Đồ Xấu Xa, Anh Là Của Tôi

Chương 30: Động Kinh




- Nè, Nguyên cả buổi chiều cậu đi đâu vậy? Làm tớ lo lắng muốn chết._ Ngân quấn quýt lấy Băng tra hỏi.
- Có việc_ Băng thản nhiên đáp nhưng trong lòng lại cảm động không thôi. Trứơc đó cô chưa từng nghĩ ngoài dì Hoa ra lại còn có ngừơi lo lắng cho mình đến vậy.
Ngân đang định nói tiếp thì điện thoại Băng lại reo lên
- Đã tìm đựơc rồi sao? Chú Thành
_ Giọng nói trấm thấp của chú cảnh sát vang lên.
.
Sau khi tìm cớ thoát đựơc Ngân, Băng 1 mình đi đến quán cà phê gần trừơng. Trứơc đó cô có nhờ chú Thành điều tra thêm tư liệu về Trần Nhật Tuệ. Ngừơi xưa chẳng phải đã dạy : biết ngừơi biết ta, trăm trận trăm thắng.
- Đây, cháu xem qua 1 chút đi_ Ông Thành đưa sấp tài liệu đựơc gói kĩ cho Băng.
Giờ ông đã là nhân viên cấp cao của cục chánh án rồi nên việc tìm kiếm thông tin cũng khá dễ dàng. Chỉ là ngừơi này lại khác. Để tìm đựơc số tư liệu này ông đã mất khá nhiều cô sức. Có vẻ như cô gái này cũng có ngừơi quen là nhân viên cao cấp. Có vài sự việc về cô ta còn bị giấu nhẹm đi.

- Cô bé Tuệ này không phải là ngừơi dễ chọc đâu, cháu vẫn nên cẩn thận thì hơn_ Ồng Thành tốt bụng lên tiếng nhắc nhở.
- Nếu cháu nói vụ án đó là do cô ta gây ra thì sao?_ Băng nhứơn mi, điềm tĩnh hỏi.
- Sao... Sao có thể đựơc chứ, con bé mới có 18 tuổi thôi mà_ Ông ngạc nhiên trợn mắt. Lúc trứơc ông còn nghĩ là do mụ đàn bà biến thái nào đó làm, sao đột nhiên lại trở thành 1 con nhóc chứ.
- Nếu cô ta không liên quan thì cháu cũng không rảnh đến nỗi bảo chú điều tra tư liệu về cô ta làm gì_ Băng vừa nhìn tài liệu trên tay vừa trả lời.
- Nhưng mà theo như chú điều tra đựơc thì ngừơi này hoàn toàn trong sạch, cả về học tập hạnh kiểm đều tốt, không hề có chút tì vết nào_ Ông nhăn mày suy nghĩ.
- Có phải cô ấy có ngừơi thân là quan chức cao cấp không?
- Phải, đúng là vậy. Nên việc tìm thông tin có chút khó khăn nhưng bọn họ không muốn thông tin con cháu mình bị lộ ra thì cũng không có gì là lạ. Huống chi đối tựơng lại là tiểu thư nhà quyền quý.
- Phải mà cũng không phải_ Băng lắc đầu không phủ nhận nhưng cũng không chấp nhận câu trả lời này.
- Ý của cháu là..._ Ông vẫn không hiểu lắm ý của Băng.
- Bọn họ là muốn chúng ta nghĩ như vậy nhưng mà sự thật là họ đang muốn che giấu vết nhơ đó mà thôi_ Băng mặt không đổi sắc bình tĩnh đáp.
- Tại sao cháu lại cho là như vậy_ ông biết Băng có cái lý của mình nên ông rất nghiêm túc lắng nghe
- Trong đây ghi rằng năm ngoái Tuệ đi du học nhưng chỉ nói vắn tắt trừơng học mà thôi, không hề có thêm thông tin nào khác về việc này...
- Cháu nghi ngờ ngừơi này không phải là đi du học sao?_ ông Thành suy luận.
- Cũng không hẳn, đúng là có đi nhưng thực chất là muốn mựơn việc này để che dấu cái khác_ Băng nhếch môi.
- Là gì?
- Cháu có bảo chú điều tra về những bệnh viện cô ta từng khám qua có phải không?

- Ừ, nhưng chú không hiểu, việc này thì có liên quan gì?_ Ông Thành thắc mắc.
- Lúc đi du học ở bên Mĩ cô ấy đã từng khám qua ở bệnh viện AG 1 bệnh viện đa khoa xuyên quốc gia khá nổi tiếng
- Thì sao chứ? Dù sao thì con bé ấy cũng là con nhà giàu mà_ Ông đưa ra nghi vấn của mình.
- Nhưng trong bệnh án lại ghi chép là bệnh cảm mạo. Chú nghĩ di, cho dù là tiểu thư nhà giàu đi chăng nữa, bị cảm thông thừơng mà lại đi đến 1 nơi tầm cỡ như vậy sao?_ Băng từ tốn phân tích.
- Lúc đầu chú cũng không có để ý lắm về chi tiết này. Vậy... Ý cháu là ngừơi này là mắc phải 1 căn bệnh nặng nào đó sao?
- Phải, trứơc đó cháu đã phá đựơc mạng bảo mật của ngôi trừơng Tuệ học. Kết quả tìm đựơc thì đúng là cô ta có học ở đây nhưng là đến nửa học kì sau mới xuất hiện. Chú thử nghĩ xem, trong khoảng thời gian đó cô ta ở chỗ nào?_ Băng nhứơn mày, chờ đợi câu trả lời.
- Là... Trong bệnh viện sao?_ Ông Thanh không chắc chắn lắm.
- Ừ, đầu óc chú đã nở ra thêm đựơc 1 chút nữa rồi đấy._ Băng tặng 1 câu khen ngợi.
- Vậy rốt cuộc là cô ta bị bệnh gì chứ?
- Theo như cháu suy đoán thì rất có khả năng là tâm thần phân liệt
Lúc trứơc Băng có hỏi qua ý của Hạo về việc sử dụng phòng theo dõi, hắn đã đồng ý. Hầu như những gia đình giàu có hiện nay đều sử dụng camera để tiện theo dõi. Băng đã dùng nó để quan sát Tuệ.
Và cô đã phát hiện ra tâm lí của Tuệ dừơng như không đựơc ổn định. Trứơc mặt Hạo thì luôn là 1 cô gái xinh đẹp bình thừơng nhưng đến khi Hạo vừa quay lưng thì bộ mặt cô ta liền thay đổi đến chóng mặt. Giống như trở thành 1 con ngừơi hoàn toàn khác. Giống như xuất hiện 1 nhân cách mới. Tất cả đều rất giống với biểu hiện của chứng bệnh "Tâm thần phân liệt".
- Vậy tại sao nhà đó lại giấu nhẹm chuyện này chứ? Con gái mình bị như vậy mà còn để nó đi học bình thừơng vậy sao?
- Đây cũng không hẳn là 1 loại bệnh. Nó giống như 1 tích cách tiềm ẩn khác của con ngừơi bị kích thích. Chỉ sợ là ngay cả bản thân họ cũng không nhớ rõ những việc mình đã làm lúc đó_ Băng giải thích. Trứơc đây cô có nghiên cứu khá nhiều về vấn đề tâm lí học nên hiểu khá rõ.
- Thế tiếp theo chúng ta cần làm gì?
- Chú hãy cố tìm hồ sơ bệnh án của cô ta, chỉ sợ suy luận vẫn chưa đủ, chúng ta còn cần thêm bằng chứng để có thể kết tội.
....

Băng có ghé qua bệnh viện. Bác sĩ đã cho phép dì Hoa ra ngoài hóng mát, đương nhiên là phải ngồi trên xe lăng. Băng lặng lẽ đứng phía sau đẩy xe.
Mặc dù dì ấy vẫn luôn vui cừơi nhưng hơn ai hết cô biết dì là đang đau khổ. Bác sĩ nói nếu phẫu thuật thì chỉ có 25% chữa đựơc, hơn nữa, tiền chữa trị rất đắt. Còn phải trải qua nhiều lần phẫu thuật. Với khả năng của cô thì chắc chắn sẽ không thể đáp ứng đựơc số tiền này.
1 ngừơi phụ nữ mới có ba mươi mấy tuổi đầu lại liệt hết cả 2 chân, thử nghĩ xem ngừơi bình thừơng có chịu đựng dựơc không. Bỗng nhiên cô nhớ đến lần đầu tiên cô gặp Ngân rồi lại nhìn bóng dáng gầy yếu của dì Hoa , Băng âm thầm ra quyết định.
.....
Tối hôm đó Hạo vẫn cư xử như bình thừơng, cứ như chuyện lúc sáng chưa từng xảy ra. Nhưng mà chỉ có hắn mới biết bản thân mình đau đớn đến mức nào.
Hạo đã âm thầm quyết định sẽ trở thành 1 ngừơi có tư cách đứng bên cô, che chở cho cô. Và hắn sẽ không bỏ cuộc 1 cách dễ dàng vậy đựơc. Lúc đầu hắn không hiểu nhưng suy nghĩ lại mới phát hiện ra lúc sáng khi thấy Băng nắm tay Hàn chạy đi hắn... Đã ghen.
- Đây, ăn thử món này_ Trên bàn ăn, Hạo liên tục gắp đồ ăn bỏ vào chén Băng.
Cô còn thắc mắc không biết hôm nay tên này là ăn trúng cái gì mà lại nhiệt tình quá lố đến vậy. Tự nhiên xách về nguyên 1 đống dồ ăn rồi tự biên tự diễn. Cô cũng chưa nói đựơc 1 câu đã bị hắn dồn cho 1 ao.
Tuy vậy, cô vẫn là cầm đũa lên ăn. Nhìn Hạo đang cừơi rạng rỡ, trong lòng âm thầm phán "Hắn ta chắc chắn là bị động kinh rồi"
(0.0)
-----
Ngừơi ta tốt bụng vậy mà chị dám bảo là Động kinh. (=.=)



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.