Đồ Xấu Xa, Anh Là Của Tôi

Chương 39: Mạng đổi mạng




1 ngày nào đó trong quá khứ...
- Mẹ ơi, có cách nào để thay đổi tương lai không mẹ?_ trong cái sân nhỏ, cô bé khoảng 7, 8 tuổi hỏi ngừơi phụ nữ ngồi kế bên. Cô bé có mái tóc tím rực rỡ cùng khuôn mặt vô cùng đáng yêu, chớp chớp đôi mắt to, tò mò.
- Chuyện này quả thật là khó trả lời. Nhưng nếu con kiên quyết muốn thay đổi nó thì có 1 cách_ Ngừơi phụ nữ có khuôn mặt 3 phần tương tự với cô bé dịu dàng hứơng đứa trẻ nhỏ nhẹ giảng giải.
- Là cách gì ạ?_ Đôi mắt to, đen huyền linh động mở lớn, tràn đầy chờ mong.
- Trứơc đó, mẹ muốn hỏi con 1 chuyện. Nếu như ngừơi mà con yêu thương phải chết, con có dám đánh đổi mạng sống của mình để cứu họ không?_ Đem 1 chuyện như vậy hỏi 1 đứa bé, để ngừơi khác thấy chắc sẽ khinh bỉ nói "Đứa trẻ mới 7 tuổi đầu thì biết cái gì chứ". Nhưng ngừơi mẹ biết con mình chẳc chắn sẽ trả lời đựơc.
- Nếu thực sự là ngừơi mà con thương yêu thì con sẽ không từ mạng sống mà cứu họ. Bởi vì... Mẹ từng nói: Mất đi ngừơi mình yêu thương còn đau đớn hơn gấp mấy ngàn lần việc đánh mất bản thân_ Cô bé hùng hồn trả lời, ánh mắt lấp lánh tinh quang, tràn đầy kiên định.
1 cô bé chỉ mới vào cấp 1, sao có thể trả lời câu hỏi này, mà trả lời lại hay đến vậy? Rõ ràng là trí thông minh của cô bé này hơn hẳn đám bạn cùng tuổi mà.
- Ha ha... Băng nhi ngoan, nếu con thực sự muốn cứu đựơc ngừơi mà con biết tương lai là sẽ chết thì con phải dùng tính mạng của mình để đổi lấy_ vỗ nhẹ lên đầu cô bé, bà nói.

- Ý của mẹ là...Mạng đổi mạng?_ mắt cô bé chợt loé sáng, lấy tay vuốt cằm. Bộ dạng 1 chút cũng không giống 1 đứa trẻ mới 7 tuổi.
- Đúng vậy a, Con gái của mẹ thật thông minh...
Trong sân vừơn, 1 khung cảnh cực kì hài hoà.
....
Trở về hiện tại, trong sân trừơng... Hạo và Băng đang song song đi cùng nhau...
- Hắc. Tin sốt dẻo đây tụi bây ơi..
- A... Tin gì?..._ cả đám nhao nhao
- Nhìn nè, trang nhất luôn đấy_ học sinh A chỉ vào cuốn báo trên tay mình.
- Ớ... Sao có thể chứ? Công chúa của chúng ta thiện lương vậy, làm sao có thể làm ra loại chuyện độc ác này chứ...
- Đúng đó, tờ báo này khẳng định là in sai rồi nha
...
- Ai nha, tụi bay đúng là tin tức chậm chạp. Việc này mẹ tao chính thức xác nhận a. Bà dù sao cũng là ngừơi của cục chánh án.
- Mẹ ngươi chắc là nhìn sai tài liệu đi. Công chúa dù sao cũng chỉ mới 17 tuổi, lại yếu ớt đơn thuần như vậy, há lại đi giết ngừơi phóng hoả như trên tờ báo này nói chứ...
- Các ngươi lại ngu ngốc nữa rồi, mẹ ta nói, công chúa Nhật Tuệ bị điên a. Lại là tâm thần phân liệt nữa chứ. Nếu không cẩn thận có thể nàng sẽ cắn ngừơi luôn a.
....

Nam sinh kia vừa nói xong lại phát hiện bầu không khí dị thừơng im lặng. Đám học sinh vây quanh mình cũng đều cúi đầu không chịu hé răng. Ách, này là xảy ra chuyện gì vậy? Chưa kịp để Nam sinh thắc mắc thì 1 trận gió nhẹ ập tới, thoáng chốc cổ nam sinh bị bóp chặt, không nói lên lời.
- Nói, đem những lời mày vừa nói lập lại hết cho tao. Ai bị điên... Hả?_ Hạo siết chặt cổ nam sinh, toàn thân đằng đằng sát khí, giọng nói cũng vì thế mà thâm trầm đển đáng sợ.
Dám nói xấu Tuệ trứơc mặt hắn, thật là chán sống rồi. Đúng vậy, lời nói của mấy học sinh này hắn đã nghe không sót 1 chữ.
Băng đứng phía sau giương khoé môi cừơi tự giễu. Có lẽ là do cô mơ mộng nhiều rồi, Hạo vẫn tin tửơng cô ta như vậy. Thậm chí còn có ý định muốn giết ngừơi vì con ngừơi kia. Cô thấy đựơc, rất rõ ràng là đằng khác. Trong lòng của Hạo, vị trí của Tuệ khẳng định sẽ là rất cao đi, có thể còn cao hơn cô. Bất giác, tim chợt nhói đau.
- Ặc...là ... Nhật Tuệ....ặc_ Nam sinh khó khăn thốt lên từng chữ
- Tao. Cho. Mày. Nói. Lại. 1. Lần. Nữa... Ai bị điên... Hả? Dám vu khống cho Tuệ nhi 1 lần nữa thì đừng có trách tao độc ác_ Hạo tức giận, gằn lên từng chữ. Ánh mắt như muốn giết ngừơi.
- Là... Thật... Ặc... Tờ báo... Là ... Bằng... Chứng..._ Nghe tới đây Hạo nhất thời buông lỏng tay, giật lấy cuốn báo gần đó.
- Khụ khụ..._ Nam sinh vì thiếu dữơng khí mà mặt đỏ lên 1 mảng, ho lấy ho để.
Hạo trừng mắt, không thể tin nhìn tờ báo trong tay mình. Làm sao có thể như vậy đựơc? Hắn không tin, 1 chút cũng không tin. Nhưng mà cục chánh làm việc như thế nào hắn đương nhiên hiểu rất rõ. Bài báo nêu lên chứng cứ phạm tội rõ ràng như vậy, còn gì để mà chối cãi nữa chứ.
Hạo đột nhiên bật dậy, chạy đến lớp học của Tuệ. Hắn thực sự hi vọng những gì hắn thấy không phải là sự thật.
Băng mím môi, 1 câu cũng không nói. Chỉ lẳng lặng đi theo sau bóng lưng kia. Trong lòng cũng thầm đưa ra quyết định.
Đến lớp 11A 7 tìm không thấy bóng hình của Tuệ. Hạo dừơng như mất hết bình tĩnh. Trần Nhật Tuệ chính là cô bé cùng hắn thân thiết ngay từ lúc nhỏ. Tích cách của cô như thế nào chẳng lẽ hắn lại không hiểu. Ngay cả 1 con sâu Tuệ cũng chẳng dám đụng. Cô ấy không có khả năng gây ra chuyện lớn như thế này đựơc. Chẳng lẽ có ẩn tình gì trong này.
Chỉ là... Hạo cũng không có biết Trần Nhật Tuệ từ hơn 2 năm trứơc đã không còn là cô gái mà hắn quen. Không còn là cô gái tính cách nhu nhựơc, hiền thuận kia nữa.
Khi Hạo gọi vào số điện thoại của Tuệ thì chỉ nghe 1 hồi tiếng "Bíp"... Lại gọi vào số của mẹ Tuệ.
_ Đầu bên kia truyền tới tiếng nức nở của bà.
- Cô ấy, hiện đang ở chỗ nào?

...
- Vâng, cháu sẽ cố gắng hết sức.
Vừa cúp máy Hạo liền nhanh chân chạy đi. Mà từ đầu đến cuối hắn đều không có nhìn đến thân ảnh lẻ loi của Băng. Trong đầu hắn giờ phút này chỉ có 1 suy nghĩ là làm sao để cứu Tuệ.
Mà Băng cũng không có ngăn Hạo lại. Ánh mắt loé lên tia mất mát. Nếu hắn đã quyết định như vậy thì... Cô sẽ toại nguyện cho hắn. Có lẽ hắn đối với cô chỉ là hứng thú nhất thời, vì thấy cô không giống với những đứa con gái khác chăng?
.....
Hạo lúc này đã chạy đến nơi giam giữ Tuệ. Nghe vị cảnh sát thuật lại mọi chuyện hắn liền mơ mơ hồ hồ chỉ biết ngồi phịch xuống. Nguyên lai, tất cả đều là sự thật. Mà cô gái bị giết kia chính là nữ sinh Hạo xém hôn trên hành lang trứơc đó.
Nguyên lai có 1 cô gái thấy tất cả nên nói lại với Tuệ. Trong khi lên cơn Tuệ đã giết cô ta. Còn ngôi nhà của Băng lại do Tuệ sai ngừơi làm. Cảnh sát đã thu thập đầy đủ nhân chứng vật chứng.
Còn hắn, hắn chẳng hay biết 1 chút gì cả. Cô gái mà hắn lúc nào cũng tâm tâm niệm niệm bảo vệ thì ra chỉ là 1 kẻ tâm thần phân liệt. Chẳng những giết ngừơi, còn phá đi căn nhà của Băng. Thì ra tất cả đều do cô làm.
Hạo đờ đẫn nhìn mặt đất, cũng không có tiến vào thăm Tuệ. Một mực giữ yên lặng.
-------
Du đang phân vân giữa kết thúc hạnh phúc và kết thúc lãng xẹt.
Ai muốn có kết thúc tốt đẹp thì *Giơ tay* cái nào. ^.^



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.