Đồ Xấu Xa, Anh Là Của Tôi

Chương 14: Kiếm Tiền




Hiện Băng đang cần kiếm thêm tiền để chi trả tiền sinh hoạt hằng ngày và tiền viện phí cho dì Hoa. Làm gia sư chỉ trả lương theo tháng, mà cô đã ứng trứơc 2 tuần để nộp viện phí cho dì cô rồi.
Băng lấy điện thoại lên mạng tìm thử xem có việc gì cô có thể làm ngay tại nhà không. Cuối cùng lại phát hiện có ngừơi đang cần phiên dịch đĩa phim "Hentai"*, thế là cô gọi ngay cho họ. Và họ cũng đã đồng ý cho cô thử việc.
*Hentai: phim hoạt hình 18+ Nhật Bản.

15 phút sau....
Kính coong... Kính coong... Tiếng chuông cửa vang lên. Băng ra mở cửa và trứơc mặt cô lúc này là 1 ngừơi con trai khá gầy, đeo cặp kính gọng đen. Dứơi kính là đôi mắt xanh dương tuyệt đẹp. Trên ngừơi chỉ mặc bộ đồ thể thao giản dị nhưng lại làm tôn thêm nét phóng khoáng, lạnh lùng hiếm có của anh.
- Tôi đem đĩa tới và hứơng dẫn cách làm_ Giọng nói trầm ấm này chính xác là của Tuấn_ vị hội trửơng đáng kính của chúng ta.
- Vào đi_ Băng chỉ cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc nhưng không nhớ là đã nghe qua ở đâu.
Lúc trứơc do Băng không để ý mặt của Tuấn nên chẳng nhớ ra là điều đương nhiên.

Tuấn theo chân Băng bứơc vào nhà. Anh nhớ mặt cô, 1 cô gái xấu xí như vậy đương nhiên là để lại ấn tựơng lớn cho anh rồi. Chưa kể cái đầu tóc kia không lẫn vào đâu đựơc. Và cô cũng là ngừơi con gái đầu tiên chặn đựơc đòn tấn công của anh.
Băng đi lấy ít nứơc cho Tuấn uống, dù sao thì anh cũng là khách. Chứ trứơc đây làm gì có chuyện như vậy. Bị dì Hoa nói riết nên mới tỏ ra hiếu khách đựơc 1 chút đấy (-_-)
Băng lấy chiếc lap top của mình ra. Tuy hơi cũ nhưng vẫn còn xài tốt chán. Cái này vốn dĩ dì của cô mua ở tiệm đồ cũ.
Tuấn cho chạy chiếc đĩa rồi hứơng dẫn Băng cách trình bày. Tuy nội dung có hơi xấu hổ và không phù hợp lứa tuổi nhưng... Cả 2 ngừơi trong phòng mặt chẳng chút biến đổi, vẫn lạnh như tiền.

- Cô phải canh màu chữ sao cho phù hợp với phông màu của màn hình để làm nổi dòng chữ lên_ Tuấn vừa nói vừa thực hiện cho Băng dễ hiểu. Tay anh liên tục gõ trên bàn phím. Băng cũng chăm chú lắng nghe.
- Dòng chữ phải cân xứng với màn hình nếu không rất dễ bị lỗi phông_ Tuấn vẫn nghiêm túc chỉ bảo trong khi chiếc đĩa đang phát đến phân đoạn nhạy cảm.
Tiếng rên rỉ kết hợp với tiếng thở dốc tạo ra những âm thanh cực kì xấu hổ, đỏ mặt tía tai. Nhưng Băng vẫn chăm chú nhìn vào màn hình để hiểu cách thực hiện, mặt cô chẳng hề biến sắc.
(Du cứ nghĩ 2 kẻ này không phải là ngừơi nữa rồi >.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.