Thành Liêu phản ứng còn nhanh hơn Hà Tê, khi cô còn đang ngơ ngác trước ống kính, anh ta đã giơ tay chào Vưu Tự một cách thăm dò.
Mặt Vưu Tự lộ ra vẻ nghi hoặc, tựa hồ đang suy nghĩ tại sao Thành Liêu lại giơ tay với mình.
Thành Liêu vòng tay qua lưng Hà Tê, dẫn cô đến bên Vưu Tự, Hà Tê quay sang hỏi anh ta: “Anh làm gì thế?”
“Đi chào hỏi tí, hồi trước từng chơi cầu với nhau mà. Lần trước ra sân bay đón em cũng gặp nhưng không kịp chào. Em không nhớ à.”
Vưu Tự tắt máy trong tay, nhìn hai người từng bước một đi tới, anh đứng thẳng, đút một tay đút vào túi, biểu cảm rất vi diệu.
“Cậu là Vưu Tự nhỉ?” Thành Liêu hơi nghiêng đầu, ngữ khí có chút không xác định.
Anh gật đầu, ánh mắt lướt qua khuôn mặt của Hà Tê.
“Xin chào, tôi là Thành Liêu, lần trước chơi khúc côn cầu trên băng chúng ta đã gặp nhau, nhớ không?” Thành Liêu đưa tay về phía anh.
Vưu Tự híp mắt, sau đó đại khái là nghĩ tới gì đó, mới rút tay từ trong túi ra, bắt tay với anh ta.
“Đây là bạn gái của tôi, Hà Tê, cậu cũng từng gặp cô ấy rồi, tính ra không đánh không quen nhỉ, ha ha.”
Trong đầu Hà Tê “đùng” một tiếng, đúng rồi, còn cả vụ này nữa.
“Không nhận ra cũng là bình thường. Lúc đó cô ấy đội mũ bảo hiểm, sức cũng như vâm.” Anh ta cười rạng rỡ như đang nhớ lại.
Vưu Tự nghe xong thì ánh mắt trực tiếp rơi trên mặt Hà Tê, cằm anh nhếch lên, lộ vẻ xác định.
Hà Tê bị nhìn chằm chằm đến mức nóng cả tai, bèn nhắc nhở: “Thành Liêu, em từng mời cơm Vưu Tự, anh ấy và chị gái đã cứu em ở Nepal.”
Thành Liêu ngạc nhiên: “Thì ra là thế, là cô gái em đã chào tạm biệt ở sân bay ấy hả?”
Hà Tê tránh ánh mắt đó và gật đầu.
“Đúng là duyên phận…”
Lời còn chưa dứt, đoàn hợp xướng đã bắt đầu lên xe, Vưu Tự nói: “Đi trước đây.” Anh không đợi bọn họ phản ứng liền sải bước đi ra ngoài.
“Ông nội Thành lên xe rồi à?” Nhìn xe buýt khởi động, Hà Tê rời khỏi cánh tay anh ta.
“Ừ, chúng ta đi thôi. Em qua nhà anh nhé?”
“Em phải về nhà.” Cô nói với giọng điệu không thể nghi ngờ.
Thành Liêu không tìm thấy một chút ý cười trên khuôn mặt cô, nên dần trở nên bất an.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Sau khi được Thành Liêu đưa đến cổng chung cư, cô đứng ở ven đường nhìn chiếc xe rời đi, sau đó đi bộ đến Sừ Hòa.
Trong giờ nghỉ buổi chiều, đại sảnh tối đen như mực, các nhân viên đang ăn cơm ở phía sau, Trần Kinh Trúc đang ở quầy tính toán sổ sách với kế toán.
Hà Tê nằm bò bên quầy, xõa tóc rũ rượi, yếu ớt hỏi: “Trần Kinh Trúc, phòng 888 đã sẵn sàng cho tối nay chưa?”
Anh ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt chán nản của Hà Tê rồi đáp: “Đặt trước rồi, cậu sao thế? Chưa ăn cơm à?”
“Ăn chưa no, cho tớ bát phở đi.”
Trần Kinh Trúc nói đôi câu với kế toán rồi bất lực đứng lên đi vào bếp.
Không lâu sau, một bát phở bò nóng hổi, một đ ĩa giá, chanh chua, hạt tiêu và một cốc teh tarik (*) được đặt trước mặt cô.
(*) Teh tarik (trà kéo) là một loại trà sữa nóng truyền thống của Malaysia. Chế biến bằng cách đổ liên tục nước trà từ cốc này sang cốc khác, tạo nên lớp bọt dày. Thành phần chính là trà đen trộn với sữa đặc.
Trần Kinh Trúc ngồi đối diện với cô, quan sát một lúc, đột nhiên mở miệng hỏi: “Cậu gặp chuyện không vui gì hả?”
Hà Tê nếm miếng thịt bò thơm ngon mềm ngọt trong miệng, “Chờ một chút, khi ăn không được thở dài, chờ tớ ăn xong rồi nói.”
Ăn xong, cô uống trà, lau miệng, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Tớ phải chia tay với Thành Liêu.”
“Cuối cùng cậu cũng thông não rồi? Lần trước tớ ăn tối với anh ta đã thấy anh ta thật nhàm chán, khô khan, nói chuyện nhạt nhẽo vô cùng.”
“Cũng không nghiêm trọng như vậy. Bản chất khá tốt nhưng… Vấn đề là tớ không có bất kỳ cảm xúc nào khi ở bên anh ấy, hơn nữa dường như tớ bị một người khác thu hút.”
Trần Kinh Trúc hứng thú bừng bừng, “Đó là ai? Tớ có quen không?”
Hà Tê chậm rãi gật đầu: “Cậu đã gặp qua.”
“Đầu đinh.” Trần Kinh Trúc tủm tỉm như biết tỏng từ lâu.
“Làm sao cậu biết!”
“Hôm đó ăn cơm, mỗi lần tớ đi vào, ánh mắt của cậu đều dán lên mặt anh ta.”
“Rõ ràng như vậy sao? Tớ còn tưởng mình kiềm chế rồi chứ.” Âm lượng nhỏ xuống, càng nói càng chột da, “Ngay cả cậu cũng nhìn ra, vậy thì…”
“Không ai không biết.” Đôi mắt to của Trần Kinh Trúc lộ vẻ hưng phấn xem náo nhiệt.
*
Hà Tê về nhà thay ga trải giường, đánh một giấc dài, lúc tỉnh dậy thì nhận được tin Vưu Phong Phong và đám bạn chuẩn bị rời đi sau bữa tối, cô bèn vội vã chạy đến cửa hàng, lấy vài hộp quà thịt bò bông tuyết từ sau bếp và ngồi chờ trên quầy.
Khi Vưu Phong Phong đi đến cửa cùng với mấy thanh niên lạ, liền bị cô ngăn lại. Cô ấy liền tạm biệt các bạn cùng lớp và đến nói chuyện với cô.
“Hà Tê, cám ơn cô nhé, lần này chiết khấu lớn quá, tôi nợ cô một ân tình rồi, hai ngày nữa chúng ta cùng nhau đi uống rượu nha.”
“Chuyện nhỏ thôi mà, thịt này tôi nếm rồi, ngon lắm, cô mang về ăn đi, đừng khách sáo với tôi.” Cô bí mật xách hộp quà dưới hộc bàn ra, “Giấu mau, đừng để Trần Kinh Trúc nhìn thấy.”
Vưu Phong Phong phì cười, “Cô ăn trộm của công đấy à?”
“Vốn là của nhà tôi mà, tôi chỉ lười nghe cậu ấy giáo huấn thôi. Nào, nhanh lên.” Cô dúi túi qua, thấp giọng thúc giục.
“Vậy tối nay cô có bận gì không? Không thì đến chỗ tôi ngồi một lát, tối nay họ sẽ biên tập xong phim, chúng ta có thể cùng xem.”
“Phim gì?”
“Phim cậu ấy quay ở Nepal, xem không?”
Hà Tê không từ chối, rất dứt khoát chạy theo sau.
“Chà, cuối cùng thì các cô cũng chịu lắp cửa rồi.” Hà Tê đi theo Vưu Phong Phong vào cánh cửa gỗ trượt lớn.
“Còn không chịu lắp thì rất nhiều thứ không thể chuyển đến, làm ảnh hưởng đến chất lượng cuộc sống của tôi.”
Viên Dã Tuyền nghe thấy động tĩnh liền từ trên lầu đi xuống, “Xin chào Hà Tê, hôm nay rảnh rỗi sang chơi hả?”
“Em kéo đến đấy, anh xem, Hà Tê lại cho thịt bò bông tuyết nè.” Vưu Phong Phong giơ túi thịt trong tay lên.
“Lại được hưởng sái của Ngái Ngủ rồi, ngại ghê.”
“Ơ, Vưu Tự đâu?” Vưu Phong Phong nhìn quanh.
Viên Dã Tuyền đi ra sau quầy bar, “Về nhà rồi, vừa mới đi xong. Hôm nay cậu ấy ra ngoài làm việc, chắc là mệt lắm.”
Vưu Phong Phong hỏi, “Cậu ấy bắt đầu làm việc bên ngoài à?”
Hà Tê ngồi trên ghế đẩu cao, tai vểnh lên.
“Ừ, cùng kiếm tiền trang trải thôi, hai ngày nữa phim tài liệu sẽ chính thức bắt đầu quay.”
Hà Tê hỏi: “Các anh thiếu nhiều lắm hả?”
Viên Dã Tuyền vội nói: “Không không, chỉ là khó khăn ngắn hạn. Qua giai đoạn này là ổn rồi.”
Cô cũng vội giải thích: “Tôi không định đưa tiền cho các anh đâu, chỉ muốn xem có thể giúp gì được không, nếu thiếu nhân lực thì tôi có thể. Khuân vác đồ vật hoặc thiết kế nghệ thuật, linh tinh gì đấy…”
Viên Dã Tuyền nghĩ một lúc, cảm thấy hơi khó xử.
“Thật ra thì tôi vẽ cũng khá, sức lực cũng khỏe, thật đấy, không trả tiền cũng không sao.” Hà Tê nói, vuốt điện thoại một lúc rồi đưa nó cho Viên Dã Tuyền, “Đây là tác phẩm của tôi. Nếu anh cần thiết kế poster…”
Vưu Phong Phong cũng thò tới, nhìn chằm chằm vào màn hình cùng Viên Dã Tuyền, sau một lúc thì dần lộ vẻ kinh ngạc.
“Phòng trưng bày này rất nổi tiếng. Hà Tê, tác phẩm của cô được triển lãm nhiều thế á? Lần trước cô quả là khiêm tốn.” Viên Dã Tuyền chỉ vào màn hình, kích động dâng trào.
Hà Tê cười ngượng, xoay ghế một cách vô nghĩa.
“Nhân tiện, anh đã chỉnh sửa xong bộ phim ở Nepal chưa? Cho Hà Tê xem đi.” Vưu Phong rót hai ly nước chanh và đưa một ly cho Hà Tê.
“Được, để anh lấy ổ cứng xuống, đợi một chút.” Viên Dã Tuyền ba bước xông thẳng lên lầu.
Tắt đèn tuýp, căn phòng chìm vào bóng tối, máy chiếu bắt đầu hoạt động.
Cơn gió bất thường, cuốn theo bụi đất quay cuồng, tựa như cát đá dưới đáy biển bị một con tàu chìm chạm đáy nhấc lên, trong sự rung chuyển lại có một sự ổn định kỳ lạ.
Nước trong bể bơi cuồn cuộn, nam nữ già trẻ chen chúc nhau, la hét tìm kiếm sự cân bằng trong hỗn loạn.
Ai đó đã hô to bằng tiếng Anh: “Ôi Chúa ơi! Ngôi đền sụp kìa!” Nhìn dọc theo ngón tay của người nọ, những đám mây đen như đàn chim đè lên mái nhà. Trong màn hình rung lắc, ngôi chùa trắng cổ kính bên cạnh bưu điện đổ sập xuống đất.
Sau vài giây màn hình đen ngòm, hình ảnh thay đổi thành thông báo người mất tích trên tường, một người phụ nữ ngồi trên tảng đá với đôi mắt trống rỗng, ôm đứa con trong tay. Những bông hoa sặc sỡ bên bức tường đổ nát, giống như một khu vực đình chiến bị ném bom.
Trực thăng xoắn ốc thổi quét gió qua, cửa sập mở ra, túi đựng thi thể không ngừng nhấc xuống, sau đó thùng tiếp tế được khiêng lên, thân máy bay lắc lư một lần nữa cất cánh. Bên sông, phụ nữ và trẻ em đang khóc thút thít trong làn khói dày đặc của hỏa táng, tiếng chuông đồng từ xa đánh vọng lòng người.
Các đội cứu hộ trong nhiều bộ đồng phục khác nhau chuyển cáng ra từ những công trình xây dựng đổ vỡ, hai cánh tay dính đầy bụi và máu rũ xuống một cách yếu ớt. Đứa trẻ sơ sinh được nhấc ra khỏi đống đổ nát, nghẹn ngào khóc nỉ non. Đám đông vây xem phấn khởi reo hò. Các thành viên của đội cứu hộ mặt mũi lấm lem được người dân ném bổng lên không trung, rồi vững vàng đỡ được. Những đứa trẻ địa phương đuổi bắt, nô đùa giữa những căn lều ở khu tị nạn. Tầng mây trôi đi, hắt chút nắng ấm xuống nhân gian.
Sau đó, Hà Tê nhìn thấy mình trong đám đông.
Trên thực tế, cân bản không cần phải tìm kỹ, cô ở ngay giao điểm của những đường cắt vàng dễ thấy nhất.
Cô mặc một chiếc áo khoác màu xanh quân đội do đội ngũ y tế cấp, khuôn mặt tái nhợt vì cơn sốt đêm hôm trước, cô đang khoanh chân ngồi cạnh tòa nhà cổ kính còn nguyên vẹn, cô xé dây buộc tóc và đưa cho nó với cô bé người Nepal ngồi bên cạnh với mái tóc bù xù. Khi cô nhóc quay đầu qua, Hà Tê đưa tay giúp cô bé tết tóc. Mái tóc dài xõa xuống che nửa khuôn mặt, dưới ánh mặt trời đen nhánh sáng ngời.
Khi Vưu Phong Phong nhìn thấy cảnh này, cô ấy phát hiện ra Hà Tê đã xuất thần, đành nhìn sang Viên Dã Tuyền, anh vẫy tay ra hiệu với cô ấy.
Mãi đến khi phụ đề xuất hiện, Hà Tê vẫn không nói gì, chỉ ngồi khoanh chân trên tấm đệm hương bồ hệt như pho tượng.
Vưu Phong Phong cảm thán: “Chẳng trách lúc đó em không tìm được cậu ấy, hóa ra là chạy khắp chốn cùng nơi như vậy. Hành lý đều không còn, nhưng túi đựng máy ảnh thì lại bảo vệ rất tốt.”
Viên Dã Tuyền: “Thế mới bảo cậu ấy rất chuyên nghiệp. Nói thật, cậu ấy cướp bát cơm của anh chỉ là vấn đề thời gian thôi.”
“Hà Tê?” Vưu Phong Phong vỗ vai pho tượng.
“Hả?” Cô hoàn hồn.
Viên Dã Tuyền hỏi: “Cô có phiền khi xuất hiện trong phim không? Nếu cô không thích, chúng tôi có thể cắt nó ra và gửi phần này cho cô làm sưu tập cá nhân.”
Cô lắc đầu, “Không sao, tôi rất vinh hạnh.”
“Tốt quá, lúc tôi biên tập còn lo cô không thích. Cảnh này quay rất đẹp, chỉnh sang đen trắng sẽ hơi giống phong cách của Fellini.”
(*) Federico Fellini là một đạo diễn và biên kịch nổi tiếng người Ý. Ông được coi là một trong những đạo diễn có ảnh hưởng nhất của điện ảnh thế giới thế kỷ 20. Bốn trong số các bộ phim của ông đã được trao Giải Oscar cho phim nói tiếng nước ngoài hay nhất.
Hà Tê mỉm cười, tim đập rất nhanh, như thể cô đã vô tình lạc vào ánh mắt của ai đó, trông thấy một bản thân khác lạ đến chính cô cũng chưa thấy qua.
“Trời cũng khuya rồi, tôi phải về đây. Cảm ơn đạo diễn Viên, biên tập phim quá đỉnh.” Cô đứng dậy uống hết nước trong ly.
Vưu Phong Phong bật đèn lên, đột nhiên từ bên cạnh bàn cà phê cầm lên một chiếc ô tự động màu đen, không biết là vô tình hay cố ý nói: “Ai yo, Vưu Tự để quên ô này. Em thấy dự báo thời tiết nói ngày mai sẽ mưa to lắm.”