp mắt lại, miệng có màu hồng phớt như nhung, dây chuyền vàng và hoa tai mỏng lấp lánh dưới ánh đèn, lông mày lông mi dày nhưng không sắc, trong mắt còn nhuốm vẻ thân thiện, ghé vào tai cô ta nói: “Xung quanh có người hút thuốc, nếu cô không ngửi được, chúng ta có thể trốn ra ngoài.” 

Phản ứng đầu tiên của Phó Nhất Tuệ là từ chối. Thật ra cô ta có hơi sợ nếu ở riêng với Hà Tê, mình sẽ bị thua thiệt vì đẳng cấp quá thấp, đành cố gắng tăng âm lượng hét vào mặt Hà Tê: “Không sao!” 

Ai ngờ Hà Tê nhìn khẩu hình lại tưởng cô ta tỏ vẻ đồng ý, nên rất gật đầu tán thành, khoác vai cô ta đi về phía lối ra, mạnh mẽ đến mức không thể từ chối. 

Mãi cho đến hành lang thủy tinh gần kho chứa đồ, Hà Tê mới buông tay ra. 

Phó Nhất Tuệ cảm giác vô cùng xấu hổ, nhưng đối phương lại không coi trọng, chỉ mải dựa vào lan can quẹt điện thoại, thế là cô ta cũng lấy điện thoại ra lướt xem vòng bạn bè có cập nhật gì mới không. 

Hà Tê vừa mở miệng, Nhất Tuệ đã căng thẳng thần kinh: “Cô tốt nghiệp đại học chưa?” 

Cô ta hắng giọng, không muốn ở thế bất lợi: “Tốt… Tốt nghiệp lâu rồi. “

“Ồ, cô cũng đi Pháp?” 

“Ừ.” Lúc trả lời câu này, cô ta hơi hếch cằm lên. 

“Tự bỏ vốn?” 

“Đúng vậy.” 

“Gia đình ủng hộ?” 

Phó Nhất Tuệ ánh mắt lấp lóe: “Cũng tạm.” Đương nhiên là không ủng hộ, bố mẹ cô đều có gia đình mới, cô ta phải chạy vạy khắp nơi, chịu vô số lần giáo dục và ánh mắt lạnh lùng mới có gom được đủ tiền, còn buông ra những lời cay độc như “Đây là lần cuối con xin tiền bố mẹ.” 

“Vậy thì tốt. Ở Pháp, hai người sống cùng nhau?”

“Sống đối diện.” Dứt lời liền quan sát vẻ mặt của Hà Tê, tựa hồ không có phản ứng gì. 

Hà Tê tiếp tục like hàng loạt trên app xã hội, rồi hỏi: “Hai người ở bên nhau à?” 

Phó Nhất Tuệ giấu tay sau lưng, muốn nói đúng thế, nhưng nói dối như vậy sẽ sớm bị vạch trần. 

“Còn chưa.” 

Hà Tê nhướng mày: “Còn chưa… Nghĩa là sắp rồi?” 

Cô ta cố chấp gật đầu, Hà Tê đột nhiên cảm thấy người này khá là dễ thương___ Nhìn biểu hiện trước mắt của Vưu Tự, e rằng thanh tiến độ tình yêu của bọn họ vẫn chưa bắt đầu đâu, nó vẫn đang ở chế độ màn hình đen giảm xóc, hơn nữa có thể mạng đã bị ngắt kết nối. 

“Năm đó, nếu không phải chị cố ý chỉ sai tầng, gián tiếp hại tôi bỏ lỡ cơ hội gặp anh ấy, có lẽ ngày hôm nay sẽ khác rất nhiều.” 

Hà Tê vội vàng nhớ lại, không lâu sau khoảng thời gian ấy, Vưu Tự cùng cô đi Tây Bắc, đúng là Phó Nhất Tuệ đã bỏ lỡ khá lâu. 

“Cô nói cô không quen anh ấy mà, sao có thể tùy tiện đến nhà người ta được? Đó không phải hành vi cuồng theo dõi à?” 

“Nhưng chị cũng thế mà?” 

“Tôi đâu có đi tay không, tôi mang theo quà cáp hẳn hoi nhé, quan trọng nhất là tôi đã sớm quen anh ấy rồi.” 

Phó Nhất Tuệ nhất thời không tìm được lý do phản bác. 

Hà Tê bật cười: “Cô không cần phải ác cảm với tôi như vậy, phụ nữ là sinh vật đáng yêu nhất trần đời, tại sao lại ghét nhau vì một người đàn ông chứ?” 

Phó Nhất Tuệ thả lỏng sắc mặt một chút: “Tôi đã xem phim ngắn chị quay hai năm trước rồi, khá hay, sao chị không quay tiếp nữa?” 

Hà Tê lập tức bắt được trọng điểm: “Tại sao mọi người đều biết chuyện này thế? Tôi thậm chí còn cố tình sử dụng tên giả, cũng không lộ mặt hay kể với ai.”

Phó Nhất Tuệ ngập ngừng, từ chối nói ra đó là bởi vì Vưu Tự đã phát những bộ phim vụng về đó trên điện thoại mỗi khi rảnh, đôi lúc còn dùng máy chiếu phóng to lên bức tường của căn hộ, cô ta giải thích một cách gượng ép: “Tôi vô tình bấm vào một tập phim được đề xuất trên trang chủ, giọng đặt câu hỏi rất giống giọng chị.”

Hà Tê nhún vai cười, không hỏi thêm gì nữa___ Bọn họ chỉ mới nói vài câu, làm sao có thể nhớ rõ thanh âm được? Cô nhóc này thật đáng yêu. 

“Thật ra khuôn mặt cô rất nhỏ, hợp với tóc ngắn hơn.” Hà Tê phát hiện Phó Nhất Tuệ bỗng nhiên đỏ mặt, có lẽ là bởi vì cô nói quá trực tiếp, bèn bổ sung: “Nhưng kiểu này cũng khá thú vị.” 

Phó Nhất Tuệ cụp mắt, giọng điệu chợt trở nên nặng nề: “Cắt tóc ngắn chỉ cần một nhát dao, nhưng nuôi tóc dài thì cần rất nhiều thời gian.” 

“Nếu không bỏ được thì giữ lại thôi.” 

Im lặng một lúc, Phó Nhất Tuệ hỏi cô: “Sao chị lại thích đạo diễn Lại?” 

Hà Tệ thuận miệng hỏi: “Cô cảm thấy anh ấy không tốt sao?” 

“Không, anh ấy rất tốt.” Giọng của Phó Nhất Tuệ rất kiên định, như thể nhấn mạnh một sự thật đã được thành lập, rồi tự nhủ trong lòng: thoạt nhìn hơi gầy, có khí chất nghệ sĩ có thể phát điên bất cứ lúc nào, nhưng từ tận đáy lòng, cô ta hy vọng hai người họ sẽ mãi mãi bền chặt, không bao giờ chia tay.

“Được rồi, kết thúc.” Hà Tê quay lưng lại, âm thầm cười đắc chí, cảm thấy những chuyện riêng tư dối trá này rất thú vị. 

Phó Nhất Tuệ lại nói: “Chúng ta vào thôi. Vừa rồi bọn họ gọi rất nhiều rượu, tốt hơn là nên đứng bên cạnh quan sát.”

Hà Tê gật đầu đi theo phía sau, nghĩ bụng mối quan hệ nửa tôn thờ nửa si mê này đúng là kéo dài lê thê. Canh cánh trong lòng, cảm động trời đất, một bên tình nguyện.

Những chùm ánh sáng xanh tím được bố trí dày đặc đang nhấp nháy điên cuồng, không gian tối tăm chen chúc tràn ngập khói thuốc, những bản nhạc bắt tai và âm thanh bị bóp nghẹt của những chiếc loa có âm vực thấp đập thẳng vào màng nhĩ, thị giác và thính giác đã bị khống chế, chỉ cần uống thêm chút rượu, khứu giác và vị giác cũng sẽ suy giảm. 

Mấy người trên ghế dài đã uống tới say mèm, hình ảnh thật thảm không nỡ nhìn___ Đám Viên Dã Tuyền ôm lấy cánh tay nhau, xếp thành một hàng, ngay ngắn lắc mỡ mặt, mỡ ngực theo điệu nhạc xập xình. Có người dụi mắt mấy lần vẫn không nhìn rõ bọn cô, trực tiếp triệu hồi nhân cách thứ hai mất kiểm soát, đây chính là ma lực của rượu. 

Thậm chí Hà Tê còn nghi ngờ Lại Phong Vi nằm gục một bên đã bị ngộ độc rượu, vội vàng bước qua vài cái chân đang vung vẩy loạn xạ như đạo cụ múa cột tre, cẩn thận ngồi xổm xuống bên cạnh anh ta, luồn ngón tay vào giữa mũi của người nọ, cảm thấy hơi thở phập phồng, vỗ mặt mấy cái liền có phản ứng, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô muốn tìm Phó Nhất Tuệ thương lượng xem làm cách nào để chấm dứt tình trạng tất cả nhân viên đều thăng thiên này, nhưng khi quay đầu nhìn lại, cô mới phát hiện vẫn còn một người chưa chết máy. 

Phó Nhất Tuệ dĩ nhiên sẽ trở về bên cạnh Vưu Tự, nhưng cô ta chỉ ngồi im ở đó, không có cơ hội đích thân chăm sóc anh___ Vưu Tự đang ngồi ở mép ghế chọc tăm xỉa răng vào trái cây, mấy cốc rượu hình thù khác lạ trước mặt đều trống không, chứng tỏ anh cũng uống không ít. 

Trong tình cảnh này, thế mà vẫn có một cô gái giơ điện thoại lên hỏi anh thông tin liên lạc, anh không thèm nhìn người ta, cũng không nghe thổ lộ, chỉ lắc đầu điêu luyện với đ ĩa trái cây, ước chừng trong lúc hai cô trốn ra ngoài, chuyện như này không chỉ diễn ra một lần. 

Từ góc độ người ngoài cuộc nhìn Phó Nhất Tuệ bồn chồn đứng ngồi không yên, Hà Tê bỗng thấy lòng vui phơi phới, xác nhận Lại Phong Vi vẫn ổn thêm lần nữa, cô dọc theo bục thấp ở mặt sau của ghế đánh bài, gia nhập vào đám đông trên sàn nhảy. 

Nhảy disco là một hình thức tập thể dục rất tốt, dù chỉ nhảy trong một giờ, ta cũng có thể vận động nhiều mà không thấy mệt mỏi chút nào. 

Cô nhảy một vòng thì phát hiện một thanh niên sáng sủa nãy giờ đang tia mình, vốn không định để ý nhưng nghĩ thế nào cô lại cười đáp lại, thế là anh chàng liền xuyên qua đám đông tiến lại gần. 

Còn chưa kịp chào hỏi với người nọ, cô bỗng cảm thấy cổ tay mình bị một lực vừa phải giữ lại, lòng bàn tay ẩm ướt, xúc cảm rất quen thuộc, cô chợt nhận ra đó là ai. 

Cô không hề giãy giụa, mải nhìn theo cái ót kia, xuyên qua mấy tấm rèm đen cùng đám đông hỗn loạn, rồi được đưa thẳng đến cửa thoát hiểm. 

Tiếng nhạc văng vẳng vọng đến, mặt đất khẽ rung chuyển, hơi lạnh từ máy điều hòa xua đi hơi nóng trên người cô, hô hấp cũng dịu lại. 

Mỗi lần Hà Tê chơi điên cuồng đến tận đêm khuya, thần kinh của cô sẽ trở nên thư thái, ý thức cũng rơi vào trạng thái xuất thần, mọi thứ cô nhìn thấy đều mơ hồ xa lạ, chẳng hạn như trước mắt. 

Hai người cách nhau một gang tay, tay Vưu Tự không hề buông ra, anh cùng Hà Tê yên lặng nhìn nhau, trong lòng tràn đầy bất an. 

“Đạo diễn Vưu có chuyện gì thế? Nắm tay nhau như vậy, bị Phó Nhất Tuệ nhìn thấy thì không ổn đâu?” 

Anh vẫn không nhúc nhích, tần suất chớp mắt rất thấp, đầu óc cực kỳ minh mẫn: “Em không ngại bị Lại Phong Vi nhìn thấy?” 

Chúng tôi tin tưởng lẫn nhau, chưa bao giờ xảy ra xung đột vì những chuyện như thế này.”

“Em thật sự cảm thấy anh ta đáng tin sao?” 

Hà Tê cười nói: “Chúng tôi cùng nhau bôn ba ngần ấy năm, tôi không tin anh ấy thì tin ai?” 

Vưu Tự nhăn mày chất vấn: “Đến việc em trượt chân rơi xuống sông, anh ta cũng không để ý tới, liệu có thật sự quan tâm em không? Nếu anh ta trân trọng em như vậy, làm sao có thể giao cho em những việc vừa mệt mỏi vừa nguy hiểm đó?” 

“Đâu phải anh ấy đẩy tôi ngã xuống, tôi còn phải cảm tạ ơn cứu mạng của anh ấy đây này. Vả lại, những công việc đó tôi thích nên mới làm, còn nếu tôi không thích, chẳng ai có thể ép buộc tôi làm cả.” 

Ơn cứu mạng là một từ rất quen thuộc, trước đây anh đã từng nghe cô nói qua, nhưng đối tượng bây giờ không phải là anh nữa.

Hà Tê nhìn vẻ mặt kinh ngạc của anh, mạnh mẽ gạt bàn tay đó đi.

“Mau về đi, ra ngoài lâu như vậy rất dễ bị hiểu lầm.” Cô thu tay về, lùi ra sau một bước. 

Vưu Tự mím môi, cố gắng tìm kiếm bất kỳ cảm xúc ấm áp nào đó trong mắt hoặc trên mặt cô, hòng nhìn thấu sự ngụy trạng mà anh suy đoán. 

Nhưng không thành công. 

Cô chỉ bình tĩnh chớp mắt, ánh mắt lạnh lùng khác thường rơi trên khuôn mặt của anh, tứ chi tự nhiên bày ra tư thế phòng bị, ngay ngắn vạch ra một đường cảnh cáo trước mặt. 

Trái tim anh chìm vào lạnh giá, như thể đụng phải một tai họa bất ngờ xảy đến. 

Điểm khác biệt duy nhất là cơn bão này đã được báo trước, mà anh thậm chí không có ý định kích hoạt kế hoạch khẩn cấp, chỉ dựa theo suy nghĩ của mình để mặc tình hình trở nên tồi tệ hơn, hệt như bị mong muốn tự hủy hoại bản thân vô lý quấy phá. 

Anh chợt nhận ra từ nay Hà Tê sẽ không bao giờ tìm bất kỳ lý do gì để gặp mặt anh, sẽ không lãng phí thời gian và công sức tự tay làm quà tặng rồi đợi ở cửa nhà anh, sẽ không quan tâm đ ến tiến độ công việc và chế độ ăn uống của anh, sẽ không sầu lo vì tâm trạng thất thường của anh, sẽ không chia sẻ những giả thiết kỳ quặc đó với anh, sẽ không cùng anh phấn đấu quên mình lao vào những điều chưa biết, càng không có khả năng xếp anh vào kế hoạch cuộc đời của mình nữa. 

Cô đã thay đổi lề lối, chuyển tất cả sự nhiệt tình từng đổ dồn vào anh sang một người khác. 

Hơn nữa, kết cục này do chính tay anh tạo thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.