Đồ Xấu Xa, Anh Là Của Tôi

Chương 21: Oan gia




- Này, này, cuối cùng là cậu đang ở chỗ nào vậy?_ Ra về Ngân cứ 1 mực lẽo đẽo theo sau Băng lảm nhảm.
- Ở chỗ tôi đang ở_ Băng thản nhiên phán.
(Chị trả lời hay quá =.=)
Mặt Ngân chảy đầy vạch đen. Trả lời mà cứ như không trả lời vậy á, rõ ràng là không muốn cô biết mà. Nhưng mà như vậy thì cô lại càng muốn biết. Thế là phía sau Băng lại mọc thêm 1 cái đuôi, cứ lăn tăn chạy theo cô hết nơi này đến nơi khác.
- Tôi muốn giao số đĩa hôm trứơc anh đưa_ Băng cầm điện thoại gọi cho 1 ngừơi nào đó.
_ Đáp lại cô là 1 giọng nói trầm ấm.
- Đang ở trứơc cổng_ Mặc dù không hiểu tại sao lại bị hỏi như vậy nhưng vẫn thành thật trả lời.
_ nói xong liền cúp máy. 2 ngừơi kiệm lời nói chuyện với nhau thì đương nhiên cuộc trò chuyện phải ngắn rồi (0_0)
Lần trứơc 2 ngừơi đã trao đổi số điện thoại cho nhau để tiện bề liên lạc.
- Cậu vừa nói chuyện với ai vậy?_ Ngân đứng 1 bên tò mò hỏi.
- Lát sẽ biết_ Đạm bạc nói 3 chữ xong rồi không để ý đến Ngân nữa. Băng dựa lưng vào gốc cây trứơc cổng trừơng chờ đợi.

Lát sau, 1 thân ảnh cao gầy từ bên trong bứơc đến gần. Vừa nhìn thấy cái ngừơi đang từ từ tiến đến gần Ngân liền hoảng hốt không thôi. Cô thực sự muốn bỏ chạy lắm rồi.
Ngừơi đang đi tới là 1 chàng trai khá cao, màu tóc đen nhánh lại hơi xoăn làm nổi bật lên khuôn mặt chữ điền hơi vuông. Trên mặt là chiếc mắt kính gọng đen nhìn có vẻ trửơng thành hơn so với tuổi. Dứơi lớp kính là đôi mắt xanh dương đặc biệt hút hồn.
Lúc nãy do bị chửi nhiều quá nên Ngân cũng không có để ý. Không ngờ tên hội trửơng này lớn lên lại trông đẹp trai đến vậy. Ngân trong lòng thầm đánh giá mấy tiếng. Rồi vì sợ Tuấn sẽ nhận ra mình nên liền lấy khẩu trang đeo vào xong núp ra sau thân cây, cật lực che dấu sự tồn tại của mình.
Cô là bị chửi oan mà. Rõ ràng là do mọi ngừơi trong lớp không chịu nộp đúng thời hạn nên ngừơi thế thân là cô bị chửi không thương tiếc a.
- Đây_ Băng lấy từ trong cặp sách ra sấp đĩa rồi đưa cho Tuấn. Cô cũng không ngạc nhiên lắm khi thấy Tuấn cùng trừơng với mình.
- Ừ,... Tối nay tôi sẽ đưa cho cô thêm 8 đĩa, đựơc chứ?_ Khi thấy Băng có ý định muốn tiếp tục làm công việc này, anh hỏi.
- Không, 10 đĩa đi, khoảng 1 tuần tôi sẽ hoàn thành chúng_ Băng trực tiếp tăng thêm số lựơng. Tiền nha, cô đang trong giai đoạn túng thiếu mà.
- Ừ. Đây là tiền công_ Tuấn cũng không nhiều lời mà liền gật gù đồng ý. Sau đó lấy ra 500.000 đưa cho Băng.
- Đợt chút, đây là địa chỉ mới của tôi_ thấy Tuấn sắp đi, cô lấy giấy bút ghi vài dòng rồi đưa cho anh.
Khi thấy địa chỉ này Tuấn có hơi ngạc nhiên nhưng cũng không hỏi gì thêm. Anh bỏ tờ giấy vào túi rồi vòng lại sân trừơng di vào. Tuấn còn khá nhiều việc ở trừơng còn chưa có làm xong nha.
Trứơc khi đi còn như có như không liếc về phía cái cây gần đó. Trong lòng thầm khinh bỉ, trốn gì mà lộ ra nguyên cái đầu, đúng là ngu ngốc.
Vậy mà chị Ngân nhà ta cứ tửơng kĩ thuật trốn của mình cao siêu lắm. Ai dè, ngay từ đầu đã bị Tuấn nắm thóp rồi..
- Nè, Đây là đĩa gì vậy?_ Thấy Tuấn đã đi hẳn, Ngân lúc này mới ló mặt ra tò mò hỏi.
- Hentai_ Băng cũng không để ý lắm nhếch môi, nói.
- Cái gì? Cậu... Tại sao anh ta lại đưa thứ này cho cậu chứ?_ Ngân trợn trừng mắt, không tin hỏi. Cô cũng biết đây là thứ cấm trẻ em dứơi 18 tuổi mà, sao Băng lại cầm chúng chứ.
- Làm việc_ Nhàn nhạt đáp.
- Ể? Đừng nói là cậu lấy mấy thứ này xem để tham khảo nha, không đựơc, không đựơc đâu đấy_ Từ "Làm việc" đựơc Ngân đưa đến 1 hàm nghĩa đen tối khác.
- Cậu nghĩ tôi sẽ làm cái "công việc bẩn thỉu" đó sao? _ Băng cũng hiểu Ngân đang nghĩ cái gì trong đầu.
- A, không.không..._ Ngân thở phào, sao cô lại quên mất Băng là ngừơi như thế nào chứ. Tuy mới tiếp xúc không lâu nhưng Ngân rất rõ lòng tự trọng của Băng cao hơn rất nhiều so với những ngừơi khác a.
- Vậy thì là làm gì chứ?_ Thấy Băng bắt đầu bứơc đi Ngân cũng lẽo đẽo theo sau hỏi.

- Biên dịch_ Vẫn là ngừơi hỏi ngừơi trả lời..Băng biết, nếu bản thân không đáp lại thì Ngân còn lảm nhảm nhiều hơn nữa nha. Màng nhĩ của cô có sức chịu đựng khá kém đấy.
.....
Lúc này, trong phòng hội học sinh Tuấn mới lấy điện thoại ra gọi 1 ngừơi trong danh bạ có tên là Hải.
_ Từ đầu bên kia lại phát ra ầm thanh ồn ào. Có vẻ như anh ta đang ở 1 nơi đông ngừơi.
- Nói nhảm, không có gì thì gọi mày chi_ Tuấn ngang nhiên xỉa sói Hải.

- Số đĩa cấp cho cô ta đã làm xong rồi, tí nữa tao qua chỗ mày lấy thêm_ Tuấn thuật lại mọi chuyện.
Đúng vậy, Hải chính là chủ sở hữu công ti biên dịch đĩa phim này. Tuấn tuy là con nhà giàu nhưng vì Hải thấy anh giỏi tiếng Nhật quá nên kéo Tuấn vào làm. Cho nên Anh bây giờ thật giống ngừơi chạy vặt cho Hải a. 2 ngừơi vốn là bạn thân nên anh cũng không tiện từ chối.
Ba của Hải là 1 nhà biên-phiên dịch cực kì nổi tiếng, ông thông thạo cả 7 ngôn ngữ. Còn mẹ Hải lại là chủ sở hữu công ty sản xuất đĩa phim hoạt hình nổi bật trên thế giới. Nguồn lực như vậy mà không sử dụng thì thật đáng tiếc a.
_ Hải kinh ngạc hét toáng lên.
- Ngôn ngữ Nhật căn bản của cô ta quá tốt_ Tuấn ngoáy ngoáy lỗ tai vừa bị Hải la hét, bình thản đáp. Anh đã đựơc lĩnh giáo khả năng của Băng 1 lần rồi, quả thật là không chê vào đâu đựơc.
_ Hải không nhịn đựơc mà liên tục cảm thán.
Tuấn nghe vậy chỉ im lặng mà không đáp.
.....
Tại căn biệt thự của Hạo, sau khi vất vả lừa bạn học Ngân của chúng ta Băng về chuẩn bị cơm tối. Hạo cũng chưa về nhà nên chỉ có 1 mình cô.
Kính coong... Kíng coong...
Lúc này bỗng nhiên tiếng chuông cửa vang lên.
- Chào anh Hạ..._ Chữ Hạo còn chưa kịp thốt ra giọng nói liền im bặt.
Tuệ sửng sốt nhìn ngừơi ra mở cửa. Tại sao, tại sao cô ta lại ở đây? Trong lòng Tuệ đang dấy lên từng trận ghen tị.
- à, cho tớ hỏi anh Hạo có ở nhà không vậy_ Tuy vậy, ngoài mặt vẫn là không có thái độ gì bất thừơng, mỉm cừơi hỏi.

- Không_ Băng lãnh đạm trả lời, nhìn không ra cảm xúc.
- Vậy, tớ vào nhà chờ anh ấy về nhé!_ vẫn là bộ mặt tươi cừơi đề nghị.
Băng không trả lời mà né sang 1 bên chừa chỗ cho Tuệ bứơc vào.
- Mà này, Băng phải không? Tại sao cậu lại ở nhà anh Hạo vậy? Bình thừơng thì anh ấy không thích để ngừơi lạ vào nhà đâu_ Lời nói ngụ ý thâm sâu, ý bảo Băng chỉ là 1 ngừơi xa lạ không thân thích đối với Hạo. Ánh mắt Tuệ loé lên tia khác thừơng khó thấy đựơc.
- Đi mà hỏi anh ta, tôi làm sao biết đựơc_ 1 câu liền đổ hết trách nhiệm lên đầu Hạo. Bản thân lại thong dong không hề trả lời. Thái độ vẫn là không mặn không nhạt.
- à,... Phiền cậu pha dùm tớ ly trà nóng nhé, tớ rất thích uống loại trà ở nhà anh Hạo_ câu đầu là nhờ vả, câu sau lại bày tỏ sự quen thuộc đối với nơi này. Quả thật là rào trứơc đón sau, từng câu từng chữ đều có ý nghĩa đặc biệt a.
Băng nhếch môi nhưng cũng không nói gì mà vào bếp pha trà. Khách quý đến nhà mà, không đón tiếp chu đáo là không đựơc.
Lúc Băng định bứơc ra ngoài thì nghe loáng thoáng đựơc giọng điệu mừng rỡ của Tuệ.
- Cuối cùng thì anh cũng về rồi
- Hửm,sao em không về nhà nghỉ ngơi đi như thế nào lại chạy đến đây rồi_ Hạo quan tâm hỏi, tay còn xoa xoa đầu Tuệ.
- Không mệt, không mệt, Tuệ là đến thăm anh mà_ Tuệ lắc lắc đầu, mắt to chớp chớp, trong veo nói. Giọng điệu có biết bao nhiêu quan tâm, để ý.
Hạo cừơi ngoác miệng, đúng là Tuệ vẫn là ngừơi hiểu hắn nhất a. Sợ hắn 1 mình ở nhà cô đơn liền chạy đến thăm hắn.
Lúc này, Băng từ trong nhà bếp bình thản bứơc ra. Trong tay là ly trà khói bốc nghi ngút. Trong phút chốc căn nhà trở nên im lặng khác thừơng.
3 cặp mắt, 3 con ngừơi không 1 ai lên tiếng. Không khí dừơng như trở nên căng cứng.
1 ngừơi vẫn giữ thái độ lãnh đạm, thong dong.1 ngừơi hơi nhíu mày giống như đang suy nghĩ gì đó. 1 ngừơi từ đầu đến cuối đều giữ vẻ tươi cừơi trên mặt.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.